Dis đứng phía sau Karen, ngắm nhìn thằng cháu trai của mình.

Khi những người còn lại đều bị cảnh tượng trước mắt dọa cho xụi lơ tại chỗ,

Ngay tại đó,

Chỉ có hai ông cháu họ tỏ ra vẻ bình tĩnh.

“Có nhận ra cái gì chưa hả?”

Karen quay đầu lại, nhìn Dis rồi lắc đầu.

“Không nhận thấy gì cả à?”

Karen lần nữa lắc đầu, đáp:

“Là thất vọng.”

“Thất vọng?”

“Dạ đúng.”

Tuy rằng trước đó đã cố ý khiêu khích đối phương qua cuộc điện thoại, nhưng Karen trong lòng vẫn mang theo một chút mong đợi.

Dùng “mong đợi” và “thất vọng” để miêu tả cảnh tượng trước mắt này thì quả thật không phù hợp, thật ra khi Karen đặt điện thoại xuống và nhanh chóng đưa ông nội đến, cũng lo rằng phu nhân Hughes sẽ xảy ra chuyện.

Tuy nhiên, tầng lớp cảm xúc trong tâm hồn con người vốn dĩ rất phức tạp, bạn có thể bận tâm, có thể lo lắng, có thể cảm thấy đau buồn vì cái chết của ông Darcy, nhưng đồng thời bóc tách ra một lớp khác, đo đạc và cân nhắc “tác phẩm” trước mắt dưới một góc nhìn khác, thì lại không mâu thuẫn.

Còn ở trước mặt ông nội, Karen cũng không cần phải quá che giấu.

“Thất vọng ở chỗ nào?”

“Đơn điệu, sáo rỗng, không có gì mới mẻ.”

“Như thế, cũng tính à?”

Dis lần nữa nhìn về phía “xác xếp từng mảnh của lão Darcy” ở đằng trước.

“Chắc cũng chỉ như thế thôi.” Karen nhún vai, “Xét cho cùng, cách bài trí của phòng khiêu vũ Hoàng Quan, giống như là môi trường đã hoàn thành trọn vẹn tác phẩm của hung thủ. Thế nhưng lần này, ngược lại chính là trình độ thật sự của hắn.”

“Cháu thật sự đến đây để đánh giá thôi sao?” Dis hỏi.

“Dạ không, hẳn là còn những điều thú vị khác nữa.” Ánh mắt của Karen bắt đầu băn khoăn nhìn xung quanh, “Cháu nhớ rằng khi nói chuyện điện thoại với hung thủ, hắn đang cảm thấy buồn bực vì vết khâu cuối cùng.”

“Cho nên?”

“Nếu quan sát từ góc độ điều tra vụ án, sau khi hung thủ cúp máy, chắc sẽ ngay tức khắc khâu mảnh cuối cùng lên.”

“Vậy nên cháu đang đi tìm thứ đó sao?”

“Dạ đúng.”

“Ta giúp cháu cùng tìm”

“Cảm ơn ông nội.”

Karen trước tiên bước đến trước mặt phu nhân Hughes, đưa tay ra đỡ bà ấy đứng dậy.

Phu nhân Hughes rất trắng, lần đầu nhìn thấy bà thì cảm thấy bà khá trắng, thế nhưng khi tiếp xúc gần, có thể nhận thấy bà ấy thật sự rất trắng;

Có những cái trắng, là vẻ ngoài, là điềm đạm, là đơn điệu, mà cũng là sự vô vị;

Nhưng cũng có những cái trắng, là có ý nghĩa hàm chứa bên trong, là động thái, là cảm tính, mà cũng có thể là quyến luyến không rời.

Chú Mason và thím Mary đều từng khuyên nhủ chính mình phải “cẩn thận” với phu nhân Hughes, thân là người qua lại với bà, hai người bọn họ hiểu rất rõ trong lòng phu nhân Hughes nghĩ gì.

“Lão Darcy...”

Phu nhân Hughes khóc hệt như hoa lê đọng giọt sương.

“Phu nhân, bây giờ bà nên gọi điện thoại báo cảnh sát đi ạ,”

“Ồ... Được.” Phu nhân Hughes suy cho cùng vẫn là cốt cách của người phụ nữ mạnh mẽ, sau khi gạt đi nước mắt đầm đìa liền bước đến phía điện thoại.

Còn về phần ba người vẫn nằm trên sàn kia, Karen không đỡ họ dậy, mà lo việc của bản thân, bắt đầu tìm kiếm trong căn phòng hỏa táng, Dis cũng đi loanh quanh xem xét.

Diện tích của phòng hỏa táng cũng không được xem là rộng lắm, nhưng dù sao để đặt được ba cái lò hỏa táng, thì cũng không thể quá bị bách.

Karen chú ý đến cái lò thiêu vẫn còn đang cháy kia trước tiên, lại gần xem thử nhưng không phát hiện bất cứ thứ gì bất thường.

Ngay sau đó, Karen bước đến phía trước cái lò bên cạnh.

“Hửm?”

Karen có vẻ có chút nghi ngờ, vươn tay nhấc cái cờ lê bên cạnh lên, nhằm mở nó ra, lại dùng sức kéo nó ra bên ngoài.

Trên giá, có một người đang nằm sấp úp mặt xuống.

Thứ người này đang mặc, là quần áo công nhân của trại hỏa táng Hughes.

“Á!”

Hughes đứng phía sau Karen kêu lên một tiếng, khiến cho Karen cũng một phen giật mình.

“Ở đây còn có…còn có một người nữa!” Phu nhân Hughes vô cùng hốt hoảng.

“Không phải, vẫn là người đó thôi.” Karen cúi người, nhặt cái kìm kia lên, sau đó kẹp vào kéo tay của cái xác trên giá.

Tay, bị kéo ra khỏi tay áo.

Ngay sau đó, Karen lại kéo phần đầu của thi thể, phần này cũng bị kéo ra khỏi cổ áo.

Đầu sau khi bị kéo ra ngoài, chỉ còn lại một nửa, chỉ có phần sau đầu chứ không có phần phía trước.

Cánh tay kia cũng thế, cũng chỉ còn có một nửa, nhưng lại còn không có xương, chỉ còn lớp da bên ngoài, nhìn khá giống như “chân gà rút xương ngâm ớt” sau khi qua chế biến.

Karen xoay người, đi đến phía trước cái bàn đựng hũ tro cốt, dùng kìm lật cái chân bên trong hũ lại.

Cái “chân” trước lúc đó, đang “đứng” nghiêng qua;

Đợi đến khi lật thẳng lại, mới phát hiện cái chân này đã bị xẻo thành hai nửa, ở đây chỉ còn lại một nửa.

Nhón chân thêm một chút, dùng kìm gắp đầu của lão Darcy trong cái hũ tro cốt phía trên cùng, lật phần đầu lại, chỉ còn lại nửa cái đầu, phần sau đầu hoàn toàn rỗng, hệt như quả dưa hấu bị bổ ngang nửa vậy.

Cho nên,

Trên giá của lò hỏa táng, có một nửa lão Darcy nằm ở đó, còn lão Darcy đang xếp chồng chất đống trên mặt bàn, cũng chỉ có một nửa.

Hung thủ, tách đôi lão Darcy thành “hai nửa”.

“Ở đây cũng có thứ gì này.” Dis đẩy một chiếc xe hai bánh qua, vốn dĩ cái này được dùng để vận chuyển tro cốt và vài thứ lặt vặt khác, thế nhưng lúc này đây bên trong nó lại chứa búa, đinh, cuộn len, dây thừng cùng với một vài chai lọ.

“Bên trong cái chai này là…” Karen có chút hiếu kỳ dùng kìm gấp lấy, nhưng trên chai không hề dán nhãn mác gì cả.

“Là keo siêu dính.” Dis nói.

“Keo sao…”

Karen lùi về sau vài bước, âm thầm lùi dần về phía bên cạnh điện thoại.

Dis đi sang đó, đứng bên cạnh Karen, hỏi: “Trên giá của lò hỏa táng là một nửa cái xác, trong hũ tro cốt này cũng thế, vậy nên, hung thủ rốt cuộc muốn làm gì?”

Karen mím môi, trả lời Dis:

“Lão Darcy đang thiêu chính lão Darcy.”

“Là ý này sao?”

“Hung thủ thích dùng thủ pháp châm biếm để thể hiện cảm xúc nghệ thuật của hắn, một nửa lão Darcy nằm sấp mặt úp xuống trên giá, một nửa còn lại của lão Darcy cầm búa đeo găng tay đứng bên cạnh chuẩn bị đẩy nửa kia vào lò hỏa táng.

Hoặc là, một nửa đó của lão Darcy bị hỏa táng xong, sau đó nửa còn lại của lão chuẩn bị đập vỡ vụn xương của chính mình rồi cho vào hũ trong cốt.

Lựa chọn một góc độ, nhìn về quá khứ, thứ mà một phân làm đôi kia có thể xem là hai người hoàn chỉnh.

“Giống như hình nhân tượng sáp vậy.” Dis nói.

Hình nhân trong các cửa hàng tượng sáp sẽ được thiết kế theo tư thế đang làm một việc gì đó, ví dụ như nông dân đang cày ruộng, quân nhân đang xông pha.

“Đúng vậy, ông nội, ví dụ này của ông rất chính xác, cháu tin rằng cảm giác đó chính là thứ hung thủ muốn thể hiện ra.”

“Nhưng, nếu như đó mới là thứ hung thủ muốn thể hiện, vậy tại sao bây giờ lại thành ra thế này, là bởi vì cuộc điện thoại đó của cháu, dẫn đến việc hắn không kịp làm à?”

“Cháu lại cảm thấy là, hắn phát hiện ra năng lực của bản thân, không cách nào hoàn thành công việc tinh tế như thế này được, phân tách thi thể ra, sau đó lại khâu cố định lại, không chỉ khối lượng công việc lớn, mà còn đòi hỏi trình độ “may vá” phải rất cao.

Vì thế nên, chỉ có thể rút lui và mong chờ vào lần tới, thành ra bộ dạng như hiện tại đây.”

Chẳng trách khi nói chuyện qua điện thoại với hung thủ, cảm xúc của hung thủ chỉ cần trêu chọc nhẹ vài cái liền “bùng nổ”, bởi vì lúc đấy hung thủ đang trong tình trạng suy sụp khi khả năng sáng tác không theo kịp trình độ tư duy.

“Thế nhưng, ông nội, có một chuyện cháu rất nghi hoặc, trong phòng khiêu vũ Hoàng Quan, hung thủ đã dùng “Bài hát của linh hồn” để chế nhạo đạo Berry, theo lý mà nói, lần này lẽ ra cũng sẽ đứng trên lập trường tôn giáo.

Phê phán quyền uy, nhạo báng tôn giáo, mọi người đều say chỉ mỗi ta tỉnh. Là những yếu tố thường dùng phổ biến khiến tinh thần của người làm nghệ thuật đạt cao trào.”

“Trước mắt thì cái này quả thật là như vậy.” Dis nói, “Trong giáo lý của Giáo hội Thần Vực Thẳm, theo ghi chép liên quan đến vị Thần Vực Thẳm, tương truyền rằng, ngài tự chia thân mình thành hai nửa;

Một nửa, vĩnh viễn rơi xuống địa ngục;

Nửa còn lại, hóa thành bột pha lê, bay lên thiên đàng.

Sau đó, ngài ở địa ngục và ngài ở thiên đàng, thông qua chính bản thân làm cầu nối, mạnh mẽ mở ra một đường không gian, ngài vốn thuộc về thiên đàng nhưng lại liên thông với địa ngục, vả lại còn tồn tại độc lập, được xưng là…vực thẳm.

Các tín đồ của ngài, cũng thích gọi ngài là chủ nhân của vực thẳm.”

“Chủ nhân của vực thẳm sao?” Karen nhìn Dis, “Sao từ trước đến nay cháu chưa từng nghe qua?”

Nơi bắt nguồn của Giáo hội này rất xa xôi, lại còn thêm lễ tế và giáo lý của Giáo hội này quá mức cực đoan, bị rất nhiều chính phủ của các quốc gia tuyên bố cấm không cho truyền giáo tại đất nước họ.

Đừng nói là ở thành phố La Giai, ngay cả toàn Thụy Lam này cũng không có tổ chức nào của Vực Thẳm Thần giáo, chí ít, trên danh nghĩa thì không có.



Cảnh sát đến rồi.

Người dẫn đội đến lại là cảnh sát trưởng Duke.

Bởi vì khi nhận được báo án, giác quan thứ sáu của một vị cảnh sát thâm niên khiến ông ta cảm thấy rằng, đây dường như là tác phẩm mới của tên hung thủ kia.

Cả một buổi chiều,

“Tác phẩm nghệ thuật mới” hầu như không ngừng gõ vào đầu của cảnh sát trưởng Duke.

Ngoài ra còn có biểu cảm bình tĩnh khi nói những lời này của người thanh niên trẻ họ Inmerais kia.

Nếu như không phải vì việc trước mắt quá nhiều, nếu như không phải vì gia tộc Inmerais, đặc biệt là ông già kia có quan hệ nhân thân trong thành phố La Giai, thì cảnh sát trưởng Duke thật sự muốn tìm một cái cớ để kéo người thanh niên trẻ kia sang “quan tâm” cậu ta thật tốt.

Sau đó, khi cảnh sát trưởng Duke dẫn người bước vào trong trại hỏa táng Hughes, nhìn thấy Karen đã đứng ở đó, ông ta tức khắc nắm chặt hai bàn tay lại không dám tin mà hét lên:

“Mẹ kiếp, các người đã ký thỏa thuận hợp tác với với thần chết rồi hay sao, lần nào cũng đến nhanh như vậy!”

“Chào ông, cảnh sát trưởng Duke.” Dis lên tiếng chào hỏi.

“Hửm, ơ?” Cảnh sát Duke chủ động bắt tay với Dis, “Xin chào, Cha Dis.”

Cảnh sát bắt đầu làm việc,

Còn Karen, vì từng trực tiếp gọi điện nói chuyện với hung thủ, được yêu cầu phải làm một bản tường trình chi tiết.

Cảnh sát trưởng Duke có mặt tại đó suốt cả quá trình;

“…Những gì tôi biết, chỉ có nhiêu đây thôi.”

“Vậy nên lần này, lại đổi từ Berry giáo thành Vực Thẳm Thần giáo rồi sao?” Cảnh sát trưởng Duke châm điếu thuốc, vỗ vỗ trán của mình, “Thứ tôi đang lo lắng bây giờ là liệu hắn có tiếp tục giết người nữa hay không.”

Karen trả lời rất bình tĩnh: “Đó là điều tất nhiên rồi, hơn nữa sẽ rất nhanh thôi.”

“Rất nhanh?”

“Bởi vì tác phẩm này của hắn, thất bại rồi.

Hung thủ là một người có lòng tự trọng rất cao nhưng trình độ thì lại rất bình thường, loại người này, sẽ không ngừng tự kiểm điểm bản thân đâu, mà sẽ lần này đến lần khác gấp gáp đến không nhịn nổi muốn chứng minh bản thân lại lần nữa.”

Trong bản tường trình trước đó, Karen đã giấu đi nội dung anh “chế nhạo” hung thủ trong điện thoại.

“Đúng rồi, cảnh sát trưởng, thân phận của nạn nhân đầu tiên đã tra ra chưa ạ?”

Cảnh sát trưởng Duke lắc đầu, đáp:

“Có một chút manh mối rồi, những vẫn đang đợi cục cảnh sát của thành phố bên cạnh xác nhận giúp, nạn nhân có vẻ không phải người của thành phố này.

Bên cạnh đó còn một việc nữa, cậu từng nói, quan hệ giữa hung thủ và nạn nhân hẳn là rất thân thiết, như thế mới có cảm giác trải nghiệm trực tiếp.”

“Dạ đúng, vì thế nên cháu mới đề nghị ông có thể bắt đầu điều tra từ mạng xã hội của Darci trước.”

Cảnh sát trưởng Duke chớp mắt vài cái, người hơi nghiêng về trước một chút, nhìn Karen, hỏi:

“Nếu nói như vậy, đợi sau khi tra ra thân phận của nạn nhân đầu tiên, đem mạng xã hội của cả hai người gộp lại, tìm ra điểm chung thì có thể vạch ra phạm vi hung thủ?”

“Về mặt lý thuyết mà nói, thì có lẽ đúng là vậy.”

“Hung thủ chẳng lẽ ngốc vậy sao ?” Cảnh sát trưởng Duke có chút hoài nghi nói.

Karen nhún vai, đáp:

“Hắn thật sự rất ngốc.”



“Cảm ơn bà, phu nhân Hughes.”

Karen biểu thị sự cảm ơn đối với phu nhân Hughes.

Bởi vì bà đã đích thân lái xe, đưa mình và ông nội quay về phố Mink.

“Rất xin lỗi, gây thêm phiền phúc cho hai người rồi.”

“Đừng khách sáo.” Dis đáp lại.

Phu nhân Hughes hít một hơi thật sâu và nói: “Lão Darcy là nhân viên lâu năm của tôi, tôi không ngờ rằng ông ấy sẽ gặp phải chuyện như thế này, Cha Dis, tang lễ của lão Darcy, đành nhờ vào Cha rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm tất cả.”

“Được.”

Phu nhân Hughes gượng cười mà nói: “Vất cả cho cô Mary rồi, tôi chỉ có một thỉnh cầu, mong rằng vào ngày tang lễ, Lão Darcy có thể hoàn chỉnh… trông hoàn chỉnh một chút là được rồi.”

“Được.”

“Cảm ơn. Còn một việc nữa, mong rằng Cha có thể cân nhắc một chút.”

“Cứ nói.”

“Trại hỏa táng, tôi muốn bán nó đi, thật ra vốn dĩ tôi đã rất mệt rồi, mấy năm nay, may mà có những nhân viên lâu năm bên cạnh ủng hộ, đặc biệt là lão Darcy, bây giờ ông ấy đã không còn nữa, một mình tôi, đã không còn cách nào tiếp tục kinh doanh nữa rồi.

Mong rằng Cha có thể cân nhắc đến việc thu mua lại trại hỏa táng, về mặt giá cả, toàn bộ đều có thể thương lượng, chỉ cần Cha đưa ra mức giá, tôi nhất định sẽ không từ chối.”

Đây là tuyệt đối tin vào nhân phẩm của ông nội rồi.

Hơn nữa, tuy nói rằng lão Darcy chết bên trong trại hỏa táng, thế nhưng trại hỏa táng là nơi thế nào chứ… Một nơi hàng ngày thiêu xác chết liệu có để ý việc biến thành “nhà ma” hay không?

“Tôi sẽ nói lại với Mason.”

“Được rồi, một lần nữa cảm ơn Cha, và cả…cháu trai của Cha.”

Phu nhân Hughes cúi người chào Dis trước, sau đó dạng rộng đôi tay, ôm lấy Karen.

Ngay lập tức, Karen cảm nhận được một luồng cảm giác thoải mái, giống như là bản thân đang chìm trong một mớ bơ sữa, nhưng lại không hề cảm thấy ngấy một chút nào.

Hệt như lão nông dân, nằm trên vựa thóc trong kho, tinh thần đạt được sự thỏa mãn cực đại.

Phu nhân Hughes quay lại xe ngồi, nổ máy xe hơi rời đi.

Karen đi theo Dis vào trong phòng khách tầng 1 của căn nhà, lúc này cô Winnie đang ngồi trên ghế sofa nhìn vào sổ ghi chú.

“Cha, cha về rồi.”

“Ừ.”

“Chú đâu rồi ạ? Chú vẫn chưa về sao?” Karen hỏi.

Ở phía trước cửa nhà, anh không nhìn thấy chiếc xe tang.

“Lúc chiều tối Mason bọn họ đã về rồi, mang theo hai vị “khách” và một vị người nhà về cùng.”

“Khách” trong nhà Inmerais ý chỉ xác chết, họ hàng thân thích phụ trách thanh toán, thì gọi là người nhà của khách, nói cách khác, Chú đã nhận thành công hai đơn hàng trong tay.

Một người thì ngồi trên băng ghế với phần đầu bị bổ làm đôi, một người thì bị thương nặng không thể cứu được.

“Vậy bây giờ chú đang ở đâu?”

“Đi dạo phố rồi, dẫn theo người vợ của vị khách đó.” Khi nói những lời này, cô Winnie chỉ chỉ vào đầu của mình, ý bảo là vợ của người nạn nhân phần đầu bị tách nửa.

Karen nhớ lúc chiều thím Mary có nói, người vợ kia sau khi nhận được tin vẫn luôn nhất quyết cho rằng chồng của bà đang đi công tác ở Wien, không thể nào chết trong phòng khiêu vũ tại phố Hill được!

Xem ra, người vợ đó đã chấp nhận sự thật rồi.

Không, cô ấy không chỉ chấp nhận sự thật, mà còn phải chịu đựng kích thích tinh thần nghiêm trọng.

Chồng mất vào ban ngày, ban đêm liền ngồi xe tang đi dạo phố mua sắm.

Nghe thì có vẻ hơi điên… Nhưng Karen vẫn có thể hiểu được.

Tuy nhiên, Karen vẫn tò mò hỏi:

“Sao thím Mary lại có thể đồng ý?”

Để cho chú đi dạo phố vào ban đêm cùng với một người phụ nữ vừa mất chồng?

“Bởi vì bà Seamore đã đặt gói B!”

Giọng của thím Mary truyền từ cầu thang đến, bản thân thím ấy cũng bước ra khỏi tầng hầm, ừm, trông tràn đầy thần thái.

Karen nhìn qua “thực đơn” của nhà, gói A được dành cho những nhà phú hào chân chính, một năm nói không chừng là không nhận được đơn nào, gói đó sẽ dùng quan tài gỗ, chính là “quan tài Hoàng Kim” và “quan tài Khinh Phong” mà Karen đã nhìn thấy trước đó.

Còn gói B, thì là gói có giá cao nhất trong hoạt động kinh doanh chủ yếu của gia đình.

Dành cho tang lễ của khách bình thường, chi phí khá lớn;

Điều này cũng có nghĩa là, lợi nhuận sẽ rất lớn.

“Gói B đấy Karen à, đừng nói là để chú con đi dạo phố cùng bà ấy, ngay cả cho bà ấy mượn hai đêm thì thím cũng không để ý đâu.”

Karen quay đầu hướng về phía thím Mary, thím Mary nhìn sang, mới phát hiện ông nội đang ngồi trên ghế sofa, ngay tức thì giật mình mà che miệng lại.

Dis chỉ lắc đầu nhẹ và nói: “Lão Darcy chết rồi.”

“Lão Darcy là ai?”Thím Mary có chút thắc mắc, rồi nói, “À, ông lão nhân công ở trại hỏa táng Hughes, lão Darcy đáng thương, mong rằng Thượng Đế sẽ tiếp nhận linh hồn của lão.”

Nói rồi, thím Mary còn làm động tác cầu nguyện, thể hiện là đang bù đắp cho sự ngớ ngẩn trong lời nói trước đó của bà.

Dis trực tiếp đi lên lầu.

Karen lên tiếng: “Phu nhân Hughes muốn giao tang lễ của lão Darcy cho chúng ta xử lý.”

Thím Mary nghe xong câu này, không có cảm giác phấn khởi khi nhận một đơn hàng, trái lại trợn mắt lên: “Thím thật sự không thích làm cho người quen, hoàn toàn không có khoản lợi nhuận thì không nói, đôi khi còn phải tự bỏ thêm vốn để làm.”

Karen không thể nhịn cười trong lòng: Đây đúng là bạn thân.

Do dự một lúc sau, thấy khi nãy ông nội không trực tiếp nói với thím Mary việc phu nhân Hughes định nhượng lại trại hỏa táng, Karen cũng không nói với thím chuyện Lão Darcy bây giờ đã biến thành nhiều mảnh;

“À, đúng rồi, Karen, hồi chiều lúc con và ông nội ra ngoài, có một vị tiên sinh đến trước cửa nhà tìm con, sau khi biết con không có ở nhà thì ông ấy rời đi rồi, tuy nhiên có để lại một lá thư cho con, bảo rằng khi nào có thời gian con có thể đến nhà ông ấy uống cà phê.”

Karen nhận lấy lá thư, tiêu đề là “Piaget”, chính là nhà tâm lý học đã đưa vợ mình đến trại hỏa táng Hughes lần trước.

Nội dung của thư rất ngắn gọn, đại khái là hôm nay đến thăm không may chưa gặp được, đồng thời mời Karen đến nhà ông ấy làm khách, để lại số điện thoại và cả địa chỉ:

Số 45 phố Rhine

Nếu như nói phố Mink đây thuộc bậc hai, thì phố Rhine chính là trung tâm thành phố bậc nhất, các tòa cao ốc Chính phủ cũng được đặt tại con phố đó.

“Dạ được thím, con biết rồi, con muốn đi tắm rửa trước đây.”

“Ừ, con nghỉ ngơi sớm đi.”

Nhưng ngay thời khắc đó, bên ngoài truyền đến tiếng xe, là chú Mason đã đưa bà Seamore về rồi.

Bà Seamore tầm khoảng 30 tuổi, ăn mặc vô cùng giản dị.

Còn chú Mason đi theo sau lưng bà thì túi lớn túi nhỏ xách một đống, mua được không ít giày dép, quần áo và cả túi xách.

“Mason, sao anh lại không đưa bà Seamore về nhà?” thím Mary hỏi.

Mua sắm xong xuôi rồi, không phải nên đưa người về trước sao, đã muộn thế này rồi, sao còn dẫn người về nhà nữa?

Việc xử lý thi thể và lo liệu đám tang sẽ bắt đầu vài ngày sau, chứ không phải ngay ngày mai, dù sao thì, kiểu người nóng lòng muốn xử lý thi thể của cha mình như những đứa con của ông Mosan, chì là rất ít trong số ít.

Hầu hết các đám tang đều sẽ dảnh ra đủ thời gian để đăng cáo phó và để người thân bạn bè chuẩn bị sẵn sàng đến tham dự, đồng thời, thi thể trước đó cũng cần được làm tốt công tác xử lý chống phân hủy.

Bà Seamore giành trả lời trước: “Tôi nghe Mason nói nhà anh chị có dịch vụ tư vấn tâm lý, hiện giờ tôi đang cần dịch vụ này.”

Chú Mason đứng phía sau bà Seamore nhướng mày với Karen, đồng thời cũng ra hiệu khẩu hình cho thím Mary.

Thím Mary đã hiểu tình hình, lập tức đáp:

“Đúng vậy, đúng vậy, đúng là có, chúng tôi sẽ sắp xếp ngay cho bà.”



Tư vấn tâm lý, cần một không gian khép kín và thoải mái.

Nhưng Karen lại không có phòng làm việc của riêng mình, thím Mary cũng không dám lên trên yêu cầu Dis dọn ra khỏi phòng làm việc, càng không thể để bà Seamore xuống tầng hầm;

Cuối cùng, thím Mary đành nhường phòng ngủ của mình và chú Mason cho Karen tư vấn tâm lý cho bà Seamore.

“Xin mời.”

“Được.”

Bà Seamore bước vào phòng, bắt đầu quan sát cách bày trí trong phòng, một căn phòng ngủ rất ấm cúng, sau đó ngồi xuống bên giường.

Karen thì kéo cái ghế lại, đối diện với bà Seamore đang ngồi bên giường.

Anh biết rằng, quý bà này đang trong thời kỳ “gắt gỏng”, không chỉ vì cái chết của chồng, hơn cả thế là vì sự phản bội đến từ chồng bà.

“Bà Seamore, có thể nói một chút về chuyện giữa bà và ông Seamore trước được không?”

Karen rất nhanh đã bước vào trạng thái làm việc, trong phút chốc, anh có chút thảng thốt.

Dường như, bản thân anh đã biến trở lại thành mình của kiếp trước.

Cũng có nghĩa là sau khi khoảnh khắc thảng thốt qua đi,

Khi Karen tập trung ánh mắt lên bà Seamore lần nữa, phát hiện bà Seamore đã cởi áo khoác ngoài xuống, đang cởi quần áo bên trong.

“Bà Seamore, bà đây là…”

“Nhóc con à, cậu rất đẹp trai đó.”

“Cảm ơn bà, nhưng bà…”

“Làm với tôi một lần đi, bây giờ, ngay lập tức.”

“Bà Seamore, chúng ta đang thực hiện dịch vụ tư vấn tâm lý.”

“Tôi biết, sau khi cậu làm với tôi, tôi sẽ trả phí tư vấn tâm lý cho cậu.”

“Xin lỗi bà.”

“Tôi sẽ trả gấp đôi phí tư vấn tâm lý.”

Bà Seamore cởi hết chỉ còn lại nội y tiến lên phía trước, bắt đầu níu kéo Karen, muốn cởi quần áo của Karen.

“Bây giờ, ngay lập tức, trên chiếc giường này, làm với tôi, tôi sẽ thỏa mãn cậu, cậu thích tư thế nào cũng được cả, nếu như trước giờ cậu chưa từng làm qua, tôi cũng có thể dạy cậu.”

Karen không hề phản kháng kịch liệt,

mà mở rộng đôi tay ra,

mặc cho bà Seamore cởi áo khoác của mình xuống,

chính ngay lúc này,

Karen hỏi một cách rất bình tĩnh:

“Làm thế nào cũng được cả đúng không?”

“Đương nhiên là được rồi.”

“Vậy chúng ta đi xuống tầng hầm, tôi muốn làm trước mặt ông Seamore.”

Ngay sau đó, cứ như bị dội một gáo nước lạnh, bà Seamore dừng hành động của mình lại.

Karen đổi sang một ngữ khí ấm áp, nói:

“Có đáng không?”

Bà Seamore từ từ ngồi xổm xuống, vòng tay ôm lấy chính mình, bắt đầu khóc:

“Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chứ, vì ông ấy, tôi từ bỏ sự nghiệp của mình, từ bỏ gia đình của mình, một lòng vì ông ấy mà làm một người mẹ hiền vợ tốt trong nhà, ông ta dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy, dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như thế này, sao ông ta có thể đối xử với tôi như vậy chứ!”

Karen nhặt quần áo của bà Seamore lên, khoác lên người bà, sau đó ngồi xuống nền đất, không nói gì cả, chỉ nhìn bà ấy khóc như thế.

Cứ khóc ra, là cũng ổn hơn rồi.

Bà Seamore đưa tay ra, ôm lấy cánh tay của Karen, để mặt mình tựa vào vai Karen, không ngừng nức nở hỏi: “Tại sao, tại sao chứ.”

Còn Karen thì biết rõ, bà ấy thật sự không cần mình phải trả lời.



“Anh đưa ra mức giá bao nhiêu?” Tại bàn ăn bên ngoài phòng, thím Mary khẽ hỏi.

“Hai nghìn rupee.” Chú Mason đáp lại.

“Điên rồi sao, đắt thế cơ à?”

“Người trước đưa tận 20 nghìn rupee.” Chú Mason sửa lại, “Anh đã hỏi thăm rồi, cái này, đắt đấy.”

“Anh nói xem, Karen có thể hoàn thành công việc này không?”

Chú Mason im lặng một lúc, trả lời:

“Có lẽ là… được mà, dù sao thì đứa cháu trai này của anh, kể từ sau khi tỉnh dậy khỏi cơn bệnh nặng lần trước, thật sự có cảm giác đã biến thành một người khác.”

“Lạch cạch”

Cửa mở rồi,

Karen đứng trước cửa, bà Seamore bước từ trong ra.

“Cảm ơn cậu”

“Không cần khách sáo, đây là việc tôi nên làm mà.”

Bà Seamore ngay lập tức hướng về phía thím Mary và chú Mason cúi người và nói:

“Hậu sự của chồng tôi, đành nhờ anh chị rồi.”

“Nên làm mà, nên làm mà.”

“Bà khách sáo rồi.”

“Hôm nay quả thật làm phiền anh chị rồi, tôi về ngay bây giờ đây.”

“Bây giờ đã muộn quá rồi, rất khó đón được xe taxi, hay là để tôi đưa bà về.” Chú Mason nói.

“Vậy thì, làm phiền anh rồi, nhà tôi ở số 46 phố Rhine.”

“Được, không thành vấn đề, cũng không xa lắm.” Bác Mason nói.

Khi nghe thấy địa chỉ này, Karen vốn đang mỉm cười lễ phép tiễn khách bỗng lên tiếng:

“Bà Seamore, cho hỏi bà có quen biết ông Piaget không?”

Địa chỉ mà ông Piaget để lại cho mình là số 45 phố Rhine, nếu đúng theo như thế, thì chắc là hàng xóm của bà Seamore.

“Ông Piaget, tôi quen, đương nhiên là có quen biết rồi, ông ấy là hàng xóm của tôi, quan hệ của ông ấy và vợ chồng tôi rất tốt, ông Piaget còn thường xuyên hẹn chồng tôi cùng đi câu cá.

Linda vợ của ông ấy cũng rất tốt, tài nấu nướng rất giỏi, thường xuyên mời chúng tôi sang nhà dùng cơm.”

“Ồ, vâng.” Karen để ý rằng, khi nhắc đến vợ của ông ông Piaget, khóe môi của bà Seamore nở nụ cười.

Nhưng nụ cười này có chút kỳ lạ, theo lý mà nói, sau đấy nên thêm một câu: Đáng tiếc vợ của ông ấy đã qua đời vào tuần trước rồi; Như thế mới đúng.

Tiếp sau đó,

Bà Seamore lại nói:

“Hồi sáng hôm nay, Linda còn tặng cho tôi một chiếc bánh táo, vị của nó thật sự ngon cực kì. Tôi còn chừa lại một nửa chiếc bánh cho chồng tôi trong tủ lạnh, tiếc thay, ông ấy không thể ăn được nữa rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play