Karen như nghe thấy tiếng lòng mình trĩu nặng xuống.
Sau đó,
Là khoảnh khắc trầm lặng ngắn ngủi,
Điều kỳ lạ là,
Đầu dây phía bên kia thế mà cũng không cúp điện thoại;
"Mi quấy rầy việc sáng tác nghệ thuật của ta đấy. . ."
Câu nói này, đang không ngừng lặp lại trong đầu của Karen, bao gồm cả âm sắc lẫn giọng điệu.
Karen không cho rằng là mình đang gọi nhầm số,
Cũng không nghĩ là ai đó đang đùa,
Anh càng không phải là thằng đần mà cảm thấy người nghe máy là một nhà nghệ thuật, đang sáng tác tác phẩm của mình ở trong trại hỏa táng.
Trực giác có đôi khi là một thứ rất quan trọng, bởi vì nó có thể giúp giảm bớt đi rất nhiều những việc nền lặt vặt khác, để ta trực tiếp đi vào điểm chính của vấn đề.
Mặc dù lý trí nói với mình, chuyện này thật quá ly kỳ, cũng quá hoang đường,
Nhưng Karen trong khoảnh khắc ngắn ngủi này,
Dùng ngón tay của bàn tay phải, bóp cổ họng của mình,
Đối phương phát ra một tiếng nói nghi ngờ, tựa như cũng không ngờ đến người ở đầu dây điện thoại bên kia, lại trả lời như thế, ngay sau đó, hắn cười.
Karen nghe được tiếng cười từ trong điện thoại, đây là giọng cười của nam, có vẻ hơi trầm thấp và bén nhọn, Karen tiếp tục nói:
"Hay là, mi thật ra không có bất kỳ sự tin tưởng gì dành cho nghệ thuật của chính mình."
"Mi rất thú vị đấy, nhưng đáng tiếc, nếu như mi gọi điện thoại đến sớm hơn một tí, ta cũng rất tình nguyện lắng nghe ý kiến của mi, nhưng rất đáng tiếc, lần này không được."
"Vì sao?"
Lúc hỏi vấn đề này, Karen nhắm nghiền hai mắt, đây là một câu hỏi không cần hỏi, cũng có thể cho ra đáp án.
Mà ở đầu dây điện thoại bên kia, cũng cho ra đáp án tương đồng cùng với suy nghĩ trong lòng của Karen:
"Bởi vì ta đã hoàn thành tác phẩm lần này rồi, cũng chỉ còn lại một chút trình tự cuối cùng để kết thúc công việc, điều này làm cho ta cảm thấy có chút buồn chán, mi có thể hiểu được cảm giác bực bội này sao?"
Karen tiếp lời: "Khi còn bé lúc ta học vẽ tranh, cô giáo sẽ chỉ ra những chỗ còn trống trong bức tranh của ta, cần phải vẽ thêm vài thứ gì đó vào, cho dù là vẽ thêm những vật hoàn toàn không có liên quan đến tổng thể của bức tranh, chỉ cần thêm vào để lấp đủ khoảng trống là được, nhưng hết lần này tới lần khác, đây mới là việc khiến người ta phải đắn đo nhất."
"Đúng, đúng, chính là loại cảm giác bực bội này, đúng là bây giờ ta đang có cảm giác ấy."
"Đây thật ra là một cách biểu hiện của sự yếu kém về trình độ." Karen nói, "Cho nên ta cũng không thể trở thành một họa sĩ sau khi đã trưởng thành được, một người mà ngay đến cách bố cục của bức tranh cũng không biết sắp xếp, còn cần người khác phải bổ sung thêm, làm sao có thể gọi là họa sĩ, làm sao có thể xem như là một nhà nghệ thuật, đến cùng thì làm sao có thể gọi đây là nghệ thuật?"
Sau khi Karen nói xong những lời này, tiếng hít thở phía đầu dây điện thoại bên kia, phút chốc bỗng trở nên càng thêm dồn dập.
Bác sĩ tâm lý biết rõ cách để xoa diệu tâm lý, giúp bệnh nhân cảm thấy thoải mái, tránh việc kích thích họ, vì thế, cũng tự nhiên biết cách để kích động và khơi dậy nỗi đau của họ.
Karen tiếp tục nói:
"Mi tự cho rằng bản thân mình là một nhà nghệ thuật sao? Không, thật ra mi chẳng phải đâu, mi chỉ là một kẻ vừa ngu dốt vừa tự luyến, tự đại, xin đừng bôi nhọ hai từ 'Nghệ thuật' này."
Đầu điện thoại bên kia truyền đến âm thanh nghiến răng,
Hiển nhiên,
Lời nói của Karen làm hắn ta nhức nhối.
Mà Karen đang cầm điện thoại, cũng có cảm giác không biết phải làm thế nào, bởi vì anh bây giờ không có cách nào làm bất cứ một chuyện gì, ngay cả việc báo cảnh sát cũng không làm được, bởi vì nếu muốn báo cảnh sát thì trước hết phải cúp máy rồi mới có thể gọi lại.
Đồng thời, anh ta cũng không thể nào đi xuống tầng hầm tìm thím Mary, cũng không có cách nào đi lên lầu tìm ông nội, bởi vì dây điện thoại cũng không dài đến thế.
Lớn tiếng gọi người. . . Trong điện thoại nhất định cũng có thể nghe thấy được.
Đầu điện thoại bên kia mở miệng nói: "Ta đối với mi cảm thấy rất thất vọng, trong lúc vừa trò chuyện, ta thậm chí cho rằng, mi là người có thẩm mỹ tương đồng với ta, được Thượng Đế dẫn dắt đến, nhưng thật đáng tiếc, mi cũng không phải .
Mi vẫn còn trẻ,
Cho nên sự nhận biết của mi về nghệ thuật, quá nông cạn, bởi vì nghệ thuật, là không phân chia cấp độ."
Karen bình tĩnh đáp lại nói:
"Nhưng nghệ thuật, phân trình độ."
"Ba!"
Đầu dây bên kia, dùng lực thật mạnh để cúp điện thoại.
Karen cũng buông điện thoại xuống,
Nhíu mày nghi ngờ nói:
"Hắn ta nói. . ."
Karen bỏ ngón tay của bàn tay phải ra, bởi vì dùng ngón tay bóp yết hầu một thời gian dài, cảm giác có chút đau, phải nhẹ nhàng vuốt vài cái, cùng với vài tiếng ho:
Cửa phòng sách bị mở ra, Dis ngồi tại phía sau bàn đọc sách ngẩng đầu, nhìn về Karen đang đứng ở cổng.
"Thưa ông nội."
"Chuyện gì?"
"Trại hỏa táng Hughes, hình như xảy ra chuyện."
"Làm sao cháu biết?"
"Bởi vì cháu vừa mới gọi điện thoại tới, người nghe máy, có vẻ là hung thủ, là tên sát nhân biến thái ở phòng khiêu vũ Hoàng Quan kia."
Ông nội bỏ xuống bút máy trong tay,
Hỏi:
"Đã báo cảnh sát sao?"
Karen lắc đầu.
"Báo cảnh sát đi." Ông nội đề nghị.
Karen thật ra không muốn báo cảnh sát, bởi vì đối phương ở đầu dây bên kia đã nói rõ ràng, tác phẩm lần này của hắn ta, đã hoàn thành rồi.
Nói đúng ra thì, nếu có nạn nhân, người đó cũng đã chết.
Karen cảm thấy không có ý nghĩa gì, trừ phi hung thủ lúc rời đi hiện trường gây án đang đi trên đường thì té gãy chân, vừa lúc đó thì xe cảnh sát chạy đến trước mặt của hắn ta.
"Cháu đang lo lắng việc này có thể chỉ là một trò đùa?" Ông nội hỏi, "Không cần lo lắng, cho dù báo động giả, cũng chỉ bị phạt ít tiền mà thôi."
Karen lắc đầu lần nữa.
"Thế, cháu muốn làm cái gì?"
"Bây giờ cháu muốn ghé qua trai hỏa táng Hughes để kiểm tra một chút."
"Ha ha ha." Dis bỗng nhiên nở nụ cười, “Cháu khi còn bé ban đêm không dám đi phòng tắm, cũng là nói với ta như thế."
Đột nhiên,
Dis trầm mặc,
Trên mặt, cũng lộ ra vẻ suy tư.
. . .
"Làm sao vậy, Karen nhỏ bé của ông?"
"Ông ơi, trời tối, phòng tắm, cháu muốn đi tiểu, nhưng một mình, không dám đi."
"Vậy thì ông sẽ đứng ở ngoài hành lang chờ cháu, còn cháu vào bên trong được không?"
"Ông nội đi cùng với cháu đi, cùng đi nha."
. . .
Xe taxi chạy một mạch từ phố Mink đến trại hỏa táng Hughes, khoảng cách có chút xa, thời gian gấp hai lần so với lúc Karen đi từ phòng khiêu vũ Hoàng Quan về nhà.
Đến cổng của trại hỏa táng Hughes,
Tài xế xe taxi quay đầu lại, nhìn về phía Dis đang ngồi ở ghế sau, cười nói:
"Thưa ngài, 45 Rupee."
Dis đưa tới một tờ tiền mệnh giá 50 Rupee, lái xe lấy 5 Rupee thối tiền, Dis nhận lại.
Sau đó,
Hai ông cháu bước xuống xe.
Nhìn xem phương hướng xe taxi rời đi, trong lòng Karen kêu thầm vài tiếng:
"Thảo."
Cửa chính của trại hỏa táng Hughes đóng chặt, trước cổng có một chiếc xe gắn máy đã cũ nát đang đỗ lại, chổ ngồi của xe gắn mấy có buộc một tấm chăn mền cuộn lại, bên cạnh có một nam một nữ đang đứng đấy, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Trong chăn buộc, chắc hẳn là thi thể đưa đến đây để hỏa táng.
Nhưng trên cổng của trại hỏa táng lại treo bảng "Không tiếp tục kinh doanh";
"Xin hỏi, các người là nhân viện của trại hỏa táng sao?" Người phụ nữ tiến lên hỏi.
Karen lắc đầu, đáp lời: "Không phải."
Người đàn ông nghe được câu trả lời này, tức giận đến mức đá bay một cục đá ở trước cửa, mắng:
"Hôm qua rõ ràng đã hẹn trước, vì cái gì hôm nay lại không tiếp tục kinh doanh, thật không biết xấu hổ!"
"Không thì, chúng ta tìm nơi khác đi." Người phụ nữ đề nghị.
"Chúng ta đã chờ từ một giờ đồng hồ trước cho đến tận bây giờ." Người đàn ông tức giận nói.
Karen để ý đến tấm chăn cuộn lại trên chiếc xe máy, một góc nhỏ của tấm hình như lộ ra một ít tóc trắng, chắc là trong nhà có cụ già vừa mất.
Có thể làm tang sự tại nhà Inmerais, thật ra cũng không phải người bình thường, đa số là tầng lớp trung lưu; cho dù là con cái của ngài Mosan bị thím Mary chửi rủa rất nhiều lần, bởi vìu bọn họ lược bỏ rất nhiều dịch vụ đi kèm cho lễ tang, nhưng cuối cùng số tiền sử dụng, cũng có mấy nghìn Rupee.
Mấy nghìn Rupee, đối với gia đình ở tầng dưới cùng của xã hội mà nói, đã không phải là số tiền nhỏ.
“Đơn hàng phúc lợi” chỉ dành cho kẻ vô gia cư không người thân không gia đình, cho dù là trong nhà của ngươi rất nghèo không lo nổi chi phí an táng, chỉ cần còn có thân nhân ở bên cạnh, ngươi cũng không thể giống như Jeff mà được hưởng "Đơn phúc lợi ", bởi vì ngươi vẫn chưa đủ đáng thương.
Cho nên, người của tầng lớp thấp lúc chết đi trong thành phố La Giai, người trong nhà đều sẽ trực tiếp đem thi thể đưa đến trại hỏa táng.
Lúc này, một chiếc xe con màu đỏ lái đến, dừng lại trước cửa.
Sau khi cửa xe mở ra,
Để Karen cảm thấy hơi kinh ngạc đó chính là, người đi xuống, thế mà là phu nhân Hughes đang mặc một chiếc váy dài màu xanh lam cùng với một chiếc áo lông màu cà phê.
Phu nhân Hughes “còn sống” nhìn thấy Karen, trên mặt lúc này hiện lên vẻ vui cười, nhưng sau khi trông thấy Dis đang đứng cạnh bên người Karen, bà ta lập tức khôi phục lại dáng vẻ đoan trang hiền thục của mình.
"A, tại sao lại đóng cửa vậy?"
Hughes phu nhân đi lên trước, vừa nghi ngờ vừa lấy ra chìa khóa dự phòng từ trong túi xách, mở ra khóa cửa.
"Các người tại sao bây giờ mới đến!" Người đàn ông đứng ở một bên không nhịn được mà tiến lên chất vấn.
Phu nhân Hughes nhìn hắn ta một cái, lại liếc mắt quét về hướng chiếc xe gắn máy cũ nát kia, trả lời:
"Ta cũng không biết, hôm nay mặc dù chỉ có hai đơn hàng đặt trước, buổi sáng một đơn buổi chiều một đơn, ùm, buổi chiều chắc là các người, cho nên ta đã cho các nhân viên khác nghỉ làm, chỉ để một người nhân viên già trông coi mà thôi.
Nếu như không phải ông chủ nhà máy xi măng ở đằng trước lái xe ngang qua trông thấy trước cửa có khách đang chờ, nên gọi điện thông báo thì ta cũng sẽ không tới đây.
Ai, thật là kỳ lại, lão Darcy hôm nay sao lại bỏ bê công việc rồi?"
"Tôi không cần biết trại hỏa táng của các người có nguyên do gì, nhưng hôm nay tôi đưa mẹ của mình đến đây cũng đã chờ. . ."
"Ngươi có thể đi khiếu nại ta lên phía chính phủ, hoặc thẳng thừng hơn đó chính là đến cục cảnh sát để báo án, ta đã giải thích cho ngươi một lần rồi, giao cho ngươi quyền khiếu nại đấy, nhưng bây giờ làm ơn xin hãy giữ khoảng cách xa ta một chút, nơi này của ta là làm nghề đốt xác, có tin ta ném ngươi vào trong lò cùng đốt chung luôn hay không!"
Đối mặt với phu nhân Hughes bỗng nhiên hung hẳng, người đàn ông cũng bị hù dọa, cũng không dám nói nữa.
Một phụ nữ có thể một mình kình doanh trại hỏa táng nhiều năm như vậy, khẳng định có một mặt rất mạnh mẽ, nếu không thì thật đúng là không có cách nào lèo lái kinh doanh đến tận bây giờ.
"Đúng rồi, thưa ngài Dis, ngài hôm nay. . ."
"Cháu của ta muốn tới gặp bà một chút." Dis hồi đáp.
Hughes phu nhân trừng mắt nhìn, bà ta rất muốn nói một ít lời nói thô tục đến trêu chọc cậu trai trẻ tuấn tú của nhà Inmerais, nhưng không có cách nào khác, khí thế của Dis quả nhiên quá mạnh mẽ, cũng khó trách Mary lúc nào cũng tỏ ra một vẻ mặt kính sợ cha chồng mỗi dịp gặp gỡ bạn bè.
Sau khi mở cửa ra, phu nhân Hughes bước vào, người đàn ông kia cũng ôm theo cuộn chăn mền vào trong, còn người vợ thì phụ giúp khiên đầu còn lại, hai người đi theo cùng phu nhân Hughes tiến vào.
"Cần phải đi vào sao?" Dis hỏi.
"Dạ cần." Karen hồi đáp, "Nếu như tác phẩm nghệ thuật kia không phải là phu nhân Hughes, chắc hẳn sẽ là người khác."
Karen vẫn tin tưởng chắc chắn vào khả năng phán đoán của mình, cùng với việc cửa chính của trại hỏa táng vừa nãy bị khóa chặt, cũng chính là một trong những điểm không bình thường.
Ba nhóm người đi vào,
Phu nhân Hughes vừa bước vào vừa kêu to "Lão Darcy",
Mọi người cùng nhau đi tới phía trước bức tường bằng kính của phòng hỏa thiêu.
Cửa phòng hỏa thiêu bị mở ra, bên trong không có một ai.
"Xin hãy để cho mẹ tôi được hỏa táng trước." Nam nhân nói.
"Ta phải tìm thấy nhân viên của ta trước!" Phu nhân Hughes quát lớn, bà ta đang
rất tức giận, bởi vì bà phát hiện lò thiêu đang nóng, có nghĩa rằng đang lãng phí rất nhiều tiền, "Lão Darcy, lão Darcy!"
Karen thì chú ý tới cái bàn ở phía trước mặt, nói đúng ra thì, là hũ tro cốt ở phía trên.
Lần trước lúc mình đến, hũ tro cốt và mấy cái bài vị đều được trưng bày rất chỉnh tề, nhưng trước mắt, các hũ tro cốt được chồng chất lên trên nhau giống như mấy khúc gỗ, không phải hình tam giác, mà là, dựng đứng thành hình chữ nhật.
Mặt khác, những hũ tro cốt này đều được đặt nằm nghiêng, cái nắp của chúng hướng ra cạnh ngoài chứ không phải hướng lên trên.