Karen cũng không thể nào lúc nào cũng đem toàn bộ tiền của mình kề bên người, nhưng trong túi quần áo bình thường vẫn là sẽ có mấy trăm Rupee phòng thân.
Đưa tới một tờ bạc mệnh giá 50 Rupee,
Lái xe thu tiền, mỉm cười nói:
"Đa tạ sự hào phóng của ngài."
"Ừm?"
Karen chỉ có thể gật gật đầu, tiếp nhận sự thật rằng "5 Rupee " biến thành tiền bo mà không được thối lại.
Xuống xe,
Xe taxi lái đi.
Tiền phí đi xe này, thật là đắt a.
50 Rupee, đủ để chi tiêu sinh hoạt cả ngày cho một gia đình bốn người, mà lại là sáng trưa tối ba bữa cơm cùng món ăn chất lượng thấp nhất cũng là mức cơ bản;
Từ phòng khiêu vũ Hoàng Quan đi đến phố Mink, cũng không tính là quá xa xôi.
Giờ khắc này, Karen tìm về được cảm giác nhìn chằm chằm vào con số màu đỏ trên bảng đồng hồ báo giá từ từ tăng lên lúc đón xe khi vừa lên đại học.
Xe tang của nhà Inmerais không đỗ ở bên cửa ra vào, chứng minh chú và mọi người vẫn chưa trở về.
"Ai..."
Nhìn trước mắt cái kiến trúc xây dựng được gọi là “nhà” này, trong lòng Karen cảm thấy phức tạp.
"Cục cảnh sát, báo cáo, ngoài ý muốn, không phải dị ma..."
Điểm mấu chốt từ trong lời nói của người phụ nữ mặc váy đen lúc nãy, không ngừng vang lên trong đầu của Karen.
Phòng khiêu vũ vừa xảy ra tai nạn, có hai người tới, có thể nhận được thông báo của cảnh sát, có nghĩa rằng bọn họ mang thân phận nào đó của chính phủ, cuối cùng, lại liên quan đến "Dị ma" .
Thế giới này, nhìn thoáng qua là rất bình thường;
Ít ra, từ bên trong báo chí và sách vở, có thể đưa ra kết luận bình thường.
Nhưng bây giờ, anh bỗng nhiên ý thức được, bên dưới lớp vỏ bọc có vẻ bình thường của thế giới này, quả thực tồn tại phần dưới của tảng băng chìm.
Trong nhà của ông nội, vẫn đang cân nhắc cuối cùng có nên giết mình hay không, nhưng cho đến trước mắt, hành động thực tế mà ông nội làm đó là "Nhốt" mình, chỉ cần mình không chủ động trốn đi khỏi " thành phố La Giai", thì sẽ không chạm vào ranh giới cuối cùng.
Mà bên ngoài, lại tựa như là một thế giới “săn giết phù thủy”.
"Cậu sao có thể không phải dị ma! Cậu sao có thể không phải dị ma!"
Tiếng gào thét của ngài Hoven trên giường bệnh, vẫn vang vọng bên tai.
Tay trái, lại nắm chặt lần nữa;
Mặc dù Karen cũng không rõ ràng khái niệm kỹ càng về "Dị ma", nhưng loại thân phận "Tá Thi Hoàn Hồn" này của mình, từ khi vừa mới bắt đầu, đã làm cho anh mất đi lòng tin về chính mình.
Bởi vì anh biết rõ, mình cũng không phải là hàng nguyên đai nguyên kiện.
Cho nên,
Bên ngoài,
Còn đáng để ra ngoài sao?
So sánh trong nhà cùng với những nguy hiểm không lường trước được từ thế giới bên ngoài kia,
Có vẻ như hình ảnh của ông nội, ngay lập tức liền trở nên ... Hòa ái hơn rất nhiều.
Thời điểm tốt nhất để giết mình, đó chính là trong mấy ngày nay khi mình vừa tỉnh lại.
Mà trong mấy ngày nay ông nội cũng không có ra tay giết mình, có vẻ như đang do dự đắn đo, nhưng theo thời gian càng trôi qua, con người là sẽ tự hoà giải cùng chính mình, đồng thời cũng sẽ dần dần sinh ra cảm giác "Thích ứng" và "Quen thuộc";
Cuối cùng thì, Karen cũng không hành động giống như một tên nhóc ngỗ nghịch không hiểu chuyện, mỗi ngày lăn lộn khóc lóc om sòm trong nhà hay là trầm mặt lúc nào cũng nhìn người khác như đang thiếu mình mười nghìn Rupee, mà là hiểu chuyện, nghe lời, ngoan ngoãn.
"Nộ khí" và "Sát ý" của ông nội, chờ đợi theo thời gian dài thì tất nhiên sẽ từ từ giảm xuống, mình sống trong nhà này càng ở lâu thì thật ra càng an toàn hơn.
Vừa lúc này,
Karen trông thấy bóng dáng Dis tiến tới từ phía tây, mặc quần áo của Cha xứ.
Karen cứ đứng vậy nhìn xem ông, nhìn xem ông ấy, nhìn không chuyển mắt.
Mãi cho đến khi trên mặt Dis cũng biểu lộ ra cảm xúc nghi ngờ, dừng chân đứng lại trước mặt Karen.
"Ông nội, ngài trở về."
"Ừm."
Karen đẩy cửa ra, cùng ông nội đi vào trong nhà.
"Thưa cha, ngài trở về."
"Ừm."
Thím Mary lập tức lại nhìn về phía Karen, nói: "Chú của cháu gọi điện thoại về từ bệnh viện, để cho thím lưu ý xem là cháu đã trở về hay chưa, chú ấy nói lúc bấy giờ thì xe tang của mấy nhà khác cũng đã chạy đến, vì phòng ngừa đơn hàng bị giành mất, chú ấy liền chạy đến bệnh viện trước mà không đợi cháu.
Chờ đến khi chú cháu trở về thím sẽ mắng cho một trận, đoạn đường phố đó vừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn có người chết, chắc chắn là rất loạn, sao có thể để cháu lại một mình ở nơ đó."
Ngày bình thường, thím Mary nói năng với Karen chua ngoa nhưng tấm lòng thì mềm như đậu hũ;
Còn lúc trước mặt ông nội, ngay cả miệng đều sẽ biến thành đậu hũ.
"Thím à, cháu đã trưởng thành rồi, một người trưởng thành sao lại ngay cả việc về nhà còn không biết được chứ, mặc kệ dù cháu đang ở nơi nào thì vẫn có thể nhớ mùi của nhà để quay về."
Dis đi đến ghế sofa ngồi xuống, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Thím Mary nhẹ nhàng vỗ vỗ Karen bả vai, sau đó đi lên phòng bếp lầu hai chuẩn bị trà bánh.
Karen ngồi xuống ghế sofa đối diện Dis, kể lại sự việc xảy ra ở phòng khiêu vũ cho ông nội;
Thím Mary vừa bưng trà bánh bày ra xong cũng không tránh khỏi che miệng lại, để không kinh ngạc mà hô lên.
Đây cũng không phải là do thím Mary muốn biểu hiện ra một mặt thục nữ yếu đuối trước mắt của ông nội,
Đúng là,
Thím ấy là một nhà trang điểm cho người chết rất tài giỏi và đã trưởng thành, nhưng đây cũng không có nghĩa là lá gan của thím sẽ lớn.
Thím ấy cũng không sợ những thi thể này, là bởi vì thím đã coi bọn họ trở thành một loại "Khách hàng" của mình, sau khi quen thuộc rồi, cũng không còn cảm giác e ngại như trước kia đối với người chết; giống như người nuôi rắn cũng sẽ không còn sợ rắn nữa.
Nhưng loại hung thú biến thái giết người liên hòan như thế này, ai có thể chắc chắn rằng tên sát nhân đó sẽ không ra tay với mình, nói không chừng ngày nào đó bản thân mình cũng sẽ trở thành "Khách hàng" của gia đình mình.
Karen sau khi miêu tả lại chi tiết của thi thể, lại nói ra nội dung cuộc "Giao lưu phân tích" giữa mình và cảnh sát trưởng Duke nói thẳng ra.
Vốn dĩ, nội dung của cuộc nói chuyện này sẽ được anh ta giữ lại, vì anh ta mong muốn âm thầm phát triển một ít mối quan hệ xã giao, nhưng sau khi gặp được đôi nam nữ bước xuống từ taxi kia, Karen đã thay đỗi suy nghĩ của mình.
Ông nội à,
Ngài nhìn xem,
Cháu trai của ngài không chỉ biết nấu cơm, có thể làm trưng cầu ý kiến tâm lý, còn có thể giúp cảnh sát phá án đấy.
"Trời ạ, Karen à, đây đều là do tự cháu nghĩ ra được sao?" Thím Mary ở bên cạnh cũng phải hét lên kinh ngạc, trên mặt mang đầy biểu cảm nghe không hiểu gì chỉ biết là rất lợi hại, "Cháu làm như thế nào?"
"Nói đơn giản, đó là đặt mình vào vị trí của hung thủ đi." Karen cố gắng đem mọi chuyện đơn giản hóa, không chỉ vì để giải thích cho thím nghe, cũng là giải thích cho ông nội cùng nghe;
Nói cho cùng thì,
Dis cũng không có khả năng đặt câu hỏi giống như thím: Trời ạ, cháu của ta, cháu làm như thế nào?
"Đặt mình vào đến góc độ của hung thủ, căn cứ theo chi tiết và manh mối do hung thủ để lại, giải thích nguyên do hành động của hung thủ... nguyên nhân tâm lý."
Dis nhấp một hớp hồng trà,
Thản nhiên nói:
"Cháu có thể đặt mình vào vai hung thủ rất dễ dàng sao?"
"..." Karen.
Lời này rất dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đến câu "Ngưu tầm ngưu mã tầm mã".
Karen lập tức giải thích nói:
"Ông nội, thím, thật ra là như thế này, theo bình thường thì, hung thủ càng cảm thấy bản thân mình là một nhà nghệ thuật, tâm tư của kẻ đó, trái lại càng dễ đoán và nhập vai vào.
Có một ít người sẽ cảm thấy bản thân mình rất đặc biệt:
Ví dụ như thích sự cô độc, không thích giao tiệp.
Nhưng hơn 90% số người, đều không thích giao tiếp, còn 10% còn lại giao tiếp rất tốt, nhưng nếu được lựa chọn, thì hơn phân nửa số đó cũng thích yên tĩnh một mình.
Ví dụ như người đa sầu đa cảm, nội tâm tràn đầy nỗi phiền muộn, dễ dàng đồng cảm với người và sự việc khác, bên trong nội tâm luôn luôn có cảm giác muốn thổ lộ ra tất cả, muốn ghi chép và lưu giữ lại.
Nhưng phần lớn những người khoảng 30 tuổi không làm nên trò trống gì, bất kể là nam hay nữ, đều sẽ lầm tưởng mình là nhà sáng tác trời sinh.
Mục tiêu càng cao, càng đặc thù, thì càng tự cho bản thân mình là người đặc biệt hơn, nhưng trái lại bọn họ càng là người bình thường nhất.
Cho nên, suy nghĩ của bọn họ, ngược lại rất dễ dàng nhập vai vào.
Khi bọn họ phá tan cái lồng giam của nhân cách con người để tìm kiếm niềm vui khi sát hại người khác, bọn chúng đã từ người chuyển biến thành thú dữ, thú dữ thì còn lại được bao nhiêu phần thông minh?"
Karen giải thích một hơi rất nhiều, sau khi nói xong, uống một hớp trà lớn.
Dis nghe vậy, cũng dường như có điều suy nghĩ, nói: "Cách lý luận rất mới lạ."
"Cho nên, tiểu thuyết và bộ phim mà thím vừa xem, những người xấu rất ghê gớm trong đó, đều là lừa người xem thôi sao?" thím Mary hỏi.
"Bất cứ chuyện gì đều là có trường hợp đặc biệt, thím à, tác phẩm văn nghệ vì để làm nổi bật tình tiết bi kịch và xung đột, phần lớn đều sẽ miêu tả nhân vật phản diện như vậy." Karen cầm lấy ấm trà, khom người đứng lên, trước hết châm thêm trà cho ông nội, tiếp tục nói:
"Trí giả chân chính, sẽ hiểu được cách khắc chế ý nghĩ giết chóc."
Thím Mary vỗ vỗ ngực, nói: "Đúng vậy, đúng vậy, khẳng định trong số những người tốt có nhiều người thông mình hơn."
Chuông điện thoại nhà reo, thím Mary đi qua nhận điện thoại:
"Tốt, tốt, biết, biết, ùm."
Cúp điện thoại,
Trên mặt thím Mary đầy vẻ vui cười,
Nhưng trông thấy mình cha chồng của mình còn ngồi ở chỗ đó, thím bắt đầu cố gắng kiềm chế nụ cười của mình lại, nhưng mà niềm vui đến từ trong đáy lòng rất khó mà khống chế, làm cho biểu cảm trên mặt của thím Mary có hơi chút cứng đờ.
"Thưa cha, Mason gọi điện thoại về từ bệnh viện, người bị thương được đưa đến bệnh viện cấp cứu đã không qua khỏi, người nhà đã đồng ý để cho nhà chúng ta lo liệu tang sự.
"Bởi vì còn đang đợi người nhà của một nạn nhân khác đến, là một người đầu bị cắt đứt một nửa, lúc bệnh viện liên hệ với vợ của anh ta, nhưng người vợ vẫn luôn khẳng định là chồng của mình vẫn đang làm công tại nước Duy Ân.
Mason muốn chờ cô ta đến bệnh viện, thuận tiện nhận luôn đơn hàng này."
Lúc có người vừa mất, thật ra tâm trí của người thân bên cạnh thường sẽ rơi vào trang thái "Chết lặng", dường như lập tức biến thành "Con rối" mà mất đi năng lực suy nghĩ;
Còn có một loại tư duy quán tính nữa của người thân, vì muốn tổ chức xong tang sự sớm cho người chết để họ được an nghỉ yên ổn, cho nên trên cơ bản vào những thời điểm này nhà mai táng nào có thể tiếp xúc đến càng sớm, càng có khả năng lớn hơn nhận được đơn hàng.
Dis gật nhẹ đầu, nói: "Tốt, con làm chuẩn bị đi."
"Được rồi, thưa cha."
Thím Mary đi xuống tầng hầm bắt đầu chuẩn bị để đón khách hàng đến.
Karen thấy Dis còn ngồi ở trên ghế sô pha, do dự một chút, không dám rời đi.
"Cháu không thấy sợ sao?" Dis mở miệng hỏi, "Nhìn thấy cảnh tượng đó."
"Cũng không phải quá đáng sợ." Karen trả lời, "Tình huống này, có chút quen thuộc."
"Cháu giống như, vẫn còn có lời muốn nói?"
"Không có, thưa ông, cháu và ông có gì mà không thể nói được chứ."
"A."
Dis đứng người lên,
"Ta trở về phòng sách."
"Được rồi, ông nội."
Karen đứng người lên, nhìn xem bóng dáng Dis sau khi biến mất trên bậc thang, mới một lần nữa ngồi xuống ghế sô pha.
Quả thật, lúc trước anh muốn hỏi thăm Dis về việc liên quan đến dị ma, vừa lúc hỏi thăm về chuyện của đôi nam nữ trên taxi vừa rồi.
Nhưng nghĩ lại, cảm thấy bây giờ chưa đến lúc;
Có vài loại giấy ngăn cách, mặc dù là mỏng đến trong suốt, nhưng nó vẫn như cũ có tác dụng cực kỳ quan trọng.
Karen lo rằng sau khi mình hỏi thẳng về vấn đề dị ma, ông sẽ rất kiên nhẫn mà giải thích cho mình nghe về khái niệm "Dị ma",
Sẽ giúp mình phân tích tổ chức của đôi nam nữ kia, chịu trách nhiệm gì, có quyền lợi thế nào;
Mà đợi cho đến khi giải thích xong,
Ông nội sẽ vừa thở dài vừa đứng lên:
"Lời cần nói đã nói ra hết, ta cũng sẽ không tự lừa dối bản thân mình nữa, dị ma, đi chết đi."
Tại phương diện thấu hiểu lòng người này, Karen là chuyên nghiệp, anh không muốn vì lòng hiếu kỳ của mình mà dỡ bỏ tấm che chắn khỏi việc Dis muốn giết mình, việc này còn nguy hiểm hơn nhiều so với lần trước đến bệnh viện tìm ngài Mosan để tâm sự;
Tìm đường chết và muốn chết khác nhau, Karen vẫn là phân biệt rõ ràng.
"Meo..."
Karen cúi đầu xuống, phát hiện Pall không biết đã nằm phủ phục bên cạnh ghế sô pha từ khi nào.
Mấy ngày nay, nhìn bộ dáng của Pall vô cùng mệt mỏi, giống như bị bệnh.
Karen đưa tay xuống, đem Pall ôm lên tới.
Pall cũng không phản kháng, cũng đã không còn tư thái kiêu ngạo như lúc trước, ngược lại có loại cảm giác chán chường không cần đời.
Ở trong ấn tượng của Karen, thần thái của con mèo này, luôn luôn biểu đạt rất phong phú.
"Ô ô..."
Ở nơi hẻo lánh cửa phòng khách, con chó vàng nằm dán cầm xuống sàn gạch, lộ ra biểu cảm hâm mộ.
Ngài Hoven vẫn còn chưa xuất viện, nó vẫn như cũ ở tại nhà Inmerais, nhưng người lớn và trẻ con trong nhà hình như cũng không quá nhiệt tình với thú cưng, cũng không đến mức chán ghét, nhưng cũng lười đi vuốt ve nó.
Cũng chỉ có Karen, mỗi ngày sẽ dành ra một ít thời gian dẫn nó đi dạo xung quanh.
Mèo nằm trên đầu gối, chó dựa vào cạnh bên, cốc hồng trà khói lửng lờ trên mặt bàn, vị trí, lại là tòa biệt thự lớn của nhà mình.
Karen đột nhiên cảm giác được, thời gian thế này trôi qua cũng không tệ.
Mình mặc dù không có năng lực đi thay đổi những sự vật khách quan trong hiện thực, nhưng hiện thực cũng rất nhân từ, ít nhất cũng cho phép mình có thể lựa chọn một cái tư thế ngủ thoải mái.
Năng lực...
Karen bỗng nhiên ngồi dậy,
Pall vốn đang nằm trên đầu gối của Karen cũng hơi nghi ngờ một chút mà ngẩng đầu,
Cậu vàng đã mất đi đãi ngộ được xoa đầu, cũng một lần nữa đẩy đẩy đầu hướng về lòng bàn tay.
Giấc mơ của Jeff,
Tiếng thút thít của ngài Mosan,
Phải chăng mình cũng có năng lực, để cho nạn nhân bị giấu dưới sân khấu kia, phản ứng một chút?
Nếu như anh ta có thể nói được cái gì, như vậy hung thủ, phải chăng sẽ có thể trực tiếp xác định được?
Có một cái đánh giá mà Xã hội dành cho nghề Pháp Y được lưu truyền, đó chính là bọn họ có thể làm cho nạn nhân "Nói chuyện" .
Mà nếu như có thể làm cho nạn nhân thật sự nói chuyện,
Đây tuyệt đối là cơn ác mộng dành cho tất cả những hung thủ trên thế giới này!
Thế nhưng là...
Karen lần nữa nhìn xuống bàn tay trái của mình, anh đã quên mất đây là lần thứ mấy trong ngày mà mình nhìn vào vết sẹo này.
Trước hết không đề cập tới cái "Năng lực" mà mình còn không hiểu rõ này, coi như cho dù mình thật sự có năng lực này, chả nhẽ lại dùng năng lực này đi giúp cảnh sát phá án bắt hung thủ sao?
"Cục cảnh sát, báo cáo, sự việc này là ngoài ý muốn, không phải dị ma..."
Điên rồi đi, ha ha.
"Karen."
"Thím?"
Thím Mary bước lên từ dưới tầng hầm, cầm trong tay một cái hộp, đưa cho Karen, ánh mắt thì một mực nhìn lên đầu cầu thang.
"Đây là?"
Karen nhận lấy cái hộp, mở ra, phát hiện là một cái đồng hồ đeo tay, nhãn hiệu là "Monroe", đây không tính là hàng xa xỉ, nhưng giá cả cũng không phải thấp, cái đồng hồ này khoảng tầm 2000 Rupee.
Nhân viên văn phòng hay thích loại đồng hồ này.
"Cảm ơn thím."
Karen tưởng rằng thím mua khối đồng hồ này tặng cho mình, ai ngờ thím lại trực tiếp lắc đầu nói: "Không phải là thím đưa, đây là do phu nhân Hughes sai người mang hộ đến đây chỉ tên tặng cho cháu."
Phu nhân Hughes?
Bà chủ của trại hỏa táng kia.
Thím Mary lại lần nữa nhỏ giọng, nói: "Mặc dù thím có quan hệ rất tốt cùng với phu nhân Hughes..."
Việc này thì ngày đó Karen đã nhìn ra được, phu nhân Hughes ở trước mặt trêu chọc chú Mason là đi mở cửa sổ nhà của những người phụ nữ khác, cái này thật ra cũng xem là phu nhân Hughes giúp bạn thân của mình cảnh cáo chồng.
"Nhưng thím vẫn là đến nhắc nhở cháu, con người của phu nhân Hughes, có chút... Có chút bác ái, cháu tốt nhất vẫn không nên qua lại quá nhiều, có biết không?"
Thím Mary cũng giống như chú Mason, rất lo lắng Karen còn trẻ tuổi nóng tính sẽ bị phu nhân Hughes ngoắc ngoắc ngón tay mà dụ đi.
Đối với phu nhân Hughes mà nói, đây là cách vui để giảm bớt nỗi nhàm chán và cô độc, nhưng đối với thiếu niên mà nói thì cái giá phải trả là bị đùa giỡn.
Có bao nhiêu nam sinh ở cái tuổi này có thể chống lại sức hấp dẫn của thiếu phụ đâu?
Thím Mary vì cháu của mình, không tiếc lời mà nói xấu bạn thân của mình.
Lúc trước bởi vì Karen trở về nhà cùng với Dis, cho nên thím Mary cũng không dám lấy đồng hồ ra trước mặt của Dis.
"Cháu đã biết, thưa thím."
Vị phu nhân Hughes kia, xem mình như kẻ ngốc mà dụ dỗ.
"Vậy cái này đồng hồ này nhờ thím trả lại cho người ta?"
"Đồng hồ cũng không cần trả lại, cháu cứ cất đi, trong lòng hiểu rõ ràng là được rồi, việc đáp lễ để thím đi lo, coi như là chị em chúng ta tặng quà cho nhau là được rồi; nhưng mà bây giờ cháu vẫn cần gọi điện thoại qua đó, nói một tiếng cảm ơn, lễ phép một chút."
"Được rồi, thưa thím."
"Trong sổ có ghi lại số điện thoại đấy."
"Biết ạ."
Karen cầm điện thoại lên, đồng thời lật ra sổ ghi chép số điện thoại đặt bên cạnh;
Bởi vì có nghiệp vụ liên quan, cho nên số của trại hỏa táng Hughes nằm ở trên đầu, rất dễ dàng đã tìm được.
Điện thoại gọi đến,
Đợi một hồi lâu, đầu đối diện cũng không ai tiếp máy.