"Hoàng thất quý tộc công tước xa hoa tôn quý khẳng khái... Quan tài Hoàng kim ."
"Ưu nhã nội liễm trầm ổn trí tuệ anh minh tỉnh táo... Quan tài Khinh phong."
Trong phòng khách,
Karen đang ngồi trên sofa nhỏ trong nhà lật xem sách về màu của quan tài.
Vừa nãy đọc tên ra, là hai kiểu quan tài quý nhất được ghi trong sách, theo từ ngữ miêu tả, hai bộ nối tiếp nhau, theo thứ tự giá bán là 225 vạn Rupee và 250 vạn Rupee.
Quan tài Khinh phong tại sao lại càng đắt hơn quan tài hoàng kim, có thể, đây chính là giá trị của "Ưu nhã".
Chú Mason nói cho mình, giá niêm yết trên sách giảm đi 5 lần, chính là giá vốn nhập hàng, nhưng dù là như thế, một cái 45 vạn Rupee với một cái 50 vạn Rupee, cũng là một con số khổng lồ.
Ai, ở trong thế giới của những người có tiền thật sự, đây quả thật là một cái quan tài mua được một căn nhà.
"Cà phê."
"Tạ ơn bác gái."
Bác gái Winnie đem cà phê đặt ở trên bàn trà, ngồi xuống đối diện sofa nhỏ.
"Mấy ngày nay thanh nhàn a?" Winnie bác gái hỏi.
"Ừm." Karen gật nhẹ đầu, Minna bọn chúng đều cần đi học, mình thì không cần, cho nên mấy ngày nay, anh vẫn luôn phụ trách nấu cơm, ngược lại là đổi mới nhận thức của người trong nhà về đồ ăn ngon.
Hôm trước anh còn cố ý làm một bữa "Nước nấu thịt trâu", trình độ ăn cay của người trong nhà cũng rất tốt, nhất là chú Mason ăn rất vui vẻ, kết quả là chú Mason ngày hôm sau lúc đi đứng đều phải kẹp hay chân,
Mắc bệnh trĩ.
Ngoại trừ việc nấu cơm ra, kỳ thật anh cũng không còn chuyện gì khác để làm.
Ông nội mặc dù không có giúp mình khôi phục học tịch, nhưng cho mình lấy được một bộ tài liệu giảng dạy cấp trung học và sách dùng cho học phụ đạo.
Karen ngoại trừ ngẫu nhiên lật xem sách lịch sử, các loại sách khác còn lại đối với anh mà nói, thật sự cũng không có nhiều giá trị.
"Qua một thời gian nữa chắc là sẽ lại bận rộn, trong viện dưỡng lão ở vịnh Flower Water lại có hai vị lão nhân cảm thấy thân thể khó chịu, trong hai bệnh viện gần đây có hợp tác với chúng ta, lần này cũng có mấy người bệnh tình đã nguy kịch;
Ở bên phía giáo đường, cũng có một người đang hấp hối ở nhà.
Đến lúc đó, ta sẽ hỏi ý kiến người thân của họ để đề cử cháu đến tham vấn tâm lý."
"Cảm ơn bác gái."
"Làm việc cho công ty của nhà mình, sao lại nói cái gì cảm ơn, uống cà phê đi, ta thêm đường cho cháu."
"Cảm ơn ạ."
Tay trái Karen có chút nắm chặt,
Cà phê rõ ràng đặt ở bên cạnh tay trái, nhưng anh ta cần dùng tay phải nghiêng người sau đó mới bưng lên cà phê, uống một ngụm.
Lúc này, chuông điện thoại reo lên.
Bác gái Winnie đứng dậy đi nhận điện thoại:
"Alo…Ừ….Ừ... Biết."
"Ba."
Âm thanh tắt điện thoại có chút trầm năng,
Sau đó càng nặng, đó là tiếng la của bác Winnie:
"Mason, Mason!"
Chú Mason vốn dĩ đang ngồi ở trên lầu uống hồng trà, xem tạp chí kinh tế và tài chính, lập tức bỏ hết xuống vừa mặc áo khoác vừa "Bạch bạch bạch" nhanh chóng đi xuống cầu thang.
Bác gái Winnie nói: "Sân khấu của phòng khiêu vũ Hoàng Quan sụp đổ xuống rồi, thương vong rất lớn."
"Phòng khiêu vũ Hoàng Quan ở đâu?" Đầu bậc thang truyền đến tiếng của thím Mary.
Mason lập tức nghi ngờ nói: "Đúng vậy a, phòng khiêu vũ Hoàng Quan ở đâu?"
"Tôi biết, ngài Mason, tại phố Hill, là một phòng khiêu vũ cũ đã nhiều năm rồi." Ron trả lời.
Trước đó, Ron và Paul thật ra là đang dựa trên ghế trong vườn hoa phơi nắng, lúc bình thường không có công việc, bọn họ thường xuyên nghỉ ngơi cả ngày.
Nhưng sự tình chính là như vậy, cho dù là biết rõ không có công việc, cũng phải giữ lại nhân công để phòng hờ, lúc bình thường tìm người phục vụ thì rất dễ, nhưng tìm người di chuyển thi thể thì lại rất khó;
Cũng không thể nào kêu hàng xóm bên nhà qua phụ một tay được?
Lần trước phu nhân Mark tìm tới vay tiền, thím Mary còn không cho đâu, không chỉ không cho, còn cùng người ta cãi nhau ầm ĩ một trận.
"Oh, tại phố Hill." Chú Mason quay đầu, nhìn về phía thím Mary đứng tại phía trên đầu bậc thang, "Em yêu, em cũng chuẩn bị một chút, mình tranh thủ trực tiếp chở khách trở về, nếu có khách hàng."
"Được rồi, anh yêu." Mary thẩm thẩm gật đầu.
Karen ngồi ở trên ghế sa lon bên cạnh thấy cảnh này, cảm thấy có chút buồn cười, nếu không biết, còn tưởng rằng nhà mình mở chính là "120", cần khẩn cấp xuất phát.
Nhưng đây chính là "Mạng lưới Thương nghiệp" đi, không vẻn vẹn chỉ có quan hệ với các nơi như bệnh viện, trại an dưỡng, thật ra tại cái nhiều nơi khác, cũng có "Tai mắt", gặp được sự việc như thế này, sẽ có người tới thông báo.
Mua bán, phải làm như thế, phải chủ động.
"Thương vong rất nhiều phải không?" Mason nhìn về phía Karen, "Karen, cháu cũng cùng đi đi, thêm một người giúp đỡ."
"Được rồi, chú."
Chú Mason ngồi vào buồng lái, Karen thì cùng Paul, Ron cùng một chỗ trước đem cáng xe cứu thương gấp lại cất vào trong xe, tiếp đến cầm theo bọc đựng xác các loại, sau đó cùng nhau ngồi vào toa xe.
Trước khi xe khởi hành, bác gái Winnie thì đem một xấp tờ rơi quảng cáo công ty chăm sóc người mất Inmerais ném vào cửa sổ xe.
"Đi!"
Mason nhìn em gái và vợ mình bằng một cái ánh mắt kiên định, giống như là tướng quân ra trận.
Mà bác gái Winnie và thím Mary cũng là một mặt nghiêm túc, mong mỏi tướng quân khải hoàn.
...
Xe, chạy rất nhanh.
Karen đã trông thấy chú Mason liên tiếp vượt qua hai cái đèn đỏ, cũng may hiện tại không có camera chụp ảnh, chỉ cần không phải xui xẻo đến mức có cảnh sát đứng kề bên, sẽ không có việc gì xảy ra;
Đương nhiên, tai nạn xe cộ thì khác.
"Sân khấu đổ sụp, sẽ nghiêm trọng như vậy sao?" Karen có chút hiếu kỳ mà hỏi thăm.
Ron đang chuẩn bị trả lời,
Chú Mason đang lái xe mở miệng trước nói:
"Phòng khiêu vũ Hoàng Quan có sân khấu đặc biệt của nó, là sân khấu làm bằng kính cường lực treo trên không cách mặt đất năm mét, vũ nữ mặc váy và váy ngắn sẽ khiêu vũ ở phía trên kia, đứng tại phía dưới, có thể thỏa thích ngẩng đầu nhìn ngắm.
Đương nhiên, cũng sẽ có không ít khách ra số tiền lớn, đi trải nghiệm loại cảm giác kích thích khi khiêu vũ trên không này.
Cho nên nói, nếu như cái kia sân khấu sụp xuống, phía trên và phía dưới nếu đang có người khiêu vũ, hậu quả gây nên rất đáng sợ đấy."
Ron nói phụ họa theo: "Đúng vậy, ở nơi khác mời vũ nữ nhảy một bản múa giá tiền là 5 Rupee, mà khiêu vũ trên kính giá tiền là 50 Rupee, quả thật là quá đắt."
Chú Mason nói: "Tiền ngược lại là thứ yếu thôi, chủ yếu là do phòng khiêu vũ Hoàng Quan cũng không tu sửa đã nhiều năm, ta cũng không dám đi lên, sợ là ngày nào đó gặp phải chuyện không may.
Trong nhà những cái thi thể tử vong ngoài ý muốn kìa, nhìn thê thảm bao nhiêu ta cũng đã thấy nhiều rồi."
"Chú thường xuyên đi sao?" Karen hỏi.
"Lúc tuổi còn trẻ thì cũng thích đi, sau đó kết hôn thì cũng không còn đi nữa, lần gần đây ít năm trước cũng chính là lúc về thành phố La Giai thăm người thân, cùng tụ tập với bạn bè cũ đi qua đó vài lần.
Sau khi về nhà rồi, cũng không còn tới đó lần nào nữa, đám bạn bè trước đây, cũng không còn liên lạc nữa."
Cũng không phải nói giữa bạn bè với nhau ngại bần thích giàu gì cả, chỉ đơn thuần là bởi vì chú Mason trước kia cũng xem như là nhân sĩ tài chính có chút ít thành tích, chú ấy bây giờ dù là quản lý công ty trong nhà, mặc dù cũng không thiếu bạn bè và mối quan hệ, nhưng hoàn toàn là hai cái vòng xã hội khác nhau.
Cũng không thể:
"Này, anh bạn à;
Biết tin người thân qua đời, anh rất đau khổ, không bằng cùng tôi đi nhảy một bản nào?"
Rất nhanh,
Đã đến phố Hill.
Chú Mason tiếp tục giẫm lên chân ga, sau đó lại quẹo vào một cái hẻm nhỏ chỉ đủ một chiếc xe băng qua, lại chạy thêm một chút, nhanh chóng tiến vào trong phố.
Sau khi ra khỏi hẻm nhỏ, rẽ phải, dừng lại, rất rõ ràng, chú Mason rất quen thuộc nơi này.
Tòa nhà phía trước treo các loại bảng hiệu của rạp chiếu phim, phòng tập thể thao các loại, nhưng sáng nhất trong số đó, chính là của phòng khiêu vũ Hoàng Quan!
Hô, đến.
Lúc này, tại bên đường chỗ cửa ra vào, đã có rất nhiều người tụ tập, không ít người trên thân dính máu, đầu rơi máu chảy, cũng có người bị dọa sợ đến mức đang gào khóc, tóm lại rất là hỗn loạn.
Bọn người Karen vừa xuống xe, bên cạnh liền bỗng nhiên có một chiếc xe cảnh sát ngừng lại, trên ghế lái phụ có một cảnh sát trưởng người mặc áo khoác vải ka-ki , bên trong miệng ngậm lấy điếu thuốc, ông ta rất là kinh ngạc nhìn xem chiếc xe tang nhà Inmerais đang đậu trước mặt này,
Kinh ngạc hô:
"Đáng chết, Mason, các cậu làm sao tới đây còn nhanh hơn xe cảnh sát với xe cứu thương thế!!!"
Hiển nhiên, vị cảnh sát trưởng này cũng nhận biết chú Mason.
Cái này cũng không kỳ lạ gì,
Khách hàng ổn định của nhà tang lễ, ngoại trừ trại an dưỡng, bệnh viện, giáo đường ra, xuống một cái, đó là đồn cảnh sát.
Đến nhà xác của cục cảnh sát kéo thi thể, là chuyện bình thường.
Chú Mason giải thích nói: "Cảnh sát trưởng Duke, đây thật là trùng hợp, chúng tôi vừa đúng lúc đến khu phố này."
"A." Cảnh sát trưởng Duke hiển nhiên là không tin.
Nhưng mà bởi vì cái này giao thông bị ngăn chặn, lại thêm một trận bóng đá hữu nghĩ đang được tổ chức tại sân vận động của thành phố La Giai, cho nên phần lớn lực lượng cảnh sát đều đã được điều đến đấy để duy trì trật tự, sau đó thì cũng không còn thêm bao nhiêu lực lượng để điều đến đây.
"Các cậu cũng đi theo tôi, giúp tôi duy trì trật tự một chút."
"Đúng!"
Chú Mason đứng nghiêm một cái, bên cạnh Ron cùng Paul cũng lập tức đứng vững, Karen chậm nửa nhịp, nhưng cũng đi theo mà ưỡn ngực lên.
Một màn này có chút buồn cười, cảnh sát trưởng Duke có chút không nhịn được mà cười, nhưng ngay lúc đó ý thức được trường hợp lúc này không thể thất lễ, lập tức quay đầu phân phó nhân viên lái xe cảnh sát:
"Mick, cậu mở còi cảnh sát lên, đi phía trước giải tỏa giao thông một chút, tiếp ứng để cho xe cứu thương tiến đến."
"Vâng, cảnh sát trưởng."
Ron cùng Paul ở phía trước đẩy ra đám người, cảnh sát trưởng Duke trước tiên nhìn lướt qua đám người bị thương ở ven đường, hẳn là chạy ra đây sau khi sân khấu đổ sụp xuống, mặc dù có không ít người bị thương, nhưng có thể tự mình chạy ra đây, chắc cũng không có vấn đề quá lớn, bọn họ cũng đang giúp lẫn nhau băng bó đơn giản cầm máu.
"Bên trong còn có người sao?" cảnh sát trưởng Duke hỏi.
"Bên trong còn có người sao?" Chú Mason cũng kéo một người mặc áo nhân viên phòng khiêu vũ để hỏi thăm.
"Có. . . Có, có."
"Đi, chúng ta đi vào."
Cảnh sát trưởng Duke đi vào trước một bước, lúc lên trên cầu thang, trông thấy vài người bị thương khá nặng được khiêng ra ngoài, trên đùi hoặc bụng bị thủy tinh vỡ đâm vào, không cách nào tự mình di chuyển ra ngoài.
Chú Mason trực tiếp bỏ qua người bị thủy tinh đâm vào trên đùi, ngược lại trước tiên giữ chặt lại phần bụng bị mảnh thủy tinh đâm của một nam thanh niên trên người mặc đồ hip hop:
"Cậu vẫn tốt chứ, có thể kiên trì không?"
Nam thanh niên còn tưởng rằng là bác sĩ tới, lập tức gật đầu nói: "Tôi cảm thấy vấn đề không lớn, còn có thể chịu đựng được."
Lòng nhiệt tình của chú Mason trong nháy mắt cũng tiêu tán, cũng đẩy tay cậu ta ra.
"Bác sĩ?" Nam thanh niên hướng về chú Mason mà la lên.
"Thật có lỗi, tôi muốn đi vào trong tìm người bị thương nặng thương, bọn họ bây giờ cần tôi hơn!"
Cảnh sát trưởng Duke mang theo đám người của Inmerais đi vào bên trong;
Trên đường đi, cảnh sát trưởng Duke chế nhạo Mason nói: "Cứ như vậy vội vã không nhịn nổi mà hi vọng có người chết à?"
Chú Mason đáp lời: "Gần đây đang mùa ế hàng."
"A, mùa ế hàng."
"Các ông mùa ế hàng có thể đi bắt con buôn ma túy với mại dâm không có giấy phép, chúng tôi mùa ế hàng cũng không thể đi giết người a?"
"Tôi nhưng cảnh cáo cậu trước, đợi chút nữa nếu bên trong phát hiện người trọng thương, trước tiên cần phải đưa đến bệnh viện, nếu như xe cứu thương còn không tới, liền dùng xe của cậu đưa, cũng đừng. . . Người còn chưa ngỏm củ tỏi liền kéo về nhà cậu đi."
"Làm sao có thể."
Đang khi nói chuyện, đám người rốt cục tiến vào bên trong phòng khiêu vũ, bên trong không còn lại bao nhiêu người, đa phần mọi người đều đã ra ngoài, nhưng trước mắt còn có hơn mười người ở bên trong.
Trên mặt đất, tràn đầy mảnh vỡ thủy tinh, khối lớn khối nhỏ đều có.
Vừa đi vào trong không được mấy bước, đã nhìn thấy một người đang ngồi tựa ở bên trên ghế dài.
Đến gần nhìn lên, phát hiện nửa phần đầu bị cắt đứt;
Phía sau cái ghế dài, có một khối kính to diện tích khoảng chừng 3 mét vuông.
Một khối kính to như thế, đập thẳng xuống, gọt đi nửa cái đầu người không khác cắt dưa hấu là bao.
Cảnh tượng phía sau ghế dài, càng khó coi hơn, các loại màu sắc đều có, giống như là mở cái cửa hànng nước tương.
Chú Mason vội vàng tiến lên, lại quay đầu nhìn về phía cảnh sát trưởng Duke, lo lắng hỏi:
"Cảnh sát trưởng ông mau đến nhìn xem, vị này đã chết hẳn hay chưa?"
Cảnh sát trưởng Duke đi lên liền cho Mason một đá,
Nhưng bận tâm đến trên mặt đất khắp nơi đều là mảnh thủy tinh vỡ, một đá này nửa đường vẫn là thu hồi lại, không thật sự đạp tới.
Từ nơi này có thể thấy được, quan hệ giữa chú Mason và cảnh sát trưởng Duke thật sự không tệ.
Ba năm trước đây mẹ của cảnh sát trưởng Duke qua đời, là làm tang lễ tại nhà Inmerais, cuối cùng, thu phí mai táng 1 Rupee.
Sự việc này, "Karen" là không biết, cuối cùng thì thời điểm đó "Karen" vẫn là một thiếu niên tự kỷ, đối với công việc làm ăn trong gia đình cũng không biết gì cả, cũng không sẽ không đi hỏi.
"Ron, bọc đựng xác." Chú Mason phân phó nói.
"Được."
Ron lấy ra bọc đựng xác, bắt đầu mặc lên cho quý ngài xui xẻo này, vừa làm vừa nói thầm:
"Chi phí ở chỗ này cũng không rẻ a, ngài cũng thật sự là không may."
Nơi này ở ngay trước sân khấu pha lê, ngồi ở chỗ này ngẩng đầu hướng lên phía trên có thể có góc độ thưởng thức tốt nhất.
Tốc độ thu thập của Ron cực kỳ nhanh, cũng không có bởi vì thảm trạng cùng cái khác mà lúng túng chân tay, đây chính là sự chuyên nghiệp, đây cũng là lý do Ron cùng Paul có thể cả ngày nghỉ ngơi mà tiền cầm lương còn cao hơn so với công nhân bình thường rất nhiều.
Đằng trước, một người bị mấy người vây quanh;
Trên người anh ta có mấy chỗ bị thủy tinh ghim vào, trong miệng vết thương cũng có máu tươi không ngừng tràn ra, lời nói đều nói mơ hồ không rõ ràng, chỉ còn có thể nháy mắt vài cái.
Bởi vì thương thế kia thật sự là quá nặng, người xung quanh cũng không biết được là bạn bè hay là khách hàng của sàn khiêu vũ, bọn họ cũng không dám tự tiện đi xê dịch anh ta, sợ không cẩn thận, liền mất mạng.
Chú Mason ngay lập tức tiến lên, cầm tay của hắn, nói:
"Chịu đựng, chịu đựng, xin anh nhất định phải chịu đựng!"
Nói, lập tức hô kêu Paul ở sau lưng:
"Cáng cứu thương, cáng cứu thương, nhanh!"
Paul đang khiêng cáng xe cứu thương lập tức đem cáng xe cứu thương buông xuống, nhưng không thả bốn cái bánh xe xuống.
Chú Mason phân phó người chung quanh:
"Cẩn thận, mỗi người hỗ trợ nhấc một điểm, cần chú ý nhẹ nhàng, trước tiên đem anh ta nhấc lên cáng cứu thương chuyên chở ra ngoài, xe cứu thương chẳng mấy chốc sẽ đến, anh ta vẫn còn có hi vọng, còn có hi vọng!"
Đám người lập tức bắt đầu dựa theo sự phân phó của Mason bắt đầu ra tay hỗ trợ.
Karen biết, chú Mason sở dĩ sẽ nhiệt tình như vậy, là bởi vì cái người này, sẽ không xảy ra kỳ tích, anh ta sẽ không cứu sống nổi.
Nhưng mà, Mason lựa chọn làm như vậy, cũng là chính xác, làm như vậy đúng là tốt nhất đối với người bị thương, cũng có thể để cho anh ta nhanh chóng được bác sĩ cấp cứu.
Mà đợi đến khi người bị thương được đưa đến bệnh viện, sau khi “không còn”, đã sớm quen mặt với mọi người, chú Mason có thể tự nhiên nhận được sự cảm kích của gia đình người thân, nhận đuọc cái đơn đặt hàng tang sự này.
Cảnh sát trưởng Duke ngay tại bên cạnh nhìn xem, cũng không quấy rầy Mason, trong lòng của ông cũng rõ ràng, Mason mặc dù muốn đơn đặt hàng, nhưng không phải là người sẽ làm loạn.
Karen vốn định đi lên hỗ trợ, nhưng cáng cứu thương cũng chỉ lớn bấy nhiêu đó, anh cũng không có chỗ nào chen tay vào.
Đúng lúc này, Karen nghe được cảnh sát trưởng Duke phát ra một tiếng "A?"
Theo tiếng nhìn lại, phát hiện cảnh sát trưởng Duke đã đi tới nơi vốn là trung tâm sân khấu.
Phòng khiêu vũ Hoàng Quan bố cục là, ở giữa là một cái bậc thang cao 3 bậc, một cái tấm sân khấu rất lớn bằng gỗ, sân khấu pha lê thì ở phía trên cái sân khấu gỗ này.
Sau khi phần sân khấu bằng thủy tinh rơi xuống, cũng phá ra mấy cai lỗ hỏng trên sân khấu gỗ phía dưới.
Lúc này, cảnh sát trưởng Duke đang ngồi xổm bên cạnh 1 cái lỗ hổng, đưa tay mở ra mấy khối gỗ vụng bên cạnh.
Karen đi tới, lập tức cả người sững sờ.
Bên trong cái này lỗ thủng, nằm thình lình một bộ thi thể nam.
Bộ thi thể nam này, hai tay tạo thành góc 45 độ đối xứng hai bên, lòng bàn tay hướng lên, vị trí ngón giữa thì bị cắm hai cây đinh sắt cố định lại, tạo thành tư thế giơ ngón tay giữa giơ lên về phía hai hướng;
Mặt khác,
Vị trí phần bụng của thi thể, cũng chính là nơi rốn, có một hoa đóa màu trắng, hẳn là. . . bằng nhựa.
Trên dưới rốn, có vết khâu lại, khả năng rất lớn, đây không phải một đóa hoa, mà là. . . Một chậu hoa.
Chậu hoa thì nằm trong bụng của thi thể;
Trừ cái đó ra, trên mặt thi thể, có một lớp trang điểm rất đậm.
Vết son kéo dài xuống từ hai bên khóe môi, tạo thành cảm giác sai lệch rằng thi thể đang "Mỉm cười".
Vị trí lồng ngực của thi thể, đặt vào một quyển sách, bìa sách viết « Bài Ca Linh Hồn », đây là Kinh Thánh của Berry giáo.
Cậu còn nhớ kỹ, trước đó thím Mary châm chọc con cái của ông Mosan vì tiết kiệm tiền nên cố ý nói ông Mosan là tín đồ của Berry Giáo;
Mà bên trong giáo nghĩa của Berry giáo, yêu cầu chính là sau khi chết đi, di thể phải hoả táng, một lần nữa trở về với tự nhiên, càng trang trí hoặc tang lễ long trọng cho thi thể, thì nghĩa là càng khinh nhờn đối với tự nhiên cũng chính là đối với giáo nghĩa.
Nhưng trước mắt cái thi thể nam này trong sân khấu, các nơi trên di thể của anh ta đã bị thay đổi cùng bố trí, thật sự là rất rất nhiều.
Mặt khác, từ trạng thái làn da màu xanh của thi thể đen mà xem xét, tử vong hẳn là đã rất lâu, mặc dù trên thân cũng không nhìn ra dấu hiệu hôi thối rõ ràng.
Nhưng, cũng không có khả năng là do sau khi sân khấu pha lê rơi xuống, tiếp theo bị đè chết, sau đó lại bị người bên cạnh bỏ đi quần áo rồi bố trí thi thế thành như vậy a?
Ánh mắt của cảnh sát trưởng Duke ngưng trọng,
Lúc trước sự việc của phòng khiêu vũ là ngoài ý muốn, mà ngoài ý muốn, cùng với một vị cảnh sát như ông, thật ra cũng liên quan không lớn, duy trì tốt trật tự để cứu viện là được, nhưng bộ thi thể trước mắt này, thì khác biệt.
Cảnh sát trưởng Duke rít một hơi thuốc,
Tự nhủ:
"Nếu như không phải lần ngoài ý muốn này, thật đúng là không có cách nào phát hiện vụ án mạng này."
"Tôi cảm thấy. . . Không phải như vậy."
"Ồ?"
Cảnh sát trưởng Duke quay đầu, nhìn về phía cậu trai trẻ tuấn tú đang đứng phía sau mình.
"Vậy cậu cảm thấy là như thế nào?"
Karen tay chỉ về lỗ thủng bên trong thi thể,
Nói:
"Là do hung thủ vì muốn thể hiện ra 'Tác phẩm nghệ thuật' của mình, từ đó cố ý tạo nên sự việc ngoài ý muốn này."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT