Dis!"

"Ừ."

Cảm giác trái tim sắp nhảy ra cổ họng, thì ra không phải là biện pháp tu từ phóng đại, bởi vì ngay lúc này Karen đã được trải nghiệm.

Khi anh nhìn xem bức vẽ thiếu nhi này, khoảnh khắc bất ngờ nhận ra được thân phận của kẻ giết người mà không thể kiềm chế kêu lên một tiếng;

"Hung thủ",

Không biết từ khi nào đã đứng ở cửa ra vào,

Hơn nữa còn đáp lại một tiếng:

"Ừ."

Chỉ một âm thanh nhẹ nhàng, tại bên tai Karen, tựa như sấm sét đánh ngang tai.

Vốn Karen đang ngồi trên đêm lò xo, trong nháy mắt cái lưng thẳng tắp, cả người ngay lập tức đứng lên.

Cùng lúc này,

Khép lại bản bút ký trong tay.

"Cháu vừa nãy, đang kêu ta sao?" Dis hỏi.

"Cháu... Đúng vậy, có việc."

Dis nhẹ gật đầu: "Ông cũng tìm cháu có việc."

"Ha ha, ông nội, cũng thật vừa đúng lúc."

"Đến phòng sách của ta."

"Được rồi, ông nội."

Dis quay người rời đi.

Lúc nghe được tiếng cửa phòng sách được mở ra, Karen lập tức mở ra bản bút ký, xé tờ giấy kia xuống, vò thành một viên giấy.

Ngay sau đó nhìn thoáng qua một chén sữa bò và một chén nước trên bàn sách, cuối cùng vẫn quyết đình nhét viên giấy vào túi, không tính nuốt vào bụng nữa.

Sau khi ra khỏi phòng ngủ, Karen đi vào phòng sách của Dis.

Phòng sách của Dis được bày biện không có gì khác biệt với phòng sách bình thường, cũng không chỗ nào đặc biệt hay xa hoa, ánh sáng từ đèn treo trong phòng sách lóe lên.

Nhưng mà Karen nhớ kỹ, đêm đó trong phòng sách, Dis thắp nến.

Dis ngồi xuống phía sau bàn đọc sách, Karen thì đem cái ghế kéo qua, cũng rất tự nhiên cùng ngồi xuống, hoặc ít nhất, nhìn thoáng qua có vẻ là tự nhiên.

Trước mắt, Karen chỉ có thể gác lại sự việc về bức vẽ kia ở sau ót;

Đầu tiên, anh cũng không có tình cảm gì đối với "Cha mẹ", trên thực tế là trong trí nhớ "Karen", ấn tượng đối với cha mẹ cũng gần như mơ hồ, cho nên, cho nên nguyên nhân cái chết của cha mẹ "Karen" có phải giống như trên bức vẽ miêu tả là do Dis hay không, thật ra đối với anh mà nói, cũng chẳng phải vấn đề căn bản.

Hơn nữa, việc anh cần làm bây giờ, vẫn là bảo toàn mạng sống của mình.

"Cháu nói trước hay là ta nói trước đây?" Dis hỏi.

"Ông nội nói trước đi ạ."

"Chú của cháu đã nói với ta về chuyện ngày hôm nay, nó cũng muốn sắp xếp một chức vị mới cho cháu ở trong công ty.

Cháu bây giờ, trở nên sáng sủa như vậy, chắc hẳn có thể giúp người khác vơi đi nỗi khổ trong lòng rồi?"

Karen trả lời: "Bởi vì chính cháu đã từng rất u uất trong lòng, cho nên mới biết được cách lắng nghe và biết cách khuyên nhủ."

"Cháu có tự nguyện làm những việc này không?"

"Tình nguyện."

"Vì cái gì?"

"Bởi vì cháu cũng là một thành viên của nhà Inmerais, nếu như cháu có năng lực như thế, cháu cũng nguyện ý giúp đỡ trong nhà, không chỉ là trong công ty của gia đình, còn có người trong nhà, cháu... Mọi người trong nhà."

"Giáo đường phố Mink gần đây còn trống một vị trí chấp sự, nếu như cháu muốn giúp đỡ khuyên nhủ những người khác, vị trí này, thật ra càng phù hợp với cháu."

"Cháu không muốn đi làm chấp sự cho giáo đường."

"A, vì sao?"

"Cháu muốn dựa trên góc độ thân phận của mình mà làm việc, chứ không phải... Mượn danh nghĩa của thần."

"Không giống sao?"

"Rất không giống."

"Không giống ở điểm nào?"

"Cháu cảm thấy quan hệ giữa người nhà, là bẩm sinh, mà không phải do thần ban cho, giữa người nhà với nhau, cũng không cần thần để làm môi giới ở giữa."

"Nói tiếp đi."

"Chú Mason rất cần tiền, thím Mary cũng cần tiền, bác gái Winnie sau khi ly hôn, thật ra cũng cần tiền."

"Trong nhà, không thiếu tiền."

"Nhưng trong nhà, còn chưa có đủ tiền."

"Ta kỳ thật không phải quá hi vọng các con của ta, đều nhào vào việc kiếm tiền này, bởi vì tiền, là vĩnh viễn kiếm không đủ, trong cuộc đời, thật ra còn có việc có ý nghĩa hơn."

"Thế nhưng là, đa phần các việc có ý nghĩa, nếu như không đủ tiền, cũng rất khó để thực hiện."

Dis trầm mặc, Karen cũng không lên tiếng nữa.

Thật lâu sau,

Dis phá vỡ trầm mặc: "Cháu rất thích tiền sao?"

"Ông nội, cháu vừa rồi đã nói qua, chú, thím, bác gái, ngay cả bao gồm Minna, Lunt cùng Chris đang lớn, họ đều cần tiền, mọi người trong nhà cần có, thì cháu muốn cố gắng."

Dis đưa tay, cầm lấy chén trà trên bàn.

Karen thì đứng dậy, cầm lên bình thủy ở dưới góc bàn: "Ông nội, cần thay lá trà sao?"

Dis lắc đầu.

Karen đổ nước nóng vào, đặt bình nước xuống, lần nữa ngồi xuống.

"Cháu cho rằng dựa vào cái này, là có thể kiếm được đủ số tiền cần thiết mà cháu cần hay sao? Ta biết, cháu hôm nay kiếm được hai vạn Rupee.

Thật ra ta cũng rất tò mò, vị tiên sinh kia, vì sao chấp nhận đưa ra số tiền thù lao cao như thế?"

"Bởi vì ông ấy biết hàng."

"Vấn đề ngay ở chỗ này, người biết nhìn hàng, vĩnh viễn là một phần nhỏ, biết hàng đồng thời còn có tiền lại đồng ý dùng tiền không keo kiệt, đã ít lại càng ít."

"Cháu sẽ nghĩ đến những biện pháp khác, cháu tin tưởng mình có thể làm được."

"Tốt a." Dis uống một ngụm trà, "Bây giờ, nói về việc của cháu đi."

"Ông à, cháu muốn tiếp tục lại việc học."

"Ồ? Cháu muốn tiếp tục đi học?"

"Đúng vậy, ông nội."

"Cháu vừa nói mình muốn làm việc vì trong nhà, là trong nhà kiếm tiền."

"Cháu cũng không cần mỗi ngày đến trường học, cháu có thể vừa giúp đỡ trong nhà làm việc vừa tự học, nhưng về vấn đề học tịch cháu cần ông giải quyết giúp."

"Cháu còn định thi đại học?"

"Có quyết định này."

"Thi vào đại học nào?"

" Đại học St.Johan thuộc nước Wien, cháu nghe nói, đó là một trường đại học ưu tú trên thế giới."

"Đúng vậy, cái này được công nhận, nhưng cháu cảm thấy, bản thân cháu có thể đến đó học đại học sao?"

"Cháu cảm thấy chỉ cần mình nghiêm túc học tập, không ngừng cố gắng..."

"Không không không."

Dis đánh gãy Karen,

"Cháu hiểu lầm ý của ta."

"Ý của ông nội là?"

"Ta đã lớn tuổi, người lớn tuổi về sau thì thích an ổn, thích nhìn các con cháu của mình quay quần tại bên cạnh chung quanh mình."

Karen ngây ngẩn cả người;

Trong suy nghĩ của anh ban đầu,

Anh đi đến trường đại học của một đất nước khác, là một cách xử lý rất tốt mối quan hệ giữa hai bên.

Ông biết tôi không phải là cháu của ông,

Ông cũng biết tôi đã biết bản thân mình không phải là cháu của ông,

Tôi dùng một cái lý do chính đáng, rời đi thành phố La Giai, rời đi nước Thụy Lam;

Tôi cảm thấy chính mình cuối cùng đã rời khỏi cái nhà này, tôi... Tự do.

Trong cảm giác của ông, đứa cháu kia, thật ra vẫn còn sống, sống ở phương xa, nó vẫn đang học tập, có thể từ đó mà tưởng tượng ra những suy nghĩ tốt đẹp;

Như vậy, chẳng phải là rất tốt đẹp đối với cả hai bên sao?

Dis lại uống một ngụm trà, nói: "Ông không yên lòng để cháu đi xa nhà."

"Thế nhưng mà ông nội... Cháu đã lớn rồi, dựa theo phong tục của thành phố La Giai, cháu đã đủ mười lăm tuổi trưởng thành."

"Trong mắt của ta, cháu như cũ vẫn chỉ là đứa bé, trừ phi..."

"Trừ phi cái gì?"

"Trừ phi... Ta chết đi."

Trước lúc ta chết đi, cháu cũng đừng sụy nghĩ về việc rời khỏi cái nhà này.

Đương nhiên, cháu có thể chọn việc trốn nhà mà đi, nhưng, cháu có thể thử làm xem.

Karen có chút hé môi, hít vào một hơi, sau đó, cảm xúc trên gương mặt từ cứng ngắt lại lần nữa chuyển thành ấm áp, đứng dậy, mỉm cười nói:

"Thật sự thì, cháu cũng không nỡ rời xa ông, có thể ở lại tại bên ông nội, đối với cháu mà nói luôn là niềm hạnh phúc lớn nhất."

Dis gật gật đầu, mắt nhìn hướng cửa phòng sách, ra hiệu kết thúc nói chuyện, có thể rời đi.

Karen xoay người,

Nụ cười ấm áp trên môi tiêu tán, chỉ còn lại một bộ mặt nghiêm trọng.

Đến khi Karen đi ra cửa phòng sách phía sau lại truyền tới tiếng của Dis:

"Đúng rồi."

Karen lập tức xoay người, miệng nở nụ cười, hỏi: "Ông nội, còn có chuyện gì sao?"

"Bệnh viện đến thông báo nói rằng ông ta đã tỉnh, ngày mai ta có việc ở giáo đường, cháu thay ta đến thăm hỏi ngài Hoven một chút."

"Được rồi, ông nội. Cám ơn trời đất, Thượng Đế phù hộ, ngài Hoven cuối cùng không sao."

"Ừm, cháu nghỉ ngơi sớm một chúc."

"Ông nội cũng thế."

...

Karen về tới phòng ngủ, Lunt đã rửa mặt xong đang nằm trên giường lò xo của mình chuẩn bị đi ngủ, gặp Karen trở về, lập tức ngồi dậy nhắc nhở:

"Anh à, mẹ kêu em nhắc anh ăn bữa khuya."

"Tốt, anh biết rồi."

Karen nhìn thấy dưới chén sữa bò, có để 300 Rupee.

Nhắm mắt lại,

Lại mở ra,

Karen mở ngăn kéo ra, rút ra một ngàn Rupee cùng với ba trăm kia, đi đến trước mặt Lunt.

"Anh... Tiền của anh, em không nhận được."

"Đưa tay ra đi."

"Anh..."

"Đưa ra!"

Lunt đưa tay ra;

Karen đem một ngàn ba trăm Lô Tệ đặt vào bên trong tay Lunt, lập tức cúi đầu xuống, đem mặt mình tới gần mặt của Lunt, từng chữ từng chữ nói:

"Không cho phép không nghe lời."

Lunt mím môi, cuối cùng vẫn gật đầu.

Karen ngồi thẳng lên, bỗng nhiên cảm thấy được đem cảm xúc của mình vừa chịu ảnh hưởng bởi Đis mà trút vào trên người Lunt là không phù hợp;

Cho nên đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Lunt,

Trấn an nói:

"Anh biết kiếm tiền, không thiếu chút tiền tiêu vặt này, đừng để mẹ em biết, đương nhiên, em cũng đừng phung phí."

"Vâng, Lunt đã hiểu, Lunt sẽ nghe anh lời nói."

"Em ngủ đi."

"Anh ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Karen ngồi trở lại phía trước bàn sách, đèn bàn lóe sáng lên.

Anh đem lấy tờ giấy vị vò lại trong túi kia ra ngoài, muốn mở ra lại, nhưng khi mở ra được một nửa liền vò nó lại.

Bưng chén sữa bò lên, một hơi uống cạn sạch;

Ngay sau đó đem viên giấy ném vào bên trong chén nước, lại cầm lấy thìa, quấy nát viên giấy trong nước.

Làm xong những này,

Karen để tay lên trán của mình, trong đầu hiện ra lời nói của ông nội:

"Ta không yên lòng để cháu đi xa nhà... Trừ phi ta chết đi."

Vậy ông,

Cuối cùng đến lúc nào mới đi

"Ai."

Karen có chút bất đắc dĩ mà cầm lấy bánh mì trên bàn, cắn một miếng lớn.

Lời nguyền này, đến cùng vẫn là không nói nên lời.

Tuy nói Dis từng muốn giết chết mình, ùm, bây giờ đoán chừng cũng muốn, nhưng ông ta rốt cuộc còn không có giết mình, trước lúc ông ta làm thế, mình ăn uống dùng ở của ông ta thì thật đúng là không có lý do để đi oán hận cái gì.

Còn có thể làm sao đâu,

Karen mở ra hai tay,

"Chúc ông nội sống lâu trăm tuổi."

Nếu như Dis không thả mình rời đi, như vậy mình chỉ có thể chút Dis trường thọ.

Bởi vì trong ý câu nói của Dis, còn có thể có một tầng nghĩa khác;

Giống như là Ron đã nói qua, trước khi chết muốn xài hết đến đồng Rupee cuối cùng;

Không may vào ngày nào đó Dis bỗng cảm thấy thân thể khó chịu, cảm thấy ngày giờ không còn nhiều, như vậy tại trước lúc ông ta đi...

Karen liếm môi một cái,

Tự giễu mà nói:

"Chắc hẳn cũng sẽ đem mình mang đi theo cùng."

...

Phòng sách.

Mèo đen Pall cất từng bước chân mèo dạo chơi ở trên bàn sách.

"Luôn mồm là vì kiếm tiền cho gia đình, ba câu không rời đi người nhà, ấm áp cảm động đến nhường nào, Dis, ông là bị nó mê hoặc sao?

Nó chính là muốn ỷ vào cái gọi là thân phận người nhà, nó là muốn dựa vào cái thứ gọi là tình thân này, để kìm chân ông, nó là bởi vì mạng sống mới nói những lời này!

Thế nào rồi,

Dis,

Chẳng lẽ ông tin tưởng lời của nó nói là thật?

Hay là,

Ông là đang tự lừa mình dối người?"

Dis ngồi ở chỗ đó, không nói chuyện.

Pall vừa tiếp tục bước từng bước ưu nhã trên bàn sách vừa băn khoăn:

"Nhìn một cái, nhìn một cái nào, đây vẫn còn là ngài thẩm phán Dis của chúng ta sao?

Ngài Dis của chúng ta à, nhìn ngài có vẻ đã già thật rồi, bắt đầu nhớ tình thân mà quên đi chức trách của mình.

Dis,

Ông quên rằng năm đó, ông đã giết chết con trai cùng con dâu của mình như thế nào sao?

Vì sao bây giờ,

Đối mặt một đứa cháu trai thôi,

Ông lại không xuống tay được rồi?

Với lại ông,

Không phải chỉ có một đứa cháu trai!"

Ánh mắt của Dis, cuối cùng nhìn đến Pall.

Pall thấy ánh nhìn này, mấy cái chân mèo lùi về sau vài bước.

Lúc này,

Dis mở miệng nói:

"Trật tự... Lồng giam."

Từng đường vân màu đen, tản ra từ trên thân của Dis, trong khoảnh khắc, đã đem khu vực bàn đọc sách này bao khỏa, trong chốc lát, tạo ra một loại ngăn cách.

"Dis, ông muốn làm gì? Ông không nên quá khích, ta là đang thức tỉnh ông, ta là đang cảnh báo, ta là đang giúp ông!"

Tay của Dis,

Trực tiếp để lên trên lưng Pall,

Hướng phía dưới,

Đè xuống.

"A a a a a a a! ! ! ! ! ! ! ! !"

Pall phát ra từng tiếng kêu thảm.

Lập tức,

Tiếng kêu thảm thiết biến thành mèo kêu: "Meo! ! ! ! ! ! ! ! !"

Nhìn xem Pall đang chịu cực hình dưới bàn tay của mình,

Mặt Dis vẫn như cũ không chút biểu tình,

Chỉ là nhẹ nhàng hỏi:

"Mi là đang dạy ta cách làm việc sao?"

...

Hôm nay trong nhà không có công việc, Minna, Lunt cùng Chris cũng đều đến trường học.

Karen dùng qua bữa sáng do bác gái Winnie chuẩn bị, sau khi xuống lầu, trông thấy Paul và Ron đang ngồi ở trong vườn hoa tán gẫu.

"Buổi sáng tốt lành, thiếu gia Karen."

"Buổi sáng tốt lành, thiếu gia."

Ron cực kỳ nhiệt tình, bởi vì 500 Rupee ngày hôm qua.

Karen nói với Paul: "Đợi chút nữa cần dùng xe sao?"

Paul lắc đầu, "Vẫn không có nhận được điện thoại thông báo."

Ron liền nói: "Tôi cảm thấy hôm nay phải là một ngày vui sướng nhẹ nhõm, ngài Mason cùng với phu nhân Mary bây giờ còn chưa rời giường đâu."

Chú và thím thừa dịp trong nhà không có việc làm, nằm ỳ.

"Paul, cậu có thể lái xe đưa ta đi bệnh viện sao, ta muốn thay mặt ông nội đến hỏi thăm ngài Hoven."

"Tất nhiên là có thể rồi thưa thiếu gia."

Xe tang nhà Inmerais, dùng cho việc tư cũng không thuận tiện, nhưng đi bệnh viện nơi này, thì danh chính ngôn thuận.

Một lần nữa ngồi vào chiếc Vô Luận Sinh Tử Đều Chịu Tội, Karen ngồi xuống đệm xe mà cảm khái nói:

"Thật ra thì có thể thay một chiếc xe tang mới."

Chiếc này dù sao cũng là cải tiến, bình thường ở giữa xe tang có khảm lỗ để có thể cất đặt quan tài, hai bên là có chỗ ngồi cùng với tay vịn cố định, không gian cũng càng rộng rãi hơn.

"Ngài Mason đã muốn đổi, nhưng phu nhân Winnie cũng không đồng ý."

Paul khởi động xe, xe tang bắt đầu di chuyển trên đường phố Mink.

"Paul, quẹo sang hướng bên kia, đi theo dãy nhà phía trước."

"Được rồi, thiếu gia."

Nhưng mà, ngay lúc Paul vừa mới quẹo vào con đường kia, Karen lại đổi ý :"Được rồi, Paul, vẫn là ngẹo trở lại đi, chúng ta đi thẳng đến bệnh viện, không cần đi đường vòng."

"Được rồi, thiếu gia." Paul rất kiên nhẫn, tính tình của anh ta quả thực tốt hơn Ron rất nhiều, đương nhiên, nếu như thưởng tiền cho Ron, Ron cũng sẽ lập tức trở nên vô cùng nhiệt tình.

Karen vốn định đi ngang qua nhà mối tình đầu của chú mình, thuận dịp nhìn qua cửa sổ lầu hai kia một chút, nhưng nghĩ lại cuối cùng thì bây giờ ông nội cũng không ngồi ở trong xe, lý do ổn thỏa, vẫn là bỏ ý nghĩ này đi.

Thời gian chừng mười phút đồng hồ, Paul đã lái xe vào bãi đỗ xe của bệnh viện.

"Thiếu gia, tôi chờ ngài ở chỗ này."

"Được rồi."

Karen xuống xe, đi về phía khu phòng bệnh.

Lúc đi đến bậc thang, mới nhớ đến là mình đi thăm bệnh, nhưng ngay cả hoa quả đều không mang theo.

Ra ngoài mua ít trái cậy hoặc là mua bó hoa rồi đến?

Do dự một chút,

Karen vẫn là ngại phiền phức, bỏ qua.

"Xin chảo, cho hỏi phòng bệnh của ngài Hoven ở đâu?"

"Ngài Hoven sao? Xin ngài chờ một chút, ta tra giúp ngài ."

"Tạ ơn."

"Không cần khách khí."

Cô y tá trẻ tuổi trực ở quầy phục vụ vừa tìm kiếm danh sách bệnh nhân, vừa ngẩng đầu, đánh giá Karen, khóe miệng nâng lên mang theo ý cười.

Karen lễ phép tiếp tục mỉm cười, kiên nhẫn chờ đợi.

Đã kế thừa khuôn mặt đẹp trai này, vậy cũng chỉ có thể đón nhận những ưu phiền mà nó đem lại, ai.

Cũng giống như cô y tá này, vì để nhìn ngắm mình lâu hơn một chút, cho nên cố ý tra tên chậm đi.

Rốt cục,

"Tìm được rồi, ngài Hoven đamg ở phòng bệnh 301, giường số 2."

"Tạ ơn."

"Cần tôi dẫn ngài đi không?"

"Không cần, tạ ơn."

Karen đi đến thang lầu, đi vào lầu ba, cửa phòng 301 ngay tại cầu thang, đi lên liền đến.

Đẩy ra cửa phòng bệnh, bên trong có hai cái giường bệnh, trên một cái giường nằm là ngài Hoven, một cái giường khác trên là một người phụ nữ trung niên mặc quần áo y ta đang ngủ say, phát ra tiếng khò khè nhỏ, ngay cả khi Karen đẩy cửa tiến đến bà ta đều không phát giác.

Y tá đang lười biếng,

Karen tiến lên chuẩn bị đánh thức bà ta,

Mà lúc này,

Truyền đến tiếng của ngài Hoven:

"Bà ta làm ba ca, quá mệt mỏi rồi, để bà ấy ngủ thêm một chút nữa đi."

Karen xoay người, nhìn xem ngài Hoven đang nằm tại trên giường bệnh, đầu của ông ta được băng bó, trước lúc Karen đến, ông ấy chắc là đang xem báo, tình trạng bình phục có vẻ khá tốt.

"Biết được ngài đã tỉnh lại, cho nên tôi lập tức đến thăm ngài."

Karen tay không mà đến thăm bệnh, ngồi xuống bên cạnh giường.

Khóe miệng của ngài Hoven lộ ra một nụ cười lạnh, nói: "Ta không ngã chết, cậu rất thất vọng sao?"

Karen lắc đầu, thẳng thắn nói: "Nếu như tôi muốn, ngài chắc hẳn không thể còn sống mà đến được bệnh viện."

Ngài Hoven khẽ nhíu mày, nghi ngờ nói: "Thế nào, bây giờ thậm chí còn không cần diễn kịch nữa à?"

"Cần diễn cái gì? Tôi chính là Karen, chỉ có điều sau cơn bệnh kia, đã để cho cả con người tôi thay đổi lớn thôi, thiếu chút nữa chết vì bệnh, tính cách con người thay đổi một chút, cũng rất bình thường, không phải sao?"

"Ta rất hiếu kì, Dis vì cái gì sẽ còn để cậu tiếp tục còn sống."

"Tôi là cháu trai của ông nội, ngài nói lời này rất vô nghĩa."

"Mi không biết, bản thân của mình cuối cùng là cái thứ gì sao?"

"Tôi đã nói rồi, tôi chính là Karen."

Ngài Hoven giương cổ lên, lộ ra dây chuyền Thánh giá đeo bên trong:

"Lấy nó xuống."

"Được."

Karen đưa tay, lấy xuống dây chuyền Thánh giá trên cổ của ngài Hoven.

Ngài Hoven nhìn chằm chằm Karen,

Nói:

"Ta hiện tại đến nói cho cậu biết cậu cuối cùng là cái thứ gì."

"Không hổ danh là giáo sư ngành triết học, thật ra tôi cũng rất tình nguyện cùng ngài nghiên cứu thảo luận triết học."

"Nắm chặt nó!"

"Cái gì?"

"Dùng tay của cậu, nắm chặt lấy Thánh giá!"

Karen nhìn xem dây chuyền Thánh giá lấy từ cổ của ngài Hoven xuống ở trong lòng bàn tay mình, không nhúc nhích.

"Thế nào, không dám sao?"

"Không phải."

"Vậy nắm chặt nó đi, chỉ cần cậu cầm lấy nó, cậu liền có thể rõ ràng, bản thân mình rốt cuộc là cái thứ gì."

"Ngài Hoven, xem bói xem như trò giải trí là được rồi, quá mê muội cũng không phải việc tốt, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt trong hiện thực đấy."

"Nếu như cậu là vật kia, lúc chủ động nắm chặt lấy nó, linh hồn của cậu, cũng sẽ chôn vùi theo."

"Ngài đang kể chuyện cổ tích sao?"

"Ừ, vậy cậu hãy nắm lấy đi, phối hợp với ta kể tiếp câu chuyện này."

Karen do dự.

"Cậu đang do dự cái gì? Mau nắm lấy đi, làm sao nào, chẳng lẽ cậu đang lừa dối chính bản thân mình sao? Ha ha ha, ta không biết vì cái gì Dis sẽ còn tiếp tục để cậu còn sống, có lẽ, ông ta cũng già, già đến... . . ."

Con mắt của ngài Hoven bỗng nhiện trừng lớn,

Bởi vì ông ta đang trơ mắt trông thấy Karen ngồi trước mặt mình, dùng tay trái bóp cái Thánh Giá kia trong tay.

Một giây,

Ba giây,

Mười giây;

Nửa phút;

Sau khi nắm chặt Thánh Giá, Karen liền không nhúc nhích.

Hai tay của ngài Hoven cố chống lấy thành giường, khó khăn muốn bò lên, nhưng tại lúc này, thân thể của Karen bỗng nhiên ép về phía trước, bên trong miệng phát ra một tiếng: "Hoắc!"

"Ôi..."

Ngài Hoven bị dọa đến mất đi thăng bằng, ngã xuống lại đến trên giường, nhưng ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm Karen, không dám tin.

Karen cầm dây chuyền Thánh giá vứt xuống bên cạnh ngài Hoven, giang hai cánh tay, lượn quanh phòng bệnh một vòng,

Nói:

"Không phải ông nói linh hồn sẽ bị chôn vùi sao, ngài nhìn xem, tôi tại sao chẳng có chuyện gì?"

"Không có khả năng, việc này không có khả năng!" Ngài Hoven bắt đầu không ngừng nói một mình.

"Ngài hãy nghỉ ngơi thật tốt, sau một thời gian tôi sẽ lại đến thăm ngài, hi vọng rằng ngài đến lúc đó, chỗ này có thể được chữa trị bình thường lại một chút." Nói, Karen chỉ chỉ trán của mình, "Gặp lại sau, ngài Hoven."

Nói xong, Karen liền đi ra khỏi phòng bệnh.

"Linh hồn của nó vậy mà không có bị Thánh khí thanh tẩy chôn vùi,

Chẳng lẽ, là do ta sai rồi sao?

Nó thật không phải là dị ma?"

...

Lúc đi xuống cầu thang, cô y tá ở quầy phục vụ hướng Karen lộ ra nụ cười ngọt ngào, Karen cũng mỉm cười về phía cô.

Đi ra khỏi khu phòng bệnh,

Đi xuống bậc thang,

Karen không đi trực tiếp đến bãi đỗ xe tìm Paul,

Mà là đi vào chỗ một cái góc trong vườn hoa của bệnh viện,

Ngồi xổm xuống,

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play