Thời điểm lái xe đi tới, có hai vị khách quan trọng trên xe;

Thời điểm lái xe quay về, có hai vị khách quan trọng trên xe.

Mặc dù tang lễ có chút đơn giản, thậm chí có thể gọi là sơ sài, nhưng khi trở về từ lò hoả thiêu, bầu trời cũng cho mặt mũi, bắt đầu đổ mưa, xem như là giúp Jeff và ông Mosan tô đậm bầu không khí nói lời tạm biệt với thế giới này.

Karen nhìn tro cốt trước mặt, quả nhiên, những cái bình trong tầng hầm kia không thể lấy ra ướp đồ chua được!

Tro cốt vừa thiêu ra còn nóng.

Cho nên có đôi khi đang vội thì sẽ mang hũ dưới tầng hầm ở nhà đi đựng, sau khi quay về thì đổi lại thành hũ tro cốt có nhãn hiệu của công ty;

Hũ tro của Jeff đang làm thủ tục cuối cùng rồi đưa vào nghĩa trang công cộng trong khu phúc lợi, và không ai trong số những người con của ông Mosan tình nguyện nhận hũ tro cốt của ông.

Bình thường ở nghĩa địa công cộng, dù không phải là thổ táng thì giá cả cũng không thấp, cho nên bọn họ thà tiêu thêm một khoản tiền cho nhà Inmerais để giúp khơi thông quan hệ, để cha mình có thể "chớp" được lợi ích.

Cho nên,

Về bản chất,

Jeff nằm xuống trong tang lễ của ông Mosan.

Mà ông Mosan,

Cũng sẽ được chạm vào lợi ích của Jeff;

Không có gì bất ngờ, hũ tro của hai người được đưa vào nghĩa địa công cộng trong khu phúc lợi với nhau, sẽ được đặt trong hai khoảng trắng kế nhau.

Điều đó cũng rất tốt,

Nếu như cảm thấy cô đơn,

Có thể lấy đầu lâu của nhau nện lên "Vách tường".

Karen vẫn đang suy nghĩ đến giá của hũ tro cốt mà lão Darcy nói, có chút hiếu kỳ hỏi chú Mason đang lái xe:

"Chú à, một chiếc quan tài của chúng ta lãi bao nhiêu vậy?"

"Một chiếc quan tài bình thường lãi gấp đôi, nếu là hàng đặc chế hoặc có thiết kế đặc biệt thì lợi nhuận có thể tăng gấp đôi đến gấp ba lần.”

Một số người khi còn sống cực kỳ xem trọng thể diện, làm việc cho chính phủ thì sẽ chọn trang nghiêm và nội liễm.

Có danh hiệu quý tộc và vốn liếng còn giàu có thì sẽ định chế quan tài xa hoa của quý tộc căn cứ theo truyền thống của gia tộc bọn và sẽ còn khắc biểu tượng của gia tộc ở phía trên.

Nhà giàu mới nổi thì đơn giản hơn nhiều, bọn họ thích nhất là vàng son lộng lẫy.

Nhân tiện, ở nhà có một cuốn sách chọn màu quan tài đặc biệt, trên đó có hơn hai trăm mẫu quan tài, nếu con cảm thấy hứng thú thì lúc quay về có thể xem qua một chút.

A, giá niêm yết ở trên về cơ bản là gấp năm lần chi phí nhập hàng, khi bán cho khách hàng, chúng ta sẽ giảm giá cho họ."

Mấy lần lợi nhuận.

Karen tính toán ở trong lòng,

Đó vẫn còn tốt, không khoa trương như mấy cái hũ tro cốt bên trong nhà hoả táng Hughes, chi phí của bọn họ là 50 đến 1000, ăn lãi gấp hai mươi lần!

Trùng hợp là,

Chú Mason cũng mở máy hát ra, vừa vặn lấy chuyện trước đó làm ví dụ:

"Đừng thấy lợi nhuận của chúng ta khoa trương như những hũ cốt của nhà hoả táng Hughes, cứ coi như một cái hũ tro cốt của bọn họ lật nhiều như vậy lần cũng mới bán được bao nhiêu tiền?

Một cái quan tài đơn giản nhất của chúng ta cũng có giá một vạn Rupee.

Mặt khác, nhóm khách hàng của chúng ta không giống như bọn họ, ở chỗ chúng ta, những người cuối cùng được đưa đi hoả táng đều là… ờm, đều là những khách hàng kém chất lượng, nhưng đấy lại là nhóm khách hàng chủ yếu của bọn họ.

Lợi nhuận họ thu được bằng việc đốt xác chết ở đó mỗi ngày trong một tháng, chúng ta chỉ cần thực hiện ba đơn đặt hàng bình thường là hoàn thành.

Đương nhiên, kiểu người như ông Mosan đây không thuộc về khách hàng bình thường rồi."

"Chú có nghĩ tới việc mở rộng quy mô không?" Karen hỏi.

Mason lắc đầu, nói: "Ta đã đầu tư thất bại, và tăng thêm đòn bẩy, đúng rồi, con có biết đòn bẩy là gì không?"

"Biết."

"Ừm, biết thì tốt, tóm lại, ta rất tiếc khi phải nói với con rằng, đứa cháu đáng thương của ta, tiền của ông nội con, cũng chính là phần di sản mà tương lai con có thể kế thừa kia, bởi vì người chú không chịu thua kém này nên đã bị rút lại rất nhiều."

Dừng một chút,

Mason bổ sung:

"Đừng tức giận với chú."

Dựa theo truyền thống của nước Ruilan, bình thường thì con trai trưởng sẽ phụ trách kế thừa gia nghiệp còn con trai thứ sẽ ra ngoài xông xáo.

Cho nên, theo tập tục thì cháu trai trưởng Karen mới là diễn giả tương lai của câu lạc bộ tang lễ, mà Mason, cùng lắm là có một ít tiền hoặc một phần cổ phần, ngoài ra không có quyền lên tiếng về bất cứ điều gì.

"Con không trách chú đâu."

Trong ký ức của "Karen" trước đây, luôn có ấn tượng tốt đẹp về người chú này.

Qua hơn nửa tháng tiếp xúc, Karen cũng phát hiện tuy rằng Mason "lười biếng", "mồm mép" và tham tiền, có rất nhiều vấn đề với ông ấy, nhưng thật ra người bình thường đều có những vấn đề này;

Nhưng điều quan trọng nhất chính là, thái độ của Mason đối với cuộc sống, với người nhà và đối với tiền tài đều rất đoan chính.

Khát vọng nhất kiếm tiền Đông Sơn tái khởi, thật ra ông ấy từng làm công việc đầu tư tài chính ở một thành phố lớn mà bây giờ lại chỉ có thể mở xe tang đưa đón người, hiển nhiên sẽ không thể cam tâm tình nguyện được.

Mà lúc Karen hỏi ông ấy có muốn tính khoản "phí xin ý kiến" gần hai vạn Rupee sung vào sổ sách không, ông ấy đã từ chối không chút do dự, cũng có thể nhìn ra được ông ấy không phải loại người chuyên cầm tiền trong tay người khác.

Làm việc tại nhà có thể hưởng thụ lợi nhuận từ việc chia hoa hồng, vậy ông ấy, thím và ông nội cùng với cô Winnie nữa, sau khi hai vạn Rupee này được bàn giao, tháng sau anh và thím có thể chia một nửa.

Rốt cuộc, số tiền kia thật ra không đưa mất chi phí vận chuyển... Nếu như không phải Karen cho lão Darcy 1000 Rupee thì chỗ chi phí nỗ lực kia chỉ đơn giản như chút nước bọt.

"Đúng rồi, Karen, lần tiếp theo ấy, nếu sắp tới có buổi làm ăn thì con hãy ra mặt trao đổi với khách hàng, bọn ta sẽ xem xét hiệu quả, nếu như hiệu quả tốt thì con hãy tham gia vào công ty như một thành viên trong gia tộc và hưởng phần chia hoa hồng."

"Được rồi, chú à."

Là công việc của Inmerais,

Không,

Là công việc của Dis,

Là niềm vinh hạnh của anh.

"Mặt khác, con vừa nói đến chuyện mở rộng quy mô, ta cảm thấy hiện tại không cần thiết phải mở rộng, bởi vì sợ rằng dù vay được vốn từ ngân hàng thì chúng ta cũng không thể cạnh tranh được với các chuỗi đó về quy mô.

Cho nên ta cảm thấy, chúng ta nên nâng cao chất lượng phục vụ của mình, đồng thời tìm kiếm điểm tăng trưởng lợi nhuận mới, giống như con vậy."

"Thật sự không thể để ông nội gồng gánh công việc này sao?" Karen hỏi.

Ông nội là một linh mục.

Mason lơ đãng nói: "Này, có ai lại nói sự thật với Chúa đâu?"

Lúc này,

Phía trước xuất hiện một vũng nước, bánh xe bị vùi lấp một chút, xe xóc nảy tương đối mạnh.

Chiếc xe không có việc gì nhưng hai hũ tro cốt đụng va vào một phát, phát ra tiếng "Cách", cũng may không bị hư hao gì.

Mason quay đầu nhìn thoáng qua,

Nói:

"Sau này khi ta chết, ta hoàn toàn không muốn được tổ chức tang lễ, đừng nói đến quan tài, ngay cả hũ tro cốt ta cũng không muốn Minna và Lunt chuẩn bị cho ta."

"Ừm? Chú nghĩ thoáng như thế sao?"

"Có một số việc thấy quá nhiều nên cũng cảm thấy không có ý nghĩa gì lớn lao. Sau khi ta về già, chỉ cần Minna và Lunt có thể hiếu thảo với ta một chút là được tôi. Chờ đến khi ta nhắm mắt thì cho dù hai đứa nó dùng túi nhựa đen đựng cá ở chợ bán thức ăn để giữ tro cốt của ta thì ta cũng không có chút oán giận nào."

"Vậy tro cốt kia thì được sắp xếp ở đâu?" Karen hỏi.

"Cái này cũng đã tính xong rồi, tìm một chậu hoa nào lớn một chút rồi thả ta vào trong, rồi bỏ thêm ít đất, phía trên thì tùy tiện trồng cái gì đó rồi có thể đặt trong vườn hoa.

Lúc mấy người ở nhà thì có thể tưới cho t chút nước, lúc các người vắng nhà thì ta sẽ giữ nhà cho."

Lúc này,

Ron đang ngủ quên với chim nhỏ trên đường trở về, vừa mới bị chỗ xóc nảy kia làm cho tỉnh lại, tình cờ nghe được đoạn đối thoại, tò mò nói:

"Ông Mason, cậu Karen, hai người đang nói chuyện về một chủ đề nặng nề như thế sao?"

"Ron thì sao, tang lễ sau này của con định làm như thế nào?"

Một tay Mason đặt trên tay lái, một tay khác cầm bật lửa châm một điếu thuốc cho mình, tùy hứng hỏi.

"Ha ha ha, nhất định phải có kế hoạch, con sẽ tiêu hết một 1 Rupee trước khi chết."

"Vậy còn gia đình của em thì sao?" Karen hỏi.

"Ngày mai sau khi tan làm, con sẽ đi gặp cô gái hộ lý ở trại an dưỡng kia, nếu như cuối cùng cô ấy không muốn cùng con ở bên nhau thì đại khái là sau này con sẽ không có gia đình, càng không nói đến chuyện con cái."

"Vậy còn chuyện hậu sự?"

"Hậu sự?" Ron vỗ vỗ bụng của mình: "Hậu sự thì đơn giản, con nghe nói viện y học Luo Jia ngỏ ý muốn thu nhận di thể do xã hội quyên tặng, bọn họ còn tôn vinh di thể được quyên tặng nữa... gọi là cái gì giáo sư ấy?"

Karen nói: "Giáo sư đại thể."

"Đúng đúng đúng, vẫn là cậu Karen hiểu biết nhiều, ha ha ha, trước lúc chết, con sẽ ký cái đơn tự nguyện hiến tặng cơ thể, đi làm giáo sư đại thể."

Mason nhả khói thuốc, cười nói: "Nhìn không ra đấy Ron, hình ảnh của con trong mắt chú trong nháy mắt đã to lớn rồi."

"Chuyện đó, chuyện đó..." Ron gãi đầu: "Từ nhỏ con đã học không giỏi, kiến thức trong sách thật sự không thể học vào nên đã bỏ học ra ngoài kiếm việc từ sớm. Nhưng con biết, có thể thi được vào viện y học Luo Jia kia thì đều là những người học rất giỏi.

Con cảm thấy, nếu sau này để cho tên đần đầu học kém này nằm ở đó, để đám học sinh có thành tích học tập ưu tú kia vây quanh con, cúi đầu gọi con là giáo sư, cứ nghĩ đến cảnh đó là thấy vui vẻ và hưởng thụ rồi."

"Ha ha ha ha." Mason phá lên cười.

Karen cũng không nhịn được cười, nhưng vẫn mở miệng nhắc nhở: "Vậy em nên giảm cân đi."

"Giảm cân?" Ron có chút ngoài ý muốn hỏi: "Làm giáo sư đại thể còn có cả yêu cầu ngoại hình nữa à?"

"Cũng không hắn, nhưng em biết không, sau khi mở bụng ra thì mỡ của em sẽ chất đống ở đó. Sau đó đại khái là những học sinh kia sẽ phải vừa chịu đựng cơn buồn nôn để cắt mỡ của em vừa nhỏ giọng mắng em là:

A, trời ạ, vì sao giáo sư đại thể của tôi lại là một tên mập mạp chết bầm như thế này!"

Ron lập tức ưỡn thẳng sống lưng, nói: "Đáng sợ như vậy sao!"

Lập tức,

Ron vì hậu sự của mình mà lâm vào trầm tư một lúc lâu.

Mason thì có chút hiếu kỳ hỏi thăm: "Karen, sao con biết được những chuyện này?"

"Thím Mary đã nói với con. Chú hiểu mà, có đôi khi thím ấy sẽ phải xử lý một vài thi thể chết rất thảm nên có đôi khi ở trên bàn cơm, thím ấy sẽ không nhịn được mà mắng ra."

Mason rất tán thành gật đầu, nói: "Đúng vậy, tính tình của cô ấy càng ngày càng không tốt."

Ngay sau đó,

Mason thở dài,

Lần nữa gõ gõ tàn thuốc,

Nói:

"Đều tại ta."

...

Lúc về đến nhà đã chín giờ tối rồi, sau khi đặt hũ tro cốt vào tầng hầm thì coi như đã hoàn thành công việc ngày hôm nay.

Đối với bữa tối, có một bữa ăn nhẹ lúc nửa đêm, súp khoai tây, thịt muối và salad rau củ.

Sau khi Karen rửa tay đến, trông thấy phần bữa tối này thì thoáng có chút thất vọng, nhất là vào hôm nay khi anh phải ra ngoài và về trễ hơn so với bình thường thì bụng cũng càng thêm đói kêu hơn, anh càng mong chờ một bữa tối mỹ vị phong phú.

Nhưng...

Lần sau vẫn là tự mình tới làm đi.

"Tình yêu à, em cho anh món cá trích đóng hộp này."

Nghe được mấy chữ "Cá trích đóng hộp", chú Mason giang hai cánh tay ra, mỉm cười, ở trước mặt Karen hôn thím Mary rất nhiều mấy lần:

"Đây là bữa tối hạnh phúc của anh, anh yêu nó, cũng yêu em đã chuẩn bị nó cho anh, tình yêu à."

Hôm trước lúc ở trong xe, chú Mason ngồi trong xe và nói với thím Mary rằng chiếc bánh có nhân mà bà ấy tự làm là món ngon yêu thích duy nhất của chú;

Về phần một món ngon đi nhà vệ sinh khác chính là "Cá trích đóng hộp" .

Karen trừng mắt nhìn, bỗng nhiên anh có một loại dự cảm bất tường.

"Tách!"

Bên trong đồ hộp có khí, lúc mở ra, nó phát ra một tiếng vang trầm.

Ngay sau đó,

Một mùi thịt bốc mùi thối rữa trực tiếp tràn ra ngoài.

Dạ dày của Karen đột nhiên co rút một cái, sau đó trào lên cổ họng, cũng may anh miễn cưỡng đè xuống.

Trước mùi này thì đậu hũ thối quả thực chỉ một chút ngọt ngào dễ thương với hương thơm đặc biệt của nó!

Chú Mason gắp một miếng bỏ vào miệng, vừa nhấm nháp cảm vừa lộ ra thần sắc hưởng thụ.

Ngay lập tức,

Thậm chí không hỏi ý kiến Karen,

Trực tiếp gắp một miếng đặt lên món súp khoai tây trước mặt Karen:

"Ăn đi Karen, trong nhà này thì con và ta luôn luôn là fan trung thành nhất của món cá trích đóng hộp, à không, là tín đồ!"

Karen ngừng thở, nhìn về phía Mason, Mason gắp một miếng khác, hô:

"Đến đây nào, tín ngưỡng của ta!"

Nói xong,

Lại một lần đưa vào trong miệng mình rồi cực kì hưởng thụ mà nhai nuốt.

Khuôn mặt Karen lộ vẻ bị làm khó,

Nhưng,

Ai bảo cái người "Karen" trước kia vậy mà lại đi thích loại thức ăn này.

Hơn nữa,

Đối với Karen đời trước cực kỳ thích ăn đậu hũ thối mà nói thì trong lòng anh mơ hồ suy nghĩ, cái thứ này chắc cũng giống như đậu hũ thối, lúc mới ngửi thì thấy thối nhưng có khi bắt đầu ăn sẽ ngon thì sao?

Lấy dũng khí,

Karen gắp nó lên,

Bỏ vào trong miện.

Ngay lập tức,

Oa a ~

Hai mắt của Karen mở to,

Thậm chí không thể nuốt xuống được, trực tiếp cầm lấy khăn ăn rồi nhổ ra, sau đó lập tức đứng dậy rời khỏi bàn ăn, đi vào phòng tắm rồi bắt đầu nôn mửa.

Trên bàn ăn,

Mason đang ngồi và Mary đứng ở bên cạnh thoáng kinh ngạc.

"Nó bị sao vậy?" Thím Mary nghi ngờ hỏi.

Chú Mason suy đoán nói: "Lúc quay về, trên xe bị dột mà trời lại mưa, có thể là bị cảm à?"

"Vậy em đi chuẩn bị cho nó một ít thuốc."

...

Sau khi nôn ra hết,

Karen có chút bất lực thở hổn hển.

Quay đầu lại, trông thấy Pall đang đứng ở cửa phòng tắm, con mèo đang nhìn cậu chằm chằm, nhìn kỹ thì thấy khóe miệng của cô hơi cong, Karen có một loại cảm giác như cô đang cười mình.

"Mày đang cười tao à?"

Vẻ mặt của Pall không thay đổi, cái đuôi ngoe nguẩy.

Lúc này, giọng nói của thím Mary từ bên ngoài truyền đến: "Karen, con bị cảm lạnh sao, thím lấy thuốc tới cho con nè."

"Được rồi thím, đợi chút nữa con ra ăn tiếp."

"Vậy bữa tối của con..."

Không,

Bữa tối đáng chết kia,

Karen không muốn quay lại cái bàn ăn kia nữa, thậm chí bây giờ anh cũng không muốn quay về lầu hai!

Lúc này toàn bộ lầu hai chắc hẳn đều tràn ngập mùi của món cá trích đóng hộp.

"Ở chỗ Lunt có rất nhiều đồ ăn vặt, con sẽ ăn đại một ít, bây giờ bụng con không thoải mái lắm, muốn ăn nhiều cũng không được."

"Vậy… Được rồi, con tự chú ý nhé, nếu đến sáng mai vẫn thấy khó chịu thì thím sẽ dẫn con đi phòng khám."

"Cảm ơn thím."

Thím Mary quay người rời đi,

Mơ hồ trong đó,

Karen nghe được bà ấy đang mắng em họ Lunt:

"Lunt, răng của con đều đã hư nhiều như vậy mà vẫn còn dám lén lút giấu đồ ăn vặt, nếu con không muốn răng của con nữa thì bây giờ để mẹ xé nát miệng của con đi!"

Bên trong phòng tắm, Karen đang cảm thấy có chút đau lòng cho em họ, trong lòng tràn ngập áy náy, sau đó thoải mái đi tắm.

Sau khi tắm xong, Karen vừa dùng khăn lau tóc vừa đi về phòng ngủ của mình.

Trên bàn trong phòng ngủ có đặt một ly sữa bò, bánh mì, nước và thuốc.

Lunt đang ngồi trên đất, sửa sang lấy chiếc hộp vốn được đặt ở lò xo dưới giường, lúc nghe thấy âm thanh Karen bước vào, cậu quay đầu lại, vô cùng tủi thân nhìn Karen:

"Anh trai, mẹ đã tịch thu hết bánh kẹo và sôcôla em giấu rồi."

Trên khuôn mặt của em họ không có một tia oán hận gì, cũng không trách Karen, chỉ là có chút bất lực.

"Sớm biết như thế này thì lúc trước em sẽ không tiết kiệm như thế, mỗi đêm cũng chỉ dám ăn một viên, đáng lẽ ra phải ăn thỏa thích đến khi hết mới đúng."

"Ha ha ha."

Karen cười, lấy 1000 Rupee từ trong cặp sách của mình, do dự một chút, để trẻ con cầm quá nhiều tiền thì hình như không phù hợp lắm, cuối cùng chỉ rút ra ba tấm đưa cho Lunt.

"Cầm đi mua kẹo ăn, dùng hết thì tìm anh."

Lunt không duỗi tay nhận mà lắc đầu, nói: "Không thể tiêu tiền của anh."

"Em trai tiêu tiền của anh mình không phải là bình thường sao?"

"Không được, mẹ nói bọn em đến đây là để chăm sóc anh, bởi vì anh không có… " Lunt lập tức đổi giọng: "Thật ra em cũng có tiền tiêu vặt!"

Tính cả Karen thì trong nhà có bốn đứa bé.

Theo lý thuyết thì tiền tiêu vặt hàng tháng của bốn đứa bé đều giống nhau, và bộ phận chi phí này cũng tính là tiếng công;

Nhưng bởi vì các anh em họ đều còn ba mẹ, cho nên tiền tiêu vặt của bọn họ đều do các cô và các thím phát thế nên lúc đến tay thì, cũng rất ít.

Ngược lại là Karen vì không cha không mẹ, các trưởng bối cũng không tiện "độc quyền phát" tiền tiêu vặt cho anh, cho nên mỗi tháng đều là được đủ người phát cho, đây cũng là nguyên nhân mà Karen có thể để dành sáu ngàn Rupee.

"Mỗi ngày nghiêm chỉnh đánh răng, chú ý khống chế lượng bánh kẹo em ăn thì sẽ không có chuyện gì đâu."

Karen vẫn đặt ba trăm Rupee lên giường của Lunt, đồng thời phát hiện trên giường của Lunt có không ít sách cùng vở, có lẽ là lúc nãy thím "điều tra" thì lật ra để tìm kiếm, bởi vì lúc trước những này được đặt dưới gầm giường.

Bên trong có một cuốn sổ, ở ngoài bìa là một đóa hoa Mân Côi màu trắng, nhưng lại bị người ta cố ý dùng bút đỏ tô lại thành màu đỏ.

Karen thuận tay mở nó ra,

Trên trang đầu tiên có một bức tranh, vẽ ba người, hai lớn một nhỏ, mặc dù được vẽ rất trừu tượng nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng bên trái là ba, bên phải là mẹ, ở giữa là con.

Đứa bé ở giữa có thể đoán được là nam, bởi vì nó không được vẽ tóc dài để phân biệt giới tính như người mẹ ở bên phải.

"Em vẽ đẹp đấy." Karen nói với Lunt.

"Anh trai, đây không phải vở của em."

"Không phải của em?"

Ở trong phòng này, không phải Lunt, vậy cũng chỉ có thể là… "Karen".

Karen suy tư một chút, anh không thể hồi tưởng được cuốn sổ này từ ký ức trong đầu.

Nhưng mà chuyện này cũng là bình thường, nhìn chất giấy của cuốn sổ có lẽ cũng đã in dấu năm tháng rồi;

Mặc dù kế thừa ký ức của "Karen" nhưng nêu một ít chuyện mà ngay cả bản thân Karen cũng đã quên mất thì tất nhiên anh cũng không có khả năng nhớ lại.

"Lunt, đã đến giờ con nên đánh răng chuẩn bị đi ngủ rồi!"

Ngoài cầu thang truyền đến tiếng la của thím.

May mắn là nhà Inmerais ở chính là một biệt thự, nếu là chung cư thì với giọng của bà ấy, chắc chắn sẽ không tránh được chuyện nhận giấy khiếu nại từ hàng xóm.

"Vâng thưa mẹ."

Lunt chạy ra khỏi phòng.

Karen ngồi lại trên chiếc giường lò xo của Lunt, tiếp tục lật giở cuốn sổ này.

Bức vẽ ở trang thứ hai cũng không khác biệt mấy so với trang đầu tiên, vẫn là hình ảnh cặp vợ chồng cùng một đứa bé ở giữa.

Trang thứ ba, cũng giống như vậy.

Karen có chút mất hứng, nhưng khi anh lật trang thứ tư ra, lông mày bất chợt nhíu lại.

Bức tranh ở trang thứ tư bị bôi đen hoàn toàn, chỉ còn một vòng tròn trống rỗng ở giữa.

Từ góc độ chuyên môn và phân tích về hội họa về bức tranh của đứa trẻ này có thể thấy,

Bức tranh này đồng nghĩa với việc nội tâm của đứa trẻ vẽ ra nó đang vô cùng thiếu cảm giác an toàn;

Màu đen, thật ra cũng là một loại màu sắc tự vệ.

Bố cục kiểu này truyền tải một loại cảm giác, giống như khi còn bé, ta sợ hãi cảnh trời tối, phủ kín chăn mền kín khắp cơ thể, nhưng sẽ để lại một khe hở để nhìn trộm ra bên ngoài trộm hoặc hít thở không khí mới mẻ.

Tất nhiên, cảm giác được thể hiện bởi bức tranh này còn nghiêm trọng hơn thế rất nhiều.

Karen tiếp tục lật giở, và những bức ảnh tiếp theo đều là giống nhau, chỉ khác là vị trí của vòng tròn trống sẽ thay đổi một chút, đôi khi xuất hiện ở phía dưới, đôi khi ở đằng trên, hoặc bên trái hoặc bên phải.

Đợi đến khi anh lật qua một trang phía sau,

Bàn tay Karen không biết đã cứng đờ lại từ lúc nào.

Bởi vì cảnh bên trong bức tranh này,

Một người đàn ông và một người phụ nữ được vẽ theo chiều ngang, dựa theo phong cách vẽ lúc trước thì chắc hẳn đây là "Ba" và "Mẹ" .

Vẽ theo chiều ngang, có ý là đang nằm.

Bởi vì bên trong bức tranh còn có một người được vẽ theo chiều dọc, cho nên hắn ta đang đứng ở đó.

Hình ảnh bên trong là, "ba" và "mẹ" đang "nằm", ở vị trí phần bụng của họ được vẽ từng vòng từng vòng màu đen, mà bên cạnh hai người cũng bị bút màu đen to lên một khoảng.

Karen không khỏi nuốt một ngụm nước bọt,

Đây là vết thương... và máu tươi chảy trên mặt đất sao.

Mà người đang đứng lấy ở kia,

Là hình ảnh một người trưởng thành, từ trước tới nay chưa từng xuất hiện, trong tay hắn ta cầm một thứ gì đó.

Karen kéo cuốn đi đến trước mắt, cẩn thận nghiên cứu vật kia, đứa trẻ đã vẽ thứ gì, bây giờ anh chỉ có thể đi tự mình đoán mò.

"Cầm trong tay, là một thanh kiếm sao? Nếu là kiếm thì cũng ngắn quá rồi."

Đột nhiên,

Trong đầu Karen hiện ra cảnh ngày hôm đó trở về từ bệnh viện, lúc anh giúp ông nội xử lý vùng da cháy sém trên cánh tay, thứ anh nhìn thấy được cất trong chiếc rương màu bên trong. . . Chuôi kiếm!

"Dis!"

"Ừ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play