Tùng Liệt?

Lúc này, Tùng Liệt phải không đang nên vui vẻ ở quầy thịt nướng sao?

Vân Tập không rõ nguyên nhân, "Tùng Liệt không ở cùng một chỗ với mấy người sao? ”

Thanh âm Lương Siêu càng sốt ruột, "Không có a, anh ấy luyện tập xong liền đi, cũng không nói với chúng tôi đi đâu. Nhưng điện thoại di động của anh ấy rơi trong phòng trang điểm, tôi đem tới nhà anh ấy, biệt thự bên kia cũng không có ai, vì vậy tôi nghĩ anh ấy ở với anh. ”

Không nghe thấy Vân Tập trả lời, cậu ta lại lo lắng bổ sung, "Gần đây mấy paparazzi đang theo dõi anh ấy. Tính khí của anh ấy, anh biết đấy... Vân tổng, để paparazzi chụp mấy tấm ảnh chỉ là chuyện nhỏ, vạn nhất anh ấy lại xung đột chính diện với người khác thì thật sự không ổn..."

Ý nghĩ đầu tiên của Vân Tập là để Lương Siêu lái xe đến cửa hàng nhật bản xem.

Nhưng anh hơi do dự một chút, vẫn nói với Lương Siêu: "Có thể cậu ấy về phòng làm việc trước rồi, cậu đến bên kia tìm, bên tôi có tin tức liền liên hệ với cậu. ”

Chờ Lương Siêu bên kia ngàn ân vạn tạ cúp điện thoại, Vân Tập tìm một bộ quần áo dày mặc vào, cầm chìa khóa xe điện thoại di động ra cửa.

Hai ngày nay đang vào rét tháng ba, mưa không nhỏ.

Không khí vừa lạnh vừa ẩm ướt, hơi thở ra đều trở thành từng đoàn sương trắng.

Bên trong xe cũng là một mảnh lạnh lẽo, khởi động một hồi lâu nhiệt độ mới chậm rãi nóng lên.

Vân Tập đang chuẩn bị kéo phanh tay ra, một trận choáng váng lại làm cho mắt anh có chút không mở ra được.

Anh đặt trán chạm lên vô lăng một hồi, lại là từng đợt tức ngực.

Trái tim đập mạnh trong lồng ngực, như thể mỗi nhịp đập đều bị sai nhịp.

Cũng không biết là xúc cảm cầm vô lăng trong tay, hay là mùi da nhàn nhạt trong xe, làm cho cả người anh không thoải mái.

Không khí trở nên sền sệt bất ngờ, mỗi nhịp thở cơ hồ anh phải dùng hết sức lực của mình.

Anh nhìn bảng đồng hồ quen thuộc của Cherokee, trong đầu tất cả đều là cuộc điện thoại cuối cùng của kiếp trước.

"Anh là đang hưng sư vấn tội sao?"

"Quên đi, nếu anh đã nghĩ kỹ rồi, thì không cần nói nữa."

"Vân tổng, không phải tất cả chiếm hữu đều gọi là tình yêu. ”

Anh đẩy cửa xe ra không thể chịu nổi mà nôn khan vái cái.

Hơn nửa ngày chưa ăn cơm, cũng chỉ nôn ra vài ngụm nước chua.

Trong mũi đều chua xót đắng chát.

Chờ cảm giác tốt hơn một chút, Vân Tập lau miệng xuống xe, dùng sức đóng cửa xe.

Anh gọi một chiếc xe trên mạng đến, sau khi nói xong địa điểm với tài xế liền nhắm mắt lại tựa vào ghế sau.

Trong xe đang mở album mới của Tùng Liệt.

Giọng nói giàu từ tính của "Ca vương thế hệ mới" đang chậm rãi chảy xuôi từ âm thanh, lười biếng quanh quẩn trong sự ấm áp hòa tan trong khoang xe.

"Phiền anh đổi một đài phát thanh khác được không?" Vân Tập đè lên huyệt thái dương, hỏi tài xế nói.

"À à," anh tài xế phối hợp đổi đài phát thanh sang tin tức thời sự, "Xin lỗi, bởi vì gần đây đang phổ biến khôi phục nghe radio cổ điển, rất nhiều khách hàng sẽ đặc biệt muốn nghe nhạc của Tùng Liệt, cho nên tôi cho rằng khách trẻ thích âm nhạc của cậu ấy hơn. ”

Vân Tập vẫn có chút choáng váng, không phải rất nhiệt tình đáp lại một câu, "Ừm, cậu ta quả thật nổi tiếng. ”

Người lái xe nhìn anh từ gương chiếu hậu vài lần, cuối cùng không thể chịu đựng được hỏi anh: "Tiên sinh, sắc mặt của anh không tốt lắm, anh có cần phải đến bệnh viện không?" ”

"A, không sao, cám ơn." Vân Tập mở mắt trả lời tài xế xong, lại quay đầu nhìn thoáng qua kính xe.

Đèn hoa ở Kinh Châu đang kéo dài trong mưa, trong màn đêm màu xanh đen phản chiếu bóng dáng Vân Tập.

Khó trách tài xế người ta quan tâm anh, anh trông quả thật không tốt lắm.

Lúc ngủ đổ mồ hôi cũng chưa kịp gội, tóc đều có chút dán lên trán.

Đôi môi cũng khô nứt.

Hơn nữa có thể là bởi vì đêm hôm trước say xỉn, trên gương mặt anh vốn đã không có thịt bây giờ càng thêm không một chút huyết sắc, nhìn rất tiều tụy.

Anh đây là tự biến mình thành dáng vẻ gì đây.

Vân Tập dùng sức chà xát mặt, muốn xua tan sự mệt mỏi trên người.

Xuống xe mở ô, Vân Tập cách bức tường thủy tinh của cửa hàng nhật thực mơ hồ nhìn thấy Tùng Liệt.

Hắn đội một cái mũ lưỡi trai toàn màu đen, hơn phân nửa gương mặt đều bị vành mũ che khuất.

Bàn trước mặt hắn trống rỗng, chỉ đặt hai bộ đồ ăn cùng một bộ trà cụ.

Hai bộ dụng cụ đều được sắp xếp gọn gàng, rõ ràng còn chưa nhúc nhích.

Tùng Liệt rót cho mình một tách trà, ngửa đầu uống.

Ngón tay thon dài của hắn cùng yết hầu hơi lăn từng vô số lần xuất hiện trong giấc mộng Vân Tập.

Khi đó ngay cả cảnh Tùng Liệt uống nước, cũng khiến tim anh cũng nhịn không được mà tăng nhanh.

Vân Tập vào cửa hàng, được nhân viên phục vụ đưa vào phòng.

Anh đi qua bình phong, đi đến bàn.

Tùng Liệt hơi lạnh mặt nhìn anh một cái: "Trễ như vậy mới tới? ”

"Ừm." Anh gật đầu.

Tùng Liệt nhìn anh chằm chằm trong chốc lát, lông mày đẹp từ từ nhíu lại: "Anh không cần giải thích một chút sao? ”

"Xin lỗi tôi quên mất thời gian." Vân Tập thuận miệng giải thích một câu.

Anh giao áo khoác lông vũ ngắn cho nhân viên phục vụ, hỏi Tùng Liệt: "Cậu còn chưa ăn chưa? ”

"Tôi không biết anh muốn ăn cái gì." Tùng Liệt trả lời rất cứng ngắt, dời tầm mắt, lại uống một tách trà.

Vân Tập nhìn thoáng qua ly thủy tinh trong suốt kia, đã chỉ còn lại có một chút ở đáy.

Anh suy nghĩ một chút.

Tùng Liệt không mang theo điện thoại di động, tiền mặt trên người hẳn là cũng không đủ trả cho một cửa hàng như vậy.

Cho dù đơn giản làm một chút che dấu, cũng khó tránh khỏi có phóng viên canh ở bốn phía.

Nếu đại minh tinh Tùng Liệt vào cửa hàng thức ăn nhật cái gì cũng không gọi, uống đủ một bữa trà lúa mì liền rời đi, ngày mai hot search weibo có thể có đề tài thảo luận mới rồi.

Cho nên Tùng Liệt chính là bởi vì trên người không có tiền, mới chờ anh đến bây giờ.

Vân Tập không nhịn được cười một tiếng.

"Anh cười cái gì?" Tùng Liệt cầm ly, mày nhíu chặt hơn.

"Không có gì, cậu đang ở đây. Muốn ăn cái gì thì cậu gọi cái đó, tôi chờ Lương Siêu đến rồi đi." Vân Tập lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại cho trợ lý Lương.

"Anh gọi điện thoại cho Lương Siêu làm gì?" Tùng Liệt khó hiểu mang theo một tia phẫn nộ.

"Bảo hắn tới đón cậu a." Vân Tập đúng lý thường tình mà nói.

Tùng Liệt không cùng một kênh với anh: "Anh không ăn sao? ”

Vân Tập cũng không phải đến ăn cơm, ai lại muốn để bụng đói trống rỗng ăn một đống hải sản lạnh a?

Anh đẩy thực đơn tới cho Tùng Liệt: "Tôi không thích ăn lạnh, cậu ăn là được. ”

"Anh để tôi ở đây chờ ba tiếng đồng hồ, lại đến đây là vì nói cho tôi biết anh không ăn sao?" Tùng Liệt khó có thể tin nhìn anh.

"Tôi không bắt cậu chờ tôi ba tiếng đồng hồ, là chính cậu quên mang theo điện thoại di động, chỉ có thể ở chỗ này chờ ba tiếng." Vân Tập sửa lại lời của hắn.

Cho tới bây giờ chưa từng thấy Vân Tập dùng khẩu khí này nói chuyện với mình, biểu tình Tùng Liệt càng ngày càng khó coi.

Hắn đen mặt cúi đầu nhìn thực đơn trong chốc lát, Vân Tập vừa xem tin nhắn trên điện thoại di động.

"Phì ngưu trộn cơm anh có thể ăn được chứ?" Giọng nói của Tùng Liệt mang theo tức giận, nhưng miễn cưỡng có thể nhìn ra là đang trưng cầu ý kiến Vân Tập.

Vân Tập đang suy nghĩ về công việc, thuận miệng trả lời một câu "Không cần".

Tùng Liệt lại rầu rĩ không hé răng tiếp tục xem thực đơn, nửa ngày gọi một bàn đồ ăn nóng.

Vân Tập không để ý tới hắn đang gọi cái gì, vẫn cúi đầu nhìn điện thoại di động.

"Anh có thể đừng chơi điện thoại trong lúc ăn bữa tối được không?" Tùng Liệt dường như không thể nhịn được nữa.

Vân Tập hơi có chút mê mang ngẩng đầu nhìn hắn.

Anh không nghĩ Tùng Liệt còn có thể chú ý tới việc mình đang xem điện thoại di động.

Trong quá khứ, hiếm khi hai người có thể đơn độc ăn một bữa với nhau.

Đối với món ăn gì bày trên bàn, Vân Tập căn bản không thèm để ý lắm.

Tâm tư của anh đều ở trên người Tùng Liệt.

Tùng Liệt có thể nói chuyện phiếm với anh thì càng tốt, nếu không nói chuyện với anh, vậy anh một mình ngồi nhìn cũng cảm thấy rất hạnh phúc.

Tùng Liệt bận rộn.

Trong lúc ăn cơm, chốc lát lại có tin nhắn, chốc lát lại có cuộc gọi điện thoại.

Thời điểm đang ăn cơm cảm hứng lại tới, người đều đâm đầu vào phòng làm việc.

Anh có nói gì không?

Không.

Vân Tập cảm thấy người đàn ông có mị lực nhất chính là lúc nghiêm túc làm việc.

Nhưng tại sao anh kiểm tra email lại trở thành "chơi điện thoại trong giờ ăn"?

"Đầu tiên, tôi không ăn cơm." Giọng điệu Vân Tập cũng lạnh lùng, "Thứ hai, tôi không chơi điện thoại.”

Tùng Liệt vừa mới vỗ đũa lên bàn, Lương Siêu liền ầm ầm đi vào: "Anh Liệt! Anh dọa em chết khiếp rồi..."

Cậu thấy Vân Tập, lập tức quy củ đứng thẳng lưng, "Vân tổng. ”

Vân Tập ngẩng đầu nhìn cậu một cái, "Đừng gọi là 'Vân tổng', hiện tại cũng không phải là 'tổng'. ”

Lương Siêu nhìn một bàn thức ăn vừa mới động mấy đũa, lại nhìn gương mặt nổi giận đùng đùng của Tùng Liệt, "Ha ha" cười gượng một tiếng: "Nhìn lời ngài nói kìa... Tôi có phải đến sớm quá không? Nếu không tôi sẽ đợi trong xe? ”

"Không cần." Vân Tập ý bảo nhân viên phục vụ mang áo của mình tới, lại nói với Lương Siêu: "Bây giờ cậu đến vừa đúng lúc, nhiều đồ ăn như vậy, vừa vặn hai người ăn cùng nhau đi.”

Tùng Liệt tức giận ném mũ sang bên cạnh: "Vân Tập rốt cuộc anh có ý gì? ”

Lương Siêu sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lập tức kéo rèm bên trong bình phong lên.

"Tôi đã nói cả ngày sao cậu còn chưa hiểu?" Vân Tập cũng đói bụng, trong đầu từng đợt mơ hồ.

Hiện tại Tùng Liệt nổi giận với anh, những thứ đồ kia thoáng cái đã bị anh bỏ lại phía sau đầu: "Cậu để tôi ăn đồ ăn nhật, tôi nói tôi không ăn. Nhưng cậu buộc tôi đến, bây giờ tôi ở đây. Cậu cũng đã ăn, cậu còn không hài lòng gì nữa? Cậu coi tôi là loại người gì? Cậu muốn tôi đi đâu tôi phải đi đó, cậu muốn tôi ăn gì thì tôi phải ăn cái đó, mẹ nó cậu coi tôi là con chó của cậu à? ”

Nói xong, Vân Tập liền cảm thấy trước mắt mây bay lượn lờ mờ sương.

Nhưng anh đại khái có thể tưởng tượng ra gương mặt bị tức đến hộc máu của Tùng Liệt, cho nên không hề cúi đầu yếu thế.

Trước mắt anh tối sầm, bốn phía an tĩnh đến mức hắn cho rằng lỗ tai mình cũng điếc.

Loảng xoảng!!

Trong nháy mắt thị lực khôi phục, Vân Tập vừa vặn nhìn thấy một khối cá ngừ sashimi vẽ ra một hình parabol trên không trung.

Tùng Liệt xốc bàn lên.

Còn bốc hơi nóng osaka, cơm nắm bạch tuộc, canh La Tống rơi khắp nơi, nước canh ướt đầm đìa.

Lương Siêu vội vàng vòng qua bình phong đóng cửa nhã gian lại.

Cửa hàng trong Tam Hoàn đều đóng cửa muộn, hôm nay lại là cuối tuần, đến điểm này còn có không ít khách vừa tan tầm đến chỗ Vân Tập ăn uống.

Chỉ riêng động tĩnh vừa mới xảy ra, đã dẫn tới không ít ánh mắt tò mò.

Nhân viên phục vụ kiên trì cẩn thận tiến vào, "Xin lỗi, quý khách có cần hỗ trợ dọn dẹp một chút không? ”

Tùng Liệt lạnh mặt không nói lời nào.

Lương Siêu cũng không dám lên tiếng.

Cơn giận của Vân Tập lắng xuống một chút, không muốn làm khó một tiểu cô nương.

Nhưng anh đã có chút nói không nên lời, chỉ nhẹ nhàng khoát tay áo.

Nhân viên phục vụ mang theo cảm kích đem áo khoác lông vũ của anh đưa cho anh, "Tiên sinh, có cần giúp ngài gọi xe không? ”

"Được." Vân Tập đồng ý.

Hối hận đã trực tiếp tới tìm Tùng Liệt.

Anh vốn định sau khi tới đây nói với Lương Siêu một tiếng đón người đi, mình có thể tìm một chỗ ăn chút cơm nóng.

Nhưng không nghĩ tới kéo dài, cuối cùng biến thành mớ hỗn độn đầy đất.

Vân Tập ngồi trong phòng chờ xe.

Tùng Liệt cũng không nói đi, liền đen mặt ở một bên không nói một lời.

Lương Siêu đại khái là sợ tới mức đứng bên cạnh không dám nói lời nào.

"Lương Siêu, đưa anh..."

"Tiên sinh, xe của ngài tới rồi..."

Tùng Liệt và nhân viên phục vụ đồng thời mở miệng.

"Cám ơn." Vân Tập giống như không nghe Tùng Liệt, trực tiếp mặc quần áo chuẩn bị đứng dậy.

Cũng không biết có phải đứng dậy có chút gấp hay không, hay là vừa rồi đói bụng cả buổi chiều cộng thêm hai tiếng hồ nên cơ thể có chút không chịu nổi.

Anh đứng dậy trước mắt tối sầm.

Lúc trước anh sao lại không phát hiện ra mình yếu ớt như vậy?

Vì Tùng Liệt còn có thể bay hai vòng một tuần ở Quảng Thâm, giống như được bơm máu gà vậy.

Lương Siêu thấy thân thể anh lắc lư một chút, đưa tay muốn đỡ anh, "Vân tổng? ”

"Không có việc gì." Vân Tập đẩy tay cậu ra, "Các cậu cũng sớm trở về đi, xảy ra động tĩnh lớn như vậy. ”

"Lương Siêu, cậu đưa anh ấy về đi." Tùng Liệt lại lặp lại một lần nữa: "Tôi tự đi taxi về. ”

Vân Tập thật sự không muốn gặp Tùng Liệt nữa, nhớ tới những chuyện không có mặt mũi trong quá khứ, trong lòng anh đều khó chịu.

"Không cần, tôi tự mình trở về là được." Cho dù hôm nay Tùng Liệt không hiểu lời anh nói, Vân Tập vẫn thẳng thắn cự tuyệt.

Tùng Liệt cũng đứng dậy, chậm rãi đi tới bên cạnh Vân Tập.

Một số người thực sự là ông trời thưởng thức bữa ăn.

Dưới sân khấu sẽ chỉ cảm nhận được Tùng Liệt có kiểu dáng, đôi chân dài vai rộng chuẩn, hoàn hảo phù hợp với tỷ lệ vàng da Vinci.

Từ đuôi mắt đến cồng dưới, mỗi một đường cong trên mặt hắn đều lưu loát rõ ràng, làm cho người ta nhìn thần thanh khí sảng.

Nhưng khoảng cách thường khiến người ta bỏ qua chiều cao và hình thể cực kỳ áp bức của mình.

Vân Tập cũng không lùn, nhưng khi anh đứng trước mặt Tùng Liệt, cơ hồ hoàn toàn bị bao phủ vào bóng dáng của hắn.

Cái loại cảm giác áp bách khiến người ta hít thở không thông này, thậm chí có trong nháy mắt làm cho Vân Tập nín thở.

Vân Tập biết hắn đang cúi đầu nhìn mình, nhưng lười cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ, "Cậu còn có gì để nói?"

"Anh không phải là chó." Tùng Liệt âm trầm nhìn xuống anh: "Tôi lại chủ động tìm anh, tôi là chó. ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play