"Tùng Liệt lại lên hot search nữa." Phó Tình tự mình cắt một nhánh kiều tử, lại đưa cho Vân Tập một nhánh.
Cô là thanh mai trúc mã Vân Tập, cũng là đối tác đầu tiên của anh sau khi thoát khỏi Vân gia sáng lập truyền thông Hãn Hải.
"Tùng Liệt lên hot search, có lạ không?" Vân Tập không phải là quá quan tâm, nhưng vẫn đặt phần tài liệu nghiên cứu thị trường trong tay xuống.
Từ mấy ngày trước khi anh và Tùng Liệt ở cửa hàng Nhật Bản không vui mà rời đi, hai người vẫn chưa liên lạc lại với nhau.
Anh nghĩ thứ tình cảm này chỉ có thể cắt đứt từ trước, tự nhiên đạm mạc là tốt rồi.
"Đúng vậy, bất quá lần này không phải là nam nhân nóng bỏng hàng ngày khoe khoang lên hot search." Phó Tình nhìn bộ dáng chậm rãi nhíu mày của anh, "Vân tổng, chuyện đầu tiên anh thức giấc hôm nay cư nhiên không phải là nhìn chằm chằm số liệu thị trường sao? Hơn nữa, không phải anh quan tâm nhất đến Tùng Liệt sao? ”
Vân Tập không nghe tiếp, trầm mặc mở Weibo ra.
Quả nhiên, các tiêu đề như "Tùng Liệt hội bạn nam nghi ngờ nổi nóng", "Tùng Liệt phá hoại cơ sở vật chất nhà hàng bồi thường hơn vạn", "Tùng Liệt tiêu dùng nhà hàng đánh thẻ fan xếp hàng dài rồng", v.v. chiếm vị trí đầu bảng hot search.
Trong ảnh chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Tùng Liệt, cái gọi là "bạn nam", cũng chính là bản thân Vân Tập bị che kín, hoàn toàn không nhìn thấy.
"Phòng làm việc của cậu ta đâu?" Sao họ không ép xuống? Loại việc này trôi nổi trên hot search đẹp mặt lắm à? Vân Tập cau mày hỏi.
"Tùng Liệt người kia cậu cũng không phải không biết, ngoại trừ ca hát cậu ta quan tâm cái gì chứ? Phòng làm việc ước gì anh ta lấy thêm một chút tiền hot search, hơn nữa loại chuyện nhỏ này ảnh hưởng tiêu cực kỳ thật cũng không lớn như vậy, nhiệt độ hao tổn xong phát ra một tuyên bố giải thích một chút là xong việc. "Phó Tình bĩu môi.
"Cái gì gọi là giải thích một chút là xong việc?" Vân Tập bình luận, "Phía dưới ngay cả 'khuynh hướng bạo lực' cũng nói ra, còn có cái gì 'Thiên vương muốn đập thì đập', 'Lại nổi tiếng liền hống hách", loại lời này xuất hiện nhiều, chung quy đối với hình tượng không tốt. ”
Phó Tình cười cười, "Công ty kinh doanh nhiều nghệ sĩ như vậy, loại tai nạn nhỏ này chắc cũng chỉ là thêu hoa trên gấm? Tùng Liệt vốn là một nhạc sĩ thuần túy ngoại trừ ca hát và người hâm mộ đều không thèm để ý những việc khác, có tranh cãi nhỏ không phải là chuyện xấu. Tôi thấy cậu a, chính là quan tâm nên loạn. ”
"Đương nhiên tôi quan tâm, việc phát hành hiện tại của Tùng Liệt vẫn còn gắng với công ty chúng ta. Trước khi hợp đồng hết hạn, những thay đổi trong sự nghiệp của hắn đều ảnh hưởng tới kinh doanh của chúng ta." Vân Tập rất hời hợt nói một câu quan tâm, nhưng dường như hoàn toàn chỉ nói về công việc.
"Cái gì mà cậu ta... Chúng ta không phải nói về chồng tương lai của cậu sao? Thái độ lạnh lùng của doanh nhân đối với cậu ta là sao đây?" Phó Tình hít một hơi thuốc, có chút hứng thú nhìn Vân Tập.
Dù sao lúc trước Vân Tập rời nhà, cũng là bởi vì quyết tâm muốn ở cùng một chỗ với Tùng Liệt, trực tiếp làm loạn cùng lão gia tử.
Vân Tập suy nghĩ một chút: "Nếu nhớ không lầm, hợp đồng của tôi và Tùng Liệt còn hai tháng nữa là hết hạn. ”
Lúc trước khi anh còn là nhà sản xuất, anh đã ký thỏa thuận ràng buộc công việc với Tùng Liệt.
Cho dù bây giờ hắn vì không đủ tiền nên phải chuyển sang ekip phát hành kém chuyên nghiệp hơn, Tùng Liệt cũng dựa vào phòng làm việc độc lập, vẫn có hiệu quả như cũ.
Biểu tình Phó Tình lúc này mới hơi nghiêm túc một chút, "Đúng vậy, hợp đồng là lúc cậu vừa mới mở công ty chúng ta ký. Nhưng cậu hỏi như vậy làm gì? ”
"Tôi dự định thừa dịp hết hạn hợp đồng lần này, chính thức chấm dứt quan hệ hợp tác với Tùng Liệt." Vân Tập mười ngón tay đan xen, hơi nghiêng về phía sau tựa vào ghế, "Đương nhiên vấn đề này liên quan đến lợi ích của công ty, ý kiến của cậu cũng rất quan trọng, nếu có vấn đề gì chúng ta cũng có thể thảo luận. ”
Phó Tình nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, nhẹ nhàng vỗ trên vai anh một chút, "Được rồi, Vân Tập, quan hệ giữa hai chúng ta là gì? Đừng nói vậy với tôi. ”
Cùng Vân Tập Vân Thư không sai biệt lắm, Phó Tình cùng ca ca Phó Giang của cô cũng là một mảnh hoa màu mọc ra hai cây giống hoàn toàn khác nhau.
Phó gia ở phương diện nuôi con chính là một chưởng quầy phủi tay sạch sẽ không quản.
Ba mẹ ném em gái cho anh trai nuôi, anh trai chê cô là một gánh nặng kéo nước mũi, lại lén lút nhét cô vào nhà họ Vân sống bên cạnh.
Khi đó chỉ Vân Tập, là tên nhóc biết giả bộ ngoan ngoãn nhất trong trường mẫu giáo.
Phó Tình đi theo Vân Tập, rất nhanh trở thành đứa trẻ thứ hai bề ngoài thì có vẻ ngoan ngoãn của nhà trẻ.
Phó Giang bắt đầu điên cuồng mê tín dị đoan Vân Tập, hận không thể làm mấy chục năm như một ngày đem hai đứa trẻ con này trói lại với nhau.
Cho dù hôm nay Vân Tập rời Vân gia tự lập môn hộ, Phó Tình muốn học theo góp vốn hợp tác, Phó Giang ngay cả mắt cũng không chớp một cái trực tiếp đưa tiền.
"Hai chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, trong lòng cậu nghĩ cái gì tôi còn không biết sao?" Phó Tình lười biếng ngáp một cái, "Cậu và Tùng Liệt cãi nhau? ”
"Không phải cãi nhau." Vân Tập mím đôi môi khô, "Chính là... Muốn bình tĩnh lại.”
Kỳ thật anh muốn nói kỳ thật hai người bọn họ chính là chơi xong, chỉ thiếu mứt chọc thủng tầng giấy mỏng manh cuối cùng.
Nhưng sự tình chung quy cũng không tiến đến một bước kia, nói quá sớm ngược lại dễ dàng loạn trận tuyến.
Nghe xong một câu như vậy, biểu tình Phó Tình hơi nghiêm túc một chút, "Hắn lại khi dễ cậu? ”
"Hai người đàn ông, cái gì khi dễ không khi dễ?" Vân Tập bất đắc dĩ cười cười, "Là vấn đề của tôi, lúc trước tôi đem tình cảm cùng công việc trộn lẫn cùng một chỗ, hoàn toàn là không có việc gì nên tự tìm việc. ”
"Cái này có chút khó làm," Phó Tình hít một hơi thật sâu, "Trước không nói Tùng Liệt tiếp tục ở thời kỳ phát triển đi lên, mới vừa lấy được đại ngôn một nhãn hàng xa xỉ, nếu như lúc này hủy hợp đồng thật sự là có chút thiệt thòi. Hơn nữa hợp đồng kia của chúng ta kỳ thật..."
"Tôi biết, tuy nói là một năm, nhưng nếu hủy hợp đồng không được hai bên đồng ý, vẫn sẽ phải đối mặt với số tiền phạt vi phạm hợp đồng cao." Vân Tập chậm rãi nói.
Chuyện này thuộc về việc Vân Tập nhấc đá đập chân mình.
Lúc trước anh nghĩ nếu sau lưng Tùng Liệt có phòng làm việc, quan hệ hợp tác phức tạp sẽ dễ xảy ra mâu thuẫn, muốn Tùng Liệt ổn định quan hệ hợp tác với mình
Hiện tại nhớ tới việc phòng ngừa chu đáo này hẳn cũng là do anh không tự tin, anh sợ phòng làm việc làm việc không tốt, hay là do anh không muốn người khác biết anh định trói buộc Tùng Liệt?
"Lúc ký hợp đồng với Tùng Liệt, cậu ta chỉ trở lại nghệ sĩ mà cậu chủ công ty, thật sự đã tốn hết tâm sức nâng cậu ta từ vô danh đến khi nổi tiếng. Bây giờ cậu ta bắt đầu kiếm ra tiền, cậu đầu tư cũng bắt đầu có tiền lãi, nhưng bây giờ lại muốn hủy hợp đồng với cậu ta? Có thể còn phải bồi thường tiền hợp đồng cho cậu ta?" Phó Tình mặt không chút thay đổi nhìn Vân Tập, "Cậu là loại oan nghiệt gì đây”
"Tùng Liệt có thể nổi tiếng, không phải do tôi đập tiền, đó là cậu ta vốn có năng lực." Vân Tập khách quan mà hình dung, "Tôi chỉ là cho cậu ta một con đường thôi."
Anh lại nhớ tới lần trước khi gặp mặt, Tùng Liệt là đến tìm chó của mình, không khỏi cười tự giễu: "Huống hồ sao cậu lại biết người ta không muốn hủy hợp đồng? Cậu có biết có bao nhiêu người đang theo dõi studio của cậu ta không? Có rất nhiều nhà đầu tư có vốn mạnh hơn chúng ta.”
"Đây không phải là càng có vấn đề sao? Cậu đây không phải là vừa lấy được thành quả chiến thắng liền chắp tay nhường cho người khác sao?" Phó Tình vẫn là không hiểu.
Năm đó khi Tùng Liệt bị tuyết tàng(*), lén lút tìm người nhờ quan hệ tìm hắn ra, che giấu kín kẽ tung tích, ngoại trừ hai anh em Vân gia cũng chỉ có Phó Tình biết.
(*)Tuyết tàng: nghĩa đen là giấu trong tuyết, gần giống như “đóng băng” hay phong sát, ở đây chỉ việc ngôi sao bị chính công ty chủ quản bỏ rơi, phong bế hoạt động.
Mãi đến khi Tùng Liệt gặp lại mặt trời mới quang minh chính đại ký hợp đồng, tài nguyên chín con số đập xuống không hề nương tay.
Mặc dù khi đó cư dân mạng cười gọi một tiếng "kim chủ", nhưng người trong nghề chỉ cảm thấy hắn nhặt được một chậu kho báu như Tùng Liệt: Đập tài nguyên là có là gì? Cuối cùng còn không phải là tiền nhỏ sinh tiểu lớn mang theo danh biết rơi trở lại túi Vân Tập, tiền kiếm không lỗ.
Chẳng qua năm đó Vân Tập ra sản phẩm vốn là Vân gia, sau đó vì truy đuổi Tùng Liệt náo loạn cả thành mưa gió, cùng Vân lão gia tử náo loạn một cái, liền phải đem tiền vốn có lợi trả lại.
Bây giờ Vân Tập không thể nói là thân không xu nào, nhưng cũng chính là lúc dùng tiền, cô không rõ vì sao Vân Tập lại hủy hợp đồng với Tùng Liệt vào lúc này.
Không muốn dùng tiền bạc làm ô uế đạo lý này trong lòng ai cũng hiểu, nhưng giống như Vân Tập theo đuổi người khác tốn nhiều công sức như vậy phí sức nhưng vẫn không thế lấy lòng người ta, Phó Tình cũng là lần đầu gặp.
Hiện tại Tùng Liệt đồng quen anh, nói không chừng sau này thật sự có cơ hội kết hôn, công việc cũng sẽ làm cùng nhau.
Phó Tình vẫn cho rằng đây chính là thứ mà Vân Tập tha thiết ước mơ.
Nhưng sao hiện tại anh có vẻ như không muốn?
"Tôi có thể nâng đỡ cho tùng liệt nổi tiếng, cũng có thể nâng đỡ cho người khác nổi tiếng." Vân Tập nghiên cứu thời gian làm tốt công việc đã đánh dấu trên tay đẩy cho cô, "Chờ sau khi bên này chúng ta kết thúc công việc với Tùng Liệt, từ vị trí trống của cậu ta có thể tiếp xúc với công ty hoặc phòng làm việc mới. ”
Quen biết anh gần hai mươi năm, Phó Tình tận mắt nhìn thấy Vân Tập biến đá thành vàng khi còn chưa tốt nghiệp đại học.
Cho dù hiện tại công ty còn chưa thật sự đứng vững, cô cũng sẽ không nghi ngờ năng lực của anh.
Cô chỉ cảm thấy đáng tiếc: "Nhưng bây giờ Hãn Hải vừa mới bắt đầu, thừa dịp gió đông của Tùng Liệt, không phải ít đi đường vòng sao? ”
"Cho nên tôi nói ý kiến của cậu rất quan trọng." Vân Tập ôn hòa nhìn về phía cô, "Nếu cô muốn tiếp tục hợp tác với Tùng Liệt, tôi cũng hoàn toàn ủng hộ về mặt tài nguyên và quyết định. ”
"Nhưng?"
"Nhưng bản thân tôi không tham gia vào các dự án liên quan đến Tùng Liệt." Thanh âm Vân Tập bình tĩnh nhưng kiên định, "Hắn kiếm được bao nhiêu tiền, toàn bộ dự án có liên quan đến hắn đều do anh quản lý, các hạng mục khác do tôi phụ trách đều không liên quan vào. ”
Phó Tình lắc đầu, "Đừng nói là giữa cậu và Tùng Liệt chọn một người, cho dù là cậu và mười tỷ tôi cũng vẫn chọn cậu.”
Vân Tập không căng thẳng nở nụ cười, "Vậy cậu vẫn nên chọn mười tỷ, có thể chia cho tôi một nửa. ”
"Thật sự có một trăm tỷ liền cho đầu tư cho cậu, dù sao cậu cũng có thể kiếm được càng nhiều tiền." Phó Tình kẹp điếu thuốc, không thèm để ý vắt chéo chân ngồi trên bàn Vân Tập.
"Nếu có tiền đồ như vậy, chúng ta bây giờ có thể bắt tay vào liên lạc với phía Tùng Liệt để hủy hợp đồng." Vân Tập ném tài liệu đến bên cạnh cô.
-
"Sao đột nhiên muốn đi Hãn Hải?" Tùng Liệt nhìn lịch trình hỏi.
"À, bởi vì hợp đồng ký với bọn họ sắp hết hạn." Lương Siêu quay đầu lại nhìn hắn nói.
"Hết hạn hợp đồng thì phòng làm việc trực tiếp gia hạn không phải là được rồi, còn muốn tôi đi làm gì?" Tùng Liệt nhớ tới việc Vân Tập lên hot search, tức giận lại bốc lên.
Bây giờ bình luận vừa ấn vào xem còn có thể thấy cư dân mạng bảy miệng tám lưỡi xâu xé.
【@Hãn Hải Vân Tập, có tiền là có thể lấy được lòng người sao, cười chết】
【 @Hãn Hải Vân Tập, đã sớm nói với anh đừng dây dưa với anh Liệt của chúng tôi rồi】
【Làm ơn đừng khoanh tròn kim chủ ba ba cũ của anh trai các người, được không? Bưng chén ăn cơm, chén mắng mẹ, các người ăn tướng không quá xấu sao? 】
【Hắc Tử cút! Quan hệ đối tác không chắc ai là ba ba]
[Ai hiếm lạ? Không phải còn ai không biết Vân Tập đã sớm từ sản xuất trượt xuống phát hành chứ? Còn không phải là phú nhị đại dựa vào cha ăn cơm sao? 】
【Con mắt nào của mấy người thấy người ta dựa vào cha ăn cơm? Cơm trưa ăn mấy bát dưa chua ăn mấy quả, lo lắng thay doanh nhân trẻ người ta? 】
[Tùng Liệt là nhân vật của công chúng đập nhà hàng của người ta, các người cảm thấy rất vinh dự đúng không? 】
[Fan Tùng Liệt hẳn là biết rõ nhất vì sao năm đó anh trai các người lại bị tuyết tàng, thật sự coi như internet không có lưu trữ à? Xu hướng bạo lực được khắc trong gen. 】
[Xin các anh chị em giữ bình tĩnh, đừng gây phiền phức cho anh Liệt. Nếu có những người hâm mộ khác gây khó khăn cho trang chủ, chúng tôi long trọng xin lỗi vì đã chiếm dụng tài nguyên công cộng. 】
Bất kể là nhìn thấy có fan đứng về phía mình hay là những thứ khác, Tùng Liệt thấy mỗi một câu đều có một sự khó chịu khác nhau.
"Bởi vì Vân tổng đặc biệt nhấn mạnh cần ngài có mặt." Lương Siêu có chút không xác định lời này nên nói hay không.
Quả nhiên Tùng Liệt giống như không nghe thấy, cái gì cũng không nói, trong tai nghe demo vừa ghi.
Nghe hai ba lần, Tùng Liệt đang định ghi chép mấy tiểu tiết cần sửa đổi vào điện thoại di động.
Đột nhiên hắn dường như nghe thấy âm thanh Vân Tập, "Hãy cho anh nghe, anh cũng muốn nghe phiên bản mà người khác chưa bao giờ nghe được. ”
Ngay bên tai hắn, rất mềm mại, làm cho hắn nhớ tới biển mây nhìn ra ngoài từ trên máy bay.
Hình ảnh trong đầu cũng dần trở nên chân thật.
Vân Tập nằm sấp trên giường, trên người là một bộ đồ ở nhà bằng tơ trắng ngà.
Hai tay anh chống cằm nhìn hắn.
Một đôi bắp chân trắng đến chói mắt đan xen trước sau lắc lư, thẳng tắp lại cân xứng.
Tùng Liệt có chút hoang mang.
Hắn không nhớ rõ mình đã thấy một Vân Tập như vậy.
Mỗi lần hai người đều vội vàng, anh cởi áo sơ mi và quần tây, đèn liền tắt.
Bởi vì khuôn mặt Vân Tập quá mê hoặc, thường làm cho hắn có loại ảo giác động chân tình.
Nhưng cảnh tượng đó lại quá chân thật, Tùng Liệt quả thực có thể ngửi thấy một mùi sữa bò mang theo vị ngọt.
"Ừ?" Không nhận được câu trả lời, Vân Tập hiển nhiên không cam lòng, "Anh làm chồng của em, ngay cả chút đặc quyền này cũng không có sao? ”
Anh hơi cắn môi dưới một chút, cắn đến mức trong lòng Tùng Liệt nói không nên lời.
"Chồng"?
"Không nghe thì thôi." Vân Tập hình như có chút nản hỏi, "Dù sao anh đưa ra yêu cầu gì em cũng chưa từng đồng ý. ”
Tùng Liệt theo bản năng muốn kéo tai nghe trong tai mình xuống cho anh, lại thấy Vân Tập không thèm để ý đứng dậy đi về phía cửa.
Tim đập nhanh, Tùng Liệt lập tức nắm lấy tay anh.
Chính hắn cũng không rõ vì sao, giống như lần này không bắt được, sẽ nhìn thấy anh từ trên vách núi ngã xuống.
Nhưng lòng bàn tay trống rỗng.
Tùng Liệt hít sâu một hơi tỉnh táo lại.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn cảm thấy như vậy.
Lần cuối cùng hắn thậm chí không nhớ mình mơ thấy gì, chỉ nhớ là một cơn ác mộng dài mà áp lực, khi tỉnh dậy chỉ có một ý nghĩ cấp bách trong đầu: Hắn phải nhìn thấy Vân Tập ngay lập tức.
Nhưng những gì bạn sẽ làm khi nhìn thấy Vân Tập? Anh ta không chắc chắn.
Tùng Liệt rất ít khi có loại cảm giác không rõ ràng này, có chút tức giận dùng đầu lưỡi đâm má một cái.
"Liệt ca, đến rồi." Lương Siêu nhìn sắc mặt hắn âm trầm, cẩn thận nhắc nhở hắn.
Trước cửa truyền thông Hãn Hải treo mấy tấm áp phích khổng lồ của Tùng Liệt, toàn bộ quá trình đều do Vân Tập theo dõi.
Hiện tại mấy tấm poster này đang nằm ở top 1 bảng giải trí được tải xuống nhiều nhất, không khác gì chiếm cứ toàn bộ màn hình máy tính di động của thiếu nam thiếu nữ.
Nhìn thấy những poster kia liền nghĩ đến người kia, vẻ mặt Tùng Liệt có chút hòa hoãn một ít.
Nhớ tới lần trước mình nói lời ác độc sẽ không chủ động tìm anh nữa, cũng là bởi vì lúc ấy thái độ Vân Tập quả thật quá đáng.
Trong khoảng thời gian này Vân Tập ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi đến, theo lý thuyết Tùng Liệt ở một mức độ nào đó xem như được toại nguyện.
Giống như những bình luận đó, hắn luôn cảm thấy Vân Tập là một phú nhị đại.
Trong mắt hắn so với tất cả các phú nhị đại cũng không có gì khác biết: lúc còn tình cảm đương nhiên hận không thể phong hỏa hí chư hầu, chờ chơi hai ngày chán liền đại lộ hướng trời mỗi người một đường.
Bị loại người vô trách nhiệm này dính lấy rất khiến người ta phiền não, hắn vẫn chờ đợi Vân Tập chán ghét mình.
Nhưng dường như thật sự đợi đến ngày này, lại không có cảm giác thoải mái, tự do mà Tùng Liệt dự đoán.
Cho nên mặc kệ hắn có muốn thừa nhận hay không, nghe thấy Lương Siêu nói là Vân Tập đặc biệt muốn gặp hắn, Tùng Liệt thở phào nhẹ nhõm.
Đi thang máy lên tầng hai mươi lăm, cách cây xanh cao lớn và kính cường lực được trang trí trong nhà, Tùng Liệt nhìn thấy Vân Tập cầm tài liệu đứng bên sofa.
Không giống như trong giấc mơ vừa rồi của hắn.
Vân Tập mặc một thân âu phục màu mực vừa vặn, đường cong thon dài được triển lộ một cách rõ ràng.
Anh đưa lưng về phía cửa, thắt lưng thoạt nhìn vừa hẹp vừa mềm.
Thắt lưng của âu phục không thể bị lấp đầy, vạt áo lại mềm nhũn chống lên, theo anh đi lại cùng khom người mà mang theo cảm giác ma sát rất nhỏ.
Tùng Liệt đi theo hành lang vào trong, bước chân bất giác tăng nhanh hơn một chút.
Hắn đi qua góc thấy Vân Tập đang cúi đầu cười với một người đàn ông.
Người đàn ông kia nhìn tuổi cũng không tính là quá trẻ, bộ âu phục trên người là thiết kế cao cấp mới nhất xuân hạ.
Anh ngồi dựa vào sofa, trong tay lắc lư một cái ly thủy tinh, chất lỏng màu vàng nhạt trong ly vừa nhìn giống như whiskey.
Anh đặt chiếc ly vào miệng của mình rồi nói điều gì đó với Vân Tập.
Vân Tập nhún vai, cười rất thoải mái.
Lúc anh cong môi, khóe miệng hai bên sẽ lún xuống một đôi xoáy lê thanh tú, phản chiếu đôi mắt hoa đào mỉm cười của anh phá lệ xinh đẹp.
Tâm tình tốt trong lòng Tùng Liệt trong nháy mắt không còn sót lại chút gì.
Người đàn ông mỉm cười đưa ly trong tay cho Vân Tập.
Lúc Vân Tập tiếp ly lộ ra một chuỗi phỉ thúy cực tốt trên cổ tay, làm nổi bật xương cổ tay trắng nõn gầy gò của hắn phảng phất như một đoạn trúc tiết non nớt.
Trong nháy mắt, Tùng Liệt luôn cảm thấy chuỗi hạt châu kia cũng đã nắm trong tay mình.
Cảm giác hơi lạnh nhưng lộ ra nhiệt độ cơ thể dường như vẫn còn dừng lại ở lòng bàn tay.
Nhưng hắn còn chưa kịp suy nghĩ, đã thấy Vân Tập không chút để ý tiếp nhận ly người khác đưa tới, trực tiếp đặt đến bên môi.
Tùng Liệt nặng nề đẩy cửa ra: "Thế nào, giờ làm việc của Vân tổng cũng không thể rời khỏi rượu sao? ”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT