Sau vài tiếng đô đô có quy luật, "Thực xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi đang bận..."
Vân Tập gọi lại.
Lại bị cúp máy.
Ngoài cửa sổ xe bóng đêm vừa chìm xuống, chỉ có đèn pha phía trước rọi ra một con đường nhỏ hẹp hẹp.
Lái xe gần bốn tiếng đồng hồ, mí mắt Vân Tập đều có chút không nhấc lên được.
Cũng may trên quốc lộ xe cũng không nhiều, đi nửa ngày cũng chỉ có thể đụng phải một ít xe tải vừa mới lên đường.
Đài phát thanh trên xe bật, "Bài hát mới của Tùng Liệt các bạn đã nghe chưa? Không hổ là ca vương quanh năm đứng đầu các bảng xếp hạng lớn. Tôi hy vọng tất cả các sinh vật trên trái đất có thể được hưởng..."
Vân Tập chỉnh nhỏ âm thanh phát sóng, mở lái xe tự động, tay trái vịn vô lăng, tay phải lấy ra một cây hạc vàng, cắn.
Anh châm điếu thuốc lá sau đó gọi lại.
"Ai! Vân tổng, tôi là Lương Siêu! Có chuyện gì vậy?" Người nhận điện thoại là trợ lý của Tùng Liệt.
"Tùng Liệt đâu? Sao cậu lại nghe điện thoại của em ấy?" Giọng điệu Vân Tập cũng không khách khí, "Để em ấy trả lời điện thoại. "
Giọng điệu Lương Siêu có chút khó xử, "Anh Liệt. Bây giờ anh ấy vẫn còn trong phòng thu. "
"Tối nay em ấy có lịch trình?" Vân Tập hít một hơi thuốc, ngữ khí chậm lại, "Tôi nhớ rõ lịch trình từ chiều nay đến ngày mốt của em ấy đều trống mà?"
Trước đó hai người bọn họ đã khá lâu không có thời gian rảnh, vì để hai người có thể thuận lợi gặp mặt một lần, anh đã đặc biệt tra xét thời gian làm việc của Tùng Liệt.
Ngoại trừ hôm nay ban ngày phải ghi âm, thời gian còn lại đều trống.
Vân Tập mình vốn có một buổi tối xã giao ở Lâm Tỉnh, nhưng biết Tùng Liệt tối nay rảnh rỗi, anh không uống một chút rượu nào, ứng phó ăn mấy miếng rau trộn liền tìm cớ rời khỏi đi chạy về.
Nếu em trai Vân Thư của anh không gọi điện thoại cho anh, anh còn cảm thấy tối nay giữa hai người có thể phát sinh chuyện gì đó.
Điện thoại của Vân Thư anh không muốn tin, nhưng anh nhất định phải tìm Tùng Liệt hỏi rõ ràng.
"Anh ấy..." Lương Siêu cuối thấp đầu một chút, thanh âm nhỏ đi, "Vân tổng, chúng tôi quả thật vừa mới tạm thời thêm một bài hát nữa."
Chờ Lương Siêu nói xong, Vân Tập lại hít một hơi thuốc, "Điện thoại cho em ấy. "
Bên kia im lặng một hồi, giọng Tùng Liệt từ đầu dây bên kia truyền tới: "Ừm."
-
Thanh âm của hắn vốn rất có từ tính, ngay cả một âm tiết đơn cũng trầm thấp dễ nghe.
Khoảnh khắc đó, mũi có chút chua xót, anh đột nhiên không muốn hỏi hắn những chuyện Vân Thư nói cho anh là thật hay giả.
Anh liền muốn hỏi Tùng Liệt có muốn ăn khuya không, buổi tối cùng nhau tắm rửa muốn dùng muối tắm có vị gì.
Anh liếc mắt nhìn hoa hồng còn để trên ghế phụ.
"Em kết hôn với anh là do bị ép sao?"
Im lặng.
Vân Tập nhíu nhíu mày, không biết có phải do ăn mấy ngụm rau trộn kia không, trong dạ dày đột nhiên co rút đau đớn.
Anh lại hỏi lại: "Tùng Liệt, lúc trước là vì Vân Thư nói nếu em không kết hôn với anh, em ấy sẽ hủy hoại em, em mới kết hôn với anh sao?"
Vài giây sau, Tùng Liệt mới hỏi ngược lại anh: "Vân Thư nói với anh như vậy sao?"
Vân Tập hít sâu một hơi, cố gắng duy trì thanh âm vững vàng, "Cho nên là thật sao?"
Anh thực ra không quá ngạc nhiên.
Kết hôn đã gần ba năm, Tùng Liệt đối với anh không nóng không lạnh cũng gần ba năm.
Vân Tập biết mình là mặt nóng dán mông lạnh, nhưng anh nghĩ cho dù là một tảng đá lâu ngày cũng có thể được ủ ấm.
Ai có thể không muốn ủ ấm một Tùng Liệt? Hắn cho dù là tảng đá, cũng là tảng đá có hào quang kim cương sáng chói nhất thế gian này.
Không muốn không phải là con người.
Nhưng thật khó để anh không cảm thấy chua xót.
"Tại sao em không sớm nói cho anh biết?" Vân Tập lại châm một điếu thuốc, ý đồ chống đỡ một ít tôn nghiêm, "Nếu như em nói cho anh biết, anh sẽ không miễn cưỡng em kết hôn, cũng sẽ không để Cho Vân Thư làm tổn thương em."
"Anh là đang hưng sư vấn tội sao?" Giọng nói của Tùng Liệt rất dễ nghe, nhưng không mang theo nhiệt độ.
"Anh hưng sư vấn tội?" Vân Tập dập điếu thuốc trong tay, đổi đèn gần: "Anh muốn biết em đang nghĩ gì, anh muốn biết tại sao..."
Anh muốn hỏi vì sao Tùng Liệt lại không thích mình, nhưng như vậy lại quá hèn mọn.
Vân Tập cắn răng nhịn đau dạ dày, hỏi Tùng Liệt: "Hôm nay khi nào em về, chúng ta trực tiếp nói chuyện một chút."
Anh luôn cảm thấy mọi chuyện không nên chỉ nghe một phía từ Vân Thư, có lẽ sẽ bỏ qua ẩn tình cái gì.
Nhưng lần này Tùng Liệt trả lời rất nhanh: "Quên đi, nếu anh đã nghĩ kỹ rồi, thì không cần phải nói chuyện nữa."
Vân Tập im lặng trong một lúc, "Ý em là sao?"
"Nếu như anh còn cố chấp với việc kết hôn, tôi cũng có thể phụng bồi." Giọng nói của Tùng Liệt dần dần lạnh lùng: "Nhưng nếu anh đã nói lúc trước nếu anh biết anh sẽ không kết hôn, vậy tôi nghĩ cuộc hôn nhân này cũng không cần thiết phải tiếp tục nữa."
Vân Tập không tiếp tục nói, anh chỉ cảm thấy mình sai một cách buồn cười.
"Cái gì gọi là anh cố chấp với việc kết hôn?" Giọng nói của anh rất nhẹ, "Anh còn có làm tổn hại em sao?"
"Vân tổng," giọng nói của Tùng Liệt mang theo một chút trào phúng, "Không phải tất cả chiếm hữu đều gọi là. Tình yêu."
Vân Tập há miệng.
Anh muốn hỏi tại sao anh lại trở thành kẻ chiếm hữu rồi?
Anh muốn nhìn thấy Tùng Liệt là chiếm hữu hay là việc anh toàn tâm toàn ý chờ đợi Tùng Liệt là chiếm hữu?
Tùng Liệt sao có thể bị chiếm hữu đây?
Hai ba tháng không gặp anh một lần, thứ anh tặng đều không chạm vào, ngay cả vé buổi hòa nhạc cũng sẽ không để lại cho anh một vé.
Hôm nay anh nghe Vân Thư nói xong, vốn là có thẹn với Tùng Liệt.
Nhưng Tùng Liệt cảm thấy anh đang hưng sư vấn tội, trực tiếp tiến đến ly hôn.
"Bị anh chiếm hữu, em thật đáng thương, nhưng ai bảo em không sớm nói chứ? Uổng công chịu nhiều ủy khuất như vậy. ", "Anh không sở hữu em, nghệ sĩ đều phải tự do, phải không? Anh sẽ trả lại cho em. "
Dạ dày của anh đang nóng cháy, giống như nó sắp bị bỏng vậy .
Đằng kia lại yên tĩnh.
Dạ dày Vân Tập đau dữ dội, lúc cúp điện thoại không nhịn được cúi thắt lưng.
Đối diện đột nhiên có một chùm ánh sáng mạnh đánh tới, kèm theo tiếng còi chói tai của xe tải lớn.
Phốc ——
Vân Tập đánh xe mạnh về phía bên phải, nhưng tốc độ quá nhanh lại gần ánh sáng, chờ anh ý thức được đạp phanh, đều đã quá muộn.
Cherokee lao thẳng ra khỏi quốc lộ, lăn xuống dọc theo những ngọn núi dốc.
Trong xe nghiêng trời lệch đất, lỗ tai Vân Tập gần như bị tiếng nổ "bang bang" làm điếc.
Khi ngã xuống chân núi, Vân Tập vẫn còn tỉnh táo.
Anh thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hát mờ ảo đứt quãng trên đài phát thanh trên xe.
Đó là bài hát của Tùng Liệt.
Ánh mắt anh không mở ra được, cảm giác được ý thức từng chút từng chút tan rã.
Anh đang nghĩ về bản thân.
Thật ra Tùng Liệt vẫn luôn thể hiện rất rõ ràng: Không yêu anh.
Anh mù quáng.
Luôn cảm thấy bất cứ chuyện gì chỉ cần cố gắng là được.
Anh cùng gia đình cãi nhau, mọi chuyện đều suy nghĩ thay Tùng Liệt.
Kỳ thật là do anh ích kỷ.
Bởi vì người ta không muốn.
Mặc dù mắt không thể nhìn thấy, Vân Tập có thể cảm thấy trời mưa.
Tích tắc, mang theo mùi tanh của bùn đất vào mùa hè.
Tiếng hát của Tùng Liệt ở bên tai.
“...... Là bóng đèn đường lơ lửng không tiến lên, là mưa trong gương trắng xóa. Không khí lặng lẽ nói với anh chúc ngủ ngon … Anh miêu tả khuôn mặt bên trong hồi ức... anh đang nghĩ về em, em đã từng yêu anh sâu đậm..."
Trong chút ý thức cuối cùng, anh thật sự không nhớ ra Tùng Liệt còn có thể hát một bài hát thâm tình như vậy.
Đồng tử của anh đã tan rã, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười như trước, "Cũng rất tốt."
Ầm ầm!
Ánh lửa chiếu rọi trời.
......
"Anh ơi! Anh ơi! "Cổ họng Vân Thư không giống như Vân Tập thường xuyên hút thuốc, rất trong trẻo, từ trong màng nhĩ xuyên qua cả người chết cũng có thể đánh thức.
Cho nên Vân Tập cho rằng mình chưa chết, mở mắt ra liền muốn hỏi cậu nghĩ gì mà gọi điện thoại cho mình nói mấy lời như vậy.
Kết quả Vân Thư nhào tới ôm lấy anh, "Anh về thành phố sao không nói trước với em, em nhớ anh muốn chết trai anh!"
Vân Tập cố chịu đầu óc choáng váng kéo em trai từ trên người xuống, "Em nói chuyện đàng hoàng xem."
Vân Thư có chút ủy khuất, "Đêm qua em nghe ba nói anh đã trở về, còn tưởng rằng có thể cùng anh chơi game một lát, đặc biệt từ trong nhà chạy tới, kết quả anh lại uống một chút say rượu... Em đã nấu bữa sáng cho anh, anh có khó chịu không? Có đói không?"
Ba? Trò chơi? Say rượu sao?
Vân Tập cau mày, cúi đầu nhìn tay mình.
Sạch sẽ còn nguyên vẹn, giống như người bị nghiền thành một khối thịt thối trong tai nạn xe hơi không phải là anh vậy.
"Ôi, ba để ý anh nhiều như thế nào anh còn không rõ sao? Ông ấy chỉ là manhj miệng thôi." Vân Thư lấy một cái nĩa trên bàn tự mình ăn, "Ông ấy quan tâm anh đấy! Anh biết không, ngay khi máy bay của anh hạ cánh sáng hôm qua ông ấy đã biết. "
Vân Tập không khỏi bối rối lên tiếng: "Máy bay?"
Vân Thư ngừng miệng đang nhai một nửa, đưa tay sờ sờ ót Vân Tập, "Anh làm sao vậy? Anh có uống rượu đến hỏng rồi à?"
Không đợi anh trai hỏi lại, cậu lại tự mình nói tiếp: "Em cũng không biết tên Tùng Liệt kia rốt cuộc có chỗ nào tốt, lớn lên có chút cao, có chút đẹp trai, có nhiều fan não tàn một chút thôi mà. Tại sao em không sớm biết anh thích thể loại này, còn đáng để anh đặc biệt bay đến Thâm thị xem buổi hòa nhạc của hắn..."
"Sao em lại nói nhiều như vậy, hôm nay em không lên lớp học à?" Vân Tập cau mày, nhìn chằm chằm vào bưu kiện LV tùy tiện bị ném ở góc tường.
Vân Thư năm ngoái đã tốt nghiệp, sao lại còn mang theo túi thời đại học?
"Nga," Vân Tập lại bắt đầu nhét nho vào miệng, "Anh, anh căn bản không quan tâm em đúng không? Em thi khảo sát khai giảng đến thứ hai tuần sau liền kết thúc, em còn lại một môn đại số tuyến tính, cái môn này căn bản không cần học, em rất dễ dàng có thể làm tốt."
Mỗi học kỳ trường Vân Thư đều có hồ sơ xin miễn học.
Đại số tuyến tính là khóa học của học kỳ thứ hai của chương trình học.
Vân Tập mở màn hình điện thoại di động, trên đó rõ ràng cho thấy hôm nay là ba năm trước đây vào đầu tháng ba.
Phải mất năm giây để chấp nhận thực tế này.
Anh được trọng sinh.
Ba vẫn còn sống.
Anh còn chưa kết hôn với Tùng Liệt, tạm thời vẫn là anh đơn phương cao giọng mà bất chấp bất cứ giá nào theo đuổi hắn.
Mà Tùng Liệt, thay vì nói là đồng ý yêu đương với anh, không bằng nói là bị anh lì lợm la liếm đến trốn cùng lười trốn.
"Anh Liêu bây giờ thiếu tiền sao?" Vân Thư còn đang lải nhải không ngớt, "Ba không cho em vụng trộm đưa tiền cho anh, thẻ của em cũng còn khóa, em đến ngân hàng lấy tiền mặt lại đây."
Cậu lấy bưu kiện, rầm rầm rắc rắc lấy nhân dân tệ ném lên đầy giường Vân Tập, "Không đủ để em lấy thêm. "
Vân Tập xoa xoa sống mũi, "Đủ rồi."
Chuyện này anh cũng nhớ rõ, Vân Thư luôn có thể làm ra chuyện để lại ấn tượng sâu sắc cho anh.
"Anh," Vân Thư lại giống như chó con tiến lại gần, chóp mũi ướt sũng cách anh rất gần, "Anh, nếu không anh nhận lỗi với ba đi được không? Thật ra em cảm thấy Tùng Liệt không tốt như anh nghĩ đâu, ba nói đúng, trong giới giải trí không có mấy người tốt đẹp, chơi đùa thì còn được chứ đề cập đến cái gì mà kết hôn. Anh xem anh vì hắn ngay cả nhà mình cũng không thể trở về, liền phải thuê loại nhà nhỏ rách nát này để ở."
"Ba phòng hai sảnh."
Hắn nhìn lướt qua bốn phía, bĩu môi, "Hắn có đến thăm anh lần nào không?"