Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Còn Yêu Hắn

Chương 2


1 năm

trướctiếp

Có một số người có thể dễ dàng làm tâm người khác dao động.

Lúc Tùng Liệt vào cửa, Vân Tập có chút bi ai mà nghĩ trong đầu.

Tùng Liệt ăn mặc rất đơn giản.

Áo thun trắng áo khoác da, đang đầu xuân mà nói thì hơi mỏng, giống như lúc sắp ra cửa vội vàng khoác lên, quả thực không che dấu được sự hưng phấn đặc biệt của người trẻ tuổi trên người hắn.

Tóc hắn còn chưa có vuốt keo, vài sợi tóc tùy ý buông xuống, vừa vặn rơi vào đôi mắt sáng như tuyết kia, có loại xinh đẹp bị lười biếng che dấu.

"Cậu có chuyện gì?" Vân Tập vừa mở miệng, cảm giác mình lãnh đạm có chút đột ngột.

Anh hồi tưởng lại kiếp trước của mình, giống như một con lừa đuổi theo cà rốt chạy theo Tùng Liệt.

Đừng nói là người ta đặc biệt đến hàn xá này của anh, chỉ cần Tùng Liệt cao quý hạ mình cười với anh, anh cũng có thể cao hứng ăn nhiều hơn hai miếng cơm.

Anh tránh ánh mắt Tùng Liệt, hơi hòa hoãn giọng điệu một chút: "Tới đây cũng không nói trước. "

"Tôi," Tùng Liệt dùng ngón trỏ chạm vào chóp mũi, do dự một chút giống như muốn nói cái gì đó, "Tôi muốn hỏi tối nay anh có thời gian không."

Giọng nói của hắn trong trẻo hơn một chút so với trong điện thoại, vừa nghe là biết một giọng nói êm tai như nhạc cụ.

"Tối nay?" Vân Tập nghiêng đầu hồi tưởng lại một chút.

Đúng vậy, lịch sử lặp lại một lần nữa.

Anh còn nhớ rõ ngày đó, Tùng Liệt phá lệ mời mình đến tiệm đồ ăn Nhật quý giá Tam Hoàn, đồ ăn đắt tiền đến thái quá.

Anh lúc ấy cao hứng biết bao, giống như một mao đầu tiểu tử mười bảy tám tuổi, mặc cái gì cũng cảm thấy thiếu chút lửa, hận không thể mặc áo bành tô dự tiệc.

Đến nơi, đầy một bàn đều là rau trộn lạnh lẽo.

Kỳ thật đồ ăn lạnh lẽo một chút anh cũng không ăn được, anh cũng có thể tự mình gọi chút đồ ăn ấm nóng, canh cùng trà.

Nhưng tâm trạng của anh đang rất tốt, nhìn cái gì cũng nghĩ Tùng Liệt thích ăn.

Trong ngực có một cái khuyên tai kim cương, cũng là bởi vì Tùng Liệt trong một cuộc phỏng vấn tạp kỹ bày tỏ phụ kiện hàng ngày có thể chấp nhận được chỉ có khuyên tai.

Anh nghĩ, góc nghiêng gương mặt của Tùng Liệt xuất chúng như vậy, nếu có một cái khuyên tai nhỏ như sao, thế thì đẹp biết bao?

Anh ngồi xếp bằng trên tatami nhã gian, ngay cả hình ảnh Tùng Liệt đeo khuyên tai anh tặng lên sân khấu cũng phác họa kỹ lưỡng.

Sau đó, nhân viên phục vụ bước vào hỏi anh, "Tiên sinh, người ngài đang chờ vẫn chưa đến sao? Ngài có cần tôi thay sashimi mới không?"

Cũng không biết kiếp trước lấy đâu ra tự tin, Vân Tập chờ hơn một tiếng đồng hồ, còn chắc chắn Tùng Liệt nhất định sẽ tới.

Hắn không chỉ thay đổi sashimi trên bàn một lần, còn thêm hai phần Eel hand roll.

Vạn nhất Tùng Liệt kẹt xe trên đường thời gian dài, còn có thể dùng Eel hand roll lót bụng trước.

Nhân viên phục vụ lại tới một lần nữa, "Tiên sinh, vị khách ngài chờ đã trên đường tới chưa? Chúng tôi có cung cấp dịch vụ đưa đón."

Vân Tập còn chưa ra khỏi trường trung học đã vào xã hội, còn có thể nghe không ra người ta là sợ anh lại lãng phí một vòng sashimi?

Nhưng anh không muốn gọi điện thoại cho Tùng Liệt, giống như mình chờ đến không còn kiên nhẫn.

Anh đã tính toán trước không hề bỏ sót, duy nhất không nghĩ tới chính là đợi đến tám giờ tối, người còn chưa tới.

Cuối cùng anh gọi điện thoại cho Tùng Liệt, kết quả người nhận điện thoại là trợ lý Lương Siêu.

Trợ lý Lương rất khách khí, nói cho Vân Tập hôm nay buổi diễn tập muộn, Tùng Liệt mời mọi người cùng nhau đi ăn thịt nướng, nhiều người náo nhiệt liền uống hơi nhiều.

Bây giờ nghĩ lại, chính bản thân Vân Tập cũng phải cười.

Lúc đó anh không hỏi Tùng Liệt có thể đến hay không, thậm chí còn không nhắc tới mình đợi cả đêm ở cửa hàng đồ ăn Nhật Bản.

Ang hỏi Lương Siêu: "Em ấy đã uống bao nhiêu rượu?", "Cổ họng của em ấy không quan trọng sao? Có cần tôi đón em ấy không?"

Qua điện thoại, Vân Tập nghe thấy giọng nói hơi trầm kia dần dần đến gần: "Ai vậy?" Chuyện không quan trọng thì cúp máy đi. "

Rồi sau đó thực sự cúp máy.

Ngày hôm sau Tùng Liệt nhẹ nhàng giải thích với anh một câu "Xin lỗi tôi quên mất".

Vân Tập liền từ sáu chữ này lý giải ra sự nghiệp của hắn là trọng nhất, nhân viên công tác cũng phải đối xử thật tốt, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi mình không nên bởi vì bị cho leo cây mà tính toán chi li.

Anh để lại chiếc bông tai kim cương với chiếc hộp nhung trên gối Tùng Liệt, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy Tùng Liệt đeo.

"Tối nay tôi không chuẩn bị ra ngoài." Vân Tập rũ mắt xuống, che đi sự xa cách trong ánh mắt.

"Tối nay anh có chuyện gì không?" Tùng Liệt mím môi, dừng lại một chút: "Nghe nói Tam Hoàn mới mở một chi nhánh mới..."

"Tôi không có chuyện gì khác." Vân Tập bình thản nói, "Chính là không muốn ăn đồ Nhật."

Đời này anh không muốn vì Tùng Liệt làm bất cứ chuyện gì nữa, ngay cả tìm cớ cho có lệ anh cũng cảm thấy dư thừa.

Kiếp trước lăn lộn lâu như vậy vì danh lợi, anh đã sớm hiểu được tất cả không phải là mua bán.

Đời này anh chỉ muốn tách ra khỏi Tùng Liệt đàng hoàng mà sống, không muốn ngã xuống một cái hố hai lần.

"Không muốn ăn đồ Nhật? Vậy anh muốn ăn gì?" Tùng Liệt giống như hôm nay anh không ăn bữa cơm này sẽ không chịu buông tha, lại truy hỏi anh.

Vân Tập thấy Tùng Liệt hôm nay có chút không bình thường.

Dựa theo tính tình Tùng Liệt, nếu Vân Tập có chút phản đối, hắn cũng không phải tức giận, phần lớn đều lạnh lùng thản nhiên nói một câu "Quên đi".

"Quên đi, vậy anh tự mình về nhà."

"Quên đi, tôi cũng không biết."

"Quên đi, cứ như vậy đi."

"Quên đi, tôi sao cũng được."

Nhưng bây giờ Vân Tập đã lười truy cứu.

Mặc kệ là Tùng Liệt sắp chết đói, giữa trưa nhất định phải hẹn cơm tối, hay hắn là một củ cà rốt không thích ứng được vì bị lừa cự tuyệt, Vân Tập cũng không quá để ý.

Hôm nay anh chính là muốn chiếm lời thoại của Tùng Liệt: "Quên đi, cậu tự ăn đi."

Tùng Liệt dường như không ngờ lại nhận được một câu trả lời như vậy, lông mày nhướng lên, giọng điệu lạnh lùng: "Cái gì?”

Vân Tập đem hắn cùng đứa em trai đang ở một bên xem náo nhiệt đều đuổi ra bên ngoài, "Đều cút đi, hôm nay tôi nói rồi, có chuyện gì ngày mai nói sau.”

Anh muốn ở một mình, đem chuyện trọng sinh này từ đầu đến cuối nghĩ kỹ một lần.

Vân Thư và Tùng Liệt đều rất giật mình trước "đãi ngộ" mình nhận được.

"Anh, anh còn muốn dẫn em ra ngoài ăn cơm đó."

“......”

"Ăn mì tôm, vừa nói hôm nay không đi ra ngoài." Vân Thư xoa xoa cổ buông lỏng bả vai, "Cút, đừng để tôi nói lần thứ ba.”

Vân Thư trừng mắt nhìn Tùng Liệt một cái, nhặt cặp sách của mình chạy đi.

Tùng Liệt vẫn đang đứng ở cổng.

Vân Tập cười cười với hắn, giọng điệu rất khách khí: "Nghe không hiểu tiếng người? ”

Kiếp trước anh cũng không phải là người rất khách khí, tất cả dịu dàng đều để lại cho Tùng Liệt.

Nhưng dịu dàng của anh giống như là thứ rách nát, ngoại trừ chính anh, không ai quý trọng.

Hóa ra cái chết thực sự là một cái gì đó rất ngắn ngủi và sắc bén.

Nó bất chợt cắt đứt ảo tưởng của con người, ban đầu cho rằng đó là mật đường, thì ra bất quá chính là mủ trong vết loét.

Chảy ra, liền tỉnh mộng.

Nhìn một lượt tương lai đời trước, Vân Tập cảm thấy mình thể không chịu nổi.

Người khác đều dán mấy chữ "Chướng mắt anh" lên mặt, anh còn mặt dày mày dạn lao về phía trước.

Cũng may anh không đáng giá chút thích, kiếp trước liền cân nhắc ra cân lượng.

Đời này anh nhất định có tự biết mình.

Tùng Liệt cau mày, từ trên cao nhìn xuống anh: "Vân Tập, sao anh không đi ăn cơm với tôi? ”

Đây mới là Tùng Liệt bình thường.

Kiêu ngạo, trực tiếp, không thể từ chối.

Đương nhiên, trước kia Vân Tập cũng chưa từng cự tuyệt hắn.

Nhưng nếu muốn rời khỏi hắn, thì cần phải có lần đầu.

"Anh đang giận tôi à?" Tùng Liệt nhìn chằm chằm vào anh.

Đôi mắt sáng như tuyết, từng khiến người ta nhớ đến dòng sông đầu xuân đêm xuân tan chảy.

Cũng chính là một đôi mắt như vậy, làm cho anh không thể nhịn được nhất kiến chung tình.

Anh không ngờ Tùng Liệt lại nhạy cảm như vậy.

Trước kia anh ám chỉ bên tai Tùng Liệt, ám chỉ một vạn thứ muốn cùng hắn dùng đồ đôi, bên kia một chút tín hiệu cũng không thu được.

Mặc dù hướng hiểu không đúng.

Chuyện chia tay, Vân Tập vốn là muốn từ từ giải quyết.

Một phần nguyên nhân chủ yếu là anh căn bản không dám xác định thời điểm hiện tại hai người bọn họ rốt cuộc là loại quan hệ gì.

Dựa theo kiếp trước mà nói, hai người bọn họ cùng nhau ăn cơm, lên giường, anh nhất định tự cho mình là bạn trai của hắn.

Nhưng bây giờ anh không dám, có thể trong lòng đại minh tinh Tùng Liệt, anh chỉ là một fan cuồng nhiệt cũng khó nói.

Nhưng vừa rồi Tùng Liệt vừa đến đã hỏi anh.

Giận dỗi?

Thấy anh không nói gì, vẻ mặt Tùng Liệt hơi dịu xuống một chút: "Năm giờ tối hôm nay tôi kết thúc diễn tập, đại khái sáu giờ có thể đến cửa hàng, anh có thể đợi tôi trong cửa hàng.”

Phản ứng đầu tiên của Vân Tập chính là Tùng Liệt nghe không hiểu tiếng người.

Nhưng anh chỉ cần suy nghĩ một chút là hiểu được.

Kiếp trước anh đối xử với Tùng Liệt quá tốt, Tùng Liệt bảo anh đi hướng đông anh sẽ không đi hướng tây.

Cho dù phía đông là một cái rập bẫy thú, anh cũng không chùn bước vào trong.

Đây chính là quỷ mê tâm khiếu(*) đi.

(*) Bị ma quỷ dẫn lối

"Được." Vân Tập thuận miệng đáp ứng một câu.

Anh cảm thấy hôm nay Tùng Liệt không thấy quan tài không rơi lệ, thầm nghĩ để hắn nhanh chóng rời đi.

Vóc dáng cao 1m8, giống như một môn thần chặn ở đó, nhìn thôi cũng thấy vướng bận.

Chờ Tùng Liệt đi rồi, Vân Tập một lần nữa nằm sấp trên giường, cố gắng hồi tưởng lại trạng thái của mình khi ở mốc thời gian này.

Ba năm trước, anh còn chưa kết hôn với Tùng Liệt.

Nhưng anh đã cãi nhau với Vân lão gia tử.

Cha anh không thể chấp nhận anh tìm một con hát còn là đàn ông.

Trong triết lý xử thế của Vân Thế Sơ, trong giới giải trí bất kể là ca hát hay nhảy múa hay diễn kịch nói tượng thanh, tất cả đều được quy thành "con hát".

Ông lớn tiếng mắng Vân Tập: "Dốt nát! Những thứ này để có thể lộ diện nhiều trên truyền hình, giường của ai mà chưa từng bò lên? Tại sao chú Từ của mày lại bị vợ bỏ? Chỉ vì bị đám con hát đó quyến rũ không giữ nổi quần! Trên đời này có bao nhiêu người tốt mày không chọn, nhất định phải tìm một con hát vô tình vô nghĩa, như thế nào đời này mày nhất định muốn phải ngã ngựa nằm sấp mới thống khoái hả! ”

Lúc đó, Vân Tập cảm thấy ba mình quả thực vừa phong kiến lại chuyên quyền.

Mà Tùng Liệt ngoại trừ tính tình có chút lạnh lùng, hoàn toàn chính là Tuyết Liên chí mỹ trên đỉnh Everest, phàm nhân muốn liếc mắt nhìn một cái đều là xa xỉ, làm sao có thể bị tư bản dơ bẩn như bọn họ nhúng chàm?

Trong thực tế, ở một mức độ nào đó, anh và cha anh đều đúng.

Tùng Liệt thật sự là đóa hoa cao lãnh, cũng thật sự vô tình vô nghĩa.

Nghĩ như vậy Vân Tập lại có chút hiểu rõ.

Tùng Liệt không yêu, chuyện này quá mức bình thường.

Cái này căn bản không thể trách người ta, chỉ có thể trách anh là tư bản ác ôn bất chấp đúng sai cho đi hết.

Anh là con trai của tư bản xấu xa, bản thân anh cũng đã từng trở thành một tư bản xấu xa không hề nhỏ.

Trên người anh đầy xấu xa dơ bẩn, làm sao nhẫn tâm đi nhúng chàm Tuyết Liên trên đỉnh Everest của người ta?

Đạo lý đơn giản như vậy chính là phải đánh mất một mạng mới có thể hiểu rõ ràng, vốn cũng không có gì phải ủy khuất.

Nhưng Vân Tập vẫn khó chịu.

Cũng không biết là đau ở đâu, ngay cả trái tim hay lá liêu phổi đều giống như bị nhéo thành một đoàn nhăn nhúm.

Để chấm dứt chuyện yêu đương này, Vân Tập tuyệt đối không thể rơi nước mắt.

Anh đem tất cả khó chịu không rõ nguồn gốc quy kết cho đau dạ dày, cũng lười làm mì tôm, rót cho mình một ly nước ấm rồi trở về giường nằm.

Đúng lúc trời nhiều mây, buổi tối còn có mưa to đến rất to.

Ngẫm lại kiếp trước lúc này, mình giống như kẻ ngốc một mình ngồi trong nhã gian của nhà hàng.

Bên ngoài đều là tiếng mưa lạch cạch, gió lớn vù vù.

Anh cũng cảm thấy vừa giác an toàn lại lãng mạn.

Nhưng còn thực tế thì sao? Chăn mới đúng là nơi ở của những ngày mưa.

Dù sao Tùng Liệt cũng sẽ không thật sự đến cửa hàng đồ ăn Nhật, bất cứ chuyện gì có to tát cũng quan trọng hơn buổi chiều này.

Vân Tập trực tiếp co thành một đoàn tiến vào trong chăn, còn cho mình thêm một tấm chăn cashmere thường vẫn bị anh ghét bỏ.

Chăn là do Vân Thư đặc làm, hoa hòe xanh đỏ chói đến đau mắt anh.

Nhưng dù sao cũng là cashmere, đấp lên vẫn ấm áp.

Sự ấm áp chậm rãi giảm bớt sự khó chịu trong phổi của anh, ý thức Vân Tập rất nhanh đã phai nhạt.

Trong đứt quãng, anh đã có rất nhiều giấc mơ.

Anh mơ thấy lão gia tử đem bình tử sa mười năm không rời tay ném xuống đất, "Mày là nghịch tử! Mày dám dây dưa với con hát kia, sau này cũng đừng trở vào cái nhà này nữa!”

Anh còn đang giải thích, "Tùng Liệt hoàn toàn dựa vào nỗ lực của mình để thành công, giống con bắt đầu từ hai bàn tay trắng có gì khác nhau? ”

"Thành công?" Vân Thế Sơ khó hiểu nhìn con trai mình, giống như lần đầu tiên cảm thấy cần phải xem xét lại anh, "Biết hát mấy bài đã gọi là thành công? Có hai quả táo dưa hấu như vậy chính là thành công? Vân Tập, tao đã đưa mày đi theo học cách làm ăn từ khi mày 15 tuổi? Chẳng lẽ là vì để cho hai tròng mắt của mày chỉ đủ nhìn thấy mũi mình nhọn hay sao? ”

Lúc đó anh liền hiểu.

Anh và ba khác nhau.

Ba anh nhìn một mối tình với một cái nhìn cũ bằng tư cách lâu năm ở sa trường.

Vân Tập còn tưởng rằng mình cao minh hơn một chút.

Anh cho rằng tình yêu không thể giả dối, chỉ là cách Tùng Liệt yêu mình không thể hiện ra ngoài.

Nhưng anh lại không nghĩ tới, sở dĩ anh cho rằng Tùng Liệt yêu mình, chẳng qua là bởi vì anh yêu quá mức mù quáng, yêu đến tự lừa mình dối người.

"Mày muốn phạm sai lầm, tao ngăn không được." Vân Thế Sơ không kiên nhẫn phất phất tay, "Mày cút khỏi Vân gia đi, tự mình lang bạt. Nếu mày thật sự có cốt khí, biết mình muốn làm gì, cũng không cần dính vào tài nguyên của Vân gia. Ra ngoài chịu chút khổ sở, xem cái gì gọi là khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, cái gì gọi là thành công. ”

Mẹ của Vân Thư thời gian đó vẫn luôn mong muốn sinh ra một con gái, hy vọng mình có thể cho cô bé vô ưu vô lự cả đời.

Kết quả bà không đợi được, ngay cả đứa con trai này cũng không gặp mặt được.

Cho nên Vân Thế Sơ liền thay phu nhân hoàn thành một nửa tâm nguyện, coi Vân Thư như con gái mà dạy dỗ, lại đem tất cả sự nghiêm khắc đều cho Vân Tập.

Từ khi mất đi người mẹ hiền, Vân Tập đã bị ông Vân đánh đập lớn lên.

Hiện tại hồi tưởng lại một chút, ngoại trừ con đường tình cảm này, Vân Thế Sơ từ trước đến nay đều là nhìn Vân Tập rơi vào các loại hố, cho tới bây giờ chưa từng ra tay giúp đỡ.

Trong mơ mình tuổi trẻ khí thịnh, tư thế nói chuyện đủ tàn nhẫn, "Đi là đi, con còn ước gì người khác có thể biết họ Vân có người tên Vân Tập, chứ không chỉ là trưởng tử Vân gia gì đó! ”

Vân Thế Sơ tức giận đến sắc mặt trắng bệch, một mái tóc đen cũng đột nhiên trắng hết.

Trong cơn thịnh nộ, Vân Tập giật mình nhìn ông, "Ba? ”

Khuôn mặt Vân Thế Sơ trong nháy mắt già nua vô cùng, huyết sắc hoàn toàn không có, "Nghịch tử, đem tao tức chết một lần còn chưa đủ? Mày nhất định phải tìm con hát đó à? ”

Vân Tập rất hoảng loạn muốn đỡ ông, tái nhợt giải thích: "Con không ..."

Ống tay áo đường trang lụa dần dần trở nên trống rỗng, rất nhanh liền sụp vào trong tay Vân Tập.

"Ba... Ba... Ba! "Vân Tập kinh hô tỉnh lại, mới phát hiện chỉ là một giấc mộng.

Trái tim của anh đột ngột, gần như nhảy khỏi họng của mình.

Cả người đều là mồ hôi ướt sũng, bị áo ngủ dính lại, vừa ra khỏi chăn rất nhanh liền trở nên lạnh lẽo.

Vân Tập miệng khô lưỡi đắng rót nửa chén nước lạnh, đè xuống trận tim đập nhanh.

Anh có loại xúc động muốn lập tức gọi điện thoại cho Vân Thế Sơ.

Tạt nước lạnh vào mặt, anh bình tĩnh lại.

Vừa mới làm loạn một trận, con đường công danh cái gì cũng chưa có liền đã muốn ăn hồi đầu thảo, lão gia tử chỉ càng tức giận.

Anh muốn nhắn tin dặn dò Vân Thư vài câu, chú ý tới trên điện thoại di động có ba cuộc gọi nhỡ.

Vân Tập nhìn thoáng qua thời gian, đã gần chín giờ.

Tất cả điện thoại đều là Lương Siêu gọi tới.

Vân Tập không định quản, đang chuẩn bị tắm rửa thay đồ ngủ, điện thoại di động lại vang lên.

"Ai, Lương Siêu?" Anh kẹp điện thoại vào vai rồi tìm bộ đồ ngủ mới từ tủ quần áo.

Trong giọng nói của trợ lý Lương mang theo sự lo lắng không kiềm chế được: "Vân tổng, Tùng lão sư có ở cùng một chỗ sao với ngài không? ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp