Hoan Nghênh Đến Với Vực Thẳm

Chương 4: Old Maid (2)


1 năm

trướctiếp

Lần đảo chỗ thứ hai, Đỗ Tùng ngồi giữa Tri Ngôn và phù thuỷ.

Có vẻ thấy cả ba người đều qua màn thuận lợi, Tri Ngôn hơi xốc lại tinh thần, ánh mắt sáng lấp lánh.

Nhưng Đỗ Tùng biết, để một người vô danh không biết tên đứng đầu và một vị thần thua cuộc không quá làm những vị thần khác thích thú. Cùng lắm chỉ có hả hê khi Loki bị bẽ mặt thôi.

Vì vậy bắt đầu từ ván này họ sẽ nghiêm túc lên. Chưa kể bản thân Đỗ Tùng còn đang bị Loki ghim thù, sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Thần thoại và cổ tích không phải thứ mà người bình thường như họ có thể vượt mặt đùa giỡn.

Đúng như dự đoán.

Ván thứ hai diễn ra trong sự bùng nổ.

Những con bài liên tiếp ném ra. Vẻ mặt ai nấy đều bình tĩnh không đọc nổi thứ gì, không nói một lời. Không đoán ra được, không phát hiện được. Ngay cả Đỗ Linh cũng có một giây hoảng hốt.

Đỗ Tùng gần như tận dụng đến cực hạn chuyển động của đôi mắt mình trong cả đời này. Căng thẳng lan tràn khắp thân thể.

[ Vòng thứ hai. Kết thúc. ]

[ Tuyên bố người thắng ]

Quanh người Apollo hiện lên quầng sáng giống như ván trước.

[ Tuyên bố người thua ]

Tri Ngôn run rẩy thả xuống cặp bài cuối cùng. Đôi mắt hướng sang chỗ Đỗ Tùng ngồi bên cạnh.

Đỗ Tùng nín thở nhìn xuống quầng sáng tím đang bao bọc quanh người. 

Loki bắt chéo hai chân, nghiêng người đối mặt với cậu: "Sẵn sàng chịu hình phạt chưa?" Nụ cười trên mặt thiếu niên tràn đầy thoả mãn, đáy mắt hưng phấn kích động.

Thông báo lạnh băng của hệ thống vang lên [ Bắt đầu trừng phạt. ]

Đúng lúc này, Đỗ Linh đột ngột xô ghế đứng dậy: "Khoan đã."

Đôi mắt sâu thẳm kia phảng phất có thể nhìn thẳng vào đáy lòng của cậu. Có lẽ là vì mang trong mình cùng một dòng máu, Đỗ Tùng đột nhiên có dự cảm không tốt.

Loki mất kiên nhẫn tặc lưỡi: "Làm gì đấy, mau bắt đầu trừng phạt đi chứ."

Đỗ Linh cụp mắt: "Ta chịu thay nó."

Phù thuỷ run run cánh tay chỉ vào chị gái cậu: "Ngươi vừa nói cái gì?"

Chị gái cậu thẳng lưng dõng dạc nói: "Ta nói, để ta chịu hình phạt thay nó."

Khuôn mặt đẹp đẽ của Loki đột nhiên lạnh xuống: "Không ai hỏi ngươi chen lời cả. Hình phạt của ai người ấy chịu."

: "Cũng không có luật nào nói không thể chịu phạt thay người khác!" Biểu cảm của chị gái cậu cũng chẳng ôn hoà.

Đỗ Linh không nhúc nhích, phảng phất mang theo quyết tâm kiêu ngạo không e ngại điều gì.

Chỉ có Loki là mày nhíu chặt tới nỗi có thể kẹp chết một con ruồi.

Trái tim Đỗ Tùng nảy lên thình thịch, nỗ lực kiềm chế sự lo lắng tột cùng trên gương mặt. Đại não nói rằng, lúc này cậu mở miệng đôi co hay khuyên chị gái cậu từ bỏ không phải một lựa chọn khôn ngoan. 

Đỗ Linh liếc mắt ra hiệu cậu ngồi yên, quay người liền nở một nụ cười lễ phép: "Nếu ngươi cảm thấy bất mãn. Có thể để hệ thống trò chơi điều chỉnh mức độ thân thể của ta thành người bình thường. Dùng hình phạt của thần lên cơ thể con người."

Nam nhân tóc bạc đáy mắt thoáng qua một tia kinh ngạc. Athena đối với tinh thần của cô có vẻ rất tán thưởng. Apollo cũng gật gật đầu. Artemis nhìn sang Anubis

: "Ngươi thấy thế nào?"

Anubis khoanh hai tay trước ngực, gật gật đầu: "Luật của hệ thống không cấm. Hơn nữa điều chỉnh mức độ như vậy rất công bằng. Ta không phản đối."

Đỗ Tùng biết, lựa chọn của chị gái là một lựa chọn thông minh.

Không chỉ qua mắt các người chơi khác và đảm bảo an toàn. Còn có thể dành được sự tán thưởng cùng ưu ái của một số vị thần khác.

Nhưng kể cả vậy, lấy tính mạng ra cược cũng thật sự quá liều lĩnh. Cậu không hiểu nổi suy nghĩ kỳ quái của chị gái khi đứng ra chịu hình phạt thay mình.

Tại sao lại muốn cứu mạng cậu cơ chứ?

Nếu là hình phạt như ván trước. Không phải chị gái cậu sẽ...

Tri Ngôn cũng hiểu điều đó, vẻ mặt anh toàn một màu u ám không nói lên lời.

Đỗ Linh vẻ mặt không đổi ngồi xuống ghế. Người chơi khác đều đã chấp thuận gần hết, hệ thống cũng phát thông báo

[ Dưới yêu cầu chuyển giao hình phạt, thay đổi người chịu hình phạt ]

[ Điều chỉnh mức độ cơ thể thành cơ thể của người bình thường ]

[ Người chơi chắc chắn chấp nhận hình phạt chưa? ]

: "Chắc chắn." Đỗ Linh cong mắt, giọng điệu chắc nịch.

Tay vịn và chân ghế phóng ra còng sát ghìm chặt người trên ghế lại, cho dù có giãy dụa thế nào cũng không nhúc nhích.

Quanh ghế ngồi của Đỗ Linh đột ngột bùng lên một ngọn lửa lớn khủng khiếp, bao trùm cả hình dáng nhỏ bé ấy vào trong không thấy rõ.

Lửa cháy lách tách, nóng đến kinh hồn bạt vía. Nhưng nhiệt độ khủng khiếp như thế lại khiến người ta không lạnh mà run.

Làm sao có thể toàn mạng trở ra được? Không thể.

Đỗ Tùng siết chặt nắm đấm, đôi mắt đen trắng rõ ràng trầm ngâm nhìn theo bóng hình âm u tăm tối chìm trong ngọn lửa. Trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói nhưng cuống họng lại như bị thứ gì đè ép. Cậu cảm thấy chóp mũi đau xót, gần như sắp không kiềm chế được mà trào nước mắt. 

Tri Ngôn sắc mặt tái nhợt, cảm giác thấy dạ dày không khoẻ quay cuồng. Đôi mắt trắng đen rõ ràng trừng lớn, viền mắt sớm đã đỏ ửng. Phải tự véo tay mình, lấy đau đớn để bình ổn cảm xúc.

Lửa reo tí tách rồi nhỏ dần.

Đỗ Linh hoàn hảo ngồi trên ghế không một vết thương. Có điều khoé miệng vẫn trào ra một chút máu, lồng ngực khẽ run lên.

Tri Ngôn thiếu chút nữa nhảy dựng lên tại chỗ.

Đỗ Tùng ngây ngẩn cả người, đứng như trời trồng nhìn cảnh trước mắt. Mãi đến khi Đỗ Linh phát ra một tiếng kêu đau đớn mới kéo được thần trí của cậu trở về.

Sao... sao có thể?

Hình phạt sẽ không giết chết người chơi chăng?

Nhưng Tri Ngôn từng nói, lãnh địa cực kỳ tàn nhẫn, người chết như rơm rạ mới là việc bình thường. Vẻ mặt anh lúc này cũng chẳng khác gì cậu, kinh ngạc mừng rỡ lẫn lộn vào nhau khiến nét mặt hơi vặn vẹo.

Một khoảng lặng ngắn ngủi trôi qua, mặc cho Loki vẫn biểu hiện không quá hài lòng, hệ thống vẫn phát ra thông báo chuẩn bị cho ván thứ ba.

Đỗ Tùng được chuyển đến ngồi cạnh Đỗ Linh, bên trái là Athena. Bên phải Đỗ Linh là Tri Ngôn, phù thuỷ, Anubis, Apollo, Loki, ông bụt và Artemis.

Giữa lúc phát bài, chị gái mang vẻ mặt mệt mỏi dùng ngón tay viết vào lòng bàn tay cậu mấy chữ. Giải thích tình hình vừa nãy.

Có người ra tay giúp đỡ họ.

Đỗ Tùng giật mình ngẩng đầu. Nam nhân tóc bạc môi mỏng khẽ mím, tóc mái trên trán mềm mại tự nhiên rủ xuống nhưng vẫn để lộ đôi mắt xẹt qua một chút ý cười, như có thâm ý thoáng nhìn về phía này.

Quả nhiên là vị mang tầm lòng bao la nhân hậu trong truyện cổ tích. Cũng thật may mắn làm sao. Nhớ lại khoảnh khắc vừa nãy, nếu không có vị ấy giúp đỡ. Nghĩ đến thời điểm chị gái chỉ còn là cái xác cháy trở ra, Đỗ Tùng cũng không biết bản thân sẽ hối hận đến mức nào.

Cậu cụp mi nhìn lòng bàn tay, trong lòng xuất hiện một cảm giác bất lực. Đầu ngón tay phát run.

Đỗ Linh nghiêng đầu nhìn cậu vẻ sâu xa khó dò, bỗng khẽ cười: "Không sao."

: "Mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Tri Ngôn ngồi gần đó nghe vậy hơi hơi mở to hai mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Cố lên chút nữa. Qua được ván này là tốt rồi."

Đảo mắt nhìn về phía đối diện, Đỗ Tùng bắt gặp đôi mắt thiếu niên ranh mãnh, ánh mắt rơi xuống lại lộ ra mũi nhọn giết người không thấy máu. Còn cả cảm giác áp bách mạnh mẽ của các vị thần khác chung quanh.

Nhưng thay vì sợ hãi, hiện tại trong lòng cậu chỉ có tức giận tột cùng.

Loki quơ quơ xấp bài trong tay, nheo mắt nhìn cậu rồi nở nụ cười. Thanh âm hắn mang theo chút trào phúng: "Lần này sẽ không may mắn như vậy nữa đâu."

Ánh mắt khẽ chớp lên, bất an và sợ hãi được trấn an. Khiến Đỗ Tùng có cảm giác xúc động đến mức suýt xông lên đập cho hắn một trận.

Thần thánh cái con khỉ!

: "Trận vừa nãy tôi đã quan sát những người ngồi cạnh. Cũng biết được nguyên nhân Apollo thắng trận thứ hai." Khóe môi Đỗ Linh hơi ép xuống: "Apollo theo thần thoại Hy Lạp không chỉ là thần Mặt Trời. Mà con kiêm luôn thần âm nhạc, thầy thuốc. Còn cả... tiên tri."

Da đầu Tri Ngôn chớp mắt tê dại, hít sâu một hơi: "Tiên tri? Không lẽ nào... Thế thì thắng chắc rồi. Còn chơi làm gì nữa."

Đỗ Linh nhàn nhạt thêm vào: "À thêm nữa, có vẻ như Loki cùng phù thủy cùng một phe. Bọn họ có thể trao đổi tin tức bằng cách nào đó. Ván trước là phù thuỷ ép bài Đỗ Tùng."

: "Apollo nhất định sẽ hỗ trợ Artemis. Athena thuộc cùng hệ thần với họ nữa. Làm sao giờ?" Tri Ngôn cắn răng, hô hấp cũng loạn lên.

Đỗ Tùng thấp giọng nói: "Đối thủ có thể kết bè kết lũ tác chiến, vậy chúng ta cũng làm. Nếu không sẽ không thể chiếm thế thượng phong."

: "Ừm, nên vậy. Dẫu sao hệ thống cũng không cấm." Đỗ Linh nheo mắt, ăn ngay nói thật.

Tri Ngôn vặn vặn ngón tay: "Hay là xin giảng hoà với họ, mọi người cùng chơi vui vẻ công bằng rồi ai về nhà nấy."

Đỗ Tùng: "..." Giảng tư tưởng và giá trị xã hội chủ nghĩa với sinh vật đến từ chiều không gian khác ấy à?

Cậu thở dài một tiếng, nỗ lực làm lời nói của mình trở nên thuyết phục hơn: "Nếu hợp tác, chúng ta có thể đảm bảo cho Đỗ Linh thuận lợi qua màn. Hai người còn lại 50/50. Trước mắt cật lực đề phòng phù thuỷ với Loki đối lập với chúng ta nữa."

Tri Ngôn vừa nghe cậu phân tích vừa ôm trái tim nhỏ bé suy nghĩ, thanh thiếu niên bây giờ gan càng ngày càng lớn.

[ Ván thứ ba: Bắt đầu. ]

Lần này ba người họ không ai giữ Joker.

Như đã bàn trước, Đỗ Tùng hấp dẫn lực chú ý từ Loki, rút bài Đỗ Linh ám hiệu. Đỗ Linh quan sát các vị thần Hy Lạp. Tri Ngôn vừa ám chỉ đưa bài cho Đỗ Linh, vừa nhanh chóng thu lại nhất cử nhất động của phù thuỷ vào đáy mắt, báo cho hai người.

Ba người phối hợp cực kỳ nhịp nhàng trong ba vòng đầu. Hiệu quả cũng không tệ. Đỗ Linh phát hiện vì ngồi cạnh thần phán xét Anubis, cũng như không muốn để Loki phát hiện rồi cưới nhạo, số lần sử dụng tiên tri của Apollo vô cùng hạn chế.

Quả nhiên, vị trí cũng thuộc vào một phần quan trọng của chiến lược.

Tri Ngôn dùng khẩu hình miệng truyền âm cho hai người. Đúng như dự đoán, Loki hình như thật sự có cách gì đó đoán ra được lá bài và vị trí bài của những người khác rồi truyền đạt lại cho phù thuỷ. Ở hai bên bàn khống chế thế cục, có thể lấy những lá bài họ cần đến tay và đưa đi những lá xấu. Còn có, ép Joker vào một người nào đó.

Ván trước Đỗ Tùng chính là bị chiêu này ép đến tử địa. Cậu giật giật khóe miệng, không biết nên bày ra vẻ mặt nào.

Thiên tinh rơi xuống, phong vân biến đổi. Để có thể đứng ở nơi biên giới lật ngược lại số phận, bản thân cần phải làm gì?

Cậu cuộn cổ tay áo lên trên, cắn chặt hàm răng, cẩn thận từng li từng tí với mỗi bước đi của mình trên bàn chơi. Tận dụng từng giây từng phút cực lực suy nghĩ, dây thần kinh căng lên như dây đàn. Mu bàn tay cũng nổi lên gân xanh mờ nhạt, động mạch giần giật nhảy nhót.

Trong một thoáng, sống lưng Đỗ giống như bị giật điện, đôi mắt đen nhánh xẹt qua một tia sắc bén.

Khoé miệng rốt cuộc nhếch lên cao, hình thành một nụ cười không rõ nghĩa.

_



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp