Hoan Nghênh Đến Với Vực Thẳm

Chương 1: Lãnh địa cấp E


1 năm

trướctiếp

Có một ngày, hư không xuất hiện một lỗ đen. Số lượng bắt đầu nhân lên ngày một nhiều, nháy mắt bao phủ toàn bộ thế giới.

Sự hỗn loạn đến từ những nguyên nhân không xác định được bắt đầu tràn lan khắp mọi nơi

Những lỗ đen này được gọi là 'Vực thẳm'. 

Khi chúng mở ra, những thứ kỳ ảo liền thay phiên nhau tràn ra ngoài, bành trướng lãnh địa. Là những vì thần chỉ biết đến trong truyền thuyết, những con quái vật trong sách vở, yêu ma từ truyền thuyết đô thị,... Ngay cả các siêu anh hùng lẫn các nhân vật trong truyện cổ tích cũng đều có mặt.

Chúng tiến hành bắt nhốt, mời gọi con người tiến vào tham gia trò chơi của chúng trong lãnh địa. Các trò chơi đa dạng với nhiều mức độ. Nếu thuận lợi sống sót hoàn thành, có thể đạt được lực lượng thần kỳ cùng vô số vật phẩm vô giá. Biến những con người tầm thường trở lên phi thường.

Dĩ nhiên, nếu không đủ sức thông qua trò chơi, sự tồn tại của người chơi sẽ bị hủy diệt theo cách khắc nghiệt nhất. 

Máy móc đã có thể nói chuyện được, con người cũng có thể bay lên trời.

Trong vỏn vẹn ba tháng, năm nghìn người đã tử vong.

Các lãnh địa dồn dập mọc lên như nấm. Xã hội cũng vì vậy mà thay đổi chóng mặt. Có những người coi đây như một ngành nghề mới mà thiết lập công ty, dịch vụ hoặc tổ chức hỗ trợ, định mức người chơi. 

Mỗi khu vực trên thế giới, nhỏ hơn là mỗi thành phố lại chọn ra từ những người sống sót ít ỏi trên mỗi lãnh địa cấp cao làm đại diện mới. Những người này được mọi người tôn sùng ngưỡng mộ. Thường thì quyền thế trong tay lẫn thực lực cũng cực kỳ cao. Đó là những người nhận trách nhiệm điều hoà và bảo vệ sự tồn vong của các khu vực cũng như các sinh mệnh trong đó.

Dần xuất hiện những người mang dị năng có thể xác định được cấp bậc lãnh địa. Mức độ tăng trưởng xếp loại từ E đến SSS. Nhờ vậy có thể phân loại và hỗ trợ mọi người để tránh bị bắt vào lãnh địa cấp cao hoặc có thể để người chơi cũ giúp đỡ người chơi mới vào lãnh địa cấp thấp nhận lấy dị năng. 

Đỗ Tùng là một người được sắp xếp để tiến vào lãnh địa cấp E.

Đỗ Tùng là một học sinh cuối cấp ba, cũng đã đến tuổi trưởng thành. Sinh ra trong một gia đình bình thường. Ngoại hình có hơi mũm mĩm, không quá nổi bật, tài năng cũng chẳng có gì nổi trội. Nếu xét về điểm tốt thì cậu là một người rất lạc quan. Lạc quan trong mọi tình huống.

Khác hẳn so với người chị gái hơn mình ba tuổi, Đỗ Linh. Từ nhỏ đến lớn đều là thiên chi kiêu tử. Thứ gì cũng biết làm, tính cách cao ngạo lại cứng đầu. Lúc nóng lúc lạnh, khó mà đoán trước được.

Gần đây trong quận Hà Đông xuất hiện một lãnh địa cấp E, là cơ hội để những người bình thường nhận lấy dị năng một cách dễ dàng mà không phải đánh cược mạng sống.

Tin tức truyền đi, người người từ khắp nơi đều chen chúc đổ về đây. Các tờ rơi từ những công ty, tổ chức hoặc cá nhân đứng ra nhận dẫn người mới phát đầy đường. Trong mấy ngày này, nơi nơi trong địa phận Hà Đông đều đông đúc, ồn ào, náo nhiệt như mở hội.

Các lãnh địa không giới hạn số lượng người tiến vào, nhưng mỗi đợt chơi sẽ chỉ có một lượng người chơi xác định. 

Người người thành phố thay phiên nhau kéo đến lãnh địa cấp E để thử vận may. Đỗ Tùng và chị gái cũng được sắp xếp để đến lãnh địa cấp E trong hôm nay. Ba mẹ của họ đều chưa có năng lực. Nhưng lại sẵn sàng chi trả số tiền khá lớn cho một người chơi cũ tìm được ở chợ đen để hướng dẫn họ, mong muốn con của mình đều có thể thành công nhận lấy năng lực bảo mạng, phòng ngừa một ngày bị lôi vào lãnh địa cấp cao.

_

Đỗ Tùng và Đỗ Linh đứng ở ga tàu trên cao đợi người hướng dẫn. Vì thời hạn mỗi ván có thể kéo dài đến cả tuần hoặc cả tháng nên cả hai người đều mang theo một ba lô lớn đựng đầy lương thực cùng mấy dụng cụ cần thiết khác.

: "Cái tên hướng dẫn mà mẹ mời sao lại lâu như vậy?" Đỗ Linh đứng một bên bấm điện thoại, cau mày khó chịu.

Bọn họ đã đợi gần một tiếng, nếu không nhanh lên thì lãnh địa sẽ đóng lại mất.

Đỗ Tùng nhìn sang, bất đắc dĩ cười một chút: "Đợi thêm lát nữa xem sao."

Cũng chưa đến mười phút sau, một bóng người thở hồng hộc khoác ba lô chạy tới.

Người thanh niên vóc người cao gầy khoác áo sơ mi trắng cùng quần bò đơn giản. Mái tóc đen hơi xù lên cùng đôi mắt cụp xuống hiền hoà. Gương mặt trắng bệch lấm tấm mồ hôi. Thấy hai người họ liền lao tới, vừa dùng tay lau mồ hôi vừa luống cuống nói

: "Hai người là người chơi mới đã đăng ký đúng không? Tôi là Tri Ngôn, người hướng dẫn cho hai em. Xin lỗi trên đường gặp vụ tai nạn nên đến trễ. Thật sự xin lỗi."

Đỗ Linh chăm chú quan sát người tới một vòng từ trên xuống dưới: "Trông yếu nhớt như vậy, thật sự đáng tin ấy hả? Mẹ không bị lừa tiền đấy chứ?"

Người thanh niên tên Tri Ngôn tỏ ra hơi ngượng ngùng. Đỗ Tùng thấy anh tỏ ra khó xử liền đi lên hỗ trợ giải vây: "Chị. Đã trễ rồi, chúng ta mau đi thôi."

Đỗ Linh ánh mắt thâm thuý, quay người lấy vé tàu: "Nhanh chân lên."

Ở phía sau, Tri Ngôn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nhỏ giọng nói cảm ơn với Đỗ Tùng. Cũng sóng vai theo cậu đi lên.

Chỗ trống trên tàu không còn nhiều. Đỗ Tùng tìm một ghế trống cho chị gái đang bực bội ngồi trước, chính mình thì đứng cùng Tri Ngôn. Nghe anh nói qua về các điều cần lưu ý khi tiến vào màn chơi.

: "Mỗi màn chơi đều sẽ do một vị đi ra từ Vực thẳm chủ trì. Người chơi ngoài người bình thường ra vẫn có thể xuất hiện những công dân của Vực thẳm tham gia. Nếu có thể, tận lực tránh đối đầu với họ, vì công dân Vực thẳm sức mạnh đều là có sẵn, người thường khó lòng đối đầu."

Đỗ Linh nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh. Đỗ Tùng thì nghiêm túc nghe, thậm chí còn nghe đến say sưa.

_

Thời điểm Tri Ngôn hoảng hốt đánh thức hai người đang ngủ gật dậy đã là nửa tiếng sau. Bầu trời đã hơi ngả màu.

Tri Ngôn kéo hai tay hai người cắm đầu chạy về một hướng, vừa luôn miệng xin lỗi: "Là tôi không tốt! Tôi ngủ quên mất. Xin lỗi, xin lỗi hai người nhiều! Tôi sẽ không để hai người bị trễ đâu!"

Đỗ Linh nhướng mày bình luận: "Anh thật sự là người chơi có kinh nghiệm?"

Tri Ngôn mở miệng thề thốt phủ nhận: "Tôi thật sự là người chơi cũ mà. Tôi đã có kinh nghiệm chơi qua màn cấp D lận."

Đỗ Tùng ở đằng sau im lặng nhìn anh một cái.

Chị gái cậu ngược lại còn khen một câu: "Ồ. Giỏi ghê ha." Mà lúc quay sang cậu lại dùng khẩu hình miệng nói nhỏ một câu: Chết chắc rồi.

Sau đó ba người bọn họ xuyên qua vô số con đường lớn nhỏ, chạy thẳng đến một ngõ hẻm vắng ngắt. Tri Ngôn lôi từ trong ngực ra một cái la bàn cũ đi qua đi lại. Vừa tìm kiếm vừa lẩm nhẩm: "Cổng vào lãnh địa đó thật sự ở gần đây mà? Sao lại..."

Lại thêm một lúc sau. Tri ngôn rốt cuộc ló đầu ra từ cuối con đường, vui vẻ vẫy tay về phía họ, hưng phấn hô lên: "Tìm thấy rồi!"

Trước mặt là một cánh cổng lớn cao vạn trượng lơ lửng cách mặt đất một đoạn nhỏ. Một mặt đen kịt đang tràn ra từng đợt khói trắng. Trông qua cứ như thể có người cầm dao rạch một vết trong không khí rồi xé dọc nó ra làm thành một cánh cổng vào.

Có lẽ là do Tri Ngôn nhìn qua quá không đáng tin. Hoặc có lẽ do cảm giác lần đầu chơi trò chơi tác động đến. Tóm lại Đỗ Tùng sau một hồi im lặng vẫn nhìn qua chị gái

: "Hình như hơi lạ. Xung quanh đây ngoại trừ chúng ta ra không có ai cả." Yên ắng đến hơi bất thường.

: "Có thể do mình đến muộn. Mọi người đã vào hết rồi." Đỗ Linh khoanh tay bước về phía trước, thản nhiên dẫm lên khói trắng bước vào trong cánh cổng.

Ngay cả Tri Ngôn cũng càng có tinh thần, kích động kéo tay Đỗ Tùng: "Vào thôi, vào thôi. Cứ yên tâm đi, anh sẽ bảo hộ hai người thật tốt, giúp hai người lấy được năng lực!"

Nhất thời Đỗ Tùng cũng không kịp nghĩ về cảm giác kỳ lạ kia nữa. Hai bóng người chìm vào trong màn đen sau cánh cổng.

Vừa vặn, cánh cổng cũng từ từ khép lại sau khi ba người bước vào. Hư vô loé lên một dòng chữ phát sáng

[ Lãnh địa cấp X. ]

Tiếp đến dòng chữ kia liền co lại thành một hạt đen nhỏ rồi tiêu tán trong không khí. Không để lại dấu vết gì.

_













Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp