—— Phim quá hay.
Kỷ Phồn Âm không khỏi cảm thán.
Ngày đó, cô ở tiệm thuê băng đĩa mua một lượng lớn đĩa xanh, sau khi về đến nhà đổi phần cài đặt di động sang trạng thái yên lặng, mất ăn mất ngủ xem đến mức thiên hôn địa ám, ngoại trừ nói chuyện với người giao đồ ăn ra thì không liên hệ với bất luận một người nào.
Sau khi xem xong bộ phim mới mua, Kỷ Phồn Âm lại ngủ một giấc thật dài, sau khi tỉnh lại mới kiểm tra tin nhắn bên trong điện thoại di động của mình.
Thiệu Tề đoán được cô đang xem phim, trong lúc đó có thăm dò nhắn tin hỏi hai lần rằng cô đã xem hết chưa.
Kỷ Hân Hân cũng gọi một cuộc điện thoại sang cho cô, sau khi kết nối thì rất là quen thuộc để lại tin nhắn hỏi cô có bận hay không, lúc nào thì thuận tiện trò chuyện.
Điện thoại chào hàng thì có hai cái.
Tống Thì Ngộ cũng gọi một cú điện thoại trong ngày diễn ra buổi tụ hội, sau đó thì không thấy gì nữa.
Vòng xã giao của Kỷ Phồn Âm cũng chỉ có như thế mà thôi.
Cô trả lời lại tin nhắn của Thiệu Tề và Kỷ Hân Hân, duỗi lưng một cái bắt đầu một ngày mới, trong lòng có chút hiếu kì: không hiểu sao Tống Thì Ngộ lại yên tĩnh như vậy.
Một mặt là bệnh nghề nghiệp, một mặt khác là bây giờ công việc đang cần, Kỷ Phồn Âm dựa vào tư liệu trên tay, bắt đầu phân tích chiều sâu thêm về Tống Thì Ngộ.
Cái người tên Tống Thì Ngộ này kỳ thật hơi theo chủ nghĩa hoàn mỹ, anh ta thích, đồng thời cũng quen biểu hiện ra mặt hoàn mỹ vô khuyết của mình, dần dà, ấn tượng mọi người đối với anh ta là một người rất là "Hoàn mỹ" .
Nhưng sự thật chính là, trên thế giới này kỳ thật không có ai là hoàn mỹ hết.
Một người khi trưởng thành đều mang theo hoặc nhiều hoặc ít mấy cái mặt nạ khi nói chuyện qua lại với mọi người, nhưng mặt nạ của Tống Thì Ngộ thì rất là nặng.
Nhất là khi ở trước mặt Kỷ Hân Hân, mặt nạ của Tống Thì Ngộ không bao giờ được lấy xuống.
Có lẽ anh ta cũng khá là e ngại hậu quả sau khi vẻ mặt hoàn mỹ của mình bị lộ ra ngoài.
Nhưng Kỷ Phồn Âm đã cho Tống Thì Ngộ một cơ hội, thay anh ta san bằng sợ hãi, sáng tạo một giấc mộng rằng "Dù cho anh chẳng phải là hoàn mỹ thì Kỷ Hân Hân cũng sẽ thích anh".
—— Hai lần như vậy, theo lý thuyết con cá lớn này hẳn là sẽ không thoát câu được chứ.
Hay là gần đây công việc của Tống Thì Ngộ quá bận rộn?
Kỷ Phồn Âm nghĩ nghĩ, nhìn số dư còn lại trong tài khoản ngân hàng của mình, quyết định tạm thời sẽ không chỉ tập trung vào một đối tượng trong lúc này.
Đúng lúc đó, Thiệu Tề nhắn tin lại hỏi thăm cảm tưởng của cô sau khi xem xong bộ phim, trong đống phim mà Kỷ Phồn Âm mua về đúng là có mấy bộ do anh ta đề cử.
Hai người hàn huyên vài câu, Thiệu Tề nói có một bộ phim mới chiếu, hỏi cô có muốn cùng đi xem IMAX với anh ta hay không.
"Còn có mấy người bạn thích xem phim đi cùng nữa, nếu như cậu không ngại." Thiệu Tề đã nói như vậy.
Hiện tại cũng không có công việc, Kỷ Phồn Âm nghĩ nghĩ bèn đồng ý.
Chỉ là đi xem phim mà thôi, cô cũng không quá là chỉnh chu trang phục của mình, buổi chiều chỉ thay một cái áo sơmi, mặc cái quần jean rồi liền ra ngoài.
Lúc đến rạp chiếu phim, tụ hợp với mọi người, Kỷ Phồn Âm phát hiện nơi đó chỉ có một mình Thiệu Tề.
Thiệu Tề cầm trong tay bốn vé xem phim, nụ cười có chút xấu hổ: "Hai người bọn họ nói là có việc không tới được, giờ có thêm hai tấm, chỉ còn hai người chúng ta xem thôi."
Kỷ Phồn Âm nhướng nhướng mày, không cảm thấy kinh ngạc gì với loại trò vặt này.
Mặc kệ là do Thiệu Tề tự biên tự diễn, hay là hai người bạn của anh ta muốn tác hợp cho bọn họ thì tóm lại, tình trạng lúc này cũng chỉ có bốn chữ có thể diễn tả bác đại tinh thâm.
"Tới cũng tới rồi." Kỷ Phồn Âm đi ra quầy ăn nhẹ, "Cậu đi mua phiếu, tớ đi mua đồ ăn —— cậu uống cái gì?"
Thiệu Tề không từ chối được, chọn một combo bắp nước dành cho hai người.
Phim quả thực là không tệ, Thiệu Tề cũng là một người bạn khá là hợp xem phim cùng.
Lúc hai người đi ra từ trong rạp chiếu phim, đang cùng nhau thảo luận về nội dung bộ phim, Kỷ Phồn Âm lại đột nhiên nhận thấy được có một ánh mắt theo dõi nhìn về phía mình.
Là người nổi tiếng nhiều năm như vậy, Kỷ Phồn Âm ít nhiều cũng có chút giác quan thứ sáu.
Cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, nhưng không tìm được ống kính chĩa về phía mình ở đâu.
Tuy không tìm được chính xác ngọn nguồn, Kỷ Phồn Âm cũng có thể suy luận ra.
Thí dụ như, vừa mới vài ngày trước đã có người ở trước mặt cô nói ra một câu tuyên ngôn rằng "Tôi sẽ theo dõi cô".
—— Bạch Trú hiển nhiên chính là người có hiềm nghi lớn nhất.
Với tính cách của cậu ta... Hừm... Cũng không phải là không làm được.
"Chỗ kia ở ngay dưới lầu, chúng ta đi ăn một chút đi... Kỷ Phồn Âm?" Thiệu Tề ở bên ngờ vực gọi cô.
Kỷ Phồn Âm thu tầm mắt lại, nhìn thoáng qua điện thoại: "Thử một chút xem sao, dù sao hiện tại cũng không có công việc —— cảm ơn cậu lần trước đã đề cử phim cho tớ, hôm nay tớ mời."
Lúc một cô gái ngay thẳng nói ra câu "Tôi mời" hay là "Chúng ta chia đôi" thì hầu như người theo đuổi đều có thể hiểu được là cô ấy có ý gì.
Thiệu Tề sờ lên mũi: "Vậy lần sau tớ mời cậu nhé?"
"Được, nếu có cơ hội." Kỷ Phồn Âm không cự tuyệt thẳng thừng, Hải Vương không có nghĩa là không thể có bạn.
Nơi mà Thiệu Tề nói là một quán lẩu kiểu Thái mới mở được mấy tháng, khách hàng nối liền không dứt, buôn bán vô cùng tấp nập. Vào thời tiết mùa đông se lạnh thế này, một nồi lẩu hải sản chua cay càng trở nên đặc sắc.
Giải quyết xong xuôi bữa ăn, Kỷ Phồn Âm cuối cùng cũng có thể tìm được người chụp ảnh cô sau khi vận dụng hết kỹ năng chuyên nghiệp của mình——không phải là Bạch Trú, mà là một người đàn ông trung niên từ khuôn mặt đến cách ăn mặc đều thường thường không có gì lạ.
Không lâu sau khi cô và Thiệu Tề tiến vào trong tiệm, người đàn ông trung niên này đã đi theo đằng sau hai người, không những ngồi một mình ăn lẩu, mà còn không động đũa ăn gì cả, chỉ có mấy lần lén lén lút lút giơ tay lên nhắm ngay phía của hai người bấm bấm gì đó.
Có lẽ là một thám tử tư chuyên môn giúp người ta chụp ảnh vợ/chồng ngoại tình?
Sau khi thanh toán xong, Kỷ Phồn Âm hút một ngụm dừa tươi cuối cùng, thờ ơ nghĩ đến bước kế tiếp.
"Tớ đưa cậu về nhà nhé?" Thiệu Tề hỏi.
"Tớ có lái xe." Kỷ Phồn Âm lung lay chìa khoá xe ở trước mặt cậu ta.
Thiệu Tề nhìn nhãn hiệu chiếc xe bên trên chìa khóa của cô, nhíu nhíu mày: "Nói như vậy có lẽ sẽ có chút mạo phạm, nhưng mà lần trước khi mà cậu nói đến chuyện sinh nhật, tớ đã muốn nói rồi... Tớ nhớ Kỷ Hân Hân lái Porsche, người trong nhà cậu có phải là hơi thiên vị quá hay không?"
"Xe có thể lái là được rồi." Kỷ Phồn Âm thờ ơ đứng dậy, "Dù gì cũng là xe bốn bánh."
Mặc dù cha Kỷ mẹ Kỷ thiên vị rõ ràng, nhưng mà chiếc xe họ mua cho "Kỷ Phồn Âm" dù sao cũng là một chiếc BMW ba mươi vạn, còn bao hết bảo hiểm, thực sự rất tốt.
Thiệu Tề đi cùng Kỷ Phồn Âm suốt đoạn đường đến tận bãi đỗ xe dưới tầng hầm, còn quét mã thanh toán phí đỗ xe cho cô, sau đó mới phất tay chào tạm biệt cô.
Kỷ Phồn Âm tận lực giảm chậm tốc độ xe rời đi, trên đường về nhà quả nhiên phát hiện có một chiếc xe nhỏ khá là nhiều bụi đang bám đuôi ở đằng sau cô.
Chuyện hôm nay cô và Thiệu Tề đi ra ngoài chơi, chắc chắn là Bạch Trú biết.
Sau đó, nên làm cái gì bây giờ?
Kỷ Phồn Âm cân nhắc qua lại về mấy cái đối sách, cuối cùng dùng Bluetooth trong xe gọi điện thoại cho Tống Thì Ngộ: "Tôi làm xong rồi, mấy ngày trước anh gọi điện thoại cho tôi có phải là muốn hẹn trước không?"
"..." Giọng nói của Tống Thì Ngộ vừa thấp vừa mơ hồ, "Cô bận cái gì? Cua đàn ông hả?"
"Sinh hoạt cá nhân của tôi không cần thiết phải giải thích với anh?" Kỷ Phồn Âm không nhanh không chậm tiến vào chỗ đậu xe trống ven đường, "Nhưng mà tôi cũng không muốn anh phải sinh ra ý nghĩ dư thừa, tôi nói thẳng nhé, tôi hiện tại không có thời gian và hứng thú kia."
Tống Thì Ngộ trầm mặc hồi lâu.
"Hiện tại là chín giờ, " Anh ta nói, "Cô lập tức đến quán bar gặp tôi."
Kỷ Phồn Âm nghĩ nghĩ.
Cô còn chưa kịp dùng cái cớ là "Ngày nghỉ" giống như lần trước, Tống Thì Ngộ đã đoạt lời cô nói.
"Gấp đôi." Anh nói.
Còn chủ động tăng giá?
Kỷ Phồn Âm nhìn đồng hồ: "Ba giờ nữa là hết giờ làm."
"Vậy sau 0 giờ thì sao?"
Kỷ Phồn Âm thật sự cũng suy nghĩ đến vấn đề này: "0 giờ gấp 3.5 lần, ba giờ đến chín giờ thì gấp mười."
Dù sao thì cô cũng cần nghỉ ngơi đầy đủ, hơn nữa tiền làm thêm phải rất là đắt, nếu không thì làm sao có động lực được đây?
Có lẽ chi phí khổng lồ này đã tạt một gáo nước lạnh đánh thức Tống Thì Ngộ, anh ta không tiếp tục yêu cầu kéo dài thời gian phục vụ nữa.
Kỷ Phồn Âm mở điện thoại ra: "Gửi tôi địa chỉ đi, bây giờ tôi sẽ đi qua."
"..." Tống Thì Ngộ trầm mặc hồi lâu, nói tên một quán bar, "Cô tự tìm đường đến đi."
Kỷ Phồn Âm: "?" Gửi mỗi định vị thôi mà cũng lười hả?
Mặc dù vậy, cô vẫn rất là tốt tính dựa theo cái tên mơ hồ mà Tống Thì Ngộ nói ra thử mấy lần, rất nhanh đã tìm được quán bar trên bản đồ, cô liền vòng từ chỗ đậu xe đi ra ngoài.
Khi mà map bắt đầu hoạt động thì tiền của Tống Thì Ngộ cũng đã chuyển hết vào trong tài khoản của cô.
Kỷ Phồn Âm nhìn tin nhắn lướt qua trên màn hình điện thoại, rồi lại nhìn kính chiếu hậu, quả nhiên chiếc xe thám tử tư đầy bụi bẩn kia vẫn không xa không gần đi ở phía sau của cô.
Cô khẽ cười một cái, trong lòng còn có chút hiếu kì, sau này mọi chuyện sẽ đi theo hướng nào.
Nhìn có vẻ kích thích rồi đây.
Nhưng có ai mà không thích thỉnh thoảng có chút kích thích xảy ra trong cuộc sống của mình chứ?
...
"Bạch tiên sinh, " Thám tử tư vừa biết điều đi theo đằng sau chiếc BMW, vừa lặng lẽ gọi điện thoại cho khách hàng lần này, "Có biến xảy ra. Vừa rồi bọn tôi có hồi báo với ngài là sau khi cô ta và người đàn ông kia tách ra thì đã lái xe về nhà, nhưng cô ta đi nửa đường lại dừng xe mấy phút, rồi liền đổi sang một con đường khác. Bọn tôi theo cô ta mười lăm phút, mục đích cô ta thay đổi tuyến đường là muốn đi đến một quán bar, ảnh chụp đã được gửi đến trong hộp thư của ngài."
Ở bên kia điện thoại, Bạch Trú vừa mới tập thể dục xong, cậu ta mở một chai đồ uống năng lượng ra, hơi xoay người kiểm tra máy vi tính và nhận bưu kiện, mở một loạt ảnh chụp ra xem, liền hỏi: "Cô ta một mình đi vào?"
"Đúng vậy. Nhưng quán này là quán dành cho hội viên, không phải người nào cũng có thể đi vào. Theo bọn tôi điều tra, trước kia Kỷ Phồn Âm tiểu thư chưa từng tới chỗ này, người nắm giữ thẻ hội viên có thể là người mời cô ta tới."
Bạch Trú nghe vậy, lại coi lại ảnh chụp hết một lượt, cẩn thận quan sát kỹ những chi tiết khác ngoài Kỷ Phồn Âm.
Rất nhanh, ánh mắt của cậu ta rơi vào một nửa cái xe ở bên cạnh.
Thiếu niên nhíu mày: "Tới gần chỗ đậu xe VIP ven đường của quán bar xem chiếc xe Audi màu xanh đen kia có biển số xe bao nhiêu?"
Thám tử nhanh chóng báo cáo lại.
Bạch Trú nhớ rất rõ, đó chính là cái xe mấy ngày trước đã đưa Kỷ Phồn Âm đến chung cư Kỷ gia.
Cậu ta nhìn bóng lưng Kỷ Phồn Âm trong tấm ảnh, cười lạnh: "Điều tra xem người sở hữu chiếc xe này là ai, tra được thì nói cho tôi."
Sau khi phân phó xong, cậu ta cúp điện thoại tiến vào phòng tắm rửa.
Nếu Bạch Trú muốn tra một cái biển số xe đương nhiên sẽ có rất nhiều con đường, nhưng loại nhân vật nhỏ này, chỉ cần thám tử tư thôi cũng đã có phương pháp của mình thăm dò được. Với Bạch Trú mà nói, không cần kinh động đến người quen biết, chỉ cần tiêu ít tiền mà thôi, như vậy rất thuận tiện.
Thám tử quả nhiên rất nhanh đã gửi tin nhắn trả lời lại cho Bạch Trú: "Bạch tiên sinh, tra được rồi."
Trên đầu Bạch Trú là một cái khăn lông để lau tóc: "Người đàn ông kia tên cái gì?"
Giọng nói thám tử cũng có chút kỳ lạ: "Tống Thì Ngộ."
Động tác Bạch Trú dừng lại: "Trùng tên à?"
"... Không, chính là vị Tống tiên sinh kia."
Bạch Trú sửng sốt hai giây mới phản ứng được chuyện gì xảy ra, cậu ta mắng một câu "Mẹ kiếp", nổi giận ném khăn mặt lên trên bàn: "Tôi hiện tại sẽ đi qua, nhớ quan sát thật kỹ hai người bọn họ, nếu có bất kỳ một người nào rời đi thì đều phải lập tức nói cho tôi."