Mấy ngày trước đó, Bạch Trú nhìn thấy Kỷ Phồn Âm đi ra từ trong xe một người khác thì đã đoán được người cô đi cùng là một người đàn ông.

Vốn dĩ Kỷ Phồn Âm làm gì cũng không có liên quan gì đến cậu ta, nhưng ngày đó cách ăn mặc của Kỷ Phồn Âm rõ ràng là bắt chước Kỷ Hân Hân, chuyện này khiến Bạch Trú không khỏi hoài nghi có phải đối phương giả trang Kỷ Hân Hân để lừa bịp người khác hay không.

—— Như vậy sẽ rất là ảnh hưởng đến thanh danh của Kỷ Hân Hân.

Thế là Bạch Trú tìm thám tử tư điều tra, ai ngờ Kỷ Phồn Âm không những hẹn hò với người bạn học thời đại học của cô ta, mà còn thông đồng ở cùng với Tống Thì Ngộ.

Cái tên Tống Thì Ngộ kia rõ ràng luôn miệng nói người mình thích là Kỷ Hân Hân!

Bạch Trú giận đến mức nổi trận lôi đình, cũng mặc kệ mình vừa mới tắm rửa xong, tóc còn chưa khô, cưỡi xe máy, phóng như bay về phía quán bar mà thám tử tư nói cho cậu ta biết, khí thế hung hăng đi vào trong, giống như là một người vừa mới phát hiện bạn gái ngoại tình, đang chạy tới hiện trường để đánh ghen vậy.

Một anh bảo vệ nhìn khá khỏe mạnh đứng ở ngoài cửa tận chức tận trách ngăn cậu ta lại: "Không tiếp đãi trẻ vị thành niên."

Bạch Trú cau mày, đập thẻ căn cước lên trên ngực đối phương, rút điện thoại ra gọi: "Hoa tử? Quán bar K+ là của nhà cậu đúng không? Gọi người ra cho tôi đi vào."

Bạch Trú đương nhiên cũng không phải là không thể dùng biện pháp cường ngạnh khác để xông vào, thế nhưng làm như vậy cũng quá là lộ.

Nếu như Tống Thì Ngộ và Kỷ Phồn Âm chú ý tới cậu ta, chắc chắn sẽ hiểu ý mà cùng nhau chạy mất, vậy cậu ta từ xa chạy tới nơi này sẽ không có ý nghĩa gì.

Cho nên Bạch Trú mới phải gọi cậu bạn nhị thế tổ mà cậu ta từng quen biết. Quả nhiên không bao lâu sau có một người mặc âu phục có vẻ là quản lý đi ra nghênh đón Bạch Trú vào.

Quản lý trực ban cười rất nhiệt tình: "Bạch thiếu đại giá quang lâm, tôi sắp xếp cho ngài một phòng nhé?"

"Tôi tìm người, " Bạch Trú mặt lạnh đứng ở gần dò xét đám nam nam nữ nữ tình mê ý loạn trong quán bar, "Tống Thì Ngộ ở đâu?"

Quản lý trực ban sửng sốt một chút, thăm dò hỏi một câu: "Ngài tìm Tống tiên sinh là có việc tư à?"

Bạch Trú cười lạnh: "Đúng, việc tư. Vừa rồi không phải còn có một người phụ nữ dáng dấp rất xinh đẹp tới tìm anh ta hả?"

Trên mặt quản lý trực ban lập tức lộ ra biểu cảm đã hiểu: A, hóa ra là bị cắm sừng nên tới bắt gian. Có nhiều tiền như vậy mà cũng không giữ được trái tim bạn gái, kém quá.

Trong lòng thì nghĩ như thế nhưng anh ta vẫn cảm thán hỏi: "Bạch thiếu, tôi cũng không tiện tùy ý tiết lộ lý lịch của khách hàng cho ngài, hay ngài xem như vậy có được hay không, tôi hiện tại sẽ sai người đi..."

Bạch Trú không kiên nhẫn nghe anh ta nói nhảm: "Tôi bây giờ không có kiên nhẫn, đừng lãng phí thời gian của tôi."

Quản lý trực ban không còn cách nào khác, nghĩ nghĩ, bèn nhỏ giọng nói: "Tống tiên sinh cũng là người có tiền có quyền, bọn tôi không chọc vào nổi; hay là tôi dẫn ngài đến phòng quan sát xem. Chờ bọn họ đi rồi, ngài hẵng đi nói chuyện với Tống tiên sinh, ngài cảm thấy thế nào?"

Bạch Trú chỉ muốn nhanh chóng nhìn xem Tống Thì Ngộ và Kỷ Phồn Âm đang làm chuyện gì bí ẩn trong đó, bèn không kiên nhẫn gật gật đầu, quyết định dùng cái phương án lẩn tránh nguy hiểm này.

Quản lý trực ban thở dài một hơi, dẫn Bạch Trú đi đến phòng quan sát.

Một nơi như quán bar chắc chắn sẽ được trang bị đầy camera giám sát.

Cồn vốn luôn làm cho người ta chóng mặt, nơi này lưu lượng người lớn, lại còn nhiều người phức tạp, giám sát nhiều khi cũng có thể cung cấp bảo hộ và trợ giúp cho quán bar.

Một quán bar nổi tiếng như K+ không thể nào hoàn toàn buông lỏng về mặt an toàn được.

Phòng quan sát yên tĩnh hơn bên ngoài rất nhiều, Bạch Trú vuốt vuốt lỗ tai, đứng trước màn hình, bắt đầu tìm kiếm vị trí của Tống Thì Ngộ và Kỷ Phồn Âm.

Quản lý trực ban có kinh nghiệm hơn anh ta, rất nhanh đã chỉ vào một cái cửa sổ: "Đây là phòng của bọn họ."

Ánh mắt Bạch Trú lập tức khóa chặt cửa sổ, trong hình ảnh giám sát hơi mơ hồ, anh nhìn thấy bên trong là Kỷ Phồn Âm và Tống Thì Ngộ đang ngồi cạnh nhau.

—— Hai người bọn họ quả nhiên là tới đây gặp nhau!

Bạch Trú gần như muốn ngay lập tức chạy tới căn phòng đó đánh cho hai người bọn họ một trận, nhưng trước khi hành động thì đã tỉnh táo mấy phần.

Cậu ta đột nhiên nghĩ đến, nếu như Tống Thì Ngộ thật sự đã thay đổi tình cảm, vậy chẳng phải đại diện cho việc Tống Thì Ngộ không còn có tư cách tiếp tục theo đuổi Kỷ Hân Hân nữa hay sao?

Cho dù Tống Thì Ngộ chỉ dùng gương mặt của Kỷ Phồn Âm để giết thời gian thì tin tức này mà truyền đến tai Kỷ Hân Hân cũng đã đủ để chấm dứt tất cả rồi.

Nếu nói như vậy, chẳng những không nên ngăn cản bọn họ, ngược lại phải để cho bọn họ tiếp tục kết giao càng lâu, để lại càng nhiều chứng cứ mới đúng.

Bạch Trú lấy điện thoại di động trong túi ra quay lại hình ảnh trên màn hình, ánh mắt thoáng di chuyển một chút, nhớ kỹ số hiệu viết trên căn phòng đó.

Có mấy cảnh quay này, Tống Thì Ngộ nói cái gì cũng hết đường chối cãi.

Quản lý trực ban đứng ở phía sau Bạch Trú nhìn cậu ta quay phim, như không có việc gì làm, giả bộ như mình không nhìn thấy gì cả.

Bạch Trú quay một đoạn dài, cảm thấy mệt mỏi, tiện tay tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, nghiễm nhiên muốn giữ nguyên tư thế: "Lấy cho tôi chút đồ uống đi."

—— Kỷ Phồn Âm và Tống Thì Ngộ trò chuyện ít nhất cũng phải mấy chục phút, Bạch Trú thì quay hết không bỏ lỡ giây phút nào.

Quản lý trực ban rất nhanh đã lấy rượu ra, Bạch Trú mở một chai bia , vừa uống vừa chăm chú nhìn màn hình.

Nhìn một chút, cậu ta lại bắt đầu cảm thấy không đúng lắm.

Kỷ Phồn Âm trong tấm hình, mọi cử động dù thấy thế nào cũng rất là giống Kỷ Hân Hân? !

...

"Uống ít một chút, thân thể sẽ không thoải mái." Kỷ Phồn Âm khuyên Tống Thì Ngộ.

Trước khi đến, chỉ nghe trong điện thoại, cô cũng nghe ra được là Tống Thì Ngộ đang hơi say. Trong lúc mà cô đến, Tống Thì Ngộ hiển nhiên cũng không ngừng uống, cho dù điều kiện ở trong phòng hơi có vẻ hắc ám thì cũng có thể trông thấy trên mặt anh ta có chút đỏ hồng.

Kỷ Phồn Âm đương nhiên không thèm để ý đến tên Tống Thì Ngộ này có say ngất đi hay không—— như vậy cô còn đỡ phải tốn sức.

Nhưng mà "Kỷ Hân Hân" thì sẽ để ý một chút.

Tống Thì Ngộ mở nắp chai rượu, trong tay cầm một cái cốc đã có vài viên đá, trực tiếp rót chai rượu Brandy bốn mươi độ giống như rót trà vào trong chén, chỉ một lần uống một hơi cạn sạch.

Ngay khi Tống Thì Ngộ lại muốn lấy bình rượu rót thêm một chén nữa, Kỷ Phồn Âm liền vượt lên trước lấy bình rượu đi, cô nhẹ giọng hỏi thăm: "Có chuyện gì không thuận tâm hay sao? Vì sao không nói với em chứ? Mặc dù em có lẽ không thể giúp anh giải quyết vấn đề, nhưng ít ra anh nói ra thì trong lòng cũng sẽ dễ chịu hơn một chút, không phải sao?"

Rót rượu thất bại, Tống Thì Ngộ liền ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Phồn Âm.

Sau khi cô nói xong, Tống Thì Ngộ mới mở miệng hỏi một vấn đề không liên quan gì đến nhau: "... Tại sao em lại muốn đi nước Pháp?"

—— đương nhiên là bởi vì cá trong nước chơi chán rồi.

Kỷ Phồn Âm cười cười, cô tránh nặng tìm nhẹ rót cho Tống Thì Ngộ một chén nước: "Không phải bây giờ em đang ở cạnh anh sao?"

Tống Thì Ngộ không uống, anh cố chấp hỏi thêm một lần nữa: "Vì sao đi Pháp?"

Nhìn dáng vẻ Tống Thì Ngộ giống như không lấy được đáp án thì sẽ không bỏ qua, Kỷ Phồn Âm nghĩ nghĩ mới trả lời anh ta: "Người bên cạnh em đều rất ưu tú, em muốn được như bọn họ... Các anh cũng là người ưu tú, em không muốn bị các anh bỏ lại, chỉ có thể nhìn bóng lưng của các anh."

"... Nhưng bây giờ, là anh nhìn bóng lưng của em."

Tống Thì Ngộ nói xong, duỗi dài cánh tay ra đoạt bình rượu lại, im lìm không nói một tiếng rót nửa chén, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.

"Em cũng đâu phải là không trở lại, " Kỷ Phồn Âm nâng cằm lên nhìn Tống Thì Ngộ rót rượu, "Anh không muốn chờ em sao?"

Tống Thì Ngộ giương mắt nhìn cô một cái, ánh mắt đen kịt: "Tại sao anh phải chờ một người không thích anh?"

Kỷ Phồn Âm nghĩ thầm, tôi nào biết được trong đầu mấy người nghĩ cái gì, học sinh cấp hai còn biết liếm chó liếm đến cuối cùng cũng không có gì tốt cả.

"Nhưng nếu như em cũng thích anh, anh đương nhiên sẽ chờ em." Tống Thì Ngộ nhìn cô, "Chỉ cần em cũng thích anh."

Kỷ Phồn Âm nở một nụ cười công nghiệp đối mặt với anh ta: "Anh muốn em thích anh?"

Tống Thì Ngộ cầm chén rượu nhẹ nhàng quay non nửa vòng, quyết định gật gật đầu: "Đúng."

Anh dừng lại một chút, nói bổ sung: "Kỷ Hân Hân thích Tống Thì Ngộ."

Kỷ Phồn Âm cho yêu cầu vào trong mục phục vụ: "Được."

Ánh mắt Tống Thì Ngộ vẫn chăm chú đặt lên trên mặt của cô, phảng phất như là một loại thúc giục trong im ắng.

Thế là Kỷ Phồn Âm rất là nhanh chóng, lập tức thỏa mãn yêu cầu của bên A: "Em đương nhiên..." Cô giống như là đang cảm thấy ngượng ngùng, ánh mắt còn có chút trốn tránh, khẽ cắn môi mới lấy đủ dũng khí để thổ lộ, "... Em cũng thích anh. Nhưng học tập với em mà nói cũng rất quan trọng, chuyện em đi du học, anh đừng giận em nữa có được hay không?"

Ánh mắt Tống Thì Ngộ hơi say rượu, so với vừa rồi càng thêm ngạc nhiên.

“Sao anh lại giận em chứ?" Anh gần như là thở dài rồi nói, "Em chỉ cần cười với anh một cái, anh liền say mê đến mức quên luôn cả tên của mình."

Có lẽ là vì nỗi uất ức lớn nhất trong lòng tạm thời đã được giải tỏa, Tống Thì Ngộ mới vừa nãy còn có dáng vẻ như muốn mượn rượu giải sầu, rất nhanh đã say xỉn, ngã xuống ghế sa lon trong phòng.

Đồng hồ điểm còn chưa tới nửa đêm, Kỷ Phồn Âm rót cho mình một chén nước, chậm rãi ngồi ở bên cạnh Tống Thì Ngộ, chờ đợi thời gian phục vụ kết thúc.

Không giống như rất nhiều người, trong lúc chờ đợi sẽ cảm thấy vô cùng nhàm chán, Kỷ Phồn Âm không nhìn điện thoại, cô cầm cốc nước sạch ở trong tay chậm rãi chuyển động, giống như đang tính toán cái gì đó.

Trong lúc đó, Tống Thì Ngộ lại huyên thuyên nói mấy câu chuyện hoang đường, Kỷ Phồn Âm cúi người, ôn nhu vuốt đôi lông mày nhăn lại của anh ta, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, em ở ngay bên cạnh anh đây."

Tống Thì Ngộ nửa mê nửa tỉnh cầm tay của cô, Kỷ Phồn Âm khéo léo tránh né đối phương.

Cũng không lâu lắm, tiếng đếm ngược nhắc nhở vang lên.

Tốc độ tay của Kỷ Phồn Âm rất nhanh, lấy điện thoại di động ra kết thúc chuông báo, không gọi Tống Thì Ngộ tỉnh lại.

Thời gian phục vụ kết thúc, nét mặt trên mặt cô dần buông lỏng, tư thế nhìn như ông chủ ngồi tựa lên ghế sô pha, duỗi dài cánh tay ra ấn chuông phục vụ để nhân viên đi vào tính tiền.

Tống Thì Ngộ là một khách hàng quan trọng, đương nhiên có thể ký giấy nợ, cũng bớt đi phiền phức Kỷ Phồn Âm phải moi ví tiền của anh ta ra rồi lấy thẻ ngân hàng.

"Ngài định đi rồi sao?" Nhìn thấy Kỷ Phồn Âm xách túi đứng dậy, hiển nhiên là định rời đi một mình, nét mặt nhân viên phục vụ khá là khó hiểu, "Vậy còn Tống tiên sinh..."

"Giúp anh ta gọi ai đó chở anh ta về nhà đi, hết bao nhiêu tiền thì ghi lại, anh ta sẽ không quỵt tiền đầu." Kỷ Phồn Âm chỉ chỉ Tống Thì Ngộ, "Biết địa chỉ của anh ta không? Không biết thì tôi nói cho các người biết."

Thái độ tra hỏi của cô quá là tự nhiên, nhân viên phục vụ vô thức đáp lại: "A, cái này, trong tư liệu hội viên đúng là có địa chỉ đăng ký..."

"Vậy là được rồi." Kỷ Phồn Âm gật đầu với đối phương, trước khi đi ra khỏi phòng đã lướt nhìn qua vị trí camera.

Kỷ Phồn Âm vừa mới ra khỏi phòng, Bạch Trú đã đuổi ngay theo sau.

Nhưng vừa nãy lúc ngồi ở trong phòng theo dõi uống quá nhiều rượu, nên đầu của cậu ta lúc này nhất thời có hơi choáng váng, thiếu chút nữa không thấy Kỷ Phồn Âm muốn rời đi, cũng may là vẫn tới kịp ngăn cô lại lúc cô vừa mới lên xe.

Kỷ Phồn Âm đang thắt dây an toàn, hạ cửa sổ xe xuống, thái độ rất bình thản: "Bạch thiếu cũng tới uống rượu à?"

"Bớt giả vờ đi, " Bạch Trú cười lạnh, giơ hình ảnh quay được trong camera giám sát lên để trước mặt cô, "Chuyện của cô và họ Tống kia đã bị tôi quay lại rồi.”

"Thật sao?" Kỷ Phồn Âm cũng cười, "Cậu quay được thứ tốt gì thế?"

Bạch Trú hừ một tiếng: "Tôi chưa thấy ai thích làm thế thân cho người khác như cô, Tống Thì Ngộ có thể cho cô cái gì? Cô biết rõ người anh ta thích căn bản không phải là cô rồi mà."

"Anh ta không cho tôi cái gì, nhưng có cho tiền nha, " Kỷ Phồn Âm bị thiếu niên chọc cười, "Ngày đó không phải tôi đã nói cho cậu biết rồi sao? Tôi đang làm việc."

Kỷ Phồn Âm nói xong, nhẹ nhàng gảy vào cái tay Bạch Trú đang bám trên cửa xe của cô, cậu ta như bị điện giật ghét bỏ hất ra, giúp cô có thể từ từ nâng cửa sổ lên.

Cô mỉm cười, cách cửa sổ xe ngả ngớn lắc lư ngón tay chào tạm biệt Bạch Trú: "Tôi không thể để lộ ra lý lịch khách hàng, nếu cậu cảm thấy hiếu kì thì đi hỏi Tống Thì Ngộn nhé?"

—— Khách hàng giới thiệu cho nhau, so sánh với việc mình tự tới cửa chào hàng có lực hấp dẫn hơn rất nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play