Lúc cô khôi phục ý thức, toàn thân cô đang ướt sũng ngồi ở bên một bờ sông thưa thớt người, từ tóc đến áo chảy xuống tí tách từng giọt nước, gió lạnh thổi đến mức toàn thân rét run, điện thoại bên cạnh còn không rung động không ngừng.
Kỷ Phồn Âm vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì, mệt mỏi nhìn xuống điện thoại, vô thức nhận cuộc điện thoại hiển thị tên người gọi là【 Cha 】này.
Ở bên kia điện thoại là giọng một người đàn ông trung niên trầm trầm chất vấn: "Con đang ở đâu?"
Kỷ Phồn Âm ngờ vực để di động xuống nhìn một chút, đúng là 【 Cha 】rồi.
—— Nhưng giọng nói này không phải là cha của cô?
"Hôm nay là ngày mà Hân Hân xuất ngoại, tất cả bạn bè thân thích đều ở khách sạn tổ chức tiệc tiễn biệt cho nó, con là chị ruột của nó, vắng mặt như vậy thì ra cái dạng gì? Biết làm vậy thì nó sẽ khó xử thế nào không?" Người đàn ông nghiêm nghị hạ lệnh, "Lập tức đến khách sạn mau, con biết ở nơi nào rồi chứ!"
Kèm theo âm thanh "Tút tút", điện thoại bị dập máy.
Kỷ Phồn Âm lúc này vô cùng hoảng hốt, cầm di động rồi hậu tri hậu giác nhớ ra: Ơ, cha mình ba năm trước đây đã chết rồi mà.
——... Một kiểu lừa đảo mới hay sao?
Nghĩ tới đây, cô nhìn lướt qua màn hình điện thoại đã tối đi, đột nhiên phát hiện phía trên đó chính là một gương mặt khá là xa lạ.
Kỷ Phồn Âm lập tức tỉnh táo lại, cô nhanh chóng mở điện thoại ra bật ứng dụng camera lên, nhìn vào khuôn mặt căn bản không thuộc về mình, lâm vào trầm mặc.
Cho dù là người sở hữu kiến thức rộng rãi như Kỷ Phồn Âm thì cũng bị cái chuyện mượn xác hoàn hồn này làm giật mình kêu lên.
Lúc cô nhìn vào ‘mình’ trong màn hình điện thoại không biết nói gì, điện thoại đột nhiên nhảy ra một câu nhắc nhở: Ứng dụng 【 Cám dỗ trở về nhà 】 đã cài đặt xong.
Kỷ Phồn Âm: "..." Cô rời khỏi máy ảnh, tìm được cái app vừa mới cài đặt kia, ấn mở lên và nhìn nó.
Đó là một cái ứng dụng với chức năng đơn sơ thực sự đáng bị lên án, phía trên chỉ có một thanh tiến độ đơn giản, trước mắt tiến độ trống rỗng, phía dưới viết một chuỗi số lượng dài.
Kỷ Phồn Âm đếm một chút, phát hiện là mười tỷ.
Cô lại nhấn vào một cái dấu chấm hỏi ở phía trên bên phải, mới xem được hướng dẫn sử dụng của APP.
【 Bởi vì tai họa bất ngờ mà ngài đã trở thành người thực vật, nhưng ngài có một cơ hội phục sinh ngàn năm có một ~ chỉ cần trong lúc chiếm giữ thân phận số hai này kiếm được đủ mười tỷ thì sẽ có thể trở lại thân thể của mình ~ 】
Không hổ là 【 Cám dỗ trở về nhà 】, mặc dù Kỷ Phồn Âm cũng động tâm, nhưng đối với cái số lượng này, cô thực sự muốn chửi bậy.
Mười tỷ, không phải là một trăm triệu đâu nha.
Không bằng nói, người trên toàn thế giới có thể kiếm được con số này vốn chính là hiếm như lá mùa thu.
Mười tỷ là khái niệm gì? Ngày nào cũng phải trúng được giải xổ số trị giá năm trăm vạn, không ăn không uống thì cũng phải mất hết hơn năm năm mới có thể tích lũy đủ.
Nhưng ngẫm lại về việc mình đã đổi thân thể, nên dù cái APP quái lạ này có nói năng xằng bậy thì cũng không phải là không thể xem tiếp.
【 Không cần lo lắng con số mười tỷ này quá cao, bởi vì ngoại trừ động sản, bất động sản, tiền tệ có thể trực tiếp được ghi vào thanh tiến độ thì giá trị tình cảm ngài lấy được cũng có thể được định lượng và tiến hành đổi ra giá trị. 】
【 Tình cảm: là chỉ số lượng cảm xúc trả giá mà người khác dành cho ngài, bất luận là tốt hay là xấu, chỉ cần người mà người đó dành cảm xúc cho là ngài thì cũng sẽ được thu hoạch và tự động định lượng. 】
Kỷ Phồn Âm vuốt ve điện thoại, đã hiểu.
—— Hoặc là, cô phải làm ra rất nhiều chuyện nhân ái; không thì phải khiến rất nhiều người hận cô.
Lời giải thích của APP dừng ở đây, cuối cùng để lại một câu: 【 Ký ức bắt đầu truyền đến, mong ngài cố gắng ~ 】
Kỷ Phồn Âm tắt phần giải thích, lại im lặng nhìn chằm chằm thanh tiến độ mười tỷ kia.
Một phần ký ức mới nhanh chóng được đóng gói rồi nhét vào trong đầu Kỷ Phồn Âm, giống như là một bộ phim, chiếu lại tất cả những hành trình mà thân thể này trải qua từ đó đến nay ở trong đầu cô.
Thân thể mà Kỷ Phồn Âm mượn xác hoàn hồn này có cùng tên với cô, chỉ là cô ta có thêm một em gái song sinh tên là Kỷ Hân Hân, hai người là song bào thai cùng trứng, ngoại hình tương tự, tính cách thì hoàn toàn trái ngược như trời đất cách biệt.
Kỷ Hân Hân hoạt bát hướng ngoại, người gặp người thích, là tiểu công chúa của Kỷ gia; mà chị gái song bào thai của cô Kỷ Phồn Âm lại là một người không ai hỏi đến, tính cách u ám, lạnh nhạt.
Kỷ Hân Hân mạnh vì gạo, bạo vì tiền, mấy tên đàn ông nguyện ở dưới váy cô nhiều như cá diếc sang sông, đời sống tình cảm vô cùng phong phú, chưa từng gặp bất kỳ khó khăn.
Nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, Kỷ Hân Hân phủi mông một cái, quyết định phát triển con đường ‘săn trai’ ra thị trường hải ngoại... Không phải, nói đúng hơn là quyết định xuất ngoại học tập, đào tạo sâu.
Vậy khi mà Kỷ Hân Hân mà bọn họ yêu quý đi mất, mấy tên đàn ông kia sẽ làm thế nào?
—— Đương nhiên là đi tìm "Kỷ Phồn Âm" có vẻ ngoài gần giống với Kỷ Hân Hân để giết thời gian.
Ban đầu lúc mới làm thế thân, "Kỷ Phồn Âm" còn rất cam tâm tình nguyện, bởi vì trong những người tìm kiếm thế thân này vừa vặn có một người mà cô thầm mến—— Tống Thì Ngộ.
Nhưng sau này, Tống Thì Ngộ lại giới thiệu "Kỷ Phồn Âm" cho một người đàn ông khác.
Cô dần dần trở thành một kẻ thế thân mà ngay cả tên của mình cũng không còn được nhớ tới, những người đàn ông kia sẽ chỉ gọi cô là "Kỷ Hân Hân" .
Cô mấy lần có suy nghĩ tự sát, nhưng ngay cả tư cách chết cũng không được, cuối cùng còn bị bọn họ dùng xiềng xích khóa lại, cướp đoạt tự do.
Mãi đến ngày mà Kỷ Hân Hân về nước, cô mới được những người này buông tha, mới có thể đi nhảy sông chết.
Lúc chết, cô thậm chí mới chỉ có hai mươi sáu tuổi.
Kỷ Phồn Âm đời trước vốn là một người nổi tiếng, lúc nào cũng tỏa sáng bừng bừng, nghe xong câu chuyện của người chị em cùng tên này thì thực sự muốn bày tỏ lời tiếc thương sâu sắc.
Kỷ Phồn Âm thoải mái vuốt vuốt mái tóc còn ướt, lần này không cần ngờ vực vì sao mình lại ướt sũng ngồi ở bờ sông như vậy rồi.
Trong vòng một năm gần đây, cô và Tống Thì Ngộ vẫn duy trì quan hệ bí mật, hai người thỉnh thoảng sẽ gặp mặt hẹn hò, nhưng chưa từng hôn, càng không có chuyện lên giường.
Nhưng ngay vào hôm qua, Tống Thì Ngộ tuyên bố muốn đoạn tuyệt mối quan hệ này với cô, nguyên thân nghĩ quẩn nên đã nhảy sông tự tử.
Kỷ Phồn Âm duỗi lưng một cái, chậm rãi ngồi dậy, trước tiên mở điện thoại ra kiểm tra số dư tài khoản.
Cũng may, Kỷ gia nói thế nào cũng là một gia đình có mặt mũi, mặc dù không quá là chịu chi cho người con gái không được sủng ái này thì tiền tiêu vặt cũng không quá là keo kiệt. Bên trong hai tấm thẻ ngân hàng trên danh nghĩa Kỷ Phồn Âm tổng cộng có hơn mười vạn.
Kỷ Phồn Âm xem hết số dư rồi liền đóng phần mềm ngân hàng lại, sau đó lại mở 【 Cám dỗ trở về nhà 】ra xem, số lượng bên trong quả nhiên đã có biến động, biểu hiện lên mấy số -9, 999, 863, 520. 00.
Nhưng mà dù con số có biến động thế nào thì so sánh với cái đích mười tỷ kia, vẫn không thể nào nhìn ra trên thanh tiến độ có bất kỳ biến hóa.
Nhưng như vậy chí ít cũng chứng minh được là đã có sự thay đổi.
Sau đó, Kỷ Phồn Âm lại mở danh bạ ra, bắt đầu đối chiếu những cái tên vừa lạ lẫm vừa quen thuộc ở trong trí nhớ một lượt.
Hoàn thành tất cả những thứ này xong, cô bắt đầu chậm rãi kiểm tra tin nhắn và phần mềm xã giao.
Ở trên Wechat, có một thông báo định vị mà Kỷ Hân Hân mấy tiếng trước gửi cho cô: Chị gái, đừng tìm sai đường nha, buổi trưa hôm nay sẽ ăn cơm ở chỗ này. Em và cha mẹ đi qua trước, chờ chị ~
Cuối cùng là một icon Miêu Miêu lăn lộn rất đáng yêu.
Kỷ Phồn Âm bấm vào tên khách sạn, đánh giá đại khái, đây chính là chỗ tổ chức tiệc tiễn biệt Kỷ Hân Hân mà vừa rồi cha Kỷ đã gọi điện thoại tới thúc cô đi.
Mặc một bộ quần áo ướt đẫm, Kỷ Phồn Âm đang suy nghĩ đến việc đi đến mấy chỗ lân cận tìm nơi mua quần áo thì điện thoại lại vang lên.
Là một người tên là【 Tống Thì Ngộ 】.
Kỷ Phồn Âm nghĩ nghĩ, lại nghĩ rồi nghĩ, cuối cùng mới kịp phản ứng —— a, đây là người "mình" thầm mến.
Cô phì cười, hoạt động nhắc nhở cô nhận điện thoại.
"Cô ở đâu?" Tống Thì Ngộ trực tiếp hỏi, "Em gái ruột của cô xuất ngoại, cô không có ý định tới tiễn cô ấy sao? Cô ấy vẫn luôn tìm cô đó."
Cho dù nói với ngữ khí chất vấn, nhưng giọng nói thanh niên vẫn ôn tồn lễ độ, mỗi một chữ nói ra đều toát ra trong đó sự giáo dục cẩn thận, nghe xong đã khiến người ta không tự giác có hảo cảm.
—— Nhưng Kỷ Phồn Âm đã gặp quá nhiều tuấn nam tịnh nữ, bây giờ muốn cô động tâm thì còn chưa đủ.
Cô không phản ứng chút nào, lười biếng hỏi lại: "Tại sao tôi phải đi tiễn nó?"
Tống Thì Ngộ trầm mặc một lát: "Phồn Âm, chuyện giữa cô và tôi không liên quan gì đến Hân Hân, cô không thể oán hận em gái ruột của mình."
"Muốn tôi đi thì cũng không phải là không được." Kỷ Phồn Âm mở bản đồ tìm kiếm cửa hàng gần đây, thờ ơ đáp lời, "Tôi vừa mới làm bẩn quần áo rồi, quần áo mặc bây giờ không thích hợp đi dự tiệc."
Tống Thì Ngộ dừng một chút, nhàn nhạt nhắc nhở: "Cho dù tôi mua cho cô lễ phục thì cũng không có nghĩa là giữa chúng ta có bất kỳ sự mập mờ gì, cô đã hiểu chưa?"
Kỷ Phồn Âm cười khẽ, cô hỏi: "Vậy rốt cuộc là anh muốn tôi đi tiễn nó hay là không đi nữa?"
Đầu bên kia điện thoại an tĩnh một lát, sau đó lựa chọn cúp máy.
Kỷ Phồn Âm điềm tĩnh dùng di động gọi một chiếc xe, ung dung đi tới phía sườn núi.
Xe còn chưa tới, tin nhắn điện thoại đã vang lên, Tống Thì Ngộ chuyển cho cô mười vạn tệ.
Kỷ Phồn Âm nhìn số dư tài khoản và mười vạn tệ vô cùng dễ dàng có được này, huýt sáo một tiếng, lại đi kiểm tra app【 Cám dỗ trở về nhà 】, lúc này kim ngạch đã biến thành -9, 999, 753, 520. 00.
So với vừa nãy thì đã giảm đi được mười một vạn, còn xuất hiện một cột ghi dòng chữ【Chi tiết】.
Kỷ Phồn Âm ấn mở để xem, mười vạn là số tiền mà Tống Thì Ngộ chuyển khoản, một vạn là "tình cảm" của Tống Thì Ngộ.
Chỉ mới dùng vài câu nói kích thích Tống Thì Ngộ một chút mà tâm tình của anh ta đã dao động đến mức một vạn luôn rồi sao?
Kỷ Phồn Âm thu hồi điện thoại, phì cười.
Trên đời này vốn không có sẵn con đường kiếm tiền, chỉ khi nào con người linh cơ khẽ động thì mới tạo ra được con đường đó.
...
Mặc dù vừa mới lừa trắng được mười vạn từ trong tay Tống Thì Ngộ, Kỷ Phồn Âm vẫn không tính đi mua hàng hiệu, cô đánh xe đến gần đó tìm một cửa hàng quần áo nhỏ, tiện tay mua một cái áo sơmi giá đặc biệt, quần jean và một đôi giày cao gót, mặc thử xong trực tiếp cắt mác tính tiền, quá trình không đến mười phút, tiêu phí không đến ba trăm tệ.
Trước khi ra cửa, Kỷ Phồn Âm đứng ở trước tấm gương trong tiệm, vén mái tóc dài của mình lên, nhìn kỹ khuôn mặt mới này.
Mặt trứng ngỗng, mắt phượng, mũi cao, lông mày đậm, làn da trắng nõn, Kỷ Phồn Âm đương nhiên là không xấu.
Nhưng tâm sinh tướng, "Kỷ Phồn Âm" tính cách quái gở, lại vô cùng sợ người lạ, cả người nhìn lúc nào cũng khúm núm, lại còn thích che đi khuôn mặt của mình, cho nên nhìn cô và em gái Kỷ Hân Hân của cô cứ như là hai người khác nhau.
Bất luận là ai, khi đứng giữa đôi chị em này thì đều sẽ thích em gái chứ không phải là chị gái.
Kỷ Phồn Âm làm khô tóc rồi vén mái tóc dài lên, tiện tay buộc tóc đuôi ngựa, lúc ra cửa, cô ghé qua một cửa hiệu bình dân mua một cây son môi màu sắc vô cùng nổi bật.
Cô buông thõng con mắt nhìn vào tấm gương thoa son môi. Bờ môi ngâm nước vốn dĩ còn hơi khô, màu sắc nhợt nhạt được bôi son môi đỏ rực vào khiến cả khuôn mặt của cô lập tức có khí sắc.
Kỷ Phồn Âm trong gương xinh đẹp động lòng người, khẽ gảy nhẹ lông mày một cái.
Làm thế thân chứ gì, vậy thì đi kiếm tiền nào.
...
Kỷ Phồn Âm đến khách sạn nhưng không vội vã đi vào tìm hội sảnh Kỷ gia yến, mà đứng ở ngoài cửa đi dạo xung quanh ngắm cảnh.
Khách sạn này nằm ở một chỗ u tĩnh vắng vẻ dọc trên con đường núi quanh co, là nơi thích hợp để giới nhà giàu thể hiện phẩm vị đặc biệt của mình.
Kỷ Phồn Âm đứng ở ven đường hướng mắt nhìn ra xa, sau đó buông thõng con mắt, trên mặt là vẻ lạnh nhạt, giống như mọi việc đều không liên quan đến mình.
Vừa nãy trên đường đi, cô dùng di động kiểm tra cả buổi, cũng không thể tìm được bất luận tin tức gì liên quan đến mình của lúc trước, hiển nhiên "nơi này" là một thế giới khác.
Từ ngọn núi này nhìn xuống, cũng là một phong cảnh mà Kỷ Phồn Âm trước đây chưa từng thấy.
Mặc dù cái APP kỳ lạ xuất hiện kia không biết là địch hay là bạn, nhưng trong lúc cô nguy khó, nó đã đưa ra một cọng cỏ cứu mạng cô, Kỷ Phồn Âm vẫn quyết tâm nắm lấy.
Người nhà, bạn bè, tài sản mà cô khổ tâm dốc sức kinh doanh có được, đều ở thế giới kia hết rồi.
Về phần hiện tại, đành phải đi một bước nhìn một bước.
Chí ít thông qua bài kiểm tra nhỏ vừa rồi thì mười tỷ xem ra cũng không khó kiếm như trong tưởng tượng.
Kỷ Phồn Âm nhún vai, đang muốn quay người đi vào tìm gia đình của mình thì đột nhiên có một giọng nói trẻ tuổi ở sau lưng gọi cô: "Chị, tại sao chị lại ở bên ngoài?"
Kỷ Phồn Âm quay đầu nhìn lướt qua, là một thiếu niên mặt mày kiệt ngạo.
Lúc ánh mắt đối phương vừa mới đụng vào ánh mắt của cô thì chính là sững sờ, sau đó lại chuyển thành vẻ chán ghét: "Tại sao lại là cô? Không phải là cô không tới sao?"
Ngửi được mùi khói nhàn nhạt trên người thiếu niên, Kỷ Phồn Âm theo dõi cậu ta, suy tư một hồi, sau đó mới giật mình nói: "Là cậu hả."
Thiếu niên có cái tên hơi quái dị, tên là Bạch Trú.
Mặc dù mới mười chín tuổi, vừa mới học năm thứ hai đại học, nhưng trong số những người theo đuổi Kỷ Hân Hân, gia thế của Bạch Trú cũng phải đứng ở vị trí số một số hai —— cậu ta là thái tử gia Yến đô Bạch gia, nghe nói là tất cả gia nghiệp của gia đình chỉ có chờ cậu ta đủ tuổi kế thừa mà thôi.
Lúc học phổ thông, Bạch Trú quen biết Kỷ Hân Hân trong một kỳ nghỉ hè, vì quá si mê cô ta mà lúc thi lên đại học đã cố tình chọn thành thị mà Kỷ gia sinh sống.
Nhưng có bỏ ra hết thủ đoạn thì cũng không có cách nào có được trái tim mỹ nhân, Kỷ Hân Hân chỉ có một câu dành cho cậu ta "Em là em trai quan trọng nhất của chị, tựa như là em trai ruột vậy" .
Bạch Trú không có cách, nhưng cũng không chịu từ bỏ, nhưng mà ai biết Kỷ Hân Hân lại dự định xuất ngoại đào tạo sâu ba năm, gấp đến độ cậu ta đã thiếu chút nữa ra tay làm hỏng hộ chiếu của Kỷ Hân Hân.
Căn cứ vào định luật thế giới này, người thích Kỷ Hân Hân nhất định sẽ ghét Kỷ Phồn Âm, đó là một quy tắc thép.
Bạch Trú thật sự rất là ghét cô chị gái vô dụng, yếu đuối này của Kỷ Hân Hân, mỗi lần nhìn thấy Kỷ Phồn Âm là cả người cậu ta như trở thành một thùng pháo đốt, tức giận nổ đùng đùng.
"Tới thì đi vào đi, đã trễ mấy giờ rồi, còn chờ ai tới đón cô nữa? Nhân vật chính của hôm nay cũng không phải là cô." Bạch Trú hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, hai tay thục vào túi quần muốn đi vượt qua Kỷ Phồn Âm.
Kỷ Phồn Âm bình tĩnh cất bước, trong lúc nhất thời nhìn như là hai người đang đồng hành với nhau, khiến cho sắc mặt Bạch Trú tối sầm.
"Em gái tôi không nói gì với cậu à?" Kỷ Phồn Âm nói lung tung, "Thật ra nó rất ghét mùi khói, mỗi lần ngửi thấy thì đều muốn ói."
Bạch Trú đang định thể hiện cơn phẫn nộ, động tác đột nhiên cứng đờ.
"Mà thôi, dù sao thì thái tử gia Bạch gia cũng có thân phận tôn quý, cho dù trong lòng nó có nghĩ như vậy thì cũng không dám nói với cậu đâu." Kỷ Phồn Âm lại nói thêm một câu như bổ đao, "Thật đáng thương."
"Tôi dù gì cũng lớn lên với nó." Kỷ Phồn Âm rất nghiêm túc lừa gạt cậu thiếu niên.
Bạch Trú mặt lạnh dùng sức hất cô ra, vội vàng chạy về một hướng khác, chỉ mấy bước sau liền cáu gắt ném cái áo jacket trên người mình đi.
Kỷ Phồn Âm đi bộ nhàn nhã sang một con đường khác mà Bạch Trú vừa đi, dựa theo chỉ thị trong đại đường khách sạn trực tiếp đi đến hội sảnh mời khách của Kỷ gia.
Trong phòng yến hội đã ngồi đầy người, trên màn hình lớn hai bên phát hình ảnh chụp sinh hoạt hàng ngày của Kỷ Hân Hân và cha mẹ, du lịch, chơi đùa, khiêu vũ, hội phụ huynh... Nhìn giống như là một gia đình ba người hạnh phúc bên nhau.
Một đứa con gái khác đâu rồi? Dù sao trong những tấm ảnh vui vẻ hòa thuận này cũng không có mặt của nó.
Kỷ Phồn Âm đứng ở cửa nhìn ảnh chụp một lúc, tấm tắc lấy làm lạ.
"Kỷ Phồn Âm" sống đời này thật là quá thê thảm, rõ ràng không làm cái gì sai nhưng ngay chính trong căn nhà của mình cũng không có bất luận địa vị hay là cảm giác tồn tại nào.
Trong khi những ánh mắt nghi hoặc chung quanh càng ngày càng nhiều lên, Kỷ Phồn Âm cất bước đi về phía bàn người ở ngay vị trí trung tâm.
Cô nghe thấy người chung quanh ngỡ ngàng, bí mật nghị luận không thôi về thân phận của cô, hiếu kì hỏi vì sao vẻ ngoài của cô và Kỷ Hân Hân lại giống nhau như vậy.
Khi Kỷ Phồn Âm đứng ở trước mặt cha Kỷ mẹ Kỷ, thậm chí đến cả hai người bọn họ đều nhìn cô với ánh mắt sửng sốt.
"Thật ngại quá, có chút việc nên đến muộn." Kỷ Phồn Âm tự nhiên gọi phục vụ viên tới, bảo họ mang thêm một cái ghế và một bộ đồ ăn.
—— Nói là tất cả mọi người đều đang chờ cô, vậy mà trên bàn này căn bản không hề có chỗ của cô, vậy nói những lời kia để làm cái gì?
"Âm Âm?" mẹ Kỷ phản ứng nhanh hơn cha Kỷ, bà có chút lúng túng ho nhẹ một tiếng, "Tới muộn như vậy à... Ngồi xuống ăn cơm đi."
Không cần bà ta nói, Kỷ Phồn Âm đã ngồi xuống cái ghế mà phục vụ viên tạm thời dọn tới.
Sắc mặt cha Kỷ rất âm u, nhưng hiển nhiên là không muốn cãi vã, chỉ trừng mắt nhìn Kỷ Phồn Âm, hắng giọng: "Ăn cơm thôi, đừng có mà nói lung tung."
Kỷ Phồn Âm lười biếng lên tiếng, gắp một đũa long nhãn cho vào trong chén.
Người vừa mới nhảy sông tự sát cần có một chút đồ ngọt để an ủi tâm trạng.
Cái thái độ lạnh nhạt của cô làm cho cha Kỷ vô cùng nổi giận, nhưng lừa giận còn chưa bùng ra thì đã có một người đồng nghiệp làm ăn vừa tới đi lên chào hỏi ông, cha Kỷ đành phải cười đứng dậy nắm tay.
"Đây chính là Hân Hân à? Lớn nhanh thật đấy, còn xinh đẹp hơn cả trên ảnh!" Người tới vui tươi hớn hở mà nhìn Kỷ Phồn Âm rồi nói.
Cha Kỷ lúng túng không thôi: "Đây là một đứa con gái khác của tôi, là một đứa tương đối hướng nội."
Người kia sững sờ, song phương đều tự ngầm hiểu lời nói của nhau, bật cười ha ha.
Kỷ Phồn Âm uống một ngụm nước, đến cả việc quay đầu lại quét mắt một vòng xem xét xung quanh cũng chẳng muốn làm.
Mặc dù ở đây có không ít người hiện tại vẫn đang tò mò, chăm chú nhìn cô, nhưng một người lăn lộn ở trong ngành giải trí nhiều năm như Kỷ Phồn Âm vốn cũng đã sớm quen thuộc việc bị đặt ở trung tâm với hàng trăm ánh mắt soi xét.
Cha Kỷ vừa mới tiễn vị đồng nghiệp thương nghiệp kia thì Kỷ Hân Hân mặc một bộ lễ phục nhỏ đã trở lại.
Cô ta nhìn thấy Kỷ Phồn Âm, ngẩn người một lúc, sau đó mới đi lên trước thân thiết chào hỏi: "Chị gái tới rồi sao, em còn tưởng rằng chị bận không tới dự được, bây giờ chị đến thật là tốt quá."
Thân hình Kỷ Hân Hân yểu điệu tinh tế, khuôn mặt và chóp mũi đỏ rực, khí tức thanh xuân tràn đầy, sung mãn mê người, cười một tiếng liền lộ ra hàm răng trắng nõn chỉnh tề, rõ ràng là tiêu chuẩn mối tình đầu ở trong các trường học.
Kỷ Phồn Âm để đũa xuống nhìn Kỷ Hân Hân một chút: "Thuận buồm xuôi gió thôi."
Vẻ mặt Kỷ Hân Hân hiện lên sự buồn bã, cô ta xoay người ôm lấy Kỷ Phồn Âm, nhỏ giọng nói ở bên tai cô: "Chị gái, có phải chị rất ghét em hay không?"
"Không," Kỷ Phồn Âm nhướng mày cười một tiếng, "Chị vô cùng cảm tạ sự tồn tại của em."
Nếu không phải có một người được người người yêu quý như Kỷ Hân Hân ở đây thì sao cô có thể dễ dàng tìm được phương thức kiếm tiền như vậy?
Kỷ Hân Hân nghe xong câu nói này, nét mặt sau đó của cô ta thực sự vi diệu đến mức có thể đưa cho nhà phê bình điện ảnh làm một bài luận để lý giải.
Qua ba lần rượu, bầu không khí dần trở nên thoải mái.
Trong lúc đó, Bạch Trú nghiêm mặt từ bên ngoài đi vào, trên dưới toàn thân đã đổi sang một bộ trang phục khác, đến cả tóc cũng như mới gội.
Chỉ chốc lát sau, một thanh niên anh tuấn đi về phía bàn trung tâm, ánh mắt Kỷ Phồn Âm quét trên mặt anh ta một vòng, nhận ra đối phương —— người này chính là Tống Thì Ngộ.
Anh ta đến để cầu hôn.
Nói ra cũng thật buồn cười, Hải Vương Kỷ Hân Hân thật ra từ đó đến giờ chưa từng yêu ai.
Nói cách khác, Tống Thì Ngộ chuẩn bị cầu hôn Kỷ Hân Hân thậm chí còn không phải là bạn trai của cô ta.
Kỷ Phồn Âm ôm lấy tâm trạng chuẩn bị xem kịch vui.
Hiểu rõ nhất một Hải Vương, chỉ có thể là một Hải Vương khác.
Kỷ Phồn Âm biết Kỷ Hân Hân chắc chắn là sẽ không đồng ý.
Khi Tống Thì Ngộ ôm hoa hồng đi đến trước mặt Kỷ Hân Hân rồi quỳ một chân xuống, trong tiếng thét chói tai hâm mộ của các cô gái có mặt ở đây, Kỷ Phồn Âm hình như còn nghe thấy được giọng nói sụp đổ trong nội tâm Kỷ Hân Hân.
Hải Vương nuôi cá, không sợ quá đông chỉ sợ lòng cá không đều.
Cá nhiều không sợ, nhưng mà tình cảm khác đi thì cũng rất dễ lật thuyền.
Là Hải Vương lâu năm, Kỷ Hân Hân không thể nào không hiểu đạo lý này.
Cho nên Kỷ Hân Hân chỉ có thể vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, day dứt rồi lễ phép cự tuyệt hoa hồng của Tống Thì Ngộ. Làm người được thổ lộ, cô nói xin lỗi không ngừng, giống như việc cự tuyệt đối phương là một việc sai lầm và sẽ khiến cô tiếc nuối, day dứt lắm.
Tống Thì Ngộ vẫn luôn tỏ ra là một thân sĩ, dù cho cầu hôn thất bại thì cũng sẽ không làm khó người trong lòng, chỉ có thể buồn bã rời đi.
Náo loạn một màn như thế, bầu không khí yến hội sẽ rất khó lại như trước đó.
Không bao lâu sau, Kỷ Hân Hân liền lấy cớ muốn thay quần áo rời đi.
Cô ta lại ôm Kỷ Phồn Âm thêm một cái nữa, ngọt ngào hỏi: "Chị gái cuối cùng cũng quyết định thay đổi hình tượng rồi sao? Em thật sự rất vui vẻ."
"Em vui vẻ là được rồi." Kỷ Phồn Âm sờ lên cái ót tròn vo của đối phương, giọng nói mang theo mong đợi, "Còn em thì không cần thay đổi, cứ tiếp tục như bây giờ là được rồi."
Nuôi nhiều cá hơn nữa, nói không chừng cô có thể ép ra được dầu cá chất lượng tốt nhất.
Kỷ Hân Hân nhìn Kỷ Phồn Âm một cái thật sâu, đứng dậy cùng cha Kỷ mẹ Kỷ rời đi.
Kỷ Phồn Âm ăn uống no đủ, xem đủ kịch xong, sau khi một nhà ba miệng bọn họ rời đi, cô cũng đứng lên rời đi.
Cô nhớ mình có một chiếc xe, dù gì cũng phải đi ra ngoài, thuận tiện đến Kỷ gia dọn hành lý ra ngoài ở.
Còn chưa ra khỏi sảnh yến hội, điện thoại Kỷ Phồn Âm đã rung lên, cô nhận được một tin nhắn.
Cô mở ra xem, là Tống Thì Ngộ gửi, chỉ có một câu, bốn chữ: 【 Tới bãi đỗ xe. 】
Kỷ Phồn Âm nhếch lông mày, không trực tiếp xóa đi mà đáp lại Tống Thì Ngộ: 【 Không phải kết thúc rồi sao? Anh tưởng là tôi vẫn giống như trước kia mặc cho anh gọi thì tới, đuổi thì cút à? 】
Tống Thì Ngộ không trả lời.
Kỷ Phồn Âm chặn một chiếc taxi nghênh ngang rời đi.
Nơi Kỷ gia ở là một căn biệt thự bốn tầng, hệ thống bảo vệ ngoài cửa tạm thời vẫn ghi chép vân tay của Kỷ Phồn Âm vào để mở, cô thuận lợi đi vào thu dọn hành lý, mang theo rương hành lý rời đi, tổng cộng cũng chỉ mất gần nửa giờ.
Trong nhà, người làm vườn, người giúp việc, người gác cổng, không ai hỏi cô vì sao lại đột nhiên mang hành lý đi ra ngoài, thậm chí còn không thèm nhìn cô lấy một cái.
Kỷ Phồn Âm thuận lợi rời khỏi Kỷ gia, cô đến chỗ môi giới thuê một căn nhà một phòng ngủ một phòng khách, ký hợp đồng một năm trả một lần, trước tiên giao hơn một vạn tệ, cùng ngày hôm đó mang hành lý, đồ đạc vào đó ở.
Dựa vào tình trạng kinh tế hiện tại của cô có thể thuê được một căn phòng tốt hơn, nhưng cũng không cần thiết.
Bởi vì không bao lâu nữa sẽ có người đưa tới cửa.
Cô vừa nghĩ đến chỗ này, âm thanh nhắc nhở của điện thoại di động liền vang lên.
Kỷ Phồn Âm cầm điện thoại di động lên nhìn, là điện thoại của Tống Thì Ngộ.
"Tôi ở bên ngoài chung cư, " Giọng nói của anh ta trầm thấp mơ hồ hơn so với Bạch Trú mấy phần, "Cô ra ngay đi."
"Em gái tôi đã lên máy bay rồi à?" Kỷ Phồn Âm mỉm cười hỏi.
"Kỷ Phồn Âm." Tống Thì Ngộ cảnh cáo, gọi thằng tên cô.
“Hôm qua không phải anh đã nói rồi sao? Quan hệ của anh và tôi từ hôm nay trở đi sẽ hoàn toàn kết thúc." Kỷ Phồn Âm nằm trên ghế sa lon, vểnh ngón chân lên, "Vì sao tôi còn phải đi gặp anh?"
Tống Thì Ngộ thờ ơ nói: "Bởi vì cô thích tôi, không phải sao?"
"À đúng rồi, ai bảo là tôi thích anh chứ." Kỷ Phồn Âm mỉm cười đáp lại anh ta, "... Đúng rồi, thuận tiện hỏi một chút, Tống tiên sinh có mang thẻ ngân hàng bên người không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT