... Kỷ Phồn Âm đương nhiên cũng không có ý gì với Thiệu Tề.
Dù sao thì việc yêu đương cũng rất ảnh hưởng đến kiếm tiền, hơn nữa không chừng một khách hàng nào đó sẽ xù lông lên rồi ý kiến về chuyện này.
Xác định Thiệu Tề không phải là con cá mà Kỷ Hân Hân đã nuôi trước đó, ước định khả năng anh ta có thể làm rau hẹ rất thấp, Kỷ Phồn Âm cũng chỉ coi anh ta như là bạn bè bình thường.
Nhiều bạn nhiều con đường, đi ra ngoài có thể nhờ vả bạn bè mà.
Thiệu Tề quen biết nhiều người như vậy, ai biết có quen biết được rau hẹ hay không?
Sau khi thêm bạn xong, Thiệu Tề giống như vô tình liếc nhìn điện thoại Kỷ Phồn Âm, nghe như không có tâm cơ nói một câu: "Khung chát của cậu thật là ít."
Wechat người bình thường: Nhìn một cái đều thấy tất cả là một cột nói chuyện.
Wechat của Kỷ Phồn Âm: Chỉ có ba cột nói chuyện, phía dưới thì trống không.
"Tớ không thích nói chuyện phiếm lắm, " Kỷ Phồn Âm thu hồi điện thoại, "Không nhìn ra được sao?"
Thiệu Tề lập tức hơi khẩn trương: "Có phải là tớ quá nhiều lời hay không?"
"Nếu như tớ không muốn nghe cậu nói tiếp thì cậu sẽ biết." Kỷ Phồn Âm cảm thấy dáng vẻ giật mình thon thót của anh ta nhìn khá là giống hamster.
Thiệu Tề vô cùng nghiêm túc: "Năng lực nhìn mặt mà nói chuyện của tớ không tốt lắm, nếu như cậu cảm thấy tớ quá phiền, có thể ngắt lời tớ bất cứ lúc nào."
Kỷ Phồn Âm bị chọc bật cười, khiến cho Thiệu Tề đối diện hơi sững sờ, tai đỏ lên.
"Tớ sẽ không thêm bạn với người tớ ghét đâu." Kỷ Phồn Âm cười nói.
Thiệu Tề thả lỏng, anh nhìn đồng hồ đeo tay một cái, oa lên một tiếng: "Chúng ta hàn huyên lâu như vậy! Sắp đến giờ ăn cơm trưa luôn rồi."
Anh ta vừa dứt lời, liền có nữ sinh tới thông báo mọi người có thể đi vào dùng cơm.
Lúc Kỷ Phồn Âm đứng dậy, có chút cúi đầu, lúc đứng thẳng liền vuốt tóc đẩy ra sau vai.
Tống Thì Ngộ ở bên kia thỉnh thoảng sẽ nhìn chằm chằm vào cô không rời mắt, giống như trông thấy Kỷ Hân Hân và người khác đang nói chuyện với nhau, ánh mắt nóng hổi, cứ như muốn chọc một cái lỗ lên trên người cô.
—— Nhưng Kỷ Phồn Âm lại giả bộ như không nhìn thấy.
Tống Thì Ngộ không đưa tiền, nên hiện tại cô cũng lười diễn trò với anh ta.
Trong các đôi nam nam nữ nữ cùng nhau đi vào nhà hàng Tây, Thiệu Tề vẫn khá là tự nhiên đi theo bên cạnh Kỷ Phồn Âm nói chuyện cùng cô.
Đương nhiên phần lớn đều là anh ta nói, còn Kỷ Phồn Âm thì nghe.
Cho nên, khi Kỷ Phồn Âm đi đến bên cạnh bàn dài tùy ý chọn một vị trí dừng lại thì Thiệu Tề vẫn còn đang nói chuyện.
Một người khác vừa hay mượn thời cơ này ở sau lưng cô kéo cái ghế ra một đoạn nhỏ để cho Kỷ Phồn Âm ngồi xuống, khá là ga lăng trợ giúp cô nhập tọa.
Kỷ Phồn Âm quay lại nhìn thoáng qua, nhìn thấy đó không phải là nhân viên phục vụ, gật đầu nói một tiếng cảm ơn.
Cô đã quá quen thuộc khi được người khác tiếp cận nhiệt tình ân cần như vậy rồi.
Còn Thiệu Tề ở bên cạnh thì trừng to mắt nhìn về phía người đàn ông phía sau Kỷ Phồn Âm, ném ra ánh mắt tức giận, người đó không nhìn anh ta, mặt không thay đổi ngồi xuống ở một bên khác Kỷ Phồn Âm.
Lúc Kỷ Phồn Âm chậm rãi ăn salad thì liền phát hiện mình đã trở thành người làm cho người ta chú ý nhất trên cái bàn này.
Không chỉ có khách nam, mà đến cả cô gái hình như là người tổ chức buổi tiệc hôm nay gọi mọi người vào, cùng mấy cô gái khác bên cạnh cô ta cũng vẫn luôn tự cho rằng đã rất bí mật chỉ trỏ về phía cô.
Kỷ Phồn Âm nhai món cá hồi hun khói, suy tư nghĩ.
—— Chắc chắn là do Kỷ Hân Hân gây phiền phức, không cần phải để ý đến.
Buổi tiệc này dùng cơm theo hình thức phương Tây, một món ăn ăn xong thì mới lên một món ăn khác, người ăn khá nhiều, khó tránh khỏi thời gian cũng kéo dài khá là lâu.
Kỷ Phồn Âm ăn không nhanh không chậm, mãi đến món ăn cuối cùng đưa lên đồ ngọt, là một cái bánh chanh leo cùng mấy viên kem vani.
Cô nếm thử một miếng, cảm thấy vô cùng hài lòng: Ăn ngon thật.
Về sau nghỉ ngơi có thể tới nơi này ăn.
Kỷ Phồn Âm đang định ăn muôi thứ hai, bên tay phải liền có một đĩa bánh hoàn chỉnh không thiếu sót được đẩy tới.
Lúc cô quay đầu nhìn sang, cái người đàn ông từ lúc ăn cơm đến giờ không có nói qua một câu nào đột nhiên mở miệng nói: "Cho cô."
Kỷ Phồn Âm nhướng mày vui vẻ nhận lấy: "Cảm ơn."
Thiệu Tề lập tức nói theo: "Cậu có thích không? Vừa hay, tớ là đàn ông nên cũng không cảm thấy hứng thú với đồ ngọt lắm..."
"Không cần, ăn ba phần sẽ ngán." Kỷ Phồn Âm từ chối hảo ý của đối phương.
Thiệu Tề tiếp tục nhìn hằm hằm vào người đàn ông bên cạnh Kỷ Phồn Âm.
Nhưng mà đối phương vẫn không thèm nhìn anh ta lấy một cái.
Lúc này, Trình Lâm - người chủ sự buổi tụ hội lần này cuối cùng cũng cao giọng nói với các chị em gái bên cạnh: "Thật buồn cười, thời đại này, chỉ cần chỉnh trang nhan sắc một chút là có thể câu được mấy tên đàn ông ánh mắt không tốt đi lên lấy lòng."
Kỷ Phồn Âm chuyên tâm ăn bánh gatô, không để ý tới cô ta.
Trình Lâm: "..." Cô ta nghiến nghiến răng răng, càng lớn tiếng nói, "Có một khuôn xinh đẹp thật là tốt nha!"
Sau đó, cuối cùng cũng nhìn thấy Kỷ Phồn Âm vừa mới đưa một muôi bánh vào trong miệng, nét mặt nghi ngờ ngẩng đầu nhìn cô ta.
Phảng phất như đang hỏi "Người này, vì sao phải nói chuyện lớn tiếng như vậy" .
Trên khuôn mặt Kỷ Phồn Âm lúc này tràn đầy vẻ vô tội, còn có nét trong sáng chân thật rất là động lòng người.
Trình Lâm không thể nhịn được nữa: "Kỷ Phồn Âm, nhất định phải gọi thẳng tên của cô chứ gì?"
Kỷ Phồn Âm chớp chớp mắt: "Thật ngại quá, cô là?"
"Bớt giả vờ đi!" Trình Lâm ‘bốp’ một tiếng, đập cái thìa lên trên bàn, "Cô mặt dày tới tận buổi họp lớp mà tôi tổ chức, thế mà ngay cả tôi là ai cô cũng không biết?"
Kỷ Phồn Âm giật mình: "Cô là người triệu tập sao? Địa chỉ chọn rất khá, các món ăn trong nhà hàng cũng thật ngon."
Trình Lâm vô thức nói: "Cảm ơn."
... Qua một giây đồng hồ, cô ta mới phản ứng được, lại giận dữ: "Tôi đang mắng cô đố!"
Kỷ Phồn Âm: "Đâu có. Cô vừa khen tôi đẹp mà."
"Đó là mặt của Kỷ Hân Hân!" Trình Lâm khó chịu phản bác.
Kỷ Phồn Âm cười cười: "Đúng là sẽ có người nhận sai mà."
Tống Thì Ngộ không gia nhập cuộc đối thoại, lẩm bẩm: "..." Cô ta nói lời này không phải là muốn chỉ cây dâu mắng cây hòe đấy chứ?
"Nhưng mà tôi là chị gái song sinh của nó mà, " Kỷ Phồn Âm lung lay cái muôi đựng đồ ngọt, "Tôi còn đẻ sớm hơn nó một ngày."
"Còn có chuyện này nữa hả?" Bên cạnh, Thiệu Tề tò mò nói xen vào.
"Bởi vì lúc tôi sinh ra đúng lúc là nửa đêm, mặc dù chỉ kém nửa giờ, nhưng đã qua một ngày rồi." Kỷ Phồn Âm giải thích cho anh ta.
Đối diện, một cô gái không nhịn được cũng gia nhập vào cuộc đối thoại: "Oa, thật thần kỳ, vậy mỗi khi tổ chức sinh nhật thì cần phải tổ chức liên tiếp hai ngày luôn sao?"
Trình Lâm vốn đang làm khó dễ Kỷ Phồn Âm, lập tức không còn cảm giác tồn tại.
"Không, bọn tôi cùng nhau đón sinh nhật của nó." Kỷ Phồn Âm nói.
Thiệu Tề: "..."
Trình Lâm: "..."
Trên bàn, những người trưởng thành có thể hiểu được câu trả lời này của Kỷ Phồn Âm lập tức lâm vào xấu hổ, đến cả Tống Thì Ngộ cũng khẽ nhíu lông mày một cái.
Dù sao câu trả lời này, nghe thế nào cũng thấy rất là đáng thương...
Kỷ Phồn Âm hơi híp mắt, ăn hết miếng bánh, đổi sang cái đĩa khác, sau đó nhẹ nhàng nói: "Nhưng mà tôi là chị gái mà, hẳn là phải chiều em gái mình chứ."
Thiệu Tề: "... Là, là vậy sao?"
Trình Lâm vỗ bàn đứng lên: "... Cô, sao mà cô không có chút chí khí nào thế hả!"
Người trên bàn đều ngạc nhiên nhìn về phía Trình Lâm giận đến mức ném khăn ăn rồi rời đi.
Kỷ Phồn Âm cũng nhìn bóng lưng của cô ta, như có điều suy nghĩ: Hoá ra không phải là nhân vật phản diện, mà chỉ là người thẳng tính nói năng chua ngoa?
Loại người này ở trong phim cung đấu thường là loại người dễ bị người ta lấy ra làm bia đỡ đạn nhất.
Trình Lâm và mấy người bạn đuổi theo cô ta, bầu không khí trên bàn dần trở nên xấu hổ.
Mà Kỷ Phồn Âm vẫn bình tĩnh ăn xong phần bánh thứ hai, đứng dậy đi thanh toán.
—— Đương nhiên là chỉ thanh toán phần của cô thôi.
Kiếm tiền không dễ, lúc tiêu xài mặc dù sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ vơ vét của cải của【 Cám dỗ trở về nhà 】nhưng cũng không thể hao phí quá nhiều.
Thiệu Tề đuổi theo cô, còn nói là muốn lái xe đưa cô về nhà, Kỷ Phồn Âm khá là uyển chuyển cự tuyệt anh ta: "Tớ tạm thời không có ý định trở về nhà."
"Ồ..." Thiệu Tề có chút thất vọng, "Vậy... lát nữa cậu định đi chỗ nào? Tớ có thể đi cùng cậu không?"
Kỷ Phồn Âm suy tư một chút, rất thành thật khuyên can anh ta: "Chỗ mà tớ đi chưa chắc cậu sẽ cảm thấy hứng thú."
Ngày trước khi ngồi xử lý công việc ở nhà hàng Tây, cô đã chú ý tới ở gần chỗ đó có một cửa hiệu cho thuê băng đĩa.
Sau khi thời đại internet phủ sóng toàn dân, mấy cửa hiệu cho thuê băng đĩa biến mất rất nhanh.
Nhưng Kỷ Phồn Âm - một người làm trong ngành truyền hình điện ảnh, lại có một sở thích làm cho người khác khá là kinh ngạc: Thu thập băng đĩa.
Người bình thường có phòng làm việc, Kỷ Phồn Âm có phòng trưng bày băng đĩa của mình, cổ kim nội ngoại không chỗ nào là không có, từ góc độ giá trị mà nói thì cũng không hề nhỏ.
... Đương nhiên, hiện tại tất cả đều đã mất.
Sau khi thay đổi sang thế giới này, Kỷ Phồn Âm từng lên mạng tìm tòi qua, phát hiện thế giới này có khá nhiều đặc điểm tương tự với thế giới của cô trước kia nhưng lại có chỗ khác biệt, điểm rõ ràng nhất là ở thế giới này có rất nhiều tác phẩm truyền hình điện ảnh ưu tú mà ở thế giới của cô không có.
Tựa như phát hiện một bảo khố hoàn toàn mới, Kỷ Phồn Âm thực sự tràn đầy hứng thú với cửa hiệu này.
"Không sao, tớ hứng thú với nhiều thứ lắm!" Thiệu Tề lập tức tràn trề tinh thần, "Không đi thử thì làm sao biết được mình có thích hay không chứ?"
Người này có vẻ như rất là muốn đi cùng cô, Kỷ Phồn Âm cảm thấy mình cũng không cần thiết phải cố chấp cự tuyệt anh ta: "Được thôi."
Tiệm thuê băng đĩa cũng không xa nữa, chỉ cần qua một cây cầu, vượt qua một cái đèn xanh đèn đỏ, đi bộ một chút là đến được mục đích Kỷ Phồn Âm muốn đến.
Nghĩ đến sắp có thể đến được thiên đường phim ảnh, bước tiến của cô lập tức vừa nhanh vừa nhẹ.
Nhưng lúc mà cô đang đứng đợi ở đèn xanh đèn đỏ, Tống Thì Ngộ lại gọi điện thoại tới.
Kỷ Phồn Âm nhíu nhíu mày, nhận điện thoại: "Có chuyện gì sao?"
"Tôi không thích cô dùng mặt của cô ấy hẹn hò với người đàn ông khác, " Giọng nói Tống Thì Ngộ từ đầu bên kia điện thoại truyền ra, "Nửa giờ sau qua gặp tôi."
"Không được, " Kỷ Phồn Âm trực tiếp cự tuyệt anh ta, "Hôm nay là ngày nghỉ của tôi, muốn gặp thì lần sau nhớ hẹn trước."
"Cô thật sự nghĩ mình được hoan nghênh như vậy sao?" Tống Thì Ngộ đùa cợt nói, "Người Thiệu Tề thích là Hân Hân."
Kỷ Phồn Âm lơ đễnh, cô quay đầu về hướng ngược lại với Thiệu Tề, che microphone, dùng giọng gió hỏi Tống Thì Ngộ: "Vậy anh cảm thấy anh ta có làm chuyện giống như anh không?"
"..." Tống Thì Ngộ không trả lời, nhưng ở trên ngã tư đường coi như là khá yên tĩnh này, Kỷ Phồn Âm có thể nghe thấy trong giây phút đó, người kia đã hít mạnh một cái.
Kỷ Phồn Âm phì cười, cô khôi phục âm lượng bình thường: "Lát nữa điện thoại di động của tôi sẽ tạm thời yên lặng, có cần thì liên hệ qua Wechat đi, tôi làm xong thì sẽ trả lời lại."
Cô lễ phép chờ đợi vài giây đồng hồ, không nghe thấy Tống Thì Ngộ đáp lại, lễ phép chào một tiếng rồi liền cúp máy.
"Đèn xanh rồi, " Thiệu Tề tò mò hỏi, "Là chuyện công việc à?”
Kỷ Phồn Âm đổi phần cài đặt di động sang hình thức yên lặng, nghe vậy bèn gật đầu: "Đúng vậy, một khách hàng sở hữu tài chính rất hùng hậu."