Kỷ Phồn Âm ngày hôm trước đã phải làm việc quần quật suốt mười lăm giờ, vào ngày hôm sau cuối cùng cũng có thể nhàn nhã cho mình một kỳ nghỉ thả ga.
Đừng hỏi vì sao, đương nhiên là vì Tống Thì Ngộ tạm thời đang offline rồi.
Nhưng mà không sao hết, anh ta sẽ còn trở lại.
Lúc này, thẻ ngân hàng của Kỷ Phồn Âm rất giàu có, giàu có đến mức đủ cho cô có thể lập tức đi tìm một tòa nhà rồi trả tiền đặt cọc luôn cũng được, nhưng cô cũng không vội mua nhà, mà bình tĩnh nằm ở trong căn phòng thuê này xem phim truyền hình suốt cả một ngày dài.
Trong lúc đó, Kỷ Hân Hân có gọi điện thoại qua cho cô một lần, nói toàn những câu chuyện bình thường hàng ngày, còn kể một ngày của cô ta ở nước Pháp như nào.
"Đúng rồi," Lúc sắp cúp điện thoại, Kỷ Hân Hân giống như là nhớ ra cái gì, bèn hỏi, "Em nghe Trình Lâm nói là bọn họ gần đây đang định tụ hội một buổi làm gì đó, em chắc chắn không qua được rồi, chị muốn đi xem không?"
Kỷ Phồn Âm nghĩ nghĩ, không biết cái người tên Trình Lâm này rốt cuộc là ai.
"Chị không nhớ sao?" Kỷ Hân Hân nhỏ giọng, chậm rãi nhắc nhở cô, "Hồi lớp mười một đó, trong số những bạn học chuyển tới trường học của chúng ta, lúc ấy có một cô nữ sinh rất nổi danh, gia cảnh không tệ, vẻ ngoài rất xinh đẹp, cằm rất nhọn, học cùng một trường đại học với chúng ta, chính là hệ Anh ngữ đó."
Kỷ Phồn Âm nghĩ không ra, cảm thấy chắc cũng chỉ là người qua đường Giáp Ất Bính Đinh gì đó thôi.
Nhưng mà bạn học từ hồi phổ thông đến tận đại học vẫn còn liên lạc với nhau, chứng tỏ người đó cũng khá là thân thiết với Kỷ Hân Hân. Lại còn gia cảnh giàu có... Vậy trong nhóm tụ hội này chắc chắn là sẽ có rất nhiều cá của Kỷ Hân Hân.
Có lẽ có thể mở rộng thêm danh sách khách hàng.
Kỷ Phồn Âm lật tấm lịch hàng ngày lên, thờ ơ hỏi: "Ngày nào đó?"
"Ngày mốt nè. Chị cảm thấy hứng thú không?" Kỷ Hân Hân có chút kinh ngạc hỏi, "Em còn tưởng chị không thích... Vậy để em thêm chị vào trong nhóm nhé?"
"Được." Kỷ Phồn Âm đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Kỷ Phồn Âm lập tức được Kỷ Hân Hân thêm vào bên trong một nhóm nhỏ.
Sau đó Kỷ Hân Hân liền nói đã tới thời gian cô ta đi ngủ, rồi chúc mọi người một câu ngủ ngon.
Kỷ Phồn Âm nhìn thoáng qua thông báo nhóm, phát hiện người đề xuất đã rất chi tiết viết rõ thời gian và địa điểm tụ hội vào trong thông báo.
Cô ghi lại thời gian địa điểm vào trong lịch ngày, sau đó xem thử các thành viên nhóm.
Không có gì bất ngờ cả, ở đây không có ai nằm trong danh sách bạn bè của cô.
Nhưng mà danh sách bạn bè của Kỷ Phồn Âm vốn cũng rất ngắn, chỉ có thể đếm được mấy người trên đầu ngón tay—— cô không có người bạn nào, càng không thích xã giao với mọi người.
Sau đó, Kỷ Phồn Âm liền cài đặt nhóm này sang chế độ miễn quấy rầy.
【Yukki: @ Kỷ Phồn Âm? Cô ? Tới tham gia tụ hội? Không phải chứ, sao mặt cô dày thế, cứ như có người nào mời cô không bằng? 】
【Ngày mai nguyên khí cũng phải tràn đầy: Tôi vừa mới mở nhật ký cuộc trò chuyện, Hân Hân thêm cô ta vào đó, tôi thấy thật ra cũng không có gì quan trọng, chỉ mong lúc gặp mặt tất cả mọi người ăn mặc đàng hoàng một chút @ Kỷ Phồn Âm 】
【 Lý Tưởng: Chúng ta có thể giới thiệu người tham gia à? Vậy tôi mời học trưởng tới được không? 】
【 Ngày mai nguyên khí cũng phải tràn đầy: Vậy phải nhìn xem học trưởng đó là người nào. 】
【 Lý Tưởng: Đương nhiên là học trưởng Tống Thì Ngộ rồi. Tôi và anh ấy thỉnh thoảng còn gặp mặt nhau đó, đến lúc đó, tôi sẽ thử hỏi xem anh ấy có muốn tới hay không. 】
【Yukki: [ xem thường ] Kỷ Hân Hân không ở đây mà đòi mời được Tống học trưởng? Anh ấy mà nghe thấy Kỷ Phồn Âm cũng ở đây thì chẳng chạy luôn ấy chứ? 】
【Yukki: Tôi không điểm danh, nhưng mà mấy người không được hoan nghênh nên tự mình hiểu mà đi ra nhé. 】
【 Ngã Lý Bạch Tặc Lưu: Cậu hỏi một chút xem, ở công ty tôi vừa hay có chút việc muốn hỏi Tống học trưởng, anh ấy có thể tới thì thật là tốt @ Lý Tưởng 】
【 Lý Tưởng: Được chứ. Nhưng mà anh ấy không thích bị thêm vào nhóm, tôi không cho anh ấy vào được. Khi nào anh ấy trả lời thì tôi sẽ nói vào trong nhóm thảo luận một tiếng. 】
【 Ngày mai nguyên khí cũng phải tràn đầy: Được rồi ~ đã lâu rồi không gặp Tống nam thần, không biết liệu anh ấy có còn đẹp trai giống như trước kia hay không, có bạn gái chưa nhỉ? 】
【Yukki: Không phải chứ, các cậu đều không lên mạng xem tin tức à? Ngày tiệc tiễn biệt Kỷ Hân Hân, Tống học trưởng đã tặng hoa hồng cho cô ấy, siêu cấp lãng mạn, đáng tiếc là không thành công. 】
【 Người xem kịch: Sợ hãi. 】
【Yukki: Hừ, nhưng mà cũng không có nghĩa là một vài người nào đó sẽ có cơ hội đâu nhé? 】
【Yukki: ... 】
【Yukki: @ Kỷ Phồn Âm, cô giả chết à? 】
【 Ngã Lý Bạch Tặc Lưu: Cậu bớt tranh cãi đi, Hân Hân còn ở trong nhóm này đó, cô ấy sẽ nhìn thấy đấy. 】
【Yukki: Cậu đừng làm tôi cười, tôi sợ Kỷ Hân Hân chắc? Cậu nói cứ như Kỷ Hân Hân lúc nào cũng sẽ bênh vực Kỷ Phồn Âm ấy? 】
【Yukki: @ Kỷ Phồn Âm, cô ra đây! Có bản lĩnh vào nhóm mà không có bản lĩnh đáp lời à? 】
【Yukki: Được, không đáp lời đúng không, có bản lĩnh thì ngày mai cô đừng xuất hiện! 】
【 Lý Tưởng: ... Vốn muốn hỏi một chút, không biết có ai có thể gọi Bạch Trú đến được không, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút thì thấy thôi đi, ai có thể tuỳ tiện mời được đại thiếu gia đó chứ? 】
...
Ngày hôm sau, Kỷ Phồn Âm giống như ngày thường, không nhanh không chậm canh đúng thời gian đến nơi tụ hội.
Cô mặc một cái váy liền áo đơn giản màu đen gọt vai, lộ ra bả vai tinh xảo và một phần xương quai xanh.
Nơi tụ hội nằm ở trong hoa viên một nhà hàng đồ Tây lộ thiên, người làm chủ hiển nhiên là bao hết trầu này, nhân viên phục vụ nhìn thấy Kỷ Phồn Âm xong liền thân thiện tiến lên hỏi thăm có phải là tới tham gia tụ hội do Trình Lâm tổ chức hay không, cũng dẫn cô tiến vào trong đó.
Kỷ Phồn Âm thấy ở trong hoa viên có mấy cô gái trẻ tuổi đang đứng cùng một chỗ nói chuyện phiếm, trang phục trên người nhìn trông vô cùng tinh xảo đắt đỏ.
Những người khác hoặc ngồi hoặc đứng, hình như cũng có người quen hết.
Lúc nhân viên phục vụ dẫn Kỷ Phồn Âm tiến vào vườn hoa, tới gần lối vào, mấy cô gái kia mới chú ý tới cô.
"Kỷ Hân Hân? !" Một người trong đó khiếp sợ hỏi, "Không phải cậu đang ở nước Pháp sao?"
Kỷ Phồn Âm quét mắt nhìn đối phương một cái, bình tĩnh nói: "Tôi là Kỷ Phồn Âm."
Lần tự giới thiệu này dẫn tới oanh động còn lớn hơn trước đó, người vừa mới lớn tiếng chất vấn thậm chí còn hít vào một ngụm khí lạnh: "Kỷ Phồn Âm, sao có thể như vậy!"
"Vậy các cô cảm thấy chị gái song sinh của Kỷ Hân Hân sẽ có dáng dấp ra sao?" Kỷ Phồn Âm hỏi.
"..."
"..."
Nét mặt trên mặt mọi người đều như bỗng nhiên tỉnh mộng.
Kỷ Phồn Âm đang muốn đi qua bọn họ, liền nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói của nhân viên phục vụ "Mời tới bên này".
Cô quay đầu nhìn lại xem cái người đến còn đúng giờ hơn cô là ai, kết quả vừa liếc mắt liền nhìn thấy Tống Thì Ngộ.
Tống Thì Ngộ đang cùng một người đàn ông tuổi tác tương tự đi cùng một chỗ, anh ta hơi cúi đầu nghe đối phương nói chuyện, mặt mày ôn hòa ôn nhuận, thấy thế nào cũng giống một người đàn ông từ gia thế đến giáo dục đều rất tốt đẹp.
Ồ... Nhưng mà gia thế giáo dục của Tống Thì Ngộ đúng là đều rất tốt thật, chỉ là tính cách thì hơi lệch lạc.
Kỷ Phồn Âm chỉ nhìn một cái, đang định làm như không nhìn thấy đưa ánh mắt dời khỏi thân Tống Thì Ngộ thì Tống Thì Ngộ lại trùng hợp ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt cô.
Một giây sau, Tống Thì Ngộ liền dời đầu đi chỗ khác.
Động tác quay đầu rõ ràng có chút vội vàng và né tránh.
Kỷ Phồn Âm không thèm để ý đến anh ta, cô ngồi xuống, gọi phục vụ viên mang đến một ly nước chanh.
Tống Thì Ngộ vừa xuất hiện, lập tức trở thành tiêu điểm đám người, tất cả mọi người đều tiến lên nhiệt tình chào hỏi với anh ta.
Kỷ Phồn Âm chơi điện thoại, coi mấy âm thanh ngoài kia như nước đổ đầu vịt, nhưng cô cũng có một chút hiểu rõ hơn về địa vị của nhóm người này.
Nếu như gia thế địa vị là hình dạng một cái Kim Tự Tháp thì Tống Thì Ngộ ở trong đám người này chính là người ở tầng cao nhất, những người khác thì ở dưới đáy, cho nên thái độ của bọn họ đối với anh ta đương nhiên là sẽ rất nhiệt tình.
Kỷ Phồn Âm mặc dù không gia nhập vào cuộc đối thoại, nhưng nhân loại vốn là động vật dựa vào cảm giác, cho nên mỹ nhân luôn luôn được ưu đãi.
Kỷ Phồn Âm cứ như vậy, hai tay chống cằm, ở dưới cái dù che nắng lười biếng chơi điện thoại, rõ ràng không ném qua một ánh mắt cho bất luận kẻ nào, bộ dáng xa cách nhưng cũng có thể khiến người chung quanh không tự giác mà đặt ánh mắt lên trên người cô.
Mặt trời đáp xuống bờ vai trắng nõn của cô một quầng sáng nhỏ, nhìn tựa như là một nụ hôn trìu mến bị ánh nắng ôn nhu in dấu xuống.
Có người nhìn một chút liền không nhịn được tiến lên bắt chuyện: "Kỷ Phồn Âm? Đã lâu không gặp, cậu thay đổi thật nhiều, hướng ngoại hơn lúc trước nữa."
Kỷ Phồn Âm còn đang xem một cái video khá là dễ thương, trong video là con mèo nhỏ đang nũng nịu, lật cái bụng ra cho chủ nhân chọc.
Thế là nét mặt cô lúc giương mắt lên nhìn cũng vô cùng tự nhiên và nhu hòa: "Chỉ thay đổi kiểu tóc thôi mà."
Nam đồng học: "..." Đâu chỉ thay đổi kiểu tóc, cậu thực sự biến thành người khác." Cậu còn nhớ tớ không? Hồi chúng ta học phổ thông từng học cùng lớp đó, khi đó tớ là ủy viên thể dục."
Kỷ Phồn Âm cười cười: "Xin lỗi, không nhớ rõ."
"Không sao, không sao cả, khi đó chúng ta cũng không hay nói chuyện với nhau, " Nam đồng học lập tức tỏ ra là đã hiểu, anh hắng giọng, mang theo vẻ mặt mê đắm, hơi ửng đỏ, tự giới thiệu, "Tên tớ là Thiệu Tề."
"Chào cậu, " Kỷ Phồn Âm duỗi một cái tay ra với anh ta, điệu bộ rất tự nhiên, "Vậy hôm nay cứ coi như là chúng ta mới quen nhau đi."
Thiệu Tề không biết sao cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh, nụ cười trên mặt vẫn rất rực rỡ, đưa tay ra cầm tay Kỷ Phồn Âm.
Sau đó, Thiệu Tề bắt đầu ba hoa, thái độ nói chuyện dần dần trở nên tự nhiên, còn nói một chút về công chuyện của mình.
Kỷ Phồn Âm bỏ di động xuống chống cằm nghe anh ta nói, vẻ mặt nhìn có chút thờ ơ, nhưng điệu bộ lắng nghe tuyệt không qua loa, là loại biểu cảm khiến người ta vừa nhìn liền biết "Cô đang nghiêm túc nghe đối phương nói".
Trong lúc nhất thời, cuộc nói chuyện của hai người dần trở nên thân mật, người bên ngoài gần như không thể chen được vào.
...
"... Học trưởng?"
Tống Thì Ngộ lấy lại tinh thần, thu hồi ánh mắt chệch hướng từ vườn hoa sang chỗ dù che nắng, anh lộ ra nụ cười xin lỗi: "Thật ngại quá, tôi có chút thất thần."
"Cũng đúng thôi, " Đối phương nắm tóc, "Em cũng hơi giật mình, Kỷ Phồn Âm ngày trước đầu tóc lúc nào cũng rối xù, đây hình như là lần đầu tiên em thấy được dáng dấp thực sự của cô ta, thật sự là quá giống Kỷ Hân Hân."
Bên cạnh có người không nhịn nổi nhỏ giọng đáp lời: "Nhưng cũng chỉ có mặt là giống thôi, Kỷ Phồn Âm không thích cười, nhìn nhiều vài lần là sẽ có thể phân biệt ra được hai chị em bọn họ. Người học trưởng thích chính là Kỷ Hân Hân, làm sao có thể nhầm được!"
Tống Thì Ngộ: "..."
"Kỷ Phồn Âm hẳn là chưa có bạn trai nhỉ?" Có người ngo ngoe có ý đồ, "Thằng nhóc Thiệu Tề kia nhanh tay nhanh chân thật đấy, sớm biết vừa rồi tao đã..."
"Mày có thể ra mà, gia nhập nói chuyện cũng không khó." Người bên ngoài khuyến khích anh ta.
"Nhưng trước kia tao còn từng bắt nạt cô ta, hiện tại giả bộ như không có việc gì qua đó cũng không tốt lắm..."
Lúc mấy tên thanh niên trẻ tuổi mắt đi mày lại, dùng cùi chỏ xô đẩy lẫn nhau, Tống Thì Ngộ hơi lơ đãng ngắt lời bọn họ: "Trước kia các em nói là có nhóm dành cho lần tụ hội này đúng không?"
"Đúng vậy." Người đàn ông đang bị đồng bạn trêu chọc, ngờ vực gật đầu, "Nhưng mà em nghĩ học trưởng không thích vào nhóm, nên không có thêm anh vào."
Tống Thì Ngộ: "..."
Anh ta trầm mặc không nói, người thanh niên trẻ tuổi đứng ở trước mặt anh ta càng ngỡ ngàng: "Làm sao vậy học trưởng? Em không có nhớ lầm đâu nhỉ?"
Tống Thì Ngộ rủ ánh mắt xuống, nhấp một miếng nước: "... Không sao đâu, anh đúng là không thích vào nhóm."
Cái đề tài này cứ như vậy được lướt qua, mấy người lại hàn huyên một hồi, đột nhiên có người đè giọng xuống nói: "Này, mọi người mau nhìn qua bên kia đi!"
Tống Thì Ngộ cũng không tự giác ngẩng lên nhìn sang phía Kỷ Phồn Âm.
Cách đó không xa, Thiệu Tề và Kỷ Phồn Âm đang lấy điện thoại di động quét mã lẫn nhau, hiển nhiên cuộc trò chuyện vừa nãy không tệ, nên hiện tại hai người đã kết bạn rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT