Con mắt Tống Thì Ngộ hơi sáng lên, anh vô ý thức muốn cầm tay Kỷ Phồn Âm để lên trên tay mình.
Nhưng động tác người kia còn nhanh hơn cả anh, cô giơ tay lên, sờ sờ tóc của anh: "Anh là người rất quan trọng với em, em không muốn mất đi anh, Thì Ngộ."
Tống Thì Ngộ rất ngoan ngoãn cúi đầu: "... Sẽ không đâu."
Kỷ Phồn Âm duy trì nụ cười bên khóe miệng, nhẹ nhàng vuốt vuốt lên trên mái tóc mềm mại của người đàn ông, động tác nhẹ giống như đang vuốt ve một đám mây, đến cả da đầu của anh ta cũng không đụng vào thì đã thu trở về.
Nhưng Tống Thì Ngộ hiển nhiên không phát hiện ra điểm gì khác biệt, tâm tình của anh ta lúc này đang rất tốt.
Thế là Kỷ Phồn Âm liền biết, yêu cầu mà khách hàng muốn ngày hôm nay đã được hoàn thành rồi.
Phí phục vụ đã vào túi, hơn nữa mắt trần cũng có thể thấy được, thời gian phục vụ lần tiếp theo cũng sẽ không cách quá xa.
Bởi vì một người nếu như sa vào trong thế giới giả lập quá lâu thì có lẽ sẽ không thể quay về thế giới hiện thực được.
Chăm sóc Tống Thì Ngộ chờ đợi đến khi sô cô la hoàn toàn thành hình, Kỷ Phồn Âm tự tay học gói sô cô la, lại còn gắn một cái nơ con bướm lên trên hộp quà, cuối cùng dưới ánh mắt mong chờ của Tống Thì Ngộ đưa cái phần quà sô cô la buồn nôn này cho anh ta.
"Sinh nhật vui vẻ." Cô nghiêm túc nói, "Hi vọng về sau mỗi một năm sinh nhật của anh đều có thể vui vẻ như vậy."
—— Sang năm có lẽ còn chưa kiếm đủ tiền, cho nên phải duy trì quan hệ với một khách hàng tiềm năng như Tống Thì Ngộ, biết đâu quan hệ này còn có thể lâu dài.
"Cảm ơn." Tống Thì Ngộ tiếp nhận cái hộp tinh xảo, trầm ngâm một chút, "Anh hi vọng về sau mỗi một năm sinh nhật đều có thể ở cạnh bên em."
Hai tay Kỷ Phồn Âm chắp ở sau lưng, cười cười nhìn anh ta: "Chỉ cần anh đồng ý, nguyện vọng này đương nhiên cũng có thể thực hiện."
Tống Thì Ngộ cũng lộ ra nụ cười, anh coi cái hộp kia như trân bảo thu vào: "Đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn cơm trưa đi."
Chỗ ăn cơm trưa là một nhà hàng mà Tống Thì Ngộ yêu thích, Kỷ Phồn Âm nhẹ nhàng thay anh ta chọn món ăn mà anh ta yêu thích.
Buổi chiều thì đi đến một tiệm sách cảnh vật tĩnh mịch đọc sách, nói chuyện phiếm, trong suốt thời gian mấy tiếng, Kỷ Phồn Âm dỗ Tống Thì Ngộ đến mức vô cùng cao hứng.
Đến bữa cơm tối lại đổi sang một nhà hàng khác, có thêm dịch vụ đàn violon diễn tấu cùng với ánh nến lãng mạn.
Cuối cùng, hai người đi xem một vở ca kịch giá vé đắt đỏ, còn ngồi ở chỗ ngồi có view tốt nhất.
Kỷ Phồn Âm: "..." Đúng là một cuộc sống rất quý tộc, cảm ơn đã chiêu đãi.
Mười lăm tiếng thời gian làm việc gần như là nhoáng một cái đã qua.
Tống Thì Ngộ đưa Kỷ Phồn Âm về chung cư Kỷ gia.
Kỷ Phồn Âm chú ý tới đồng hồ trên xe lúc này là mười một giờ hai mươi phút, giống như Tống Thì Ngộ đặc biệt kết thúc một ngày hẹn hò trước thời gian hơn nửa giờ vậy.
Chắc là lần đếm ngược trước tạo ra bóng ma tâm lý cho anh ta rồi.
Giống như là đang lúc cao trào bị ngắt cụt hứng vậy.
Xe chỉ dừng đến cổng khu chung cư, Tống Thì Ngộ trầm mặc dừng xe lại, nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay.
"Cám ơn anh đã tiễn em về nhà." Kỷ Phồn Âm tận chức tận trách thực hiện nốt nhiệm vụ cuối cùng, "Hôm nay sinh nhật, anh có vui vẻ không?"
"... Có em ở bên, anh rất vui vẻ." Tống Thì Ngộ khẽ đáp.
Đôi lông mi dài của anh ta rũ xuống che lại đôi mắt, cả người tự nhiên nhiễm lên một chút vẻ u buồn giống như trời sinh tự có: "Nếu như em có thể thích anh thì tốt hơn."
Kỷ Phồn Âm chớp chớp mắt.
Đây không phải là hạng mục chính anh ta cự tuyệt không muốn phục vụ hay sao?
Đương nhiên thời gian phục vụ còn chưa kết thúc, cứ như vậy mà từ chối khách hàng thì rất mất đi tố chất chức nghiệp.
Thế là cô nhìn trái nhìn phải rồi nói với anh ta: "Kỳ thật em còn chuẩn bị cho anh một phần quà sinh nhật khác."
Ánh mắt Tống Thì Ngộ quả nhiên lập tức nhìn về phía cô: "Thật sao?"
Kỷ Phồn Âm từ trong túi, lấy ra một hộp trang sức nhỏ hơn bàn tay: "Ừm, em đã chuẩn bị từ mấy ngày trước."
—— Đương nhiên không phải. Là hôm qua vừa mới mua.
Tống Thì Ngộ ngậm miệng, cẩn thận nhận lấy, do dự mấy giây mới mở ra, hai mắt có chút mở to: "Giống cái mà anh..."
"Một đôi vòng tay." Kỷ Phồn Âm duỗi cổ tay ra, lung lay trước mặt Tống Thì Ngộ.
Cô đang mang vòng tay hôm qua mà Tống Thì Ngộ tặng cho cô, cô cũng tặng lại cho Tống Thì Ngộ một vòng bản nam giống y như vậy.
Nói cách khác, là vòng tình nhân.
Mặc dù có hơi quý, nhưng mà dù sao Tống Thì Ngộ cũng đã cho cô không ít, coi như là giảm giá cho anh ta.
Kỷ Phồn Âm dùng giọng nói thấp thỏm hỏi anh ta: "Em nghĩ anh chắc là vừa ý mới mua... Anh có thích không?"
Tống Thì Ngộ giật giật hầu kết, hồi lâu mới trả lời: "Thích... . Hân Hân, em có thể đeo lên cho anh không?"
Kỷ Phồn Âm đương nhiên sẽ đưa phật đưa đến Tây Thiên, lập tức lấy vòng tay ra đeo lên trên cổ tay Tống Thì Ngộ.
"Em đi nhé?" Cô cười hỏi.
"... Gặp lại."
Sau khi Kỷ Phồn Âm bước ra ngoài xe, xe Tống Thì Ngộ gần như không dừng lại đã vội vàng rời đi.
Kỷ Phồn Âm đứng ở ven đường đưa mắt nhìn chiếc xe của anh ta vút đi như xé gió, giống như tăng hết tốc lực, cứ như sau lưng có quỷ đang đuổi vậy.
Chờ đến khi đuôi xe của Tống Thì Ngộ hoàn toàn biến mất, Kỷ Phồn Âm mới nhếch lông mày, tắt nụ cười công nghiệp kia, mở điện thoại di động ra tắt đồng hồ đếm ngược còn ba phút nữa là sẽ vang lên.
Đàn ông, chậc chậc.
Biết rõ mình đang nằm mơ, nhưng vẫn cố tình giẫm vào giấc mộng ngu xuẩn.
Mặc dù Kỷ gia ở ngay sau lưng, nhưng Kỷ Phồn Âm cũng không thể trở về, cô mở APP gọi xe, đang chuẩn bị gọi xe về phòng mướn của mình ở, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng còi xe.
Cô quay đầu nhìn lại, trông thấy Bạch Trú nghiêng người dựa vào cái xe gắn máy.
Cậu ta hiển nhiên đã ở nơi đó nhìn từ đầu đến đuôi.
"Muốn tìm em gái của tôi thì tới đây cũng không gặp được đâu." Kỷ Phồn Âm hảo tâm nhắc nhở cậu ta.
Bạch Trú không bị cô chuyển chủ đề, mà cau mày hỏi: "Có phải cô giả trang thành chị ấy ở bên ngoài làm chuyện gì bại hoại ảnh hưởng đến thanh danh của chị ấy hay không?"
Mạch não này thật là ưu tú.
Kỷ Phồn Âm vẫn ung dung hất mái tóc dài ra sau vai: "Chuyện gì mà bại hoại thanh danh? Buổi sáng lúc đi không phải tôi đã nói rồi sao, tôi đang làm việc."
"Người vừa nãy ở trong chiếc xe kia là ai?" Bạch Trú nhanh chân tới gần Kỷ Phồn Âm, "Tôi hỏi có phải cô dùng cái tên 'Kỷ Hân Hân' để đi ra bên ngoài lừa gạt đàn ông hay không! Trước kia cô không bao giờ ăn mặc như vậy, đến cả mặt cũng không lộ ra, chờ chị ấy đi ra nước ngoài, cô lại đột nhiên bắt đầu học theo chị ấy, chẳng lẽ không phải là vì cô muốn dùng thân phận của chị ấy ra ngoài giả danh lừa bịp hay sao? Đợi đến khi chị ấy trở về, cô sẽ dùng những chuyện này để vũ nhục chị ấy, có đúng hay không?"
Kỷ Phồn Âm trầm tư thật lâu, nghiêm túc hỏi lại: "Gần đây cậu xem bộ phim truyền hình nào vậy?"
Người bình thường sẽ không nghĩ ra được mấy chuyện này đâu.
"Nói sang chuyện khác ư?" Bạch Trú đứng sừng sững ở trước mặt Kỷ Phồn Âm, giống như con sư tử con tức sùi bọt mép, "Cô có dám nói ra người trong chiếc xe kia là ai hay không?"
"Đây là bí mật công việc." Kỷ Phồn Âm bình tĩnh cự tuyệt cậu ta.
"Chuyện cô ra ngoài bán thân mà cũng có thể nói là bí mật công việc?" Bạch Trú giễu cợt hỏi.
Kỷ Phồn Âm thở dài, lười tức giận với mấy đứa nhóc: "Không phải cậu thích em gái tôi sao?"
"Vậy thì thế nào?" Bạch Trú híp mắt, "Tôi thích chị ấy, không có nghĩa là tôi cũng sẽ tha thứ cho cô. Huống chi cô còn hủy hoại thanh danh của chị ấy —— "
"Vậy cậu cảm thấy, người như tôi có thể tùy tiện đóng giả được nó hay sao?" Kỷ Phồn Âm hỏi.
"..." Bạch Trú đột nhiên bị câu nói này của cô chế trụ, hai gò má quẫn bách hơi đỏ lên, "Ai... Ai biết cô chuẩn bị dùng thủ đoạn gì? Nhưng gương mặt này của cô vốn giống chị ấy y như đúc!"
"Nói như vậy, " Kỷ Phồn Âm dụ dỗ cậu ta, "Cho dù tôi giả bộ là nó thi người thích nó —— ví dụ như cậu —— không phải cũng có thể dễ dàng nhận ra tôi là kẻ giả mạo hay sao?"
"Đương nhiên!" Bạch Trú lập tức hét lên, "Cho dù cô có bắt chước thế nào thì cũng không thể nào trở thành chị ấy."
"Vậy không phải là tốt rồi sao, sẽ không ai bị tôi lừa gạt được, tôi chẳng phải chỉ là một kẻ tôm tép nhãi nhép hay thôi sao?" Kỷ Phồn Âm đặt lòng bàn tay lại với nhau, "Người bị tôi lừa gạt, chắc chắn là người đầu óc không dùng được, thích tôi không đủ sâu, có đúng hay không?"
Bạch Trú: "..."
Nét mặt cậu ta nhìn tựa như là còn muốn cãi nữa nhưng trực giác lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Cuối cùng cậu ta cũng không gật đầu, mà hung tợn ném một câu cảnh cáo: "Tôi biết cô chắc chắn đang mưu đồ cái gì —— tôi sẽ theo dõi cô, đừng để tôi bắt được!"
Kỷ Phồn Âm đưa mắt nhìn người thiếu niên cưỡi môtô ầm ầm đi xa, đứng nguyên tại chỗ bình tĩnh dùng di động gọi một chiếc xe.
Người trẻ tuổi lúc nào cũng tràn đầy tinh lực như vậy.
Nói thì nghe hùng dũng lắm, về sau không phải thân thể còn rất thành thật tiếp nhận lời "giới thiệu" của Tống Thì Ngộ hay sao?
Trên đường về nhà, Kỷ Phồn Âm cố ý mở app 【 Cám dỗ trở về nhà 】 ra nhìn dao động tình cảm hôm nay của Tống Thì Ngộ.
Trong lúc phục vụ, cô rất là tuân thủ quy củ, tuyệt đối sẽ không nhìn điện thoại trên đường, thế là sau khi tách khỏi Tống Thì Ngộ cô mới cầm điện thoại di động ra xem.
Ngoại trừ vừa rồi Bạch Trú cũng tăng một chút xíu tình cảm, Tống Thì Ngộ đương nhiên sẽ không khiến cho Kỷ Phồn Âm thất vọng, tình cảm anh ta cả ngày hôm nay có thể nói là vô cùng trầm bổng chập trùng, nhiều đến mức trong mục Chi tiết có tận thêm mười phần ghi chú.
Hai lần lớn nhất, theo thứ tự là lúc ở trong nhà xưởng sô cô la, và lúc vừa mới tạm biệt nhận được quà sinh nhật bất ngờ.
Cái này không khác biệt lắm với dự đoán của Kỷ Phồn Âm.
Nhưng đợi đến khi cô rửa mặt xong nằm ở trên giường, lần cuối cùng mở mục Chi tiết ra xem, đột nhiên phát hiện lại có thêm một phần ghi chú mới.
Tống Thì Ngộ, mười vạn tình cảm.
Kỷ Phồn Âm nhìn một chút, bèn cười khúc khích.
Thời gian này mà tâm tình còn chập chờn lớn như thế, xem ra Tống Thì Ngộ đã lấy lại tinh thần rồi.
Kỷ Phồn Âm không quan tâm chút nào, đưa tay đổi điện thoại sang chế độ miễn quấy rầy, đặt lên trên tủ đầu giường, hai mắt nhắm lại, ngủ thiếp đi.
...
Tống Thì Ngộ rời khỏi chung cư Kỷ gia, chân ga gần như dẫm kịch cỡ, giống như đang trốn tránh để không phải nghe thấy tiếng đồng hồ đếm ngược kia vang lên.
Chỉ cần không nghe được tiếng chuông thì sẽ giống như... là giấc mộng này không kết thúc.
Giống như cái người dỗ ngon dỗ ngọt, trong mắt chỉ có một mình anh kia thật sự là Kỷ Hân Hân.
Sau khi lái ra mấy trăm mét, Tống Thì Ngộ mới chậm rãi giảm tốc độ, chạy thẳng về đến nhà.
Mười lăm tiếng ngày hôm nay vô cùng thỏa mãn và ngọt ngào.
Chỉ khi mà mọi thứ kết thúc, cơn thỏa mãn ngọt ngào liền hóa thành trống rỗng và châm chọc.
Tống Thì Ngộ cho xe vào trong ga-ra, không trực tiếp xuống xe, mà ngồi trên chỗ ngồi kinh ngạc nhìn vòng tay trên cổ tay của mình hồi lâu.
Là quà sinh nhật Hân Hân mua cho anh, lại còn là cô tự tay đeo lên cho anh...
Không! Là Kỷ Phồn Âm!
Hô hấp Tống Thì Ngộ cứng lại, trái tim giống như là muốn nổ tung, giống như là cuồng loạn.
Anh nổi giận giật mạnh vòng tay từ trên cổ tay của mình xuống, mở cửa xe ra ném mạnh ra ngoài, phát ra liên tiếp tiếng vang lách cách.
Mãi đến khi âm thanh kia ngừng lại, Tống Thì Ngộ mới dần bình ổn lại được tiếng thở dốc gấp rút.
Anh cắn răng đập một cái lên tay lái, rồi lại nhảy xuống xe đi lấy hộp quà sô cô la phía sau chỗ ngồi, thô bạo giật cái nơ ra, đang muốn ném luôn cái sô cô la hình trái tim bên trong lên trên tường thì động tác ném đột nhiên dừng lại.
Rốt cuộc vẫn không ném.
Thế là anh lại mở Wechat ra, tìm đến cái tên Kỷ Phồn Âm, không nói tiếng nào xóa bỏ kết bạn, lúc này cơn uất khí trong ngực mới được đả thông.
Anh nhìn đi nhìn lại miếng sô cô la, cuối cùng cầm nó rời khỏi nhà để xe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT