Ngày thứ hai là sinh nhật của Tống Thì Ngộ, Kỷ Phồn Âm dậy rất sớm, dưỡng da vô cùng cầu kì, trang điểm, thay đổi kiểu tóc, cuối cùng mới thay bộ trang phục mà Tống Thì Ngộ đưa tới.
Vừa ra đến trước cửa, Kỷ Phồn Âm liền nhìn toàn thân mình trong kính, hướng về bên trong đó điềm tĩnh nở một nụ cười mỹ lệ.
—— Buồn cười nhất chính là, bản tính của Kỷ Hân Hân thực sự không phải người như vậy.
Cô và Kỷ Hân Hân đều đang diễn, đã vậy còn lừa gạt cùng một người.
Chuyện này hoang đường nhưng cũng quá thú vị.
Ngồi xe tiến về nơi mà Tống Thì Ngộ đã hẹn trước, Kỷ Phồn Âm lại mở bản yêu cầu phục vụ mà hôm qua anh nhắc đến ra.
Yêu cầu của Tống Thì Ngộ nói khó không khó, nói đơn giản cũng không đơn giản.
Tổng thể mà nói thì cũng chỉ có một ý.
—— Tống Thì Ngộ và Kỷ Hân Hân chắc chắn là đã cãi nhau.
Thật thú vị, loại Hải Vương cấp bậc cao như Kỷ Hân Hân hẳn là sẽ không dễ dàng thất thủ ở một điểm rất nhỏ như vậy đâu.
Nói một cách khác, cô ta hẳn là đã cố ý làm cho Tống Thì Ngộ không vui.
Nhưng mà đối với Kỷ Phồn Âm mà nói thì đây cũng không phải là chuyện xấu, bởi vì nếu Tống Thì Ngộ không vui thì anh ta sẽ đến chỗ cô dùng tiền mua vui.
Lúc chiếc xe chậm rãi dừng ở ven đường, Kỷ Phồn Âm cầm điện thoại di động lên rồi xuống xe, thuận thế nhìn thời gian lướt qua.
Còn có mười phút nữa là đến chín giờ.
Kỷ Phồn Âm điềm tĩnh đi đến một cửa hàng gần đây mua hai cốc cà phê, một cốc đặc biệt chọn theo khẩu vị mà Tống Thì Ngộ yêu thích.
Kỷ Phồn Âm một tay cầm một cốc đang định rời khỏi cửa hàng thì liền nhìn thấy Bạch Trú đi qua quán cà phê.
Trên khuôn mặt thiếu niên là một vẻ vô cùng không kiên nhẫn, bị bạn cùng lứa vây quanh ở chính giữa, ngũ quan xuất sắc, dáng người cao gầy, môi hồng răng trắng, dù đứng ở trong đám người thì cũng trở thành tiêu điểm trong tầm mắt mọi người.
Kỷ Hân Hân vừa mới đi được mấy ngày, cho nên tâm trạng đám người theo đuổi cô ta lúc này đương nhiên cũng là lúc bết bát nhất.
Bạch Trú vẫn đang đi học nên không thể đi theo Kỷ Hân Hân đến nước Pháp, Kỷ Phồn Âm nhớ là cha mẹ của cậu ta vô cùng phản đối việc này, tạm thời tịch thu hộ chiếu của cậu ta.
Kỷ Phồn Âm khẽ nhấp một ngụm cà phê ấm áp trong tay, cười cười rời ánh mắt khỏi người Bạch Trú, nhịp chân nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa quán.
Cô vừa mới rời đi thì Bạch Trú và các bạn của cậu ta đã cùng nhau tiến vào trong quán cà phê.
Trong lúc đám bạn líu ríu lải nhải bên tai, Bạch Trú cau mày ngẩng đầu nhìn lướt qua trong tiệm, ánh mắt gần như trong một giây đồng hồ đã bị bóng người biến mất ở một góc cửa sổ sát đất bắt lấy.
Bóng lưng của Kỷ Hân Hân, cậu ta không thể nào nhận sai được!
Bạch Trú không chút nghĩ ngợi đuổi theo, xuyên qua đám người đẩy cửa thủy tinh ra, gần như là mạnh mẽ vượt qua toàn bộ mặt tiền cửa hàng, sau đó xoay sang trái đuổi theo bóng lưng kia.
Cô ấy trở về rồi sao? Cô ấy không phải còn đang ở Paris sao?
Người thiếu niên cao, chân dài, tốc độ phi nước đại nhanh giống như là điện chớp, rất nhanh đã tìm được bóng lưng kia từ trong đám người.
Lúc đến gần, cậu vô thức giảm nhịp chân, đứng ở phía sau lưng người kia, không chắc chắn gọi một tiếng: "Chị gái?"
Đối phương dừng bước, quay đầu lại phì cười: "Lần thứ hai cậu nhận lầm rồi đó, người mình thích và người mình ghét mà còn không phân rõ được sao?"
Biểu cảm ôn hòa trên mặt Bạch Trú lập tức biến mất, cậu ta nhíu chặt lông mày, chán ghét đọc lên tên của đối phương: "Kỷ Phồn Âm."
"Bạch thiếu." Kỷ Phồn Âm khẽ gật đầu với cậu ta.
"Cô bắt chước phong cách ăn mặc của chị ấy?" Bạch Trú nhìn cô từ trên xuống dưới, "Cô cho rằng làm như vậy thì Tống Thì Ngộ sẽ thích cô sao?"
Kỷ Phồn Âm tò mò thỉnh giáo: "Làm sao cậu biết được tôi hi vọng Tống Thì Ngộ thích tôi?"
"Tống Thì Ngộ đã nói rồi, anh ta chỉ dấu diếm một mình chị ấy thôi, sợ chị ấy khổ sở vì cô." Hai tay Bạch Trú thục vào trong túi áo khoác, khẽ nói, "Chuyện cô thích Tống Thì Ngộ vốn không phải là bí mật, tất cả mọi người đều biết cô không biết tự lượng sức mình."
Cậu ta tưởng là Kỷ Phồn Âm sẽ bị lời nói nhục mạ của cậu ta làm cho xấu hổ rơi nước mắt.
Nhưng mà Kỷ Phồn Âm chỉ như có điều suy nghĩ ừ một tiếng, rồi lại ngẩng đầu nói: "Tôi còn vội đi làm việc, cậu cứ tự tiện đi."
Bạch Trú "?" Nhìn Kỷ Phồn Âm cầm hai chén cà phê rời đi, trái tim cậu ta như bị một đám kiến bò qua ngứa ngáy, khó chịu.
Nhưng cậu ta rất nhanh đã nhận ra, bây giờ mắng Kỷ Phồn Âm chẳng khác nào là mắng Kỷ Hân Hân, thế là lập tức thu lời muốn nói lại.
Bạch Trú nhìn bóng lưng Kỷ Phồn Âm đã đi xa, dáng người kia yểu điệu, mỹ lệ, tự tin, không hề giống Kỷ Phồn Âm khúm núm lúc trước.
Kỷ Phồn Âm có việc làm? Không phải sau khi tốt nghiệp cô ta vẫn luôn thất nghiệp sao?
...
Kỷ Phồn Âm bỏ mặc Bạch Trú ở đây, cũng không sợ người tâm cao khí ngạo như cậu ta sẽ truy hỏi căn nguyên.
Trong lòng cô thì Bạch Trú được xếp ở tầng dưới cùng, đến cả nhớ tên cậu ta thôi cũng coi như là ban ân, nên thực sự không cần lo lắng Bạch Trú hiếu kì cô đang làm cái gì.
Bạch Trú đương nhiên cũng sẽ là một cây rau hẹ đáng cắt, nhưng mà sẽ không dễ dàng như Tống Thì Ngộ, chỉ cần trồng vào trong chậu là xong.
Kỷ Phồn Âm ung dung đứng đợi ở chỗ mà Tống Thì Ngộ hẹn trước, chỉ chốc lát sau, một cái xe con màu đen dừng ở trước mặt cô, cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế tự động mở ra.
Kỷ Phồn Âm xoay người đưa một cốc cà phê cho Tống Thì Ngộ ngồi ở ghế lái, cười một tiếng với anh: "Sinh nhật vui vẻ! Uống tráng miệng không? Em mua cho anh cà phê đó."
Tống Thì Ngộ nhìn cô một chút, hình như là còn chưa điều chỉnh xong trạng thái, không nói một lời nhận lấy chén giấy rồi đặt ở giữa chỗ ngồi của hai người.
Kỷ Phồn Âm kéo váy ngồi vào trong xe, đóng cửa xe lại, vừa thắt dây an toàn vừa nói: "Mua xe mới à? Trước kia chưa từng thấy anh lái chiếc xe này bao giờ."
Tống Thì Ngộ đạp chân ga, không yên lòng nói: "Ừm, hôm qua vừa mới mua."
Kỷ Phồn Âm hiểu rõ: Gặp riêng mà, đương nhiên không nên lái mấy cái xe trước kia, bị người ta nhận ra thì rất là không tốt.
"Đúng rồi, vừa rồi em gặp Bạch Trú, cậu ta hình như đang đi chơi với bạn học." Kỷ Phồn Âm có ý đồ xấu nói cho Tống Thì Ngộ biết chuyện này, "Còn chào hỏi em một tiếng."
"Bạch Trú chào hỏi cô?" Tống Thì Ngộ dừng một chút, "... Có phải là cậu ta nhận lầm cô hay không?"
Kỷ Phồn Âm cầm chén cà phê cười: "Cậu ta chào hỏi với Kỷ Hân Hân mà, đâu có nhầm."
Tống Thì Ngộ cau mày: "Cô không nói thêm gì dư thừa nữa đấy chứ..."
"Làm sao có thể, " Kỷ Phồn Âm ngắt lời anh ta, "Hôm nay em đâu phải tới gặp cậu ta, làm sao cậu ta có thể so với anh được?"
Tống Thì Ngộ: "..."
Anh ta không nói gì nữa, nhưng Kỷ Phồn Âm cảm thấy tốc độ xe hình như nhanh đã hơn một chút so với vừa rồi.
Đi qua quán cà phê vừa rồi, Kỷ Phồn Âm thờ ơ nhìn thoáng qua sang bên kia.
Bạch Trú đứng ở trước cửa, hai tay đút túi, dáng vẻ không quan tâm đến ai, đôi lông mày đậm nhíu lại, nặn ra một nếp gấp không mấy vui vẻ, toàn thân trên dưới viết rõ bốn chữ.
—— Đừng đụng vào lão tử.
Mấy đứa bạn cười chọc chọc bờ vai của cậu ta nói cái gì đó, liền bị cậu ta nghiêng đầu không kiên nhẫn đuổi đi.
"Cô cười cái gì, " Tống Thì Ngộ đột nhiên hỏi, "Ngoài cửa sổ có cái gì à?"
Một cây rau hẹ khác. Kỷ Phồn Âm nghĩ.
Sau đó cô quay đầu lại, bình thản trả lời: "Em nhìn thấy trên cửa sổ xe có bóng của anh đó. Trước kia anh cũng ngồi lái xe, hôm nay hình như là lần đầu tiên em được ngồi ở trên ghế lái phụ của anh."
"Hôm nay là sinh nhật của anh, anh chỉ muốn hai người chúng ta có thể ngồi cùng một chỗ." Tống Thì Ngộ nói.
Anh ta hình như cuối cùng cũng tiến vào trạng thái, thần thái và cách nói chuyện cũng bắt đầu tự nhiên hơn.
"Tốt lắm, " Kỷ Phồn Âm còn tự nhiên hơn anh ta, "Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"
Tống Thì Ngộ nở nụ cười: "Nhà máy sô cô la."
...
Kỷ Phồn Âm thật sự không nghĩ ra là Tống Thì Ngộ lại đưa cô tới một nơi như là nhà máy sô cô la.
Nói như thế nào đây, anh ta là cái loại người bất luận là nhân cách giả tạo hay là nhân cách thực cũng đều khá là khó hiểu.
Nhưng Kỷ Phồn Âm cũng không phải không thể hiểu được.
Người đàn ông đáng thương này chỉ muốn Kỷ Hân Hân làm cho anh ta một phần sô cô la vị đặc biệt mà thôi.
Vì thế anh ta chẳng những bỏ ra một trăm năm mươi tám vạn mua một chiếc xe, mà còn bao hết nhà máy sô cô la trong một buổi sáng.
"Lúc trước em chưa từng làm sô cô la thủ công, " Kỷ Phồn Âm lẩm bẩm, "Không biết làm thế nào, có thể sẽ rất khó ăn."
"Không sao, chỉ cần là món em tự mình làm, anh đều sẽ thích." Tống Thì Ngộ nói với ngữ khí hòa hoãn.
"Đó là đương nhiên, anh là người đầu tiên chấp nhận ăn sô cô la em làm, nếu như anh không thích thì chẳng phải em sẽ rất mất mặt hay sao?" Kỷ Phồn Âm nói như chuyện đương nhiên.
Hai câu này lật qua lật lại cũng chỉ truyền đạt một ý tứ.
Tống Thì Ngộ anh, là người đầu tiên được ăn sô cô la do Kỷ Hân Hân tôi làm ra.
Khách hàng nghe xong quả nhiên rất vui, mở bếp lên.
Kỷ Phồn Âm nghiêm túc đọc qua một lần sách hướng dẫn làm sô cô la thủ công mà nhân viên công tác đưa cho, cảm thấy cũng không quá là khó, thế là bèn lấy sô cô la ra, cho vào trong cái chén nhỏ đun cách thủy rồi chậm rãi quấy để làm tan chảy.
"Làm hình gì thì đẹp?" Cô lấy khuôn đúc ra đưa cho Tống Thì Ngộ xem.
Ánh mắt Tống Thì Ngộ lướt qua đủ loại khuôn đúc, cuối cùng rơi vào một cái có hình trái tim.
Thật là dễ đoán. Kỷ Phồn Âm lập tức nghĩ.
"Anh thích cái nào?" Cô hỏi thăm.
Tống Thì Ngộ ho nhẹ một tiếng: "Cái nào cũng được."
Thế là Kỷ Phồn Âm liền trực tiếp cầm cái khuôn đúc hình trái tim khá là tinh xảo kia lên: "Em thích cái này, vậy dùng cái này đi."
Tống Thì Ngộ trầm thấp ừ một tiếng.
—— Quá dễ hiểu, quá easy.
Kỷ Phồn Âm thật muốn dạy cho người đàn ông này một tiết phản Hải Vương.
Nhưng cô nghĩ lại, khách hàng nam đần một chút mới là tốt nhất, thế là cô lại từ bỏ ý nghĩ này, hết sức chuyên chú hòa tan sô cô la rồi chậm rãi đổ vào khuôn đúc, dựa theo giáo trình mà tiến hành định hình làm lạnh.
Trong quá trình chờ đợi làm lạnh, Tống Thì Ngộ đột nhiên nói đến chuyện lúc trước: "Ngày đó ở trên tiệc tiễn biệt, em nói anh thổ lộ rất đột nhiên, nhưng kỳ thật không phải, anh từ lâu đã thích em rồi."
Kỷ Phồn Âm chớp chớp mắt, nhớ tới yêu cầu đặc biệt mà Tống Thì Ngộ nói hôm qua.
Anh ta muốn nghe Kỷ Hân Hân nói lời xin lỗi với anh ta sau sự việc hai ngày trước.
Mặc dù nội dung cụ thể như nào, Kỷ Phồn Âm không được biết, nhưng cô cũng không cần biết.
Có lẽ là vì Tống Thì Ngộ không có được những gì mình muốn từ Kỷ Hân Hân, cho nên mới muốn lấy được vài lời an ủi của thế thân như cô để huyễn hoặc, lừa gạt bản thân.
Mà Kỷ Phồn Âm cũng thu phí để tới thỏa mãn nguyện vọng này của anh ta.
"Chúng ta quen biết nhau bốn năm. Bốn năm đại học, anh vẫn luôn thích em." Tống Thì Ngộ buông thõng mắt, chậm rãi nói, "Lựa chọn ngày đó thẳng thắn với em, là bởi vì biết nếu em đi nước Pháp, em sẽ quen biết được thêm nhiều người, có lẽ trong đó sẽ có người có thể khiến em yêu... Anh không muốn như thế."
Kỷ Phồn Âm an tĩnh nghe, không chen lời vào.
"Em cự tuyệt anh, anh không quá để tâm." Tống Thì Ngộ nói đến đây liền dừng lại một lát, sau đó mới nói tiếp, "Nhưng hôm nay em nói trong điện thoại bảo anh phải xóa bỏ phần tình cảm này... . Có thích một người hay không, đây không phải là chuyện anh có thể khống chế."
Kỷ Phồn Âm cuối cùng cũng đã hiểu, ngày đó hai người kia ầm ĩ là vì chuyện gì.
"Xin lỗi anh." Cô nhẹ nhàng nói, giọng nói ngọt ngào giống như là đang ca hát, "Là em không cân nhắc đến cảm thụ của anh, nói như vậy rất không tôn trọng anh, em xin lỗi anh. Hôm nay là sinh nhật của anh, em không hi vọng anh không vui, em sẽ thu hồi câu nói kia, anh cũng đừng tức giận với em nữa, có được không?"
—— Làm phiền anh tha thứ cho Kỷ Hân Hân, tiếp tục làm quân cờ dưới váy của cô ta đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT