Buổi tối ngày thứ hai sau khi gặp mặt Tống Thì Ngộ, Kỷ Phồn Âm đeo kính mắt, ngồi trong nhà hoàn thiện bản kế hoạch kiếm tiền của mình.
Cả ngày hôm nay,Tống Thì Ngộ đều không gọi điện thoại tới, nhưng Kỷ Phồn Âm cũng không nóng nảy thắc mắc không biết con cá này liệu có mắc câu hay không.
Cô đánh dấu ngày sinh của Tống Thì Ngộ trên lịch ngày, đồng thời sắp xếp và chỉnh sửa tất cả những thứ liên quan tới người này.
Đơn giản mà nói, đây chính là tài liệu dành cho khách hàng quan trọng.
——Ba ngày sau đó, chính là sinh nhật của Tống Thì Ngộ.
Nói cách khác, chậm nhất điện thoại phải vang lên vào ngày mốt?
Sau khi hoàn thành công việc, Kỷ Phồn Âm nhìn lướt qua thời gian trên điện thoại di động, đã gần mười giờ rồi.
Cô tháo kính mắt màu xanh xuống, duỗi lưng một cái, chuẩn bị đắp mặt nạ chuẩn bị đi ngủ thì trên máy vi tính hiện ra một bảng nhỏ yêu cầu trò chuyện qua video đến từ Kỷ Hân Hân.
Chỉ trong ngắn ngủi vài giây đồng hồ, Kỷ Phồn Âm suýt nữa thì đã đóng máy tính lại.
Có một điều đáng lưu ý trong câu chuyện của Kỷ Phồn Âm chính là, thật ra Kỷ Hân Hân không hề giống như cha mẹ, bỏ rơi Kỷ Phồn Âm; mà hoàn toàn ngược lại, thái độ của cô ta dành cho Kỷ Phồn Âm vẫn luôn duy trì sự thân mật đúng mức.
Khi máy bay chở Kỷ Hân Hân vừa mới đáp xuống đất, Kỷ Phồn Âm là người đầu tiên nhận được điện thoại của cô ta.
Nghĩ nghĩ, Kỷ Hân Hân dù nói thế nào cũng là mật mã tài phú của mình, Kỷ Phồn Âm ngồi trở lại ghế, đồng ý nhận cuộc trò chuyện video.
Hai bên kết nối, mặt Kỷ Hân Hân nhanh chóng xuất hiện, cô ta ngồi ở bên cạnh cửa sổ sát đất rải đầy ánh nắng, mặc trên người một cái áo sơmi màu xám, cái màu sắc vốn bình thường ảm đạm ở trên người cô ta lại trở nên thật mềm mại, ngọt ngào.
"Chị gái, chị sắp ngủ sao?" Kỷ Hân Hân điều chỉnh cái tai nghe màu trắng, cười lên tiếng chào hỏi.
"Em gọi chậm thêm nửa phút nữa là chị không nhận rồi." Kỷ Phồn Âm uống một hớp nước, "Khí trời Paris tốt nhỉ."
"Đúng vậy, rất hiếm có." Kỷ Hân Hân nâng cằm lên, hồn nhiên mân mê bờ môi, "Vừa tới Paris được mấy ngày, em đã có chút hoài niệm ánh nắng ở nhà rồi."
"Ba năm còn rất dài." Kỷ Phồn Âm lười biếng nói.
Có lẽ vì thái độ của cô quá mức bình thản làm Kỷ Hân Hân sửng sốt một chút, sau đó mới hỏi: "Chị gái, tâm trạng chị có vẻ rất tốt, xảy ra chuyện tốt gì sao?"
Kỷ Phồn Âm lập lờ nói: "Nghĩ thông suốt một vài chuyện."
"Vậy à..." Kỷ Hân Hân rũ mắt trầm tư vài giây, "Chị gái, em muốn hỏi chị một việc, chị nghe xong có thể đừng tức giận được không?"
"Chuyện gì?"
"Em và Thì Ngộ hôm qua vừa mới gọi điện thoại, " Ánh mắt Kỷ Hân Hân có chút lấp lóe, cô ta cẩn thận từng li từng tí hỏi, "Anh ấy nói cho em biết một chuyện liên quan tới chị, kỳ thật đây cũng là nguyên nhân mà hôm nay em gọi điện thoại cho chị... em muốn nói lời xin lỗi với chị. Em trước đó... Cũng không biết là chị thích Thì Ngộ, nếu như em biết, ở trước mặt chị em đáng lẽ nên biểu hiện..."
Cô ta khó xử dừng lại một chút, giống như là nghĩ không ra nên dùng từ gì.
"... Tóm lại, chị, thật sự xin lỗi."
"Chị thích anh ta và anh ta thích em có xung đột gì vậy?" Kỷ Phồn Âm tựa lên cái ghế công thái học, thờ ơ hỏi, "Với lại vì chuyện gì mà em phải xin lỗi chị?"
Trong những nguyên do tạo nên bi kịch của "Kỷ Phồn Âm", ngoại trừ do chính bản thân cô nhu nhược, không biết cách cự tuyệt ra thì mấy tên đàn ông chẳng biết xấu hổ kia mới là kẻ cầm đầu, còn những người nhà chẳng quan tâm gì đến "Kỷ Phồn Âm" kia mặc dù không tính là vô tội, nhưng cũng không phải là lý do chính.
Vì sao Kỷ Hân Hân đột nhiên gọi cuộc điện thoại này tới nói xin lỗi, Kỷ Phồn Âm thực sự lười suy nghĩ nhiều.
Đám người này trước kia yêu hận tình cừu như thế nào cô đều mặc kệ, chỉ cần không trì hoãn việc cô kiếm tiền là được.
Kỷ Hân Hân vuốt ngực thở phào một cái, lộ ra nụ cười: "Chị không ngại thì quá tốt rồi, về sau em sẽ chú ý giữ khoảng cách với Thì Ngộ. Chị yên tâm, em sẽ không đồng ý với anh ấy đâu."
Kỷ Phồn Âm không trả lời, nghĩ thầm: Tống Thì Ngộ, thật là thảm.
Kỷ Hân Hân ở đối diện lại hỏi: "Chị gái hiện tại còn thích anh ấy không?"
Cô ta hỏi một câu không hề có tâm cơ, giống như chỉ thuận miệng nói mà thôi, vừa ngây thơ lại vừa ngọt ngào.
Thế là Kỷ Phồn Âm đáp cũng rất tùy tiện: "Yêu thích không phải một sớm một chiều là có thể vứt bỏ."
"... Vậy là còn thích à." Kỷ Hân Hân lại lặp lại nụ cười ôn hòa, "Em đã biết."
Kỷ Hân Hân gọi điện thoại tới hình như là vì chuyện này thật, sau khi đoạn đối thoại này kết thúc, cô ta liền chúc Kỷ Phồn Âm ngủ ngon rồi dập máy.
Kỷ Phồn Âm nhẹ nhàng khép Laptop lại, tháo kính mắt ra đặt ở bên cạnh, ném chuyện này ra sau đầu.
Mãi đến ngày thứ ba kiểm tra phần chi tiết trong APP【 Cám dỗ trở về nhà 】, cô mới phát hiện có điểm gì đó là lạ.
—— Hơn mười giờ khuya ngày hôm trước, cũng đúng vào thời gian cuộc gọi video của cô và Kỷ Hân Hân kết thúc, Kỷ Hân Hân cống hiến cho cô một khoản tình cảm gần mười sáu vạn.
Từ sau lúc đó, cô ta lại cống hiến thêm một số lượng tình cảm khác.
Cũng vào hôm qua, Tống Thì Ngộ và Kỷ Hân Hân lại cùng nhau gia tăng giá trị tình cảm ở chỗ cô, chắc hẳn hai người này nói chuyện với nhau đã nói đến chuyện gì liên quan tới cô rồi?
Không ngờ cái mục Chi tiết này còn có tác dụng thám tử nữa, Kỷ Phồn Âm có hơi ngạc nhiên.
Cô tựa lên trên ghế, trầm tư: Mặc dù không biết rốt cuộc trong vài phút ngắn ngủi trò chuyện trong video, trong đầu Kỷ Hân Hân đã tiến hành hoạt động tâm lý gì, nhưng tâm tình của bọn họ dao động rất là kịch liệt.
Khó trách, cái APP rách này lại cho thêm một mục Chi tiết riêng về tình cảm.
Nhưng mà cũng đúng thôi, trong mấy bộ phim cẩu huyết, tâm tình nhân vật luôn dao động rất kịch liệt, cẩu huyết mà bình bình đạm đạm thì không gọi là cẩu huyết.
Mà văn học thế thân thì lại chính là ‘cây thụ lâu năm’ trụ vững trong những đề tài cẩu huyết.
Nhìn vào giá trị mười sáu vạn của Kỷ Hân Hân một lúc, Kỷ Phồn Âm nhẹ nhàng di chuột mở bản kế hoạch của mình ra, trầm ngâm một lát rồi bắt đầu sửa đổi.
Ừm, thỉnh thoảng cũng có thể kích thích tâm tình của mọi người.
Mới sửa được một nửa, điện thoại di động của Kỷ Phồn Âm lại vang lên.
Động tác đánh bàn phím của cô ngừng một chút.
Điện thoại đang để ở chế độ miễn quấy rầy, người có thể gọi điện thoại lúc này chỉ có thể là người trong danh sách đặc biệt.
Mà người trong danh sách đặc biệt hiện tại chỉ có một người.
Kỷ Phồn Âm không để Tống Thì Ngộ chờ lâu, cô mở điện thoại lên rồi áp vào bên tai: "Chào anh."
Giọng Tống Thì Ngộ hơi gấp gáp: "Ngày mai, cả ngày."
"Được. Công việc của tôi bắt đầu từ chín giờ sáng đến hai mươi bốn giờ tối." Kỷ Phồn Âm dù bận vẫn ung dung vừa nghe điện thoại vừa kết thúc công việc sửa lại tài liệu, mở lịch cập nhật trực tuyến ra, chọn một cột thật dài cho ngày mai, "Xác nhận hẹn trước mười lăm tiếng sao?"
"... Xác nhận." Tống Thì Ngộ nặng nề nói, "Yêu cầu như nào lát nữa sẽ gửi cho cô, cứ như vậy đi."
"Chuyển khoản trước khi hẹn nha." Kỷ Phồn Âm tâm bình khí hòa nhắc nhở anh ta.
Tống Thì Ngộ không nói gì, cúp điện thoại.
Nhưng mà chỉ một phút sau, Kỷ Phồn Âm liền nhận được tin nhắn chuyển khoản của Tống Thì Ngộ, một trăm năm mươi vạn chuyển đến cứ như một viên đá nhẹ nhàng ném xuống nước.
Kỷ Phồn Âm rất thích phong cách của mấy kẻ coi tiền như rác này.
Nhờ sự dứt khoát của Tống Thì Ngộ mà tài khoản ngân hàng của cô đã có thêm hai trăm vạn.
Mặc dù khoảng cách về nhà còn những -9, 997, 637, 851. 00, nhưng ít ra mở đầu cũng rất thuận lợi, không phải sao?
Kỷ Phồn Âm mỉm cười đóng 【 Cám dỗ trở về nhà 】 lại, ấn mở khung chát của Tống Thì Ngộ, bắt đầu tiếp nhận yêu cầu phục vụ khách hàng.
Tống Thì Ngộ hiển nhiên là đang suy nghĩ, cho nên mấy yêu cầu cứ gửi từng chút từng chút một, lúc nhanh lúc chậm.
Kỷ Phồn Âm rất kiên nhẫn chờ đợi, mãi đến khi Tống Thì Ngộ năm phút không có động tĩnh gì, cô mới hỏi: 【 Chỉ có như vậy thôi sao? 】
Bên phía Tống Thì Ngộ hiện ra dòng chữ "Đối phương đang soạn tin..." cả buổi, cuối cùng chỉ gửi đến một chữ “ừm”.
Kỷ Phồn Âm thuận tay đáp lại một cái icon "Cám ơn lão bản", sau đó liền copy mấy yêu cầu này trong tài liệu, bắt đầu làm chuẩn bị cho công việc ngày mai.
Yêu cầu của Tống Thì Ngộ cũng không tính là quá nhiều hay là quá phiền phức, thậm chí vào buổi tối, anh ta còn đưa váy, giày, đồ trang sức đã chuẩn bị xong đến tận nhà Kỷ Phồn Âm.
Lúc cửa phòng Kỷ Phồn Âm bị gõ, cô còn tưởng rằng là giao đồ ăn, nhưng vừa nhìn thấy nữ nhân viên cửa hàng mặc âu phục và hộp hàng hiệu tuyến một trong tay cô ta, cô liền biết mình nghĩ sai rồi.
Nhận được hộp quà xong, Kỷ Phồn Âm không lập tức mặc thử, mà trầm ngâm một lát lấy điện thoại cầm tay ra kiểm tra một chút.
Món quà Tống Thì Ngộ tặng trị giá tám vạn.
Quả nhiên, dù là quà tặng hay là chuyển khoản ngân hàng thì đều sẽ được tính vào.
Kỷ Phồn Âm ném bộ đồ có giá trị không nhỏ lên trên giường, phì cười.
Mười tỷ nhìn thì xa xôi, nhưng cũng không phải là không thể đạt được.
Chỉ cần xem rau hẹ có thể mọc được bao nhiêu.
...
Tống Thì Ngộ xóa bỏ toàn bộ mấy từ ngữ cay nghiệt mà anh ta chuẩn bị nói, cuối cùng cau mày gõ một chữ "Ừ" ở trong khung chát, tùy tiện gửi tiền cho Kỷ Phồn Âm, sau đó ném điện thoại sang bên cạnh không để ý đến nữa.
Sau lần trước gặp mặt Kỷ Phồn Âm trở về, Tống Thì Ngộ đã bắt đầu cảm thấy bứt rứt trong lòng.
Lúc trước, Tống Thì Ngộ chỉ thích nhìn mặt Kỷ Phồn Âm, cảm thấy cô ta không hổ là chị em song sinh với Kỷ Hân Hân; nhưng chỉ cần Kỷ Phồn Âm làm ra một động tác hay nói chuyện thì lập tức cho thấy rõ cô ta và Kỷ Hân Hân là hai người khác nhau.
Anh ta biết rất rõ Kỷ Phồn Âm không phải là Kỷ Hân Hân, thế nhưng... trong ba giờ đó, Kỷ Phồn Âm thực sự giống y như Kỷ Hân Hân.
Ngày đó, sau khi Kỷ Phồn Âm nghênh ngang rời đi, Tống Thì Ngộ nổi nóng đến mức đập vỡ hết đồ đạc ở trong nhà hàng Tây.
Sau khi trở về ngày hôm sau, anh ta như bị quỷ thần xui khiến gọi điện thoại cho Kỷ Hân Hân, gọi hai lần Kỷ Hân Hân mới nhận.
Giọng nói của cô nghe vẫn khá là vui vẻ, làm cho người ta thoải mái: "Thì Ngộ, tìm em có việc gì không?"
"Ừm..." Tống Thì Ngộ dừng một chút, không hề cảm thấy khó xử, nói thẳng, "Có một việc anh chưa từng nói cho em nghe, chị của em thích anh, cô ta đã từng tỏ tình với anh."
"Sao lại như vậy——" Kỷ Hân Hân kinh ngạc tự trách: "Vậy vào cái ngày trước khi em đi, nhìn thấy anh thổ lộ với em, chị em nhất định sẽ rất thương tâm. Sớm biết như vậy, em đã..."
"Em không cần làm gì hết, cô ta biết là anh thích em, cũng biết ngày đó anh muốn làm gì, cô ta đã tiếp nhận rồi." Tống Thì Ngộ ôn nhu trấn an người trong lòng, "Em không cần cảm thấy áy náy, anh chỉ càng nghĩ càng cảm thấy em nên biết chuyện này."
Kỷ Hân Hân trầm mặc hồi lâu, nghiêng đầu sang bên khác điện thoại thở dài một tiếng.
Cô trầm tư nói: "Hoá ra chị em thích anh."
"Nhưng anh chỉ thích em." Tống Thì Ngộ khẳng định nói.
Sau khi nói ra câu nói này, Tống Thì Ngộ gần như lập tức cảm thấy mọi u buồn ủ dột trong lòng mình đã bị xua tan hết đi, thực sự giống như trút được gánh nặng.
—— Không sai, người mình thích chỉ có Kỷ Hân Hân thôi.
Nhưng mà hai ngày sau đó, Tống Thì Ngộ lại nhận được điện thoại của Kỷ Hân Hân.
Cô nức nở nói: "Em và chị gái gọi điện cho nhau, chị ấy nói chị ấy vẫn thích anh... . Thì Ngộ, anh có thể đừng thích em nữa được không? Em không muốn để chị gái đau khổ."
Tống Thì Ngộ trầm mặc hồi lâu: "Xin lỗi em, Hân Hân. Anh có thể thỏa mãn rất nhiều yêu cầu của em, nhưng chuyện này thì anh không làm được."
Cúp máy xong, Tống Thì Ngộ gần như có thể nếm được vị rỉ sắt nhàn nhạt dâng lên trong cổ họng của mình, giống như vừa mới bị một người nào đó nặng nề đập một gậy ngay giữa ngực.
Không thể liên lạc lại với Kỷ Phồn Âm nữa, nếu như Hân Hân phát hiện nhất định sẽ tức giận.
Nghĩ như vậy, Tống Thì Ngộ cũng thực sự nhịn được một ngày.
Nhưng cũng chỉ có một ngày.
Một lần cuối cùng, sau đó sẽ hoàn toàn cắt đứt với cô ta.
Anh ta nghĩ như vậy, rồi liền bấm gọi điện thoại cho Kỷ Phồn Âm: "... Ngày mai, cả ngày."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT