Kỷ Phồn Âm mở menu.

Mặc kệ trong lòng cái người tên Tống Thì Ngộ ngồi ở đối diện cô lúc này đang suy nghĩ cái gì, tóm lại thì nhà hàng mà anh ta chọn thực sự rất có phẩm vị.

—— Nhìn giá cả là biết rồi.

Hơn nữa người trả phí "hẹn hò" hôm nay dù sao cũng là Tống Thì Ngộ, vừa rồi Kỷ Phồn Âm còn cố tình xác nhận với anh ta rồi.

Điều duy nhất khá là phiền toái chính là, lúc này cô chỉ có thể gọi món mà Kỷ Hân Hân thích ăn.

Nể tình không cần trả tiền, Kỷ Phồn Âm chỉ có thể nhịn.

Ừm... Vậy thì chọn món súp kem nấm, tôm xào húng quế và bít tết sườn nướng, về phần đồ uống, có thể dựa theo khẩu vị của Kỷ Hân Hân nếm thử món vải thiều hoa anh đào.

Chọn xong đồ ăn, Kỷ Phồn Âm ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông với nét mặt khó chịu ngồi ở phía đối diện, ngờ vực, lo lắng hỏi anh ta: "Làm sao vậy, anh không cảm thấy ngon miệng sao? Ăn không vô không cần miễn cưỡng, chúng ta trở về đi?"

Đương nhiên, nếu kết thúc phục vụ sớm thì cũng không trả lại tiền.

Vét mặt Tống Thì Ngộ âm tình bất định, anh ta nặng nề nhìn Kỷ Phồn Âm, như muốn nhìn thấu vẻ mặt cô sau lớp mặt nạ kia: "Cô bắt đầu chuẩn bị từ lúc nào—— Nói đi, chuyện này quan trọng."

"Chuyện này đương nhiên là không quan trọng." Kỷ Phồn Âm nghịch nghịch cuốn menu, mỉm cười nhìn Tống Thì Ngộ, "Cuộc giao dịch của chúng ta rất đơn giản, anh không cần suy nghĩ gì hết, chỉ cần anh lúc này coi tôi thành một người khác là được rồi, không phải anh vẫn luôn cảm thấy tôi lúc trước không đủ giống như em gái tôi hay sao? Hiện tại đủ chưa?"

Tống Thì Ngộ hơi nheo mắt lại.

"Yêu cầu của tôi cũng không phải là thứ gì quá là phiền phức, " Kỷ Phồn Âm nâng cằm lên nhẹ nhàng cười, "Tôi cũng sẽ không để lộ bí mật với em gái tôi rồi tạo nên phiền phức cho anh, nên anh cũng không cần phải lo trước lo sau như thế."

Ngồi ở đối diện, Tống Thì Ngộ phát ra một nụ cười lạnh giễu cợt.

"Hơn nữa, một người trong ngoài không đồng nhất giống như anh, từ trước đến nay chỉ biểu hiện ra cái vẻ ôn tồn lễ độ ở trước mặt em gái tôi, chẳng lẽ trong đầu anh không thường xuyên xuất hiện một ý niệm hay sao?"

"... Ý niệm gì?"

" 'Nếu như cô ấy biết tính cách chân thực của tôi, liệu cô ấy có ghét tôi không?' " Kỷ Phồn Âm không nhanh không chậm nói.

"... Kỷ Phồn Âm." Tống Thì Ngộ cảnh cáo, ngồi thẳng lên.

"Không cần phải khẩn trương, tôi sẽ không nói cho nó biết đâu." Kỷ Phồn Âm xòe tay ra, "Đối mặt với nó, anh không dám, nhưng tôi thì ngược lại, tôi có thể thay anh thỏa mãn tưởng tượng này —— nếu như thực sự không được thì hôm nay ngừng lại ở đây đi."

Tống Thì Ngộ có thể nói là một kẻ hai mặt hàng thật giá thật, nhìn cách anh ta diễn xuất lúc xã giao, cái dáng vẻ tiến thối có độ vô cùng quý khí đó, ít có người biết anh ta thật ra là một loại người thối nát đến cỡ nào.

Loại người che giấu tính cách thật của mình sâu như vậy, thực sự không thích hợp để thâm giao.

Nhưng ngược lại thì cũng có thể kết bạn được với cái túi tiền sâu không thấy đáy của anh ta.

Tống Thì Ngộ lẳng lặng nghe hồi lâu, đột nhiên nghĩ thông suốt, sau đó ngoắc ngoắc khóe miệng, vẻ mặt và toàn thân đều dần thả lỏng: "Kỷ Phồn Âm, đây chính là lời cô nói ra đó, về sau đừng hối hận."

Kỷ Phồn Âm cười một tiếng: "Sẽ không đâu, yên tâm đi."

Tống Thì Ngộ dời ánh mắt qua chỗ khác, ấn nút bấm trên bàn gọi nhân viên phục vụ tới.

Anh ta giống như đã hoàn toàn từ bỏ sự nghi ngờ, quan tâm ôn nhu hỏi Kỷ Phồn Âm muốn ăn món gì, hai người chọn đồ ăn xong thì liền giống như bạn cũ lâu năm ngồi trò chuyện về những việc thường ngày gần đây.

Tối qua, Kỷ Phồn Âm đã nghiên cứu kỹ càng weibo của Kỷ Hân Hân và vòng bạn bè của cô ta, đối đáp trôi chảy, nhưng phần lớn thời điểm, cô sẽ đảm nhiệm vai trò là một nhân vật lắng nghe.

—— Muốn hỏi vì sao, đương nhiên cũng chỉ có một lý do.

Mấy tên đàn ông ở trước mặt người con gái mình thích, thường sẽ thích biểu hiện năng lực của mình.

Tống Thì Ngộ nói liên tục về công việc và sinh hoạt của mình, Kỷ Phồn Âm vừa nghe vừa mỉm cười dùng dao nĩa sạch sẽ bóc thịt con trai đặt vào đĩa của anh ta.

Tống Thì Ngộ ngừng nói.

"Làm sao vậy?" Kỷ Phồn Âm ngẩng đầu nghi ngờ nhìn anh ta, "Không phải anh vẫn luôn ngại bóc vỏ trai, cho nên không thích ăn ở bên ngoài hay sao? Như vậy không phải là tốt hơn rồi à?"

Ánh mắt Tống Thì Ngộ nhìn cô gần như nóng bỏng đến mức muốn in một ấn ký lên da của cô.

Qua vài giây đồng hồ, Tống Thì Ngộ mới chậm rãi nói: "Không, không ngờ em lại chú ý tới... Cảm ơn em."

"Chúng ta là bạn bè mà." Kỷ Phồn Âm lưu loát đặt nốt hai con trai đã bóc vỏ vào trong đĩa của Tống Thì Ngộ, sau đó mới tiếp tục ăn bò bít tết của mình.

"... Hôm qua mới quỳ xuống cầu hôn em mà vẫn là bạn hay sao?" Tống Thì Ngộ đột nhiên hỏi.

Kỷ Phồn Âm chần chờ một chút.

Cô đang tự hỏi những lời này của Tống Thì Ngộ là có ý gì.

Nếu như là Kỷ Hân Hân thực sự, khẳng định vẫn sẽ lại cự tuyệt Tống Thì Ngộ... Nhưng chỗ này có một vấn đề.

Vai trò của Kỷ Phồn Âm là " Kỷ Hân Hân mà Tống Thì Ngộ muốn " .

Nói một cách khác, nói không chừng, Tống Thì Ngộ muốn thêm một chút tưởng tượng phong phú hơn trong trò chơi thế thân này?

Loại phục vụ này cũng có thể cung cấp.

Kỷ Phồn Âm bỏ ra hai giây suy nghĩ, mang theo đôi mắt bất đắc dĩ, kèm theo chút ngượng ngùng hỏi Tống Thì Ngộ: "Chúng ta có thể ăn cơm trước, chờ ăn xong rồi lại thảo luận đáp án của vấn đề này hay không?"

Tống Thì Ngộ rủ mi mắt xuống: "... Đương nhiên có thể."

Kỷ Phồn Âm cuối cùng cũng có thể an an ổn ổn ăn xong một bữa cơm hơn ngàn tệ, cơm chùa thật ngon.

Lúc tính tiền, Tống Thì Ngộ quả nhiên rất chủ động nhận lấy tờ giấy phục vụ viên đưa tới, mắt không nháy, trả tiền rất nhanh.

Kỷ Phồn Âm vẫn luôn chăm chú nhìn anh ta, chờ đến lúc người đàn ông quay đầu hỏi ý của cô, nhướng nhướng mày, cô mới cười cổ vũ: "Đàn ông lúc tính tiền trông thật là đẹp trai."

Khóe miệng Tống Thì Ngộ nhẹ nhàng giật giật, có thể thấy nó khẽ vểnh lên một chút: "Ra ngoài tản bộ tiêu thực không? Phong cảnh bên hồ rất đẹp."

Kỷ Phồn Âm giơ ba ngón tay lên trước mặt Tống Thì Ngộ, dưới cái nhìn chăm chú đầy nghi ngờ của anh ta, cô hạ dần từng ngón tay xuống.

Ba, hai, một.

Cái điện thoại của Kỷ Phồn Âm trong suốt quá trình ăn cơm chưa từng xê dịch bỗng nhiên tít tít tít kêu lên.

Nụ cười ôn nhu ấm áp trên mặt Kỷ Phồn Âm chỉ trong một giây không còn sót lại chút gì, cô cầm cái điện thoại đang rung động không ngừng trên bàn lên, giơ màn hình đếm ngược về không cho Tống Thì Ngộ xem: "Thời gian đã hết."

Nét mặt của Tống Thì Ngộ giống như vừa mới bị người nào đó đánh một gậy vào cái ót.

Kỷ Phồn Âm mỉm cười, tắt âm thanh nhắc nhở đếm ngược đi: "Hoan nghênh lần sau quang lâm."

Lần sau... Tống Thì Ngộ đương nhiên sẽ tiếp tục đến, anh chưa cần đến nửa giờ thì đã trầm mê trong đó không thể tự kiềm chế nổi rồi.

Hừ, một tên đàn ông phải tìm người thế thân thì nói gì đến chuyện yêu đương?

Kỷ Phồn Âm xách túi lên đi ra ngoài phòng khách, mới vừa đi hai bước đã ngừng lại: "Suýt nữa quên mất, có hai câu hỏi mà tôi muốn hỏi Tống đại thiếu —— nhưng nếu như anh không có ý định gặp lại nữa thì tôi sẽ không hỏi. Xin hỏi ý anh như thế nào?"

Tống Thì Ngộ không nói một lời, chỉ nhìn Kỷ Phồn Âm.

Kỷ Phồn Âm nhíu mày: "Xem ra là không cần rồi, vậy bây giờ chúng ta có nên block nhau để thể hiện sự trong sạch không nhỉ?"

Tống Thì Ngộ mở miệng, từng chữ từng chữ giống như từ trong hàm răng nặn ra, đáp lại một câu nằm trong dự đoán của Kỷ Phồn Âm: "Chút tiền nhỏ ấy, tôi trả nổi."

"Vậy thì tốt, vấn đề một: mối quan hệ này nên duy trì bí mật hay là không đây?" Kỷ Phồn Âm rất trực tiếp hỏi, "Nếu không người người đều biết em gái tôi ở nước ngoài, nhưng mà anh và tôi lại thường thường gặp mặt nhau, lỡ như bị người ta trông thấy, truyền đến chỗ của nó thì có phải là không tốt lắm hay không?"

"Đương nhiên." Tống Thì Ngộ không chút nghĩ ngợi trả lời.

Ngón tay của anh ta hơi có vẻ bực bội thưởng thức cái bút mực vừa mới ký xong giấy tờ kia, từ ngón trỏ chuyển tới đầu ngón tay, lại lo nghĩ từ đầu ngón tay quay lại ngón trỏ.

"Hiểu rồi, như vậy lần sau nếu nghe thấy đề nghị ‘phong cảnh bên hồ rất đẹp’ như vậy thì tôi sẽ biết ngay nên trả lời như thế nào." Kỷ Phồn Âm không nhìn nét mặt Tống Thì Ngộ, hỏi tiếp, "Vấn đề hai: Anh muốn tôi đóng vai em gái tôi làm người yêu của anh, hay là duy trì quan hệ bạn bè?"

Tống Thì Ngộ cười nhạo: "Kỷ Phồn Âm, cô muốn dùng thân phận của cô ấy trở thành người yêu của tôi ư?"

"Vậy tôi thay câu hỏi khác, " Kỷ Phồn Âm không tức giận, cô cười cười, "Anh muốn tôi đóng vai dựa trên quan hệ của hai người trong hiện thực, hay là tiến hành dựa theo trí tưởng tượng của anh? Thí dụ như, vừa rồi anh có nhắc tới chuyện ngày hôm qua, anh muốn nó đồng ý trở thành người của anh? Nếu như anh muốn nó trở thành bạn gái của anh, có thể hẹn hò, gọi điện, thể hiện tình yêu... Những thứ này tôi đều có thể thực hiện."

Ánh mắt Tống Thì Ngộ sững lại một chút trong khi Kỷ Phồn Âm tự thuật, cây bút ký tên rời khỏi tay rơi xuống đất.

"Bịch" một tiếng, âm thanh bút chạm xuống đất vang lên.

Tống Thì Ngộ bị âm thanh này làm giật mình tỉnh lại, anh đùa cợt nói: "Thu hồi trò xiếc của cô đi, Kỷ Phồn Âm, tôi sẽ không yêu cô đâu."

"Hiểu rồi, vậy lần sau nếu có xuất hiện tình huống này, tôi sẽ dựa theo tính cách của em gái tôi mà cự tuyệt anh." Kỷ Phồn Âm xoay người nhặt bút lên, đưa cho Tống Thì Ngộ.

Tống Thì Ngộ như bị quỷ thần xui khiến đưa tay ra nhận.

Nhưng Kỷ Phồn Âm lại trực tiếp để bút lên trên bàn, ngả ngớn dùng tay làm ra ký hiệu gọi điện thoại với Tống Thì Ngộ: "Lần sau gặp, nhớ là hẹn trước."

"Ngoại trừ tôi, còn có ai thèm cái thứ chó vẩy đuôi mừng chủ như cô ư?" Tống Thì Ngộ hỏi.

"Sao tôi phải nói cho anh, " Kỷ Phồn Âm nghiêm túc nghĩ nghĩ, trả lời anh ta, "Quan hệ của tôi với các vị khách khác thế nào, mắc mớ gì tới anh?"

Sắc mặt Tống Thì Ngộ lập tức đen xuống.

Kỷ Phồn Âm lơ đễnh phất phất tay, một mình rời khỏi phòng, người phục vụ đứng ở cửa kỳ quái nhìn thoáng qua, giống như là đang thắc mắc tại sao bọn họ không cùng rời đi.

Nếu vừa rồi Tống Thì Ngộ không mải mê nói chuyện trời đất như vậy, mà rời khỏi trước thời hạn mười phút thì Kỷ Phồn Âm cũng có thể cùng anh ta rời khỏi nhà hàng này.

Nhưng Tống Thì Ngộ sau vài giây phút đắn đo ngắn ngủi ban đầu thì đã luân hãm trong mối quan hệ nửa giả nửa thật này, đến cả thời gian cũng không chú ý tới, nếu như không phải...

Kỷ Phồn Âm đang nhìn màn hình điện thoại di động bỗng nhiên dừng bước.

Cô vừa rồi hoàn toàn vô ý thức mở APP 【 Cám dỗ trở về nhà 】 ra để nhìn xem, nhưng số lượng bên trong đã có biến động khá lớn.

Ấn mở mục Chi tiết lên nhìn, tình cảm mà Tống Thì Ngộ cống hiến đã tăng mạnh, giá trị gần chín vạn.

Mặc dù không biết trong ba giờ đó, trong đầu Tống Thì Ngộ rốt cuộc đã trải qua mấy thứ tình cảm sơn băng địa liệt phản kháng như nào, nhưng mà...

Cắt rau hẹ thành công.

Kỷ Phồn Âm mang theo ánh mắt từ ái, tạo một danh sách 【 Khách hàng 】bên trong danh bạ, kéo Tống Thì Ngộ vào trong đó, thêm một chức năng có thể nhắc nhở trong lúc điện thoại miễn quấy rầy dành cho danh sách này.

Cô ngâm nga một điệu dân gian, đi đến cửa hàng đồ ngọt mua một thanh kẹo ngọt, nghĩ thầm: rốt cuộc đến lúc nào Tống Thì Ngộ mới có thể không nhịn được mà gọi điện thoại hẹn trước với cô lần tiếp theo đây?

Hẳn là sẽ không nhịn được quá lâu?

Dù sao thì sinh nhật của Tống Thì Ngộ cũng sắp đến rồi, Kỷ Hân Hân cũng không thể vì anh ta mà trở về từ Paris được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play