Tống Thì Ngộ tựa lên cạnh ghế lái bên cửa sổ xe đốt điếu thuốc, nhưng không hút, chỉ sững sờ nhìn đốm lửa li ti chớp tắt ở dưới ánh đèn lờ mờ.
Buổi chiều nay, anh mới vừa đi ra sân bay tiễn biệt Kỷ Hân Hân.
Kỷ Hân Hân đi đến thủ đô Paris của nước Pháp, chút khoảng cách này đối với Tống Thì Ngộ mà nói cũng không tính là gì, máy bay thậm chí chỉ cần một ngày là có thể vừa đi vừa về, nhưng tách rời như vậy vẫn làm cho người ta khó chịu.
Bởi vậy mà theo một cách tự nhiên, Tống Thì Ngộ lập tức nghĩ tới Kỷ Phồn Âm.
Mặc dù hôm qua vừa mới nói với Kỷ Phồn Âm là kết thúc một quan hệ bí mật thế thân kia, hiện tại rõ ràng nói mà không làm, nhưng Tống Thì Ngộ biết Kỷ Phồn Âm sẽ không cự tuyệt.
Ai bảo Kỷ Phồn Âm thích anh cơ chứ.
Nhớ lại ngũ quan Kỷ Phồn Âm đều lộ hết ra trong bữa tiệc giữa trưa này, trong lòng Tống Thì Ngộ hơi động một chút.
Vì lần động tâm này, sau khi trò chuyện với Kỷ Phồn Âm, anh còn đặc biệt lái xe đi từ Kỷ gia tới địa chỉ mà cô gửi.
Đó là một căn nhà trọ ở sát bên trung tâm thành phố, cũng coi như là khá cao cấp, ở trong bãi đậu xe cũng có thể thấy được nhiều loại xe có giá trị không nhỏ.
Tống Thì Ngộ mới đốt điếu thuốc cháy cỡ đầu ngón tay thì liền có người đi ra từ trong thang máy.
Tâm anh ta không ở chỗ này, nhưng theo bản năng vẫn ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Vừa nhìn đã không thể thu hồi ánh mắt lại.
——Quá giống.
Mãi đến khi người phụ nữ mặc váy màu trắng viền ren vai rộng đi đến trước mặt Tống Thì Ngộ, cười một tiếng, anh ta mới hồi phục tinh thần nói: "Kỷ Phồn Âm?"
Dù biết người này là Kỷ Phồn Âm mà không phải Kỷ Hân Hân, thái độ của Tống Thì Ngộ cũng không tự giác hòa hoãn lại: "Có ý gì?"
"Thu phí." Kỷ Phồn Âm nói.
Giọng nói của cô cũng có biến hóa rất nhỏ so với bình thường.
Nếu nhất định phải nói thì đúng là càng giống Kỷ Hân Hân hơn.
Bởi vậy Tống Thì Ngộ mới không tức giận, anh thậm chí còn cười một chút, đầy hứng thú: "Cô thiếu tiền như vậy à?"
"Thiếu nhiều hơn so với tưởng tượng của anh đấy, " Kỷ Phồn Âm gật gật đầu, không hề xấu hổ, "Tống công tử gia sản đồ sộ, không thiếu chút tiền ấy chứ?"
"Tiền có thể cho cô, " Tống Thì Ngộ gạt tàn thuốc lên trên cửa sổ xe, không hề lo lắng tàn thuốc có thể làm cháy hỏng lớp pha lê giá thành đắt đỏ kia, ý vị thâm trường hỏi, "Nhưng cô có thể thỏa mãn yêu cầu của tôi không?"
"Nếu đã thu phí phục vụ, yêu cầu hợp lý đương nhiên sẽ có thể thỏa mãn." Kỷ Phồn Âm điềm tĩnh trả lời.
Nếu như không phải đã quen biết Kỷ Phồn Âm nhiều năm, lại biết Kỷ Hân Hân lúc này đã ở trên máy bay, Tống Thì Ngộ cũng sẽ hoài nghi người trước mắt rốt cuộc có phải chính là Kỷ Phồn Âm hay không.
"Vậy cô bắt chước tiếng chó sủa nghe xem nào." Anh cười nói.
Khuôn mặt Tống Thì Ngộ tràn đầy vẻ tự phụ, lại mang theo một ít vẻ tri thức, thậm chí đến cả hai chữ "chó sủa" từ trong miệng anh ta nói ra, nghe cũng có vẻ như là rất hợp tình hợp lý, không hề có chút lưu manh nào.
Kỷ Phồn Âm nhìn nét mặt anh ta, có chút kinh ngạc: "Hình tượng em gái tôi ở trong lòng anh hóa ra là như vậy à?"
Tống Thì Ngộ cười khẽ, chế giễu Kỷ Phồn Âm không biết tự lượng sức mình: "Nhưng cô cũng không phải là em gái của cô."
"Không." Kỷ Phồn Âm nhẹ nhàng linh hoạt cự tuyệt anh ta, "Tôi chỉ cung cấp một phục vụ, đó là đóng vai Kỷ Hân Hân, nếu như anh không nhận thì tôi sẽ đi tìm khách hàng khác."
Cô cười, vuốt sợi tóc bên gò má ra sau tai, lộ ra lỗ tai trắng nõn.
"—— Tôi tin chắc là sẽ có người cần."
Tống Thì Ngộ nhìn điệu bộ Kỷ Phồn Âm điềm nhiên như không có việc gì, mỉm cười hút một hơi.
Lần này, anh hút một hơi, sau đó liền ngả ngớn phun khói lên trên mặt Kỷ Phồn Âm: "Được, coi như là nhận lỗi vì trước kia cô giúp tôi lâu như vậy, một lần bao nhiêu tiền?"
Kỷ Phồn Âm lấy cái máy tính bảng ở sau lưng ra, mỉm cười: "Nghiệp vụ vừa mới bắt đầu, đồng hồ thu phí tạm thời còn tương đối đơn sơ, Tống công tử chấp nhận thì hãy xem nhé."
Tống Thì Ngộ cúi đầu thờ ơ nhìn lướt qua.
Đúng thật là rất đơn sơ, nhưng cũng thật là cặn kẽ.
【 Thời gian làm việc: Thứ hai đến cuối tuần, từ 9 giờ sáng đến 0 giờ hôm sau, giới hạn hẹn trước, phục vụ một đối một, không chấp nhận kiểu phục vụ gọi là đến. 】
【 Nội dung phục vụ: Không có gì ngoài đóng vai, nhưng lúc hẹn trước phải nói rõ, xem xét tình huống rồi sẽ tiếp nhận nếu yêu cầu hợp lý. 】
【 Giá cả: Lương mười vạn theo giờ, mọi chi phí đi lại, thời gian chuẩn bị không cần phải trả tiền, dưới một giờ cũng được tính là một giờ. Tất cả những khoản chi tiêu ngoài định mức trong lúc phục vụ, tôi không chịu trách nhiệm. 】
【 Giá cả ngoài lề: Nếu như gặp phải tình trạng khẩn cấp không cách nào hẹn trước, hoặc cần phục vụ ngoài thời gian làm việc thì sẽ lấy gấp 2-10 lần giá cả chính thức, đồng thời phải được sự chấp thuận của song phương thì công việc phục vụ mới có thể bắt đầu. 】
【 Thu phí: Trả tiền trước phục vụ sau, không cần ký sổ, lúc chuyển khoản cần ghi chú rõ quà tặng. 】
Tống Thì Ngộ bật cười: "Một giờ mười vạn? Kỷ Phồn Âm, cô biết tôi gọi một minh tinh đến bồi rượu mới trả bao nhiêu tiền không?"
Kỷ Phồn Âm mỉm cười: "Vậy tôi phải thử một chút mới biết. Nam minh tinh và nữ minh tinh có giá thị trường giống nhau không?"
Dáng vẻ cố gắng giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của mình, không chịu yếu thế ở trước mặt anh ta là lần đầu tiên mà Tống Thì Ngộ nhìn thấy ở trên người Kỷ Phồn Âm, anh ta mang theo vẻ mặt đùa cợt tắt máy tính bảng đi: "Kỷ Phồn Âm, đây chính là phương pháp giúp cô thoát khỏi tổn thương đúng không? Cô muốn bán thân thể của mình?"
Kỷ Phồn Âm bày ra vẻ mặt như thể "anh đang nói cái câu ngu si gì đấy": "Đây là bán trí tuệ và tinh lực, anh biết diễn kịch hao phí bao nhiêu tinh lực không?"
"Tốt, vì có gương mặt này tôi sẽ chơi với cô." Tống Thì Ngộ dùng đốt ngón tay gõ gõ lên máy tính bảng, anh ta ác ý nói nhỏ, "Ngày mai từ mười một giờ đến hai giờ, tôi muốn được gặp 'Kỷ Hân Hân', không phải 'Kỷ Phồn Âm', cô có thể làm được không?"
Kỷ Phồn Âm cười híp mắt thu hồi máy tính bảng lại, mở ra một cái APP: "Vì cam đoan chất lượng phục vụ, mời Tống đại thiếu trả lời một vài câu hỏi trước."
Tống Thì Ngộ: "?"
...
Nhận được bảng câu trả lời về tính cách của Tống Thì Ngộ, rồi xác nhận đã nhận được ba mươi vạn anh ta chuyển khoản xong, Kỷ Phồn Âm ngâm nga một làn điệu dân gian, tung tăng quay lại thang máy.
Lúc cô tiến vào trong thang máy quay người, phát hiện Tống Thì Ngộ ở khoảng cách mười mấy thước vẫn còn đang nhìn cô, một bước cũng không di chuyển.
Điếu thuốc lá mới chỉ hút một hơi trên đầu ngón tay anh ta lóe lên ánh sáng tinh hồng.
Vừa mới làm thịt xong nạn nhân đầu tiên, Kỷ Phồn Âm nhấn vào tầng lầu căn hộ mình ở, tâm trạng rất tốt khua tay nói một câu chúc ngủ ngon với Tống Thì Ngộ.
Lúc cửa thang máy khép lại, mặt Tống Thì Ngộ cũng biến mất ở bên ngoài.
Kỷ Phồn Âm cũng không thèm để ý thái độ vừa rồi của anh ta —— miễn là có thể sảng khoái coi tiền như rác thì chút thái độ ấy hoàn toàn có thể coi nhẹ.
Cô đến nhà xong thì nằm ườn lên trên ghế sa lon, tranh thủ từng giây bắt đầu nghiên cứu bảng câu hỏi mà Tống Thì Ngộ vừa mới làm xong.
Bảng câu hỏi này tạm thời vẫn còn tương đối ngắn gọn. Vừa nãy tranh thủ lúc Tống Thì Ngộ lái xe tới, Kỷ Phồn Âm đã vội vàng làm ra.
Nội dung cũng rất đơn giản, chủ yếu là hỏi về một vài hành vi quen thuộc nho nhỏ của Kỷ Hân Hân trong suy nghĩ của Tống Thì Ngộ để cho cô dễ dàng bắt chước.
Ngoài ra, còn có một số sở thích cá nhân của Tống Thì Ngộ.
Tóm lại cũng là xuất phát từ mục đích muốn cung cấp dịch vụ tốt hơn, đồng thời cũng xuất phát từ mục đích cắt rau hẹ* (bòn tiền của mấy tên nhà giàu).
Tống Thì Ngộ mặc dù là một kẻ lươn lẹo, nói không giữ lời, nhưng ai bảo vệh ta là Tống đại thiếu không thiếu tiền cơ chứ.
Kỷ Phồn Âm tắt bảng câu hỏi đi, đặt máy tính bảng sang bên cạnh, trong lòng bắt đầu suy nghĩ xem trong đống cá mà Kỷ Hân Hân nuôi còn có ai là có thể phát triển thêm một chút hay không.
Bạch Trú? Chí ít thì cậu ta cũng có tiền.
Sau khi nghiên cứu xong bảng câu hỏi, Kỷ Phồn Âm uể oải đứng dậy tiến vào phòng vệ sinh nhìn vào tấm gương điều chỉnh thần thái.
—— Cô không có hảo cảm lắm với mấy tên rau hẹ*( nhà giàu ăn chơi trác táng), thật ra cũng rất là trùng hợp, bởi Kỷ Phồn Âm cô trước khi chết cũng đã học được cách để khống chế đám người này.
Để nắm được trạng thái của "Kỷ Hân Hân", Kỷ Phồn Âm phải bỏ ra gần hai mươi phút.
Cô duy trì nụ cười ngọt ngào sáng sủa, mở APP 【 Cám dỗ trở về nhà 】 xem qua, là thông báo Tống Thì Ngộ cung cấp thêm ba mươi vạn và một chút ít tâm tình chập chờn. Mặc dù những thứ này so sánh với mười tỷ mà nói tựa như là hạt cát trong sa mạc, nhưng mới chỉ có vài phút ngắn ngủi mà đã có thể kiếm được hơn 40 vạn thì cũng coi như là một hành động vĩ đại rồi.
Trong thẻ ngân hàng cũng đã có gần năm mươi vạn.
"Không hổ là mình." Kỷ Phồn Âm để điện thoại di động xuống, đứng trước tủ quần áo tỉ mỉ chọn lựa bộ quần áo sẽ mặc ra ngoài vào ngày mai, đắp mặt nạ rồi nhẹ nhàng nằm xuống.
Ngày mai là ngày để tạo ấn tượng sâu sắc với rau hẹ, thuận tiện về sau sẽ tiếp tục cắt rau hẹ, nhất định phải cố gắng tu sinh dưỡng tức.
...
Tống Thì Ngộ ngồi ở trong phòng ăn, dùng di động nói chuyện phiếm với Kỷ Hân Hân.
Kỷ Hân Hân vừa mới đặt chân đến Paris, đang trả lời tin nhắn các bạn bè của cô, báo tin cô đã bình an đến nơi.
Cho dù là Tống Thì Ngộ hôm qua đã có một khoảnh khắc vô cùng xấu hổ với cô thì cô cũng không ngó lơ, mà vẫn gửi một file ghi âm tới.
"Em đã đến rồi. Paris rất tốt, em cũng rất tốt... . Anh thì sao? Anh còn ổn chứ?"
Tống Thì Ngộ nhẹ nhàng thở dài.
Ngoài việc cố tình không trả lời tin nhắn này trong mấy tiếng, anh làm sao có thể tức giận với Kỷ Hân Hân được cơ chứ?
Tống Thì Ngộ cân nhắc soạn một dòng tin nhắn ôn hòa lễ độ, hoàn toàn phù hợp với hình tượng trước đây của anh ta, nhưng còn chưa gửi đi thì cửa phòng đã bị ai đó gõ.
Tống Thì Ngộ nhìn thoáng qua thời gian hiển thị trên điện thoại di động: Hơn mười một giờ khoảng một phút.
Kỷ Phồn Âm khá là đúng giờ.
"Vào đi." Anh thờ ơ đáp.
Cửa bị mở ra nhanh như chớp, một giọng nói giống y như đúc giọng nói mới vừa truyền ra từ trong điện thoại di động của Tống Thì Ngộ như bị gió đưa đến bên tai của anh ta: "Anh tới thật sớm, chờ lâu chưa?"
Đôi mắt mang theo hai phần kinh ngạc của Tống Thì Ngộ giương lên nhìn về phía cửa, không tự giác đứng lên: "Không có, anh cũng vừa mới đến."
"Vậy là tốt rồi, em còn sợ một mình anh chờ sẽ nhàm chán —— Chúng ta mau gọi đồ ăn đi, em đói rồi." Người kia bước nhẹ nhàng nhịp chân đi đến trước mặt anh ta, đứng vững bước chân, nở nụ cười giòn tan, "Hôm nay đã nói là anh mời em nhé."
Tống Thì Ngộ thậm chí có thể ngửi được mùi nước hoa thường dùng trên người đối phương, anh vô ý thức ừ một tiếng: "Đương nhiên, làm sao anh có thể để em bỏ tiền được. Ngồi xuống xem menu đi, Hân..."
Lúc kêu lên cái tên đó, Tống Thì Ngộ bỗng nhiên ngừng lại, sau đó anh lập tức bị một sự chấn kinh và phẫn nộ to lớn khó mà ngăn chặn đập mạnh vào đầu.
—— Anh vừa nãy đã coi Kỷ Phồn Âm thành Kỷ Hân Hân!
Tống Thì Ngộ còn nhớ rõ, lúc trước chỉ cần anh ở trước mặt Kỷ Phồn Âm nhắc tới Kỷ Hân Hân, đối phương sẽ lộ ra thần thái bị thương làm cho người ta phiền chán, đó là một người tuyệt đối không giống Kỷ Hân Hân chút nào.
Tựa như hiện tại, cô ta nhất định sẽ giống như lúc trước...
"Thì Ngộ, không ngồi sao?" Kỷ Phồn Âm ngờ vực hỏi.
Cô đã rất tự nhiên cầm menu lên.
Tống Thì Ngộ nhìn chằm chằm cô một lát, chống lại bầu không khí mập mờ, nhanh chóng lấy lại tinh thần, khóe miệng khẽ nhếch lên, vẻ mặt cũng rất lạnh lùng: "Kỷ Phồn Âm, ai dạy cô chiêu này?"
—— Tưởng là chỉ cần bắt chước Kỷ Hân Hân thì sẽ có thể lấy được mọi thứ của Kỷ Hân Hân hay sao?
Kỷ Phồn Âm chớp chớp mắt, cô mở điện thoại di động ra, lung lay trước mặt Tống Thì Ngộ.
Tống Thì Ngộ trông thấy phía trên hiện ra một cái đồng hồ đếm ngược còn có hai giờ năm mươi bảy phút.
Kỷ Phồn Âm mang theo nụ cười của Kỷ Hân Hân, dùng giọng nói của Kỷ Hân Hân trả lời vấn đề của anh ta: "Chắc là tài khoản ngân hàng đó."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT