Bạch Trú uống rượu nên không chạy xe được, nếu gọi người chở thì cũng tốn thời gian.

Cậu ta chỉ có tạm thời bỏ qua cho Kỷ Phồn Âm thái độ phách lối kia, quay đầu lại tìm Tống Thì Ngộ tính sổ.

Tống Thì Ngộ còn đang say rượu, Bạch Trú liền trực tiếp giội một chén nước lạnh lên trên mặt anh ta.

Tống Thì Ngộ vừa mới tỉnh lại còn có chút hoảng hốt, anh ta vuốt mái tóc đầy nước đọng, rồi hất ngược mái tóc ướt nhẹp về phía sau, vô thức hỏi một câu: "Hân Hân đâu?"

"Chị ấy đương nhiên đang ở Paris." Người dùng giọng nói lạnh lẽo trả lời anh ta là Bạch Trú.

Tống Thì Ngộ giương mắt nhìn về phía Bạch Trú giống như một giây sau sẽ cầm vũ khí lên đánh người, thái độ rất là tỉnh táo: "Quả nhiên đã bị cậu phát hiện —— các người đi ra ngoài trước đi, tôi và cậu ta cần tâm sự riêng."

Nửa câu nói sau là anh nói với quản lý trực ban và nhân viên phục vụ đang rất là khẩn trương đứng ở cửa.

Quản lý trực ban vội kêu gọi tất cả mọi người ra ngoài, đừng có ở đây làm vướng bận hai người bọn họ.

Khi cánh cửa lại lần nữa được đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người, Tống Thì Ngộ không nhanh không chậm nói: "Người cô đơn còn có thể nuôi sủng vật, lúc Hân Hân không có ở đây, tôi chỉ muốn dùng Kỷ Phồn Âm để giết thời gian, giảm bớt đi nỗi nhớ —— Cậu cũng nhìn thấy bộ dáng của cô ta bây giờ rồi đó, sau khi lớn lên rất nhiều anh chị em song sinh trông không giống nhau, nhưng mà hai người bọn họ gần như giống nhau như đúc."

"Lý do vì sao anh làm như vậy chẳng có liên quan gì đến tôi cả?" Bạch Trú thờ ơ nói, "Chứng cứ đã ở trong tay tôi, nếu anh thức thời một chút thì về sau đứng có xuất hiện ở trước mặt chị gái nữa..."

Tống Thì Ngộ nhìn về phía Bạch Trú, anh thờ ơ cười cười, ánh mắt lộ ra sự cao ngạo như một người tiền bối nhìn xuống hậu bối của mình: "Kỷ Phồn Âm rất biết cách diễn, cô ta có thể diễn ra được giống như Hân Hân đang thật sự ở ngay bên cạnh tôi; cô ta còn rất hiểu chuyện, biết lúc nào tôi muốn nghe lời nói gì, loại sủng vật và thế thân như vậy không phải là quá tốt rồi sao?"

Tống Thì Ngộ không nhìn sắc mặt Bạch Trú, đưa tay ra mời.

"——Tôi đề cử cậu cũng thử một lần xem, cảm giác không hề tệ. Tôi còn có thể giúp cậu giữ bí mật, Hân Hân sẽ không biết đâu."

Ánh mắt Bạch Trú nhìn anh ta giống như đang nhìn một đống rác rưởi vứt đầy đầu đường xó chợ.

Vài giây đồng hồ sau, thiếu niên trẻ tuổi nóng tính xì một tiếng khinh miệt, quay người nhanh chân rời khỏi căn phòng.

Tống Thì Ngộ không ngăn cản cậu ta, mà chỉ đốt một điếu thuốc rồi hít một hơi, ngửa đầu về đằng sau, dựa lưng lên ghế sô pha, chậm rãi nhả khí.

Nếu đã không may bị Bạch Trú phát hiện thì cũng đành phải nghĩ một vài biện pháp để kéo Bạch Trú cùng xuống nước trở thành đồng bọn.

Nếu không thằng nhóc kia sẽ thật sự nói chuyện này cho Kỷ Hân Hân biết mất.

...

Để một mình Tống Thì Ngộ ở lại quán bar, Kỷ Phồn Âm không có chút cảm giác tội lỗi nào.

Dù sao quán bar cũng sẽ không để cho một khách hàng lớn như vậy xảy ra chuyện, hơn nữa nói không chừng Bạch Trú còn sẽ chạy tới gây sự với Tống Thì Ngộ nữa.

Làm việc đến tận mười hai giờ đêm, Kỷ Phồn Âm cảm thấy mình thật là chăm chỉ, về nhà tháo trang sức rồi liền ngả đầu trực tiếp nằm ngủ, nghênh đón ngày hôm sau.

Sáng ngày hôm sau, Kỷ Phồn Âm vừa rời giường liền phát hiện điện thoại di động của mình bị một đống số điện thoại nằm trong danh sách miễn quấy rầy gọi đến, còn là cùng một dãy số.

Cô không quan tâm ai gọi đến, ung dung rời giường rửa mặt đi vào phòng bếp, đang làm trứng tráng thì cái số này lại gọi tiếp, nhìn có vẻ rất là kiên trì, nhất định phải gọi tới khi cô nhận mới thôi.

Kỷ Phồn Âm một tay cầm cái xẻng một tay nhận điện thoại, rất tùy ý: "Ai đấy?"

Người ở đầu bên kia điện thoại cắn răng nghiến lợi: "Tôi."

—— A, là Bạch Trú à.

Kỷ Phồn Âm nói với ngữ khí vô cùng bình thản: "Gọi nhầm rồi."

"Giả vờ cái gì?" Bạch Trú không hề bị lừa, "Tôi đã biết chuyện của cô và Tống Thì Ngộ rồi."

Lời nói này của cậu ta giống như là đang uy hiếp, nhưng Kỷ Phồn Âm hoàn toàn không có bị cậu ta dọa: "Ừm, sau đó thì sao?"

"Người trong nhà cô có biết cô đang làm chuyện này không?"

"Ý kiến của bọn họ tôi không quan tâm."

"Em gái cô thì sao?"

"Cậu có thể nói cho nó, tôi không ngại."

Sau khi hỏi mấy câu hỏi nhảm nhí, Bạch Trú trầm mặc một chút.

Cậu ta bất đắc dĩ hỏi: "... Tống Thì Ngộ cho cô bao nhiêu tiền để mua cô?"

Thái độ của Kỷ Phồn Âm đối với cậu ta lập tức nhiệt tình hẳn lên: "Không cần nói thêm một lời nào nữa, Bạch thiếu để lại email đi, tôi sẽ gửi đồng hồ thu phí qua cho cậu?"

"Còn có đồng hồ thu phí nữa hả? !" Bạch Trú hùng hùng hổ hổ, "Kỷ Phồn Âm, cô thật sự cho rằng mình đang làm một nghề nghiệp đứng đắn đó hả?"

"Nghề diễn viên là một công việc rất đứng đắn." Kỷ Phồn Âm nghiêm túc uốn nắn quan niệm của cậu ta, "Tôi bán nghệ không bán thân, cảm ơn."

Bạch Trú hiển nhiên không thèm để ý đến lời giải thích của Kỷ Phồn Âm, cậu ta an tĩnh trong một giây lát, sau đó liền nói: "Gửi cho cô email rồi đó."

Kỷ Phồn Âm tắt bếp, đặt cái xẻng xuống, trực tiếp gửi đồng hồ thu phí đã cập nhật xong và bảng câu hỏi điều tra khách hàng đến hộp thư của Bạch Trú.

Bạch Trú không tắt điện thoại, Kỷ Phồn Âm nghe thấy ở bên kia truyền tới âm thanh thông báo có mail mới, sau đó là tiếng chuột nhấp vào.

Vài giây đồng hồ sau, lập tức vang lên tiếng giận mắng của Bạch Trú: "Một giờ mười vạn, sao cô không đi cướp đi? Cô xứng đáng sao?"

Kỷ Phồn Âm nghĩ nghĩ: "Giờ thứ nhất có thể giảm 10%."

"Ai cho cô giảm giá! !" Yết hầu Bạch Trú càng vang lên, "Cô làm vậy không phải là hạ thấp chị gái hay sao!"

Kỷ Phồn Âm nhướng mày: "Được thôi."

Bạch Trú chần chờ một lát, đột nhiên hỏi: "Ngoại trừ Tống Thì Ngộ, còn có ai mua cô nữa?"

“Lý lịch khách hàng không tiện lộ ra, nếu đổi lại là cậu thì chắc cũng không hi vọng bị người khác biết đúng không." Kỷ Phồn Âm ôn tồn thì thầm hỏi, "Bạch thiếu, hôm nay cậu muốn hẹn trước à?"

Bạch Trú lại trầm mặc thật lâu.

Kỷ Phồn Âm không vội thúc cậu ta, bình tĩnh mở loa ngoài rồi đặt điện thoại sang một bên, bày bữa sáng ra bàn.

Đến tận lúc cô một tay cầm điện thoại một tay cầm thức ăn đi ra nhà ăn, Bạch Trú mới đột nhiên lên tiếng.

"Vậy buổi tối hôm nay đi, " Cậu ta nhanh chóng nói, "Năm giờ đến tám giờ, địa chỉ sẽ gửi cho cô sau, lúc đến đừng để ai trông thấy."

Kỷ Phồn Âm nhắc nhở cậu ta: "Trả tiền hẹn trước nhé."

Bạch Trú trực tiếp cúp điện thoại.

Kỷ Phồn Âm lập tức chuyển số của Bạch Trú sang danh sách khách hàng.

Rất nhanh, địa chỉ buổi tối gặp mặt và ba mươi vạn, còn cả bảng câu hỏi đều được gửi sang điện thoại cho cô.

Tâm trạng Kỷ Phồn Âm rất tốt, tiếp tục ăn điểm tâm: Không hổ là thái tử gia Bạch gia, tuổi còn trẻ mà đã có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy.

Hơn nữa, Bạch Trú còn có thêm một ưu điểm: Cậu ta nhỏ tuổi, tính cách lại luôn cáu gắt, ngoài tiền ra, cậu ta rõ ràng có thể cung cấp rất nhiều giá trị tình cảm nữa.

Về phần buổi hẹn trước tối nay, Bạch Trú có lẽ cũng không có mục đích tốt.

Có lẽ muốn giữ lại chứng cứ là cô đang tiến hành làm loạn giao dịch, hoặc là không tin cô nên muốn gọi cô đến để trêu chọc.

Nhưng Kỷ Phồn Âm không để ý.

Khương Thái Công câu cá đương nhiên phải mong có người cắn câu, cá của mình đã bơi tới, sao có thể để chạy trốn được?

Ăn xong điểm tâm, Kỷ Phồn Âm cho bộ đồ ăn vào trong tủ rửa chén, bỏ ra thời gian từ trưa đến nửa buổi chiều để tìm hiểu về Bạch Trú.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, huống chi loại khách hàng như Bạch Trú rõ ràng là có ý đồ chuẩn bị kiếm chuyện tới phá quán.

Vào năm giờ kém năm phút, Kỷ Phồn Âm đã tới địa chỉ mà Bạch Trú gửi cho cô.

Đây là một nhà hàng tọa lạc ở trên cầu cảnh khu, giá cả đắt đỏ, tính bảo mật cũng tốt, có không ít minh tinh tới chỗ này ăn cơm.

Kỷ Phồn Âm đến quầy lễ tân nói số phòng ăn, lập tức có người dẫn cô tiến về chỗ đó.

Trong căn phòng sáu người chỉ có một mình Bạch Trú, cậu ta đang vểnh chân lên cầm điện thoại chơi game, nghe thấy tiếng cửa mở cũng chỉ thờ ơ nhấc mí mắt lên một chút.

Sau đó nhìn thấy người vào cửa, cậu ta cũng sửng sốt vài giây đồng hồ, phản ứng đầu tiên chính là buông chân xuống, há to mồm gọi: "Chị gái?"

Tiếng rống của đồng đội trong tai nghe đều bị Bạch Trú bỏ ngoài tai.

Nhân vật mà cậu ta đang chơi chỉ trong vài giây đồng hồ đã bị người ta chém chết, thanh máu về 0, ngã trên mặt đất, nhưng Bạch Trú hoàn toàn không thèm chú ý đến, cậu ta sửng sốt hồi lâu, rồi đột nhiên ném di động ra, mắng một câu: "Không giống chút nào!"

Cô gái đứng ở cửa, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc mà nhìn cậu ta: "Giống cái gì?"

Trong lòng Bạch Trú biết quá rõ ràng đây là Kỷ Phồn Âm.

Buổi tối hôm qua, sau khi nghe Tống Thì Ngộ nói như vậy, trong lòng Bạch Trú kỳ thật còn không tin, cảm thấy Tống Thì Ngộ chắc chắn đã bị ma quỷ ám ảnh.

—— Tính cách của Kỷ Phồn Âm ai mà không biết? Cô ta và Kỷ Hân Hân thực sự trái ngược nhau như trời với đất vậy?

Bạch Trú vốn định gọi Kỷ Phồn Âm đến nơi này rồi chỉ ra khuyết điểm để cô ta tự biết mình mà tự rước lấy nhục. Nhưng vừa mới gặp mặt, trong một phút thời gian, cậu ta nghĩ hết biện pháp muốn tìm một khuyết điểm nhưng thực sự không tìm ra được.

Đây thực sự chính là Kỷ Hân Hân sống sờ sờ đứng ở trước mặt cậu ta.

Khó trách Tống Thì Ngộ lại...

Mẹ nó.

Nghĩ tới đây, Bạch Trú đột nhiên theo bản năng nảy sinh ra một cảm giác nguy cơ không biết từ đâu mà đến, nhưng miệng cậu ta vẫn cứng rắn nói ra lời trái lương tâm nhằm đánh thức chính mình: "Tất cả đều không giống! Chị gái sẽ không... Sẽ không..."

Chính cậu ta cũng đang tự làm khó mình.

Bởi vì thực sự không tìm ra khuyết điểm.

Kỷ Phồn Âm đi tới trước mặt Bạch Trú, cô xoay người xích lại gần mặt Bạch Trú, hô hấp cậu ta liền ngừng lại, vô thức lùi ra sau.

"Sẽ không mắng em?" Cô than thở dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc vào trán Bạch Trú, "Quầng thâm mắt đậm như vậy, có phải lại thức đêm chơi game hay không? Rõ ràng đã nói với em là phải đi ngủ sớm rồi mà, nếu không thì sẽ không cao lên được đâu..."

Bạch Trú vô thức trả lời câu nói phàn nàn của cô: "Em đã trưởng thành rồi, thân cao một mét tám ba, cao hơn chị hẳn một cái đầu..."

Nói đến một nửa, cậu ta liền im bặt, mạnh mẽ nhắm mắt lại: "Kỷ Phồn Âm!"

Bị kêu bản danh, nét mặt Kỷ Phồn Âm cũng không có một tia thay đổi, nét mặt cô mang theo vẻ oán trách, hỏi: "Vất vả lắm mới có thời gian ăn cơm với em, em chỉ muốn nói về chuyện của người khác thôi hay sao?"

Bạch Trú có vô số câu chửi muốn tuôn ra, nhưng đối mặt với Kỷ Phồn Âm như vậy thì lại không mắng được.

—— Làm vậy so với chửi người mình yêu có gì khác đâu?

"Em mà còn làm loạn nữa chị cũng mặc kệ em, " Kỷ Phồn Âm đứng ở bên cạnh bàn tức giận nói, "Chị đi đây, em tự ăn một mình đi?"

Bạch Trú ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm.

Từ đuôi lông mày đến khóe mắt, lại từ khóe mắt nhìn vào trong mắt, không một chút kẽ hở. Mẹ nó, thật là quá giống.

Nếu như không phải biết rõ mình vừa bỏ ra ba mươi vạn hẹn Kỷ Phồn Âm thì cậu ta thực sự cho rằng Kỷ Hân Hân đã từ nước Pháp bay trở về gặp mặt cậu ta.

Biết rõ đây là trò đùa nghịch của Kỷ Phồn Âm, rõ ràng vô cùng khinh thường với hành vi tìm thế thân an ủi của Tống Thì Ngộ thì cậu ta vẫn...

"... Chị đừng đi." Bạch Trú cắn răng gằn từng chữ nói, "Ở, lại, với, em."

Cậu ta nói xong, giống như là đang tự trách mình, lực tay rất lớn "Kít " một tiếng kéo cái ghế bên cạnh mình ra ngoài, lại "bốp" một tiếng đập menu lên trên mặt bàn.

Kỷ Phồn Âm thản nhiên ngồi xuống, khích lệ cậu ta: "Lúc này mới ngoan nè."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play