Cao quản sự cầm đèn bước vào văn viện đầy gió lạnh. Vào đêm, cả tòa vương phủ im lặng không tiếng động, các nha hoàn lặng lẽ đứng hầu ở bên cạnh, chỉ có ca cơ là khẽ xướng liên miên.
Tiết Phóng Ly dựa vào nệm giường, phát quan của hắn đã được gỡ xuống, mái tóc đen buông thõng, khiến làn da tái nhợt, màu môi đỏ thắm thư dưng lại trông có chút quỷ diễm.
“Vương gia...” Cao quản sự vén rèm che, đi tới bên cạnh hắn, khẽ giọng nói: “Đã đưa hạ lễ tới rồi ạ.”
Tiết Phóng Ly lười biếng hỏi: “Cậu ta có thích không?”
Cao quản sự trả lời thành thật: “Nô tài thấy dường như trên mặt Tam công tử chỉ có kinh ngac thôi chứ không hề có vẻ vui sướng. Ngài ấy còn bảo nô tài khiêng những rương đồ này về nữa.”
Tiết Phóng Ly cười một tiếng, không để bụng: “Ngày mai lại xem tiếp.”
Lời vừa dứt, hắn cử động ngón tay, ném mấy lá vàng vào trong lòng Cao quản sự: “Thưởng cho ngươi.”
Cao quản sự vội vàng cầm lấy một lá, dùng răng cắn, nhìn dấu răng có màu vàng xán lạn, ông ta cười không khép được miệng: “Tạ Vương gia!”
Tiết Phóng Ly không để ý tới ông ta nữa.
Cao quản sự cất lá vàng đi, cũng đã nghĩ xong nên tiêu thế nào luôn rồi... Đã một thời gian ông ta không tới Hồng Tụ Các uống rượu, lần này phải gọi thêm nhiều kiều nương tiếp rượu mới được.
Trong lòng đang tươi đẹp thì Cao quản sự đột nhiên nhớ tới gì đó, vội vàng đè lại nhộn nhạo trong lòng, nói: “Đúng rồi Vương gia, còn có một chuyện nô tài quên nói.”
“Hửm?”
“Lúc nô tài tới, đúng lúc nghe thấy Tam công tử nói...” Cao Quản sự nói với vẻ mặt kì quặc: “Tam công tử nói Vương gia là người tốt.”
“...”
Động tác của Tiết Phóng Ly dừng lại, sau một chút kinh ngạc ngắn ngủi, hắn cười ra tiếng.
“Người tốt.”
Đây là lần đầu tiên Tiết Phóng Ly nghe nói có người đánh giá hắn như vậy. Một người đã nghe quen mấy từ hình dung như bạo ngược vô nhân tính, nham hiểm ác độc như hắn, hai từ này thực sự mới mẻ.
Càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, Tiết Phóng Ly mỉm cười hỏi ca cơ đang đàn hát: “Chiêu Hồng, theo ngươi thấy, bổn vương có phải người tốt không?”
Ca cơ bị hắn gọi run bắn lên, đàn sai một nhịp, nàng ta căng da đầu nói: “Vương gia, đương nhiên Vương gia là người tốt rồi ạ.”
“Ngươi nói dối.” Tiết Phóng Ly tiếc thương nói: “Sao lại sợ như thế? Quên bổn vương ghét các ngươi nghĩ một đằng nói một nẻo à?”
Sắc mặt ca cơ tái mét, không dám đáp lời nữa, nàng ta hoảng loạn quỳ xuống, bàn tay bên cạnh người run rẩy.
Tiết Phóng Ly chậm rãi thu lại nụ cười, vô vị nói: “Nếu như ngươi đã thích quỳ như vậy thì cứ quỳ đi.”
Ca cơ dừng đàn hát, nhưng vũ cơ thì lại không dám dừng múa. Giữa những vạt váy tung bay, Cao quản sự vội vàng đánh mắt ra hiệu, một người trong đó nhận lấy tỳ bà, cứng đờ ngồi xuống, không lâu sau, tiếng đàn hát lại vang lên.
Tiết Phóng Ly uống mấy hớp rượu, sắc mặt mệt mỏi mà rủ tay xuống, chén rượu “choang” một tiếng nện xuống mặt đất, rượu bắn ra đầy đất, thấm ướt cả vạt áo phủ trên đất, nhưng hắn lại chẳng hề để ý.
Cao quản sự thấy vậy liền đi tới bên cạnh đốt hương liệu đã chuẩn bị sẵn lên.
Đây là lương liệu từ Tây Vực, có công dụng an thần, trợ giúp giấc ngủ.
Âm thanh lay lắt, khói nhẹ lượn lờ, tùng hương nặng nề. Chẳng mấy chốc, Cao quản sự liền mơ màng buồn ngủ, ông ta miễn cưỡng chống mí mắt, liếc người trên nệm giường, Tiết Phóng Ly đang nhắm mắt, nhưng ngón tay thì vẫn gõ nhẹ theo tiết tấu.
... Bỏ ít hương liệu thì không có tác dụng với Tiết Phóng Ly; còn bỏ nhiều thì cả đêm hắn lại ngủ gà ngủ gật, ngày hôm sau lại càng mệt hơn, chẳng bằng không ngủ.
Cao quản sự lặng lẽ thở dài.
Vương gia của bọn họ thỉnh thoảng đau đầu thì cũng thôi đi, sao mà đến cả một giấc ngủ cũng không yên ổn được thế.
Rõ ràng là hậu duệ quý tộc nhưng ngày ngày đều sống như chịu tội, còn chẳng sống vui vẻ bằng ông ta.
Cao quản sự cảm khái một trận, lại cúi đầu xuống, ngủ gật ở bên cạnh, không hề biết Tiết Phóng Ly ở trên nệm giường đã mở mắt ra, như có điều suy nghĩ mà nhìn chằm chằm ông ta.
Người sống ở đời luôn có mong cầu. phủ Ly Vương này, người khác né còn không kịp, nhưng quản sự này của hắn lại cứ thích nhảy vào hố lửa, tất cả cũng chỉ vì ông ta háo sắc.
Vậy Tam công tử kia thì sao?
Tiết Phóng Ly hờ hững nghe ca khúc.
Lại tiếp tục là một đêm không ngủ.
...
Hôm sau.
Phu xe đã chờ bên ngoài phủ từ sớm, khi Giang Quyện được đỡ lên xe, Tiết Phóng Ly đã ngồi vào trong, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Hình như nam nhân vừa mới tắm xong, ngọn tóc vẫn còn hơi ướt. Nghe thấy tiếng động, hắn nhấc mí mắt lên, sắc mặt vừa ung dung vừa mệt mỏi: “Đêm qua ngủ có quen không?”
Giang Quyện không có tính lạ giường, cậu gần như đặt đầu xuống là ngủ luôn, nhưng đêm qua vẫn bị giường cộm mà tỉnh lại hai lần, nhưng cái này có thể khắc phục được, Giang Quyện đáp lời: “Tạm được.”
Tiết Phóng Ly gật đầu, lại nhìn cậu một lúc.
Người không thể ngã hai lần ở cùng một nơi, hôm nay Giang Quyện cố ý chọn một bộ ngoại sam màu vàng. Màu sắc tươi sáng khiến cậu càng thêm xinh đẹp, nhưng màu môi của cậu quá nhạt, khí chất cũng quá sạch sẽ, một thân băng cơ ngọc cốt, tuy là màu chói nhưng cũng thành tiên khí.
Trừ điều này ra, trên người Giang Quyện trơn sạch, không có bất kỳ trang sức nào.
Giang Quyện không biết sao hắn lại đột nhiên hỏi tới chuyện này, nhưng vẫn lắc đầu: “Không phải, ta thích mà.”
Cậu nói rất thản nhiên, nhưng ánh mắt lại thanh thuâ, không có chút dục niệm nào, Tiết Phóng Ly hỏi cậu: “Thích thì sao không dùng?”
Giang Quyện trả lời thành thật: “Tại nó quý quá, hơn nữa...”
Nhặt đại một thứ trong đó thì cũng đều là trân phẩm hiếm có, cậu không xứng, sợ làm vỡ. Nếu không phải không phù hợp với lễ nghi xã giao, Giang Quyện còn muốn trả lại cơ. Cậu chỉ muốn làm cá mặn, ăn no chờ chết là đủ rồi, không cần đại táng như thế làm gì.
Tiết Phóng Ly còn chưa nghe cậu nói xong đã giơ một tay lên, mệt mỏi chống đầu, Giang Quyện nhìn ra hắn không ổn, khẽ hỏi: “Đêm qua ngài ngủ không ngon sao?”
“Ừm.”
Là bệnh tình nghiêm trọng hơn rồi à.
Giang Quyện muốn nói lại thôi... Cậu muốn nhắc nhở Tiết Phóng Ly, nhưng trong nguyên tác nói rất rõ ràng, bệnh của Tiết Phóng Ly đến cả ngự y cũng bó tay, cho dù bây giờ cậu có nhắc nhở thì cũng đâu làm được gì.
Nghĩ tới đây, Giang Quyện dứt khoát không làm phiền hắn nữa, chỉ vén rèm kiệu lên, tò mò nhìn ra ngoài.
Trên đường người đi kẻ lại, từng chiếc hoa đăng được treo lên cao, tiếng mời mua hàng vang lên không dứt, xung quanh vô cùng náo nhiệt.
Giang Quyện nhìn mà hứng khởi, cậu hỏi Tiết Phóng Ly: “Lát nữa có thể đi dạo trên phố không?”
Bởi vì bệnh của cậu, Giang Quyện không phải nằm viện thì là ở nhà, thực ra cậu rất thích hóng hớt thích mấy chỗ đông vui, nhưng trái tim yếu ớt mỏng manh của cậu chẳng biết được khi nào sẽ đình công, cho nên chẳng được đi lung tung.
Tiết Phóng Ly: “Ngươi muốn dạo à?”
Giang Quyện: “Ừm.”
Cậu nghiêng đầu qua, ánh mắt sáng bừng, Tiết Phóng Ly nhìn mấy lần, đột nhiên nói: “Ngươi không thích những thứ kia.”
Giang Quyện mờ mịt hỏi: “Hả? Không thích cái gì?”
Tiết Phóng Ly lại không có ý giải thích, chỉ thong dong nói: “Muốn dạo thì cứ dạo đi.”
Giang Quyện hài lòng, đang định buông rèm kiệu xuống thì bất chợt nhìn thấy một tấm da đẫm máu, bàn tay siết chặt lại.
Cậu bị dọa cho giật nảy mình, Tiết Phóng Ly ngước mắt: “Sao thế?”
Giang Quyện vừa không dám nhìn lại vừa lo lắng, ánh mắt mơ hồ: “... Da sói.”
Cách đó không xa, thợ săn cầm đao săn trong tay, đang nhanh nhẹn cắt một tấm da sói. Thỉnh thoảng hắn ta còn cầm da sói lên cho người khác nhìn, máu thịt của con sói nhão nhoét trong vũng máu.
Ở dưới chân thợ săn còn có một cái lồng, bên trong có một con sói con đang cuộc lại, người nó đầy vết máu, hoảng sợ trừng to mắt, run lên bần bật.
“Con lớn thì đã chết rồi.” Dường như biết được cậu muốn nói điều gì, Tiết Phóng Ly chậm rãi nói: “Còn con nhỏ kia, móng vuốt và rằng đều bị bẻ gãy, cho dù có cứu, nó cũng chẳng sống được bao lâu.”
Giang Quyện sững sờ, hoàn toàn không chú ý, cậu kinh hãi nói: “Sao lại như vậy chứ.”
Tiết Phóng Ly hỏi cậu: “Còn muốn cứu nữa không?”
Đương nhiên là muốn cứu rồi, Giang Quyện vẫn gật đầu. Có điều, sói con bị thương như vậy rồi thì không thể mua về rồi thả về núi rừng nữa, Giang Quyện do dự nhìn sang Tiết Phóng Ly.
... Nuôi động vật cần có sự đồng ý của bạn cùng phòng. Tiết Phóng Ly miễn cưỡng cũng coi như bạn cùng phòng của cậu nhỉ.
“Được không?”
Giang Quyện trưng cầu ý kiến của hắn, Tiết Phóng Ly hứng thú hỏi: “Vì sao lại muốn cứu? Răng sói và vuốt sói của nó đều gãy rồi, ngươi nuôi nó thì có tác dụng gì đâu?”
“Nó bị tra tấn đáng thương quá.” Giang Quyện không xác định lắm nói: “Hơn nữa cũng còn có tác dụng mà? Dưỡng khỏi vết thương rồi, nó còn có thể trông cửa nữa đó, chắc vẫn có thể dọa người.”
Tiết Phóng Ly nhìn cậu không nói gì. Không hiểu sao, Tiết Phóng Ly lại nhớ tới lời Cao quản sự nói.
...“Lúc nô tài tới, đúng lúc nghe thấy Tam công tử nói... Tam công tử nói Vương gia là người tốt.”
Người tốt ư.
“Ngươi hỏi ý kiến của bản vương.” Tiết Phóng Ly mỉm cười lắc đầu: “Không được.”
Giang Quyện: “Vậy được rồi.”
Giọng điệu cậu có hơi mất mát, nhưng cũng không trách cứ gì, chỉ quay đầu yên lặng nhìn sói con, lông mi rủ xuống, cố gắng suy nghĩ.
Ngoan quá, ngoan ngoãn thật đấy.
Tiết Phóng Ly vẫn ung dung nhìn cậu, ngón tay chạm lên phật châu gỗ tử đàn trên cổ tay, ma sát lúc được lúc không, mãi cho tới khi Giang Quyện lại cất lời.
“Lan Đình.”
Cậu gọi nha hoàn, Lan Đình nghi hoặc đánh mắt tỏ ý hỏi, Giang Quyện nói với nàng ta: “Giúp ta mua lại hai con sói kia rồi cho thợ săn một chút ngân lượng. Cái con bị lột da kia... bảo thợ săn chôn đi, con nhỏ thì dưỡng thương cho khỏi rồi thả.”
Giang Quyện đã cố gắng hết sức rồi.
Cho dù như thế nào, bảo vệ mạng của nó trước rồi tính.
Lan Đình gật đầu, lập tức đi làm. Nhưng lúc bọn họ nói chuyện, thợ săn kia đã lột da con sói kia xong, lại mở lồng ra, xách sói con bên trong ra, chuẩn bị ra tay với nó.
Sói con bị ấn lên trên bàn, đao giơ lên cao, đang trong tư thế chém xuống, sói con cả người toàn máu đột nhiên giãy dụa kịch liệt, thợ săn không để ý nên để nó chạy thoát.
Đám người lập tức tan tác, soạt một cái né xa ba thước, thợ săn cầm đao vừa đuổi theo vừa chửi: “Đồ súc sinh nhà mày chạy đi đâu!”
Sói con chạy khập khiễng, đột nhiên, nó đối diện với ánh mắt của Giang Quyện, sau đó không hề do dự mà đuổi theo, sau đó ra sức nhảy!
“Bảo vệ Vương gia! Bảo vệ Vương gia!”
Cao quản sự hoang mang một hồi, sau đó vội vàng hô cứu, thị vệ nhanh chóng rút kiếm, ném mạnh nó xuống đất. Cùng lúc đó, Giang Quyện cảm thấy có thứ gì đó ấm nóng văng lên mặt.
Cậu không rảnh lau đi, vội nhìn qua, trường kiếm của thị vệ đang đè lên sói con, nó đau đớn cuộn thành một đóng, ầng ậng nước mắt ngẩng đầu nhìn Giang Quyện, kêu rên đau đớn.
“Súc sinh này.” Cao quản sự đi tới, nhấc chân đạp sói con mấy cái: “Đúng là không có mắt.”
Thợ săn cầm đao cũng chạy tới, hắn ta vừa nhìn thấy Cao quản sự đã nhận ra đây là xe ngựa của Ly Vương, lập tức bị dọa cho “leng keng” một tiếng, đao đi săn cũng không cầm nổi nữa.
Thợ săn lập tức quỳ xuống, dập đầu về phía xe ngựa: “Vương gia tha tội! Vương gia tha tội! Thảo dân không coi kĩ súc sinh này, để nó xông ra đụng phải ngài, thảo dân sẽ băm nó ra để bồi tội với ngài!”
Nói xong, thợ săn run rẩy nhặt đoa lên, Tiết Phóng Ly không nói gì, càng không ngăn cản, chỉ hờ hững nhìn.
Sau khi băm súc sinh này ra, Ly Vương có tha cho hắn ta không, trong lòng thợ săn hoàn toàn không chắc chắn. Nhưng hắn ta biết nếu không băm súc sinh này ra, hắn ta tuyệt đối sẽ không được tha nhẹ. Thế là hắn ta cắn chặn răng, dùng sức chém xuống...
“Đừng!” Giang Quyện vội vàng ngăn cản, thợ săn sững sờ, vô thức thu tay lại, Giang Quyện nói với Tiết Phóng Ly: “Ban nãy nó không muốn làm người khác bị thương, răng nanh và móng vuốt của nó đều bị gãy rồi...”
Giang Quyện nhớ tới ánh mắt ầng ậng nước mắt của sói con liền cảm thấy vô cùng khó chịu, cậu căng da đầu hỏi Tiết Phóng Ly: “Có thể tha cho nó không?”
Tiết Phóng Ly không đáp lời.
Thú vị, đúng là quá thú vị.
Nhị công tử Giang Niệm được Giang Thượng thư nâng trong lòng bàn tay kia có không ít tâm tư. Còn đứa con trai út Giang Quyện không được yêu thương này thì lại có một tâm địa Bồ Tát, tâm can trong sáng.
Trong bầu không khí im lặng này, Cao quản sự mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trong lòng chửi đổng cả lên.
Đang làm gì vậy hả?
Tam công tử thực sự coi Vương gia của bọn họ là người thiện lương sao?
Đợt trước có một kẻ to gan dám cầu tình cho người khác, kết cục còn bị liên lụy luôn kia kìa.
Đúng là không biết trời cao đất dày.
“...Vương gia.”
Đến bản thân Giang Quyện cũng không phát hiện giọng điệu của mình mềm tới cỡ nào.
Cuối cùng Tiết Phóng Ly cũng nhấc mí mắt lên.
Trên mặt Giang Quyện, vết máu rơi xuống, đỏ thắm một chấm, như hồng mai trong tuyết, nhan sắc như buổi sớm mùa xuân. Giang Quyện vốn nhạt nhòa như mây khói, nhưng chính màu sắc tươi sáng này lại lôi cậu vào hồng trần, chỉ còn thấy được vẻ thịnh sắc.
Mà trong ánh mắt trong sáng của cậu đã tràn đầy vẻ thỉnh cầu, không còn là vẻ vô dục vô niệm nữa.
“Được rồi.”
Không biết trôi qua bao lâu, Tiết Phóng Ly khoan thai cất lời, nở nụ cười thâm sâu làm người khác không đoán được.
…
Lời tác giả:
Hôm nay Vương gia là người lương thiện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT