Hai từ nghe hời hợt thế, Cao quản sự nghe xong liền trợn to mắt.
Nhận lời rồi?
Vương gia nhận lời rồi ư?
Sói con nhảy lên xe ngựa, việc này lớn thì cũng chả lớn, nhưng cũng chả phải chuyện cỏn con. Nếu là người khác, có người cầu xin thì tha được thì tha, chỉ là một câu nói thôi mà, nhưng đây lại là Tiết Phóng Ly.
Vương gia của bọn họ, có bao giờ dễ thương lượng thế đâu?
Việc khiến Cao quản sự không ngờ đến chính là không chỉ dừng lại ở đó, chuyện phía sau càng khiến ông ta kinh ngạc hơn.
“Bây giờ bổn vương tha cho nó, sau này dù có dưỡng thương xong đưa về rừng thì nó cũng chẳng sống tiếp được,” Tiết Phóng Ly trầm giọng bảo: “Bổn vương không bao giờ làm những việc vô nghĩa.”
Giang Quyện khó khăn lắm mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này lại bắt đầu căng thẳng: “Vậy...”
“Đưa về vương phủ đi.” Tiết Phóng Ly bình đạm bảo: “Nếu bổn vương đã tha cho nó một mạng thì nó không được chết tiếp.”
Vừa dứt lời, Tiết Phóng Ly liền căn dặn: “Cao Đức, tìm thú y cho nó đi.”
Cao quản sự: “?”
Ông ta đứng ngơ ra một lúc lâu, thậm chí còn nghi ngờ rằng có phải mình chưa tỉnh ngủ hay không, thế là ông ta liền nhéo bản thân một cái thật mạnh, Cao quản sự đau đến nỗi mếu môi, ông ta tuyệt vọng phát hiện ra rằng đây không phải là mơ, vội đáp lời: “Dạ vâng, thưa vương gia.”
Giang Quyện đứng người một lúc, hai mắt trợn trừng, không ngờ lại có cú chuyển ngoặc như này, cậu nói nghiêm túc: “Vương gia, ngài thật đúng là một người tốt mà.”
Tiết Phóng Ly như cười mà chẳng phải cười, nhìn cậu một cái: “Vậy sao.”
Giang Quyện không do dự gì, gật đầu ngay lập tức, cậu quay lại nhìn Tiết Phóng Ly, ánh mắt sạch sẽ thuần khiết ấy chứa chan niềm tin, dường như rất kiên định vào điều này.
Tiết Phóng Ly mỉm cười: “Ngươi nói sai rồi.”
Giang Quyện chớp mắt: “Hả?”
Tiết Phóng Ly không giải thích gì, hắn chỉ nhấc tay lên, ngón tay thon thả đặt lên gương mặt của Giang Quyện, Giang Quyện đứng người, ngơ ngác nhìn hắn.
Tiết Phóng Ly lờ đi sự nghi hoặc của cậu, hắn dùng đầu ngón tay lau đi chút ửng đỏ ngay giữa chân mày người thiếu niên, sau đó cúi đầu xuống trầm lắng một hồi, nuối tiếc bảo: “Quả nhiên là tiểu bồ tát.”
Vết máu được lau đi, chàng thiếu niên như đang tung bay, thân tựa như bồ tát, không dính chút bụi trần.
Chỉ đáng tiếc, tiểu bồ tạt lại lầm tưởng ác ma là người tốt, vậy thì cậu cũng…
Chỉ như bồ tát làm bằng đất được đưa qua sông thôi, bản thân khó sống.
Tiết Phóng Ly khẽ cười, nha hoàn của vương phủ đưa cho hắn một chiếc khăn tay, Tiết Phóng Ly lau ngón tay mình, Giang Quyện lúc này cuối cùng cũng nhận ra, cậu trễ nải bảo: “... Đa tạ?”
“Ừm.”
Sự việc kết thúc, sói con được sắp xếp vào vương phủ, nhưng Giang Quyện vẫn bảo Lan Đình đưa chút tiền cho thợ săn, bảo hắn chôn cất con sói còn lại thật tốt.
Xe ngựa của phủ Ly Vương dần đi xa, thợ săn cầm trong tay ngân lượng nhưng không đứng lên ngay lập tức, hắn ta vừa cảm thấy may mắn khi bản thân vừa thoát khỏi một kiếp, lại không khỏi nhớ đến gương mặt mà hắn ta nhìn thấy khi sợ hãi ấy.
Thật đẹp.
Hồi vị một hồi lâu, thợ săn trở về hàng buôn, đang định dọn hàng xong thì tìm nơi nào đó chôn cất sói, nhưng trên hàng buôn của hắn ta, ngoài một vũng máu thì chả còn gì nữa.
Con sói và da lột từ trên người nó xuống, không biết đã đi đâu.
…
Trong xe ngựa rất im lặng.
Màn cửa xe cũng dính phải vết máu, vì không muốn dính lên người nên Giang Quyện ngồi sát vào trong một tí. Nhưng xe ngựa dù rộng rãi cỡ nào thì chỗ ngồi cũng có hạn, thế là Giang Quyện liền ngồi sát cạnh Tiết Phóng Ly.
“Ta...”
Giang Quyện đang định giải thích thì lúc cậu ngẩng đầu lên lại thấy Tiết Phóng Ly đang nhắm mắt lại, nhớ đến sự mệt mỏi lộ rõ ngay giữa chân mày hắn, Giang Quyện liền không nói gì thêm.
Thực ra thì, cậu vừa động đậy thì Tiết Phóng Ly đã nhận ra ngay rồi, chỉ là hắn lười mở mắt ra.
Mà khi Giang Quyện sát lại gần, Tiết Phóng Ly lại ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ ấy. Mùi hương ấy như là trộn lẫn giữa rất nhiều vị thuốc, tươi mới như bãi cỏ sau mưa, ập vào tâm can.
Hương thơm nhè nhẹ đó lại có công dụng vô cùng thần kỳ.
Những âm thanh hỗn độn trong trí ốc, sự phiền muộn không thể nào an giấc, trong khoảnh khắc ấy đều tan biến mất. Tiết Phóng Ly đã lâu mới cảm nhận được sự bình yên này, thậm chí hắn còn khác thường đến độ buông xuống sự phòng bị trong lòng.
Hắn cho phép chàng thiếu niên lại gần hắn, càng cho phép chàng thiếu niên…
Con đường không bằng phẳng, xe ngựa chòng chành một cái mạnh. Giang Quyện do dự vài giây, cậu giơ tay về hướng Tiết Phóng Ly, để hắn dựa lên người cậu, như thế thì không đến nỗi bị chòng chành đến mất tỉnh giấc, như thế lúc trên đường hắn có thể nghỉ ngơi thêm một lúc.
Làm xong mọi việc, Giang Quyện lại nhìn Tiết Phóng Ly một hồi, da dẻ hắn trắng bệch, nhưng đôi môi lại tươi đỏ vô cùng, nhìn một hồi, Giang Quyện không kiềm được mà sờ lên.
Mềm thật đấy.
Ngay lập tức, cậu nhận ra mình vừa làm gì, Giang Quyện bỗng chốc liền tĩnh lặng.
Cậu chỉ thấy màu môi thật đẹp thôi mà.
Cậu làm thế có được xem là “quấy - rối - tình - dục” trong hôn nhân không?
Giang Quyện chột dạ thu tay lại, nhưng may mắn là Tiết Phóng Ly ngủ rất say, không bị làm cho tỉnh giấc. Cậu xoay đầu sang chỗ khác, bắt đầu đếm những pha lê trên rèm cửa, không biết có phải là vì tối qua bị làm cho tỉnh giấc đến hai lần không, đếm một hồi, Giang Quyện cũng ngủ thiếp đi mất.
Trong tiếng thở đều đặn ấy của cậu, Tiết Phóng Ly chầm chậm mở mắt, đầu ngón tay vuốt qua môi dưới, sau đó dừng lại tại một chỗ.
Đó là nơi Giang Quyện vừa sờ.
Không bao lâu sau, Tiết Phóng Ly thu tay lại, hắn ngồi dậy, nhưng chàng thiếu niên ngồi cạnh lại mất đi chỗ dựa, thế là lại mơ màng dựa theo, ngã lên vai hắn, ngủ say đến độ không có chút phòng bị gì.
Tiết Phóng Ly nhìn cậu một hồi, cuối cùng hắn cũng không đẩy cậu ra.
Hương thơm nhẹ nhàng nơi hơi thở lúc này lại càng rõ nét, hắn nghe âm thanh hít thở của cậu, không bao lâu sau, Tiết Phóng Ly cũng có đôi chút buồn ngủ.
Đây là lần đầu tiên Tiết Phóng Ly không dùng hương liệu quá liều mà lại muốn ngủ.
Hắn đang muốn chợp mắt thì phu xe liền quăng roi ngựa, lập tức có người bẩm báo với hắn: “Vương gia, đến rồi ạ.”
“Ừm.”
Tiết Phóng Ly nhấn nhẹ huyệt thái dương đang náo động ấy, nhưng lại chưa muốn xuống xe, người hầu của vương phủ cũng không dám nói nhiều, chỉ đành yên lặng đứng sang một bên, nhưng Uông tổng quản đang đứng hầu ở cửa cung thì lại đi qua khẽ hỏi: “Sao thế kia? Xảy ra chuyện gì à?”
Người hầu lắc đầu không nói gì, Giang Quyện loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài nên cũng dần tỉnh giấc, cậu mơ màng nói: “Vương gia, đến chưa?”
Giang Quyện vừa nói vừa ngồi dậy, lúc này cậu mới phát hiện mình tựa lên vai Tiết Phóng Ly để ngủ, Giang Quyện ngượng ngùng bảo: “Xe ngựa lắc lư làm ta buồn ngủ quá, nên không cẩn thận ngủ mất. Sao ngài không gọi ta?”
“Đang định kêu ngươi đây.” Tiết Phóng Ly thần sắc vẫn như thường: “Trên người ngươi là mùi gì thế?”
“Không thơm lắm, nhưng cũng được.”
Giang Quyện ngơ ra, cậu mơ màng nhấc tay lên ngửi, nhưng cậu đâu ngửi thấy mùi gì đâu, thế là nói một cách không chắc chắn lắm: “Chắc là túi thơm đấy. Sáng nay Lan Đình đưa cho ta, ta không thích nên Lan Đình đem đi cất, chắc là dính phải chút hương.”
Tiết Phóng Ly “ừm” một tiếng, bước ra khỏi xe ngựa, Giang Quyện cũng đi theo sau, nhưng cậu vẫn chưa tỉnh giấc hoàn toàn nên bước không vững lắm, Uông tổng quản thấy thế liền vội đỡ cậu, Giang Quyện cảm tạ ông: “Đa tạ.”
Uông tổng quản ngơ người, gương mặt tươi cười bảo: “Vương phi nói gì thế kia. Người vừa bước ra nô tài còn tưởng rằng là thần tiên nào hạ phàm, có thể đỡ người là phần phước mà nô tài tu mấy kiếp mới có được.”
Giang Quyện: “...”
Đám người này sao thế, lúc thì thần tiên lúc thì tiểu bồ tát, con cá mặn như cậu không xứng đâu.
“Mới sáng sớm Bệ hạ đã sai nô tài đứng đây đợi.” Uông tổng quản cười hì hì bảo: “Bệ hạ gặp Vương phi rồi thì chắc chắn trong lòng sẽ rất vui.”
Giang Quyện nghe xong liền xoay qua hỏi Tiết Phóng Ly: “Vương gia, lát nữa ta phải làm gì?”
Cậu xuyên sách nên không hiểu quy tắc trong cung lắm, nhưng cũng may, Giang Quyện trong truyện cũng chưa được mở mang tầm mắt gì nên Giang Quyện liền can đảm bảo: “Ta từ nhỏ lớn lên ở vùng quê, chưa từng vào Kinh bao giờ, có nhiều quy tắc ta không biết.”
Tiết Phóng Ly nhìn cậu một cái, hờ hững bảo: “Không có quy tắc gì hết.”
Giang Quyện: “?”
Cậu cảm thấy không thỏa đáng lắm nên vẫn muốn hỏi tiếp, Uông tổng quản cũng lên tiếng: “Bệ hạ của chúng ta không để ý những lễ nghi phép tắc phiền phức đâu ạ, Vương phi không cần lo lắng.”
“Được thôi.”
Giang Quyện gật đầu, rồi lại nhớ lại kịch bản.
Trong tiểu thuyết, vị Hoàng đế này xuất hiện không nhiều, chỉ có ba lần. Lần đầu tiên là An Bình Hầu xin ban hôn, lần thứ hai là An Bình Hầu và vai chính thụ - Giang Niệm đại hôn, lần thứ ba là vì đắm chìm thuật dưỡng sinh nên băng hà.
Cũng chỉ là một “người công cụ” thôi.
Giang Quyện cũng yên tâm, nhưng cậu lại cảm thấy hình như mình đã quên mất điều gì.
Không kịp để cậu suy nghĩ tiếp thì họ đã đến tẩm cung rồi, Uông tổng quản nhỏ nhẹ bảo: “Bệ hạ, Vương gia và Vương phi đến rồi ạ.”
“Cuối cùng cũng đến rồi.”
Cửa được mở từ bên trong, một nam nhân trung niên khoác long bào bước đến. Trên mặt ông nở nụ cười, khắp người đầy sự uy quyền của hoàng gia, nhưng lại như người cha thông thường, giỡn chơi với đứa con trai lâu ngày không gặp của mình: “Uông tổng quản, đây là ai thế? Sao trẫm lại thấy quen thế này?”
Uông tổng quản cười bảo: “Nô tài cũng cảm thấy quen thật, hình như là, hình như là...”
Là ai thì Uông tổng quản lại không nói. Đương kim Thánh thượng - Hoằng Hưng Đế nhìn Tiết Phóng Ly một cái, bảo: “Từ khi con dọn ra phủ ở riêng, trẫm muốn gặp con còn khó hơn lên trời, hôm nay lại phải nhờ vào phần phước của Tam công tử.”
Tiết Phóng Ly cười bảo: “Phụ hoàng, không có chuyện gì thì sao có thể vào cung thường xuyên được ạ.”
Chỉ là cái cớ thôi, Hoằng Hưng Đế đương nhiên biết, nhưng ông cũng lười vạch trần hắn, xoay qua cười với Giang Quyện, bảo: “Con tên Giang Quyện phải không? Nào, để trẫm ngắm con xem.”
Giang Quyện gật đầu, cậu không hề sợ hãi tí nào, Hoằng Hưng Đế nhìn cậu một hồi, càng nhìn càng thấy hài lòng, liên tục gật đầu bảo: “Đứa trẻ tốt, là một đứa trẻ tốt.”
Hoằng Hưng Đế hòa nhã căn dặn, bảo: “Sau này có gì bực bội thì cứ vào cung tìm trẫm, trẫm sẽ làm chủ cho, đứa trẻ tốt như này, làm sao có thể chịu uất ức gì được.”
Giang Quyện chớp mắt bảo: “Không cần phiền người đâu ạ, có Vương gia là được rồi.”
“Ồ?” Hoằng Hưng Đế ngơ người, sau đó liền cười rộ lên, ông vỗ nhẹ vào vai Giang Quyện vài cái: “Đúng rồi, tìm Lão Ngũ là được, tìm lão già như ta làm gì?”
“Tối qua Lão Lục đã bị Lão Ngũ xử cho một trận rồi. Còn đám cẩu nô tài không có mắt đó nữa, đúng là ăn gan hùm mà, dám gây thị phi trước mặt chủ tử.”
Hả?
Bị Vương gia xử rồi á?
Giang Quyện mở to mắt nhìn Tiết Phóng Ly, cậu thấy khá vui, nhưng cũng có thêm cả chút lo lắng.
Lục hoàng tử dù có ngốc đến đâu thì cũng là một trong những vai chính của truyện.
Xử lí hắn ta, có ổn không vậy?
Tiết Phóng Ly nhìn cậu, chỉ lãnh đạm bảo: “Cũng phải để nó nếm chút bài học.”
“Lão Lục là thứ không ra gì, đúng thật là nên giáo huấn đôi chút.” Hoằng Hưng Đế chê bai quơ tay bảo, sau đó lại nhớ ra gì đó, nói tiếp: “Nhưng đại ca của con thì ít nhiều gì cũng phải nể mặt nó một xíu, đừng để nó không xuống nước được.”
“Buổi yến tiệc lần trước, hai đứa...”
Đang nói, bỗng bên ngoài có người bẩm: “Bệ hạ, An Bình Hầu cầu kiến ạ.”
Trong điện bỗng yên lặng, nhiều ánh mắt loáng thoáng lướt qua người Giang Quyện, âm thầm quan sát thần sắc của cậu, ngay cả Tiết Phóng Ly cũng ngước mắt lên.
Giang Quyện: “?”
An Bình Hầu?
Sao cái tên này nghe quen thế?
Giang Quyện nhất thời chưa phản ứng kịp, suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên lòng bỗng ngộ ra.
Đây chẳng phải là vị hôn phu đó của cậu sao?
Không đúng, là vị hôn phu cũ mới đúng.
Im lặng vài giây, Giang Quyện cũng nhớ ra là cậu đã quên gì rồi.
Trong nguyên văn, ngày thứ hai Giang Quyện được đưa vào phủ Ly Vương… Cũng là ngày thứ hai Giang Quyện cắn lưỡi tự vẫn, An Bình Hầu đã nhập cung xin đương kim Thánh thượng ban hôn cho hắn ta và thụ chính - Giang Niệm.
Hình như họ, đụng mặt nhau rồi.
Giang Quyện: “...”
Sao lại thành ra thế này.
Cậu nhớ, pháo hôi cùng họ cùng tên với cậu thật sự rất yêu An Bình Hầu.
Giang Quyện lạnh người nhớ lại tình tiết truyện.
Theo tình tiết truyện thì hôn ước của An Bình Hầu và Giang Quyện ở Kinh Thành chẳng phải bí mật gì, huống hồ chi sau khi Giang Quyện vào Kinh, chỉ cần là nơi có An Bình Hầu thì chắc chắn sẽ có cậu ta, cậu ta chỉ mong lúc nào cũng có thể dính lấy An Bình Hầu.
Công tử tiểu thư nhà quyền quý đương nhiên sẽ không giống cậu ta, người ta cần mặt mũi, mà cũng phải lo chu toàn danh tiếng của cả gia tộc nữa, thế là Giang Quyện liền trở thành kẻ hành xử kỳ lạ một mình một cõi.
Nếu chỉ dính lấy người ta thôi thì thật ra cũng ổn.
An Bình Hầu xuất thân không tầm thường, tướng mạo thì khôi ngô, có rất nhiều người ái mộ, trong số đó thì Giang Quyện chẳng đáng nói đến. So gia thế, so tài hoa, so tướng mạo, cậu ta chẳng có ưu thế gì cả, duy chỉ có tờ hôn ước ấy.
Giang Quyện vốn đã bất an, kết quả lại phát hiện thái độ của An Bình Hầu đối với Giang Niệm không tầm thường, trong lòng cậu ta thấy khó chịu, thế là liền hỏi về chuyện hôn ước, An Bình Hầu chỉ nói là không tiện, cuối cùng ngày thành hôn cũng dời đi dời lại.
Cho đến sau này, khi nhận ra An Bình Hầu muốn hủy hôn, Giang Quyện liền hạ quyết tâm, đầu tiên hạ thuốc hắn ta, sau đó nhân lúc hắn ta ngủ qua đêm ở phủ Thượng thư liền trèo lên giường hắn ta, nhưng không ngoại lệ, cậu ta đã bị phát hiện.
Sau vài lần ép hôn như thế, Giang Quyện khiến phủ Thượng thư mất hết mặt mũi, cũng khiến An Bình Hầu nảy sinh bất mãn.
Càng không cần nhắc đến việc cậu ta vì An Bình Hầu mà đẩy ca ca của Giang Niệm của mình xuống hồ.
Giang Quyện: “...”
Cậu không thể hiểu nổi, nhưng cũng thấy bất ngờ vô cùng.
Yêu đến vậy luôn sao?
Giang Quyện đang nghĩ gì thì người khác không biết, nhưng việc cậu ta mê mẩn An Bình Hầu thì ngay cả Hoằng Hưng Đế cũng có nghe loáng thoáng, Hoằng Hưng Đế sợ hai người gặp nhau sẽ khó xử.
Yên lặng một hồi lâu, Hoằng Hưng Đế hỏi Giang Quyện: “Con ngoan, con nói xem, trẫm nên gặp hay không gặp đây?”
Uông tổng quản nghe thế, bất giác cảm thấy lo sợ hộ Giang Quyện.
Không gặp có nghĩa Tam công tử có thẹn với lòng, như vậy thì sao Vương gia tha cho cậu được?
Còn nếu gặp, Tam công tử lại để lộ vẻ mê mẩn ấy ra thì Vương gia cũng không tha cho cậu.
Giang Quyện thật ra chẳng muốn gặp.
Cậu chỉ muốn ngồi ăn đợi chết, bình an yên ổn làm cá mặn thôi, cậu không muốn lại gần nhóm vai chính, nếu không chắc chắn sẽ rất bất hạnh.
Nhưng bây giờ cậu không nên làm ảnh hưởng đến tình tiết truyện.
Giang Quyện bình tĩnh bảo: “Đương nhiên là gặp rồi ạ, không chừng Hầu gia có việc gì gấp thì sao?”
Tiết Phóng Ly nhìn về phía cậu, Giang Quyện cũng nhìn lại hắn, còn nhìn lại với ánh mắt vô tội, khóe môi Tiết Phóng Ly khẽ nhếch lên.
Sao hắn lại quên mất chứ, vị Tam công tử này có người trong lòng rồi.
Trong mắt cậu, Vương gia là người tốt, vậy còn An Bình Hầu thì sao?
Đại thánh nhân à?
Tiết Phóng Ly hờ hững cười, nhưng thần sắc lại lãnh đạm vô cùng.
Không lâu sau, Uông tổng quản liền cao giọng bảo: “Tuyên… An Bình Hầu vào gặp!”
…
Lời tác giả:
Giang Lười: ăn được, vị thanh ngọt, có công hiệu an thần, hỗ trợ giấc ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT