Tiết Tòng Quân sững sờ, chẳng mấy chốc, hắn ta dần dần phản ứng lại, bản thân nhất thời đắc ý vênh váo, lại chạm tới vảy ngược của Ngũ ca mất rồi.
Quy củ.
Ngũ ca của hắn ta là loại con hoang không hợp quy củ trong lời hoàng tổ mẫu.
“Ngũ… Ngũ ca, đệ quên mất.” Tiết Tòng Quân giật giật môi, bị dọa sợ quá, hắn ta cuống quýt giải thích: “Hơn nữa, không phải Ngũ ca cũng không hài lòng mối hôn sự này sao? Đệ chỉ là, chỉ là...”
Tiết Phóng Ly hỏi hắn ta: “Đó là việc của bổn vương, liên quan gì tới đệ?”
Tiết Tòng Quân ngập ngừng nói: “Đệ, đệ...”
Tiết Tòng Quân sợ nhất là dáng vẻ cười như không cười này của hắn, Trương công công cũng chẳng đỡ hơn, ông ta không ngờ rằng mình lại nịnh nọt nhầm chỗ, lập tức quỳ xuống đất, lấy lòng nói: “Vương gia, ngài đại nhân đại lượng, chắc cũng sẽ không để ý...”
Tiết Phóng Ly cười một tiếng, cơ thể Trương công công cứng đờ, lập tức vươn tay ra tát mình một bạt tai: “Vương gia tha mạng, là nô tài lắm lời, là nô tài lắm lời!”
“Bốp, bốp, bốp...!”
Tiếng tát vang lên không dứt bên tai, Trương công công dùng sức cực kì mạnh, hoàn toàn không dám qua loa hời hợt, trên mặt ông ta đau rát, đầu óc cũng vang ầm ầm cả lên, nhưng động tác trên tay vẫn không dám dừng lại.
“Đại nhân đại lượng?” Tiết Phóng Ly ung dung chậm rãi nói: “Trương công công nhớ nhầm rồi đúng không, trước giờ bổn vương đều có thù tất báo.”
Trương công công vừa nghe thấy vậy, chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, ông ta cuống quít dùng cả tay lẫn chân bò về phía Tiết Phóng Ly, than thở khóc lóc rằng: “Vương gia tha mạng! Tha mạng với... A!”
Tiết Phóng Ly nhấc chân đạp phăng ông ta ra, tiếng của Trương công công cũng theo đó mà thay đổi, Tiết Phóng Ly nói nhàn nhạt: “Người đâu, cắt lưỡi cẩu nô tài này đi, khâu miệng lại rồi treo lên xà nhà.”
Thị vệ nghe lệnh, đồng loạt đi lên bắt, Trương công công liên tục lùi về sau, nhưng hoàn toàn chẳng làm được gì cả, vai ông ta bị ấn lại, khuôn mặt Trương công công đầy vẻ hoảng sợ, nói không lựa lời: “Vương gia, là Bệ hạ phái nô tài tới, là Bệ hạ đấy! Nếu như nô tài không thể quay về, ngài nói xem Bệ hạ sẽ nghĩ như thế nào.”
Tiết Phóng Ly không chút dao động, nhìn ông ta từ trên cao xuống, chậc lưỡi thở dài: “Thật là đáng thương.”
“Chỉ là một nô tài thôi mà.” Tiết Phóng Ly nói: “Phụ hoàng sẽ nghĩ như thế nào á? Bổn vương cũng chỉ dạy ngươi quy củ thôi chứ có gì đâu.”
Lời vừa dứt, Trương công công bị vây lại giữa, kiếm quang lóe lên trên mặt ông ta, chân ông ta mềm nhũn, mặt xám như tro tàn.
Ông ta xong đời rồi.
Tiết Tòng Quân nhìn tới hãi hồn, dường như lúc này Tiết Phóng Ly mới nhớ tới hắn ta, nói với ý xin lỗi: “Lục đệ là khách quý, đến cả nước trà cũng không được uống một ngụm, là bổn vương chiêu đãi không chu toàn.”
Tiết Tòng Quân sợ hãi như con chim cút, vội vàng xua tay tỏ ý không cần đâu, uống trà cái gì, bây giờ hắn ta chỉ muốn chuồn đi thôi.
“Dâng trà lên cho lục đệ.” Tiết Phóng Ly lại làm như không thấy: “Bổn vương nhớ, ban nãy lục đệ nói Vương phi quần áo tối màu, đen đủi.”
Tiết Tòng Quân căng da đầu trả lời thành thật: “Không, không phải à.”
Nha đầu tiến lên châm trà, Tiết Phóng Ly lại cười nói: “Lục đệ căng thẳng làm gì? Ngồi xuống uống trà đi chứ.”
Tiết Tòng Quân trợn trừng mắt nhìn chén trà, da đầu tê dại.
Lúc hai người nói chuyện thì Trương công công đã bị treo ngược lên xà nhà, đối diện với chỗ ngồi bên chung trà. Mặt ông ta bê bết máu, dáng vẻ đáng sợ, Trương công công còn đang đau khổ giãy giụa, máu không ngừng nhỏ giọt: “tách” một tiếng, rơi vào trong ly.
Màu máu lan ra, một mảnh đỏ tươi.
Tiết Tòng Quân không dám chọc Tiết Phóng Ly nữa, hắn ta cứng đờ ngồi xuống, hoàn toàn không dám chạm vào chén trà.
Tiết Phóng Ly lại bình tĩnh hỏi hắn ta: “Sao lục đệ không uống trà vậy, không thích à?”
Trong cái nhìn chăm chú của hắn, Tiết Tòng Quân chỉ đành cố gắng nhịn sự ghê tởm, uống hết sạch nước trà trong chén, sau đó nở một nụ cười còn khó coi hơn là khóc: “Uống rồi, Ngũ ca, đệ thích lắm, đệ uống hết rồi.”
Tiết Phóng Ly nghe thấy vậy, hài lòng gật đầu, hắn nhìn chằm chằm vết máu loang lổ đầy đất, lại hỏi Tiết Tòng Quân: “Lục đệ, bây giờ có còn đen đủi nữa không?”
Tiết Tòng Quân điên cuồng lắc đầu: “Không đen đủi, không đen đủi một chút nào cả!”
“Vậy thì tốt.” Tiết Phóng Ly liếc hắn ta một cái, hạ lệnh đuổi khách: “Thời gian không còn sớm nữa, lục đệ nên về rồi.”
Tiết Tòng Quân cầu còn không được, hắn ta lập tức bật dậy: “Đệ đi ngay đây!”
Nhưng chưa đi được mấy bước, Tiết Tòng Quân lại bị gọi lại: “Đợi đã.”
Trái tim Tiết Tòng Quân giật thót, chậm rãi quay đầu lại: “Ngũ… Ngũ ca?”
Tiết Phóng Ly: “Phụ hoàng cử đệ tới xem hôn lễ, lục đệ không chuẩn bị hạ lễ gì à?”
Tiết Tòng Quân: “...”
Đương nhiên hắn ta không chuẩn bị. Nhưng trước khi xuất cung, cuối cùng Tiết Tòng Quân cũng lấy được trai tước mà bản thân đã thèm rỏ dãi từ lâu... Đặt tượng chim tước vào trong vỏ trai, thời gian lâu rồi, sẽ có một tân chu quang bảo khí.
Cái thứ này tinh xảo vô cùng, lúc làm vừa tốn thời gian vừa tốn sức, đến nay trong tay phụ hoàng chỉ có mấy cái, mà con chim này là con đẹp nhất, vốn dĩ Tiết Tòng Quân định chơi mấy ngày rồi tặng cho Niệm ca của hắn ta, thậm chí hắn ta đã thông báo trước rồi.
Nhưng bây giờ...
“Chuẩn bị rồi ạ.” Tiết Tòng Quân không dám nói mình tay không tới đây, hắn khóc không ra nước mắt lấy trai tước ra, bản thân còn chưa cầm nóng tay nữa: “Cái này... Đệ khó khăn lắm mới lấy được từ chỗ phụ hoàng.”
Tiết Phóng Ly nhìn cũng chẳng nhìn một cái: “Lục đệ có lòng quá.”
Tiết Tòng Quân đau đớn không thôi, nhưng hắn ta vẫn phải miễn cưỡng cười vui: “Ngũ ca thích là được ạ.”
Nói tới đây, Tiết Tòng Quân đột nhiên nhớ tới gì đó: “Đúng rồi, nếu như chuyện thành hôn đã xong, ngày mai hai người đừng quên vào cung gặp phụ hoàng đấy.”
Tiết Phóng Ly không mặn không nhạt mà “ừm” một tiếng.
Lúc Tiết Tòng Quân tới hừng hừng khí thế, tới lúc rời đi không chỉ bị dạy dỗ một trận mà đến bảo bối cũng mất, hắn ta ủ rũ cun cút đi ra bên ngoài, kết quả chưa đi được mấy bước thì lại nghe thấy người trong vương phủ hỏi: “Vương gia, những rương đồ này...?”
Tiết Phóng Ly rũ mắt, dưới vẻ mặt chán ghét là sự lãnh lẽo thấu xương: “Lôi đi.”
Thái độ của hắn đối với mấy đồ được ban thưởng, Cao quản sự đã thấy không ít lần rồi, đang định gọi người thì Tiết Phóng Ly lại thay đổi ý định, hắn trầm ngâm nói: “Nếu như đã là hạ lễ, vậy thì đem cho Tam công tử đi.”
“Thiên tiên à.” Tiết Phóng Ly nhớ tới từ hình dung của Tiết Tòng Quân, khuôn mặt kia của Giang Quyện thực sự có cảm giác không dính khói lửa nhân gian, dường như không vô dục vô cầu, hắn nổi hứng thú nói: “Bổn vương lại muốn xem thử, cậu ta có thực sự không nhiễm khói lửa nhân gian hay không.
Cao quản sự đáp lời. Vốn dĩ ông ta còn cảm thấy thái độ của Vương gia đối với Tam công tử này cũng tốt, bây giờ xem ra, Tam công tử này chẳng qua chỉ là đúng lúc gợi lên hứng thú của Vương gia nhà bọn họ thôi.
Người lần trước khiến hắn hứng thú, cỏ trên mộ đã cao ba trượng rồi.
Cao quản sự lắc đầu.
Tiết Phóng Ly lại ném một đồ vật nhỏ ra: “Cũng đưa cả trai tước này qua đó đi.”
Đồ ở trong cung truyền ra hiếm có tới cỡ nào, vậy mà hắn cũng không hứng thú, Cao quản sự nhận lấy rồi bắt đầu tất bật làm nọ làm kia. Tiết Tòng Quân không nghe nổi nữa, quả thật là lòng như đao cắt.
Cho đồ nhà quê kia.
Hạ lễ của phụ hoàng lẫn trai tước của hắn, đều cho đồ nhà quê kia hết.
Sao hắn lại ghen tị thế này.
Tiết Tòng Quân vội vàng rời khỏi phủ Ly Vương, hắn ta càng nghĩ trong lòng càng đau, càng nghĩ càng cảm thấy không bình ổn nổi. Tiết Tòng Quân vò đầu, quyết định ngày mai sẽ đi rình Giang Quyện.
Đương nhiên, vừa mới bị hung hăng dạy dỗ một trận xong, Tiết Tòng Quân không dám làm gì, ý đồ của hắn rất hèn mọn thôi.
... Đi nhìn trai tước của hắn một lần nữa.
Có thể sờ một cái thì càng tốt.
Hu hu hu.
...
Giang Quyện được đưa về phòng.
Vương phủ rất lớn, Giang Quyện rẽ trái rẽ phải theo người hầu, xuyên qua hành lang rồi lại đi qua hồ nước, lúc tới nơi thì đã hoang mang, chẳng thể nhớ được đường.
Người hầu đẩy cửa ra, có người vội vàng nhào tới, lo lắng không thôi mà hỏi Giang Quyện: “Công tử, ngài không sao chứ?”
Giọng nói của nàng ta rất quen tai, Giang Quyện nhìn mấy lần, nhận ra đây là nha hoàn xin tha cho cậu lúc mới tỉnh lại. Giang Quyện suy nghĩ, chắc hẳn nha hoàn này là Lan Đình, trong truyện khi Giang Quyện và ông ngoại còn ở dưới thôn, Lan Đình đã đi theo bên cạnh cậu ta.
Người hầu đưa cậu tới nơi, đóng cửa phòng lại, Giang Quyện lắc đầu trả lời: “Ta không sao.”
Lan Đình nghe thấy vậy nhưng vẫn rất buồn bã: “Đã bao giờ công tử phải chịu uất ức như vậy đâu.”
Nói tới đây, sắc mặt Lan Đình càng thêm suy sụp: “Đến cả phái thêm mấy người hầu cho công tử mà lão gia cũng không chịu.”
Nam tử thành hôn, tuy rằng không có hồi môn gì, nhưng dù sao cũng phải có mấy người của mình bên cạnh, Giang Thượng thư đến cả cái này cũng miễn, ông chỉ để Lan Đình thu dọn đồ đạc của Giang Quyện mang qua, nói là thành hôn, thì chẳng bằng nói là dỡ xuống tay nải.
Giang Quyện không hiểu mấy điều này lắm, đúng lúc đang nhiều điều nghi hoặc, bèn hỏi Lan Đình: “Ngươi có biết Ly Vương là người như thế nào không?”
Lan Đình cùng tới từ một thôn với cậu, đương nhiên là không biết, nhưng vẫn có nghe đồn một chút về Ly Vương, nàng ta nhỏ giọng nói: “Nô tì nghe nói... Vương gia hung hăng tàn bạo, đã từng vô duyên vô cớ giết rất nhiều người.”
Cũng đúng với trong tiểu thuyết, nhưng Giang Quyện vẫn rất hoang mang.
Ngày hôm nay, thái độ của Ly Vương rất tốt, không những suy nghĩ cho cậu, thậm chí lúc cậu bị ụp nồi còn nói là tin cậu, hoàn toàn là...
Giang Quyện: “Nhưng ta cảm thấy hắn là người tốt.”
Lan Đình “hơ” một tiếng, Giang Quyện không nhịn được suy đoán: “Hắn bị nói đáng sợ như vậy, có khi nào là đồn đãi lung tung không?”
Sao mà Lan Đình biết được, nàng ta không chắc chắn mà nói rằng: “Có khi nào?”
Giang Quyện nghĩ đi nghĩ lại, trong nguyên tác, những đoạn đề cập tới Ly Vương quá ít, thậm chí hắn còn chưa chính thức xuất hiện, cho nên Ly Vương rốt cuộc là người như thế nào thì chẳng thể nào nghiên cứu kĩ được.
Chẳng lẽ hắn thực sự bị người khác nghe nhầm đồn bậy ư?
Bên ngoài cửa, Cao quản sự đang định gõ cửa sững sờ.
Người tốt?
Vương gia của bọn họ á?
Cao Quản sự: “?”
Biểu cảm của ông ta nứt toác.
Hồi lâu sau, Cao quản sự gõ cửa với tâm trạng phức tạp, Lan Đình vội vàng mở ra, Cao quản sự cung kính nói: “Vương phi, Vương gia bảo nô tài đưa mấy rương hạ lễ tới chỗ ngài, Vương phi có thể thoải mái sử dụng.”
Nói xong, ông ta lại trình danh sách quà tặng lên: “Vương phi có thể kiểm kê từng cái theo tờ này.”
Giang Quyện cúi đầu nhìn, chữ trên danh sách dày chi chít, cậu miễn cưỡng nhận được ra vài dòng.
Hoa sen phỉ thúy.
Cấm lý bích tỷ.
Chim thúy linh san hô.
Mặt dây chuyền hoa sen bằng ngọc.
...
Giang Quyện: “?”
Vừa đọc tên đã thấy thuộc về những vật phẩm cấp “trấn quán” của bảo tàng.
Cậu lại nhìn rương, có lẽ là lúc vận chuyển khóa bị mở ra, mơ hồ có thể thấy màu xanh lục ướt át sẫm màu, Giang Quyện thực sự sắp bị màu lục đế vương chói mù mắt.
Đồ quý hiếm quá rồi, Giang Quyện không dám nhận, cậu vội vàng lắc đầu không ngừng: “Ta không dùng, không cần dùng cái nào cả đâu, ông chuyển lại về hết đi.”
Cao quản sự liếc nhìn cậu mấy cái, cười khổ nói: “Vương phi đừng làm khó nô tài. Đồ Vương gia đã tặng đi, nô tài lại chuyển về cho ngài ấy, người chịu tai ương là nô tài đấy.”
Hình như trực tiếp trả thẳng về đúng là không lịch sự, Giang Quyện do dự một lúc, chỉ đành nói: “Vậy thì cứ đặt tạm ở đây đi.”
Cao quản sự gật đầu, lại nói: “Ban đêm Vương gia ho nhiều lắm, sợ Vương phi ngủ không ngon nên đã nghỉ ở phòng khác rồi ạ, đêm nay... Vương phi không cần đợi Vương gia về phòng đâu.”
Giang Quyện chẳng bất ngờ một chút nào.
Trong tiểu thuyết cũng là như vậy. Trong hồi ức của thụ chính, ngay đêm y và Ly Vương thành thân cũng phân phòng ngủ.
“Đúng rồi, Vương gia còn bảo nô tài chuyển lời một chuyện.” Cao quản sự nói: “Sáng sớm ngày mai, Vương phi phải cùng tiến cung diện thánh cùng với Vương gia.”
“Được, ta biết rồi.”
Sau khi báo hết tất cả, Cao quản sự không ở lại thêm nữa, hành lễ rồi rời đi. Giang Quyện cầm danh mục quà tặng tiếp tục đọc, cậu càng đọc càng kinh hãi, càng đọc càng cảm thấy suy đoán của mình đúng đắn.
Ly Vương, thực sự là một người rất tốt.
Giúp cậu nhiều như vậy, còn tặng cậu đồ quý giá như thế.
Nhưng theo như hướng đi của cốt truyện, đêm mai là Ly Vương qua đời rồi.
Nghĩ tới đây, Giang Quyện không đọc nổi danh mục quà tặng trong tay nữa.
Cậu nhớ Ly Vương là đột nhiên phát bệnh qua đời. Cho dù ngự y tới đủ kịp thời thì cũng không cứu được hắn.
Giang Quyện thở dài, đột nhiên có chút không đành lòng.
Nhưng cậu cũng đâu giúp được gì.
Giang Quyện quyết định rồi.
Sau này mỗi khi tới ngày giỗ của Tiết Phóng Ly sẽ đốt thêm mấy xấp giấy cho hắn, để hắn trở thành quỷ Vương gia giàu có nhất cả địa phủ.
…
Lời tác giả:
Vương gia: Cảm ơn, không cần thiết đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT