“Công tử! Công tử...!”

“Lão gia, ngài tha cho công tử đi, cầu xin ngài đó ạ, công tử yếu ớt, tha cho cậu ấy đi ạ...”

Tiếng hô bén nhọn mang theo chút tiếng khóc nức nở, Giang Quyện đột nhiên giật mình tỉnh dậy từ trong mơ, cậu còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị người khác hung hăng kéo một cái, ngã nhào xuống đất.

Đau, đau quá.

Ý thức hỗn loạn của Giang Quyện miễn cưỡng tỉnh táo được một chút.

“Giang Quyện, dù con có muốn hay không thì người phủ Thượng thư chúng ta đưa vào phủ Ly Vương vẫn sẽ là con.” Nam nhân trung niên mặc quan phục nói với vẻ mặt chán ghét: “Con đừng có quên, là con đẩy Tiểu Niệm vào trong hồ.”

Phủ Ly Vương? Tiểu Niệm? Ông ta đang nói gì vậy?

Giang Quyện càng nghe càng thấy quen tai, trong lòng cậu dâng lên cảm giác không ổn.

Dừng lại một chút, nam nhân trung niên liếc mắt nhìn nha hoàn đang khóc lóc, lại nói với cậu: “Chỉ cần con ngoan ngoãn gả vào phủ Ly Vương, chuyện của con và Tiểu Niệm, từ nay coi như xóa bỏ toàn bộ.”

Giọng điệu ông khinh miệt, tư thái cao cao tại thượng, như thể việc cho phép Giang Quyện gả vào phủ Ly Vương là sự ban ơn vô cùng lớn.

Giang Quyện: “...”

Hình như cậu biết rồi.

Đây không phải là tiểu thuyết “Sau khi trọng sinh mọi người đều cưng chiều tôi” mà tối qua em họ giới thiệu cho cậu sao?

Khi đó cậu sắp tiếp nhận một cuộc phẫu thuật chữa tim tỷ lệ thành công chỉ có 10%, ngoài miệng Giang Quyện nói chẳng có gì to tát, nhưng thực ra trong lòng vẫn căng thẳng, cậu trằn trọc khó ngủ trong đêm, em họ ở bên chăm sóc bèn nói: “Haiz, anh à, em đọc một cuốn tiểu thuyết, bên trong đó có một pháo hôi cùng tên cùng họ với anh, anh có muốn đọc cùng không?”

Dù sao cũng không ngủ được, Giang Quyện bèn để em họ chia sẻ cho cậu, ngay từ chương thứ nhất pháo hôi đã rước đầy thù hận, Giang Quyện nói: “Có phải bây giờ anh nên đọc kĩ hoặc học thuộc toàn văn, để tránh cho ngày hôm sau xuyên sách không?”

Em họ cười sặc sụa, Giang Quyện lại đọc mấy chương.

“Sau khi trọng sinh mọi người đều cưng chiều tôi” là một bộ truyện đam mỹ ngọt ngào sảng khoái. Mở đầu nhân vật thụ chính trọng sinh, đời trước An Bình Hầu một lòng hướng về y, nhưng thụ chính lại không để tâm, sau đó y bị bắt gả cho Ly Vương, kết cục buồn bực mà chết, còn An Bình Hầu kia, bởi vì thời cuộc rung chuyển mà trở thành Đế vương.

Bắt đầu lại một lần nữa, thụ chính cực lực xoay chuyển cốt truyện, rồi lần lượt công lược người cha Lễ bộ Thượng thư của y, đồng liêu quan nhị đại, rồi cả một vị Hoàng tử, được mọi người cưng chiều.

Mà lần này, thụ chính nhận được lời tỏ tình của An Bình Hầu, quyết định đi một con đường khác.

Thụ chính này tên là Giang Niệm, cũng chính là Tiểu Niệm.

Còn về pháo hôi cùng tên cùng họ với Giang Niệm, An Bình Hầu từng có một vị hôn phu, chính là cậu ta.

Thụ chính không gả cho Ly Vương, vậy thì bắt buộc phải có người thay thế y để gả đi. Trong nguyên tác, vị hôn phu của Giang Quyện yêu cầu hủy bỏ hôn ước với cậu ta vào chính lúc này, cậu ta nổi giận bèn đẩy thụ chính vào trong hồ, cho nên cái đồ xui xẻo là cậu liền tới để lấy công chuộc tội.

Giang Quyện suy nghĩ nghiêm túc, lông mi rủ xuống, nhìn trông lại có cảm giác ngoan ngoãn.

Giang Thượng thư nhìn thấy thì sững sờ, sau đó cau mày lại.

Giang Quyện này, nhìn thì ngoan ngoãn, nhưng tâm tư thực sự vô cùng ác độc.

Xưa nay Giang Thượng thư luôn coi thường đứa con trai này. Mẹ ruột cậu mất từ sớm, từ nhỏ đã ở dưới nông thôn, được ngoại tổ phụ nuôi lớn, tính cách vâng vâng dạ dạ, không có mặt mũi, nếu không vì bệnh tim nghiêm trọng cần phải tìm thầy trị bệnh, Giang Thượng thư sẽ chẳng bao giờ đón cậu về Kinh Thành, đứa con trai này, chỉ khiến ông mất mặt thôi.

Suy nghĩ tới đây, Giang Thượng thư càng chán ghét cậu, rồi nói rằng: “Đúng rồi, ban nãy Hầu gia tới đây một chuyến. Con sắp gả vào phủ Ly Vương rồi, ngài ấy không tiện gặp con, bảo ta đập vỡ tín vật của hai đứa trước ngay trước mặt rồi mang một câu tới cho con.”

Dứt lời, một miếng ngọc bội đập về phía Giang Quyện, Giang Thượng thư cũng cất lời nói tiếp.

“... Ngươi và Giang Niệm, khác nhau một trời một vực. Hôn ước đã hủy bỏ, ngọc bội cũng không cần giữ nữa, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”

Ngọc bội sắp rơi xuống đất. Giang Quyện hoảng hốt ấn lên người, vội vàng ngăn lại... từ hôn thì từ hôn, chứ ngọc bội vô tội mà, màu nước đẹp như thế này, đập vỡ thì đáng tiếc quá.

Giang Thượng thư hiểu nhầm rằng cậu vẫn chưa chết tâm, lại cảnh cáo rằng: “Giang Quyện, cho dù ngọc bội như thế nào, từ nay về sau con đã là Ly Vương phi, đừng có quấn quýt si mê An Bình Hầu nữa.”

Giang Quyện chỉ mải kiểm tra ngọc bội, Giang Thượng thư thấy cậu cầm ngọc bội mà không nói tiếng nào, bèn hỏi cậu rằng: “Giang Quyện, con còn có gì bất mãn không?”

Giang Quyện tự dưng được một miếng ngọc bội, đương nhiên chẳng có gì bất mãn cả. Nhưng đối với Giang Quyện trong truyện mà nói, có quá nhiều điều bất mãn.

Tạm thời không nói tới việc sau này An Bình Hầu như thế nào, trong cung có lời đồn, dù Ly Vương này chỉ là một con ma ốm nhưng tính cách hắn tàn bạo, hỉ nộ vô thường, hành xử vô cùng hoang đường, thậm chí còn tự tay giết chết mẫu phi của hắn!

Còn nữa, Giang Quyện trong truyện từ dưới nông thôn lên Kinh Thành chính là vì hôn ước của cậu ta và An Bình Hầu, cậu ta vô cùng coi trọng vị hôn phu này. Vì vậy, Giang Quyện không ngại giả bệnh mà đi xa tới Kinh Thành.

Không sai, thực ra cậu ta không bị bệnh tim, cùng lắm chỉ là sinh ra vốn đã yếu ớt mà thôi, không đến mức phải vào Kinh tìm thầy trị bệnh.

Theo như cốt truyện, vì sợ hãi Ly Vương, rồi còn bị An Bình Hầu từ hôn, còn nghe nói tới lời đáng sợ như vậy, liên tục bị đả kích nên Giang Quyện trong truyện nản lòng thoái chí mà cắn lưỡi tự sát.

Nhưng cậu ta không biết, hôm sau ngày đại hôn, Ly Vương đã qua đời.

Đây là cốt truyện đời trước của thụ chính. Vương phủ không còn Vương gia, thụ chính mỗi ngày tự do tự tại, quý nhân trong cung nhắc tới y gả vào để xung hỉ, không có công lao thì cũng có khổ lao, ngày ngày quan tâm y, nhưng thụ chính lại không hề thích ngày tháng như thế này, cả ngày rầu rĩ không vui, lúc này mới ưu tư thành bệnh, có được cơ hội trọng sinh.

Khi đó Giang Quyện nhìn thấy đoạn này liền cảm thấy thái quá, rồi hỏi một câu xuất phát từ linh hồn mình với em họ: “Sao lại có người không muốn làm cá mặn chứ?”

Em họ trả lời: “Nhân vật chính mà, phải có sự nghiệp, sao lại có thể làm phế vật được!”

Giang Quyện chân thành nói: “Nếu như anh xuyên sách, anh sẽ ngoan ngoãn trải qua cốt truyện, đợi Vương gia chết, anh sẽ trở thành con cá mặn nhất, sống vui vẻ như thần tiên.”

Kết quả...

Bây giờ cậu thực sự xuyên sách luôn rồi.

Giang Quyện rơi vào trầm tư.

“Giang đại nhân, Giang đại nhân...!” Bà mối vội vàng chạy vào, vui vẻ nói: “Giờ lành sắp tới rồi, phải đưa Tam công tử tới phủ Ly Vương thôi.”

Giang Quyện nghe thấy vậy, lập tức ngước mắt lên, bà mối nhìn thấy khuôn mặt cậu thì sững sờ.

Dung nhan thiếu niên cực kì đẹp, tuy mặc một thân y sam đơn sắc nhạt màu nhưng cũng không che đi được vẻ diễm sắc. Hơn nữa vì ban nãy lôi kéo một trận nên đầu tóc cậu tản ra hơn nửa, rủ xuống đầu vai, làn da thiếu niên quá trắng, màu môi lại quá nhạt, chỉ trông càng thêm yếu ớt, dường như gió vừa thổi là sẽ tản đi.

Nghe nói Tam công tử phủ Thượng thư từ nông thôn lên, “mùi ngheo” toàn thân, không khác gì thôn phu dưới quê, hôm nay vừa gặp, sao lại... sao lại xuất trần thoát tục như vậy?

Thần tiên công tử như thế này mà đẩy Nhị công tử vào hồ thật sao?

Bà mối nói thầm trong lòng. Đừng nói là bà ta, đến cả Giang Thượng thư cũng hơi sững sờ, chỉ cảm thấy ánh mắt Giang Quyện quá sáng, không âm u như thường ngày.

Nhưng ông không hề để tâm, chỉ hừ lạnh một tiếng: “Sao thế? Con có lời muốn nói à?”

Giang Quyện cố sức bắt mấy vạt áo ông, cuối cùng cũng nói câu đầu tiên từ khi xuyên sách tới giờ: “Mau, đỡ con dậy đi ạ, đừng để trễ giờ lành.”

Giang Thượng thư: “???”

Ông nhấc vạt áo, lùi về sau một bước, như thể Giang Quyện là thứ bẩn thỉu gì vậy, hận không thể né xa ba thước. Giang Thượng thư chỉ coi như bây giờ cậu bị đả kích quá nặng nề nên bắt đầu nói lung ta lung tung, khinh khỉnh nói: “Người đâu, đưa Tam công tử lên kiệu.”

...

Hai mươi mốt tháng ba, ngày cưới gả.

Trong phủ Ly Vương, trăng đèn kết hoa, tiếng pháo kêu vang, vô cùng náo nhiệt.

Kiệu hoa lắc lư cả một đường, Giang Quyện ngồi trong kiệu hoa nước tới chân mới nhảy, cố gắng nhớ lại cốt truyện liên quan.

Ly Vương này, trong truyện không miêu tả nhiều về hắn, trừ việc là một con ma ốm ra, còn dùng hai từ khác hình dung hắn.

Liều lĩnh, chuyên chế.

Còn về hôn lễ này, Giang Quyện ở trong truyện còn chưa đưa tới đã cắn lưỡi tự vẫn, nhưng cũng có một đoạn kí ức trước khi thụ chính trọng sinh.

...“Ly Vương là một nam nhân thâm sâu khó đoán, hắn khiến người khác phải sợ hãi, càng khiến người khác hoảng sợ. Giang Quyện nhớ rằng từ lúc bản thân xuống kiệu đã cúi đầu xuống, không dám nhìn lén chút nào, cả quãng đường đi sợ hãi mất mật, càng đáng sợ đó là, giữa đường hắn lại phát bệnh, Giang Quyện thấy Ly Vương giết rất nhiều tôi tớ, máu chảy thành sông.”

Có vẻ rất đáng sợ.

Giang Quyện cổ vũ cho bản thân ở trong lòng.

Không có công việc khó khăn, chỉ có chú cún dũng cảm.

Vấn đề không lớn, hắn không sống được quá ba chương đâu, Giang Quyện, mày làm được mà.

“Tân nhân tới...!”

Bà mối cất cao giọng hô, người trong phủ Ly Vương vội vàng đi lên đón, Giang Quyện hít sâu một hơi, được đỡ xuống kiệu, hai chân cậu vừa đặt xuống đất, bên tai đã truyền tới tiếng xé gió, là một mũi tên bay tới từ đối diện.

Giang Quyện cứng đờ tại chỗ, mũi tên dài lướt sát qua vành tai, cắt đứt một sợi tóc dài, găm trên kiệu đằng sau cậu.

Sắc mặt Giang Quyện tái nhợt... hú cả hồn. Cậu vô thức ngẩng đầu lên, kết quả lại “soạt soạt” mấy tiếng, hai mũi tên bắn về phía cậu, trong đầu Giang Quyện chỉ có một suy nghĩ.

Có điêu dân muốn ám sát ta!

Trong sự kinh hoảng, Giang Quyện đối diện với một đôi mắt chứa ý cười.

Nam nhân mảnh khảnh thẳng tắp, như trúc như hạc. Làn da hắn tái nhợt, nhưng màu môi lại cực kì đỏ, mặc một bộ trường bào màu đen vàng. Vốn dĩ là một màu sắc vô cùng ngông cuồng, nhưng lại khiến khí chất hẳn trở nên nhã nhặn, đè lại sự ngông cuồng kia, chỉ trông vô cùng cao quý.

Chỉ cần nhìn một cái là biết ngay thân phận của hắn.

Ly Vương, Tiết Phóng Ly.

Thấy Giang Quyện nhìn về phía mình, Tiết Phóng Ly không chút để ý mà gật đầu chào hỏi. Nhưng hắn thì lại kéo cung, thả tay, bắn thêm một mũi tên về phía Giang Quyện.

“Vút...!”

“Vương gia, đủ rồi ạ, đủ rồi ạ!” Quản sự của vương phủ nhỏ giọng nói: “Ba mũi tên định càn khôn, ba mũi là đủ rồi.”

Tiết Phóng Ly thu tay, đưa cung tên cho quản sự, chậm rãi đi về phía Giang Quyện.

“Bổn vương nghe nói, thân nhân xuống kiệu thì phải bắn tên lên kiệu hoa để xua đi đen đủi, nhưng đã lâu rồi bổn vương không luyện bắn cung, ban nãy có một mũi mất chính xác.” Giọng điệu Tiết Phóng Ly ôn hòa: “Dọa ngươi rồi phải không?”

Giang Quyện sững sờ không đáp lời.

Đây là Ly Vương?

Là Ly Vương liều lĩnh, chuyên chế đó sao?

Dừng lại một chút, Tiết Phóng Ly thành khẩn nói: “Tam công tử, là bổn vương đường đột.”

Giang Quyện: “???”

Hồi lâu sau, Giang Quyện mới chậm rãi lắc đầu: “À, không sao.”

Tiết Phóng Ly thấy vậy, vẻ mặt vẫn áy náy: “Tam công tử không sao là tốt rồi. Bổn vương vừa nhớ ra Tam công tử có bệnh tim, không chịu được hoảng sợ, đáng lẽ nên nói trước với Tam công tử mới phải.”

Lời vừa dứt, hắn liền mỉm cười, như trời quang trăng sáng, chi lan ngọc thụ.

Giang Quyện: “...”

Có phải có chỗ nào không đúng không?

Giang Quyện không nói gì, mặt hoang mang ngơ ngác, còn Tiết Phóng Ly thì lại thong thả ung dung nói: “Mà bổn vương nghe nói Tam công tử gả vào Ly phủ không phải là ý của ngươi, nếu ngươi thực sự không muốn...”

Giang Quyện lập tức hoàn hồn lại, vội vã trả lời: “Không có chuyện không muốn đâu, ta tự nguyện!”

Cậu thực sự tự nguyện làm cá mặn, còn thật hơn cả trân châu đó!

Tiết Phóng Ly sững sờ, rũ mắt nhìn cậu, giọng điệu thiếu niên kiên định, ánh mắt sáng ngời, hắn không nhìn thấy một chút miễn cưỡng nào trong đó, ngược lại còn có vẻ háo hức và chờ mong.

Háo hức chờ mong?

Tam công tử phủ Thượng thư này, không sợ hắn à?

Đuôi lông mày Tiết Phóng Ly hơi nhướng lên.

Hồi lâu sau, Tiết Phóng Ly vươn một tay ra với Giang Quyện, nở nụ cười như có như không: “Tam công tử, vậy thì bái đường thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play