Thiết lập tính cách khác xa như vậy, có khi nào cậu cầm nhầm kịch bản giả không?
Đang lúc suy nghĩ thì chợt có người bước vào phủ Ly Vương. Tuổi tác hắn ta không lớn, một thân cẩm y ngọc bào, đến chào hỏi cũng không kịp nói, miệng chỉ lo hét to rằng: “Đặt ở đây, những rương đồ này đều đặt ở đây... Nhẹ một chút, cái đồ ngu nhà ngươi!”
Đợi các rương đều đặt xuống đất rồi, hắn ta mới quay đầu lại nói: “Ngũ ca, phụ hoàng bảo đệ tới dự lễ, rồi thuận đường mang cả chút hạ lễ mà phụ hoàng cho riêng huynh, có phải đệ tới muộn không?”
Hắn ta gọi Tiết Phóng Ly là Ngũ ca, thân phận thế nào, không cần nói cũng biết.
Lục Hoàng tử, Tiết Tòng Quân.
Tiết Phóng Ly: “Không tính là muộn quá.”
Tiết Tòng Quân cười khì khì, hắn ta và Tiết Phóng Ly cùng là Hoàng tử, không cần hành lễ gì cả, nhưng người bên cạnh thì không được, người đi cùng hắn ta đều cung kính nói: “No tài bái kiến Ly Vương.”
“Ly Vương điện hạ, đây là danh mục quà tặng.”
Giọng nói the thé vang lên, còn có cả Trương công công hầu hạ bên cạnh thánh thượng cùng tới đây với Tiết Tòng Quân. Tiết Phóng Ly liếc mắt nhìn Cao quản sự, Cao quản sự vội vàng nhận lấy danh mục quà tặng, rồi lại lùi về bên cạnh.
Trên mặt Trương công công không tỏ ra điều gì, nhưng trong lòng lại hiểu rõ.
Ly Vương không hề bận tâm tới Vương phi mới cưới này. Nếu không, danh mục quà tặng nên để cậu nhận lấy mới đúng.
Thế nhưng nghĩ cũng hiểu thôi.
Trương công công cười tươi rói cất lời: “Ban nãy ở trong cung, Bệ hạ còn nhắc tới Tam công tử mãi, hôm nay vừa gặp, quả đúng là...”
Quả đúng là thế nào thì lại không nói tiếp.
Tiết Tòng Quân vừa nghe thấy thế thì cũng quay đầu lại. Hắn ta và Giang Niệm rất thân thiết, đương nhiên biết được gần đây Giang Niệm xảy ra chút chuyện, Niệm ca của hắn ta chính là bị cái đồ nhà quê này đẩy, đẩy...
Lúc Tiết Tòng Quân nhìn rõ được khuôn mặt Giang Quyện thì sững sờ.
Sắc mặt cậu đậm thêm chút thì nồng mà nhạt hơn chút thì đạm, là kiểu thanh sắc giao hòa vừa đủ giữa màu ánh trăng và màu tuyết. Không nói đến khí chất của cậu cực kì thuần túy, cả người trông cũng không giống tục vật phàm trần, như thể đến từ Dao Trì* vậy.
(*: là hồ bằng ngọc, nơi Tây Vương Mẫu ở, thường chỉ nơi ở dành cho thần tiên)
Tiết Tòng Quân kinh ngạc trước vẻ đẹp này, gần như không dời nổi mắt.
Đây là Giang Quyện? Là cái đồ nhà quê kia á?
Trước đây sao không biết cậu ta lại đẹp như vậy chứ?
Phản ứng của Trương công công cũng giống với hắn ta. Ông ta sững sờ, còn chưa kịp dùng mấy lời khách sáo chuẩn bị lúc đó thì đã không cầm lòng được mà khen: “... Quả đúng là như tuyết như ngọc, tư dung tuyệt sắc.”
Tam công tử này, sao khác biệt nhiều so với lời đồn trong Kinh Thành vậy?
Bọn họ không biết, có một từ gọi là... tâm sinh tướng. Vốn dĩ tướng mạo của Giang Quyện cũng đẹp, nhưng do cậu ta thực sự quá tự ti, gặp người khác gần như không dám ngẩng đầu, khí chất rụt rè e sợ, nhút nhát tới mức khiến người ta cảm thấy chán ghét, đương nhiên sẽ không có ai chú ý tới khuôn mặt cậu ta.
Còn Giang Quyện bây giờ là đứa nhỏ được gia đình nuôi nấng chăm bẵm, mỗi hành động cử chỉ không còn vẻ gượng gạo kia nữa, thậm chí còn có cảm giác thần thái tự nhiên mà thành, nói là thoát thai hoán cốt cũng không quá.
Trong một thoáng Tiết Tòng Quân hoàn hồn, hắn ta vô thức gật đầu theo, nhưng sau khi hắn ta lắc mấy cái thì chợt hoàn hồn lại.
Không đúng, hắn ta tới để ra mặt cho Niệm ca cơ mà!
Cái đồ nhà quê này có đẹp hơn đi nữa thì tâm địa vẫn rắn rết cả thôi, đến cả một sợi tóc của Niệm ca của hắn ta cũng không bằng.
Niệm ca của hắn ta là người đẹp tâm thiện. Không giống cái tên chỉ có cái mã này. Hai người bọn họ khác nhau một trời một vực.
Nghĩ tới đây, Tiết Tòng Quân nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Giang Quyện.
Ánh mắt hắn ta quá khó chịu, đương nhiên Giang Quyện cũng chú ý thấy, nhưng cậu nhận ra thân phận của người này, nên cũng hiểu tại sao hắn ta lại có địch ý lớn với mình như vậy.
Lục Hoàng tử là một người trong tuyến nhân vật bao quanh nhân vật chính.
Thể loại “đoàn sủng” nên đương nhiên phải là nhân vật chính được cả đoàn yêu chiều rồi. Trong nguyên tác, Lục Hoàng tử là Hoàng tử nhỏ nhất, được Thánh thượng yêu thương, cho nên cũng có tính cách vô cùng bá đạo, cho dù ở trong cung hay ngoài cung đều khiến người khác chán ghét.
Sau này hắn gặp được thụ chính, dưới sự khuyên bảo dịu dàng của thụ chính, Lục Hoàng tử bị cảm hóa thu bớt lại bản tính, cả ngày cứ đi theo sau mông thụ chính gọi Niệm ca ngắn Niệm ca dài, trở thành em trai si mê hàng đầu của nhân vật thụ chính.
Chắc là em trai si mê hàng đầu đứng ra dằn mặt chứ gì.
Giang Quyện đoán không nhầm, Tiết Phóng Ly cố ý dùng chuyện dự lễ này để tới. Hắn ta trừng đủ rồi, hừ lạnh một tiếng quay đầu lại nói: “Ngũ ca, phụ hoàng cũng thật là, loại người gì cũng đưa vào phủ huynh.”
Tiết Phóng Ly thờ ơ liếc mắt nhìn sang: “Hửm?”
Nếu là bình thường, chắc chắn Tiết Tòng Quân sẽ không dám hỗn xược trước mặt hắn, dù sao thì Tiết Phóng Ly phát điên lên quá đáng sợ, từ nhỏ hắn ta đã sợ hắn rồi, nhưng tình hình bây giờ thì khác.
Tiết Tòng Quân phải dằn mặt thay cho Giang Niệm. Huống hồ hắn ta biết, vốn dĩ Tiết Phóng Ly không nói gì về cuộc hôn sự này để nó có thể thuận lợi cử hành cũng là vì nể mặt phụ hoàng thôi, cho nên Tiết Tòng Khi khó có khi có được dũng khí.
Hắn ta phẫn nộ bất bình: “Mấy ngày trước, ngay mấy ngày trước đó, Giang Quyện này vì chút chuyện nhỏ mà đẩy Niệm ca... đẩy ca ca ruột của hắn vào trong hồ, Niệm ca vừa hoảng sợ vừa bị cảm lạnh, tới bận bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn.”
Nói xong, Tiết Tòng Quân nhìn Giang Quyện một cái, muốn nhìn ra được sự hổ thẹn trên mặt cậu, kết quả khi ánh mắt dừng trên mặt cậu, chính Tiết Tòng Quân lại hoảng hốt trước, quên mất ý định ban đầu, tới tận khi Giang Quyện quay đầu lại nhìn hắn ta với vẻ đầy vô tội.
Tiết Tòng Quân: “?”
Tên này làm bộ làm tịch cái gì? Cậu ta dựa vào đâu mà bày ra cái vẻ vô tội đó?
Sao trên đời lại có người mặt dày vô liêm sỉ như vậy chứ!
Trên thực tế, Giang Quyện không những vô tội, cậu còn rất đúng lý hợp tình nữa kìa.
Đẩy Giang Niệm vào hồ là Giang Quyện trước đây, không liên quan gì với cậu của hiện tại cả.
Tiết Tòng Quân thấy vậy liền phẫn nộ không thôi, nhưng ít nhiều gì hắn ta cũng biết chừng mực, chỉ nói với Tiết Phóng Ly: “Ngũ ca, tâm tư hắn ác độc như vậy, huynh phải cẩn thận một chút.”
Nói tới đây, Tiết Tòng Quân không nhịn được mà lẩm bẩm một câu: “Trông thì giống thiên tiên không nhiễm khói lửa nhân gian...”
Lời vừa dứt, không biết làm sao, Tiết Phóng Ly lại nhấc mí mắt lên, nhìn chằm chằm hắn ta nở nụ cười thấp thoáng như có như không, Tiết Tòng Quân căng thẳng trong lòng, lập tức dựng hết lông tơ lên, suýt chút nữa cắn vào lưỡi, hắn ta căng da đầu nói tiếp: “Theo, theo đệ thấy thì Ngũ ca, hôn sự này của hai người không thành cũng được, dù sao phụ hoàng cũng đã nói rồi, đều theo tâm ý của huynh.”
Đương nhiên, đây không phải là nguyên văn lời nói của Thánh thượng, nguyên văn là:
“... Tới phủ Ngũ ca của con xem thử thế nào. Nếu hôn sự thành công thì mấy thứ này chính là hạ lễ, còn nhỡ đâu chưa thành thì con cũng phải linh hoạt khéo léo một chút, đừng chọc Ngũ ca của con tức giận.”
Hiểu về con sao bằng cha, đến cả đương kim Thánh thượng cũng biết được tính nết của Tiết Phóng Ly, nghĩ rằng mối hôn sự này không thành được, chứ càng đừng nhắc tới Tiết Tòng Quân. Sau khi hắn ta chạy tới nhận ra hai người đã bái đường xong, khỏi phải nói kinh ngạc tới cỡ nào.
“Đều theo tâm ý của ta?” Tiết Phóng Ly cười một tiếng, đương nhiên hắn biết đây không phải nguyên văn, nhưng hắn cũng lười truy cứu: “Bổn vương biết rồi.”
Tiết Tòng Quân nói một đống lời như vậy, đơn giản là để thị uy với Giang Quyện, nhưng Giang Quyện nghe thấy thì lại chẳng để tâm.
Khuyên giải, đây là khuyên giải đúng không?
Giang Quyện vốn dĩ không muốn để ý tới Tiết Tòng Quân. Dù sao thì nhóm nhân vật chính cao quý, cậu không chọc vào được, nhưng Tiết Tòng Quân cáo trạng thì cáo trạng, lại đi nói cái gì mà “hôn sự không thành cũng được”, đến cá mặn như cậu cũng không thể nhịn nổi.
Giang Quyện ẩn ý nói: “Lục Hoàng tử chưa từng nghe nói câu này sao? Hủy hôn sự của người khác sẽ bị thiên lôi đánh đấy.”
Tiết Tòng Quân sững sờ: “Chưa, chưa từng?”
Giang Quyện gật đầu: “Vậy bây giờ điện hạ nghe thấy rồi đấy.”
Tiết Tòng Quân: “?”
Hắn ta nhất thời không phản ứng kịp, ấp úng nói: “Ta hủy hôn sự nào chứ? Ta chỉ nói với Ngũ ca tính tình của ngươi thôi, cái loại người tâm địa rắn rết như ngươi, Ngũ ca nên đuổi thẳng...”
Giọng nói Tiết Tòng Quân dừng lại, cuối cùng cũng hiểu rồi.
Hắn ta há miệng, nhớ tới chuyện bị thiên lôi đánh thì lại khép lại. Tiết Tòng Quân đâu phải người có thể chịu thiệt thòi, hắn ta không chịu phục, nói: “Không nói chuyện này thì không nói chuyện này, vậy ngươi đẩy Niệm ca xuống hồ, chuyện này thì ta nói không sai chứ?”
Chỉ cần Tiết Tòng Quân không khuyên nhủ hủy hôn, hắn ta nói cái gì thì là cái đó. Giang Quyện quay lại bản tính cá mặn, đáp lấy lệ: “Ừm ừm, nói không sai.”
Tiết Tòng Quân: “...”
Sao hắn ta càng tức hơn là thế nào?
Tiết Tòng Quân hít sâu một hơi, nhất định phải hòa một ván với Giang Quyện: “Nếu như ngươi đã thừa nhận rồi, vậy thì bảo ngươi xin lỗi cũng không quá đáng chứ?”
Giang Quyện liếc hắn ta một cái, co được dãn được mà nói rằng: “... Xin lỗi?”
Cậu chỉ thiếu điều viết hai chữ “giả trân” lên trên mặt thôi, Tiết Tòng Quân sắp tức chết rồi: “Ngươi xin lỗi ta làm gì, ta bảo ngươi xin lỗi Niệm ca kia kìa!”
Làm thế nào cũng không đúng, Giang Quyện thở dài, chậm rãi giải thích: “Xin lỗi điện hạ cũng đâu có sai. Nếu như ta sớm biết được tính háo thắng của điện hạ mạnh như vậy, ngươi nói cái gì là ta sẽ ngoan ngoãn nghe theo cái đó, không cãi lại ngươi đâu.”
Nói xong, Giang Quyện lại thành thật xin lỗi hắn ta một lần nữa: “Xin lỗi.”
Tiết Tòng Quân: “...”
Tiết Tòng Quân:”???”
Cái đồ nhà quê này đang nói gì vậy? Cái gì mà tính háo thắng của hắn ta mạnh?
Tiết Tòng Quân tức tới mức muốn dậm chân, nhưng ngặt nỗi đối phương cứ mềm như một đám bông vậy, hắn ta có sức cũng không dùng được, nghẹn cả một bụng lửa giận: “Ta không có, ngươi ăn nói lung tung! Chuyện ngươi tự mình làm, ta chỉ là...”
Trương công công thấy vậy, nhẹ nhàng khuyên can: “Điện hạ không cần để ý. Nô tài nghe nói Tam công tử mới được Giang đại nhân đón về Kinh Thành chưa lâu, chắc hẳn cũng không rõ quy củ trong Kinh Thành, Tam công tử không có ý xấu, chẳng qua là...”
Trong lời nói của ông ta đều đang ám chỉ Giang Quyện không hiểu quy củ.
Người trong cung thường nịnh hót người trên, dẫm đạp kẻ dưới. Khoan không nói tới chuyện xử lý danh mục quà tặng, chỉ riêng chuyện Tiết Tòng Quân tới rõ ràng là để gây sự mà Tiết Phóng Ly vẫn chẳng ngăn lại thôi là đã thấy thái độ không thể rõ ràng hơn được nữa. Thế là Trương công công liền vui vẻ dẫm Giang Quyện một đạp, nịnh nọt Tiết Tòng Quân.
Dừng lại một chút, Trương công công lại nói: “Tính ra thì, điện hạ, ngày đại hỷ như hôm nay, Tam công tử mặc quần áo màu sắc nhạt nhòa sầm sì thế này, có phải là không thích hợp cho lắm không?”
Tiết Tòng Quân sững sờ, đúng thật, trong lòng hắn ta vui mừng, kiêu căng ngạo mạn chất vấn Giang Quyện: “Có nhà ai thành hôn mà lại mặc đồ tối màu thế này không?”
Giang Quyện: “?”
Làm vậy cũng được luôn à?
“Có phải ngươi cố ý không?” Tiết Tòng Quân mượn cớ tiếp tục: “Ngươi không biết cơ thể Ngũ ca ta không khỏe sao? Cho dù hôn sự vội vã, ngươi mặc màu gì mà chẳng được, cứ phải mặc như này để người khác chán ghét, có đen đủi không cơ chứ?”
Tiết Tòng Quân phun ra một tràng, bla bla không ngừng, đợi một lúc không nghe thấy Giang Quyện nói gì, hắn ta tự cảm thấy đã hòa một ván, tâm trạng bực bội vì ăn thiệt cũng đỡ đi không ít, chỉ cảm thấy cả người sảng khoái.
Nhưng thật ra, Giang Quyện chẳng thèm bận tâm tới hắn.
Cậu oan quá, thực sự rất oan luôn.
Vừa xuyên sách đã có dáng vẻ thế này rồi, cậu còn có thể làm sao?
Đất trời bao la kim chủ là lớn nhất, Giang Quyện không rảnh đôi co với đồ ngốc, cậu đang nghĩ xem nên giải thích với Tiết Phóng Ly như thế nào.
“... Ta không nghĩ nhiều như thế đâu.”
Giang Quyện nói xong, tay cũng vô thức nắm lấy tay áo Tiết Phóng Ly. Tiết Phóng Ly cụp mắt, thấy thiếu niên cau mày lại, dáng vẻ không vui cho lắm, thậm chí còn có chút buồn bã, điều này khiến cậu bớt đi cảm giác xuất trần trên người, mặt màu trông lại sinh động hơn.
Mà tay áo của Tiết Phóng Ly bị cậu nắm ra vài nếp nhăn, đặt lên trên màu đen vàng trầm, ngón tay thiếu niên trông rất trắng, cứ như làm bằng sứ vậy.
Giống như đang tủi thân, cũng giống như đang làm nũng.
Tiết Phóng Ly nhìn cậu mà không nói gì.
Tiết Tòng Quân thấy cậu như vậy, hít ngược một ngụm khí lạnh, rồi lập tức che miệng lại.
Sao có người dám túm lấy Ngũ ca của hắn ta vậy?
Là không cần tay nữa hay là không cần cần mạng nữa?
Tiết Tòng Quân chán chén Giang Quyện thì chán ghét Giang Quyện thật, nhưng cũng không thực sự muốn cậu có mệnh hệ gì. Tiết Tòng Quân muốn nhắc nhở mấy câu, nhưng lại hơi sợ. Còn Trương công công thì lại không có ý tốt mà đốt thêm một mồi lửa: “Tam công tử, ngày đại hỷ như thế này, nếu như ngài để ý một chút thì cũng không đến mức...“
Nịnh nọt Tiết Tòng Quân xong rồi, ông ta lại nịnh nọt Tiết Phóng Ly.
Lời còn chưa nói xong, tay Tiết Phóng Ly đã đặt lên cổ tay của Giang Quyện. Tay của thiếu niên để lộ ra một đoạn nhỏ này từ trong tay áo, mảnh khảnh trắng nõn, không chịu nổi một cái bẻ.
Quả nhiên, Ngũ ca của hắn ta sắp ra tay rồi.
Tiết Tòng Quân không nhịn được mà lộ ra vẻ thương tiếc, chỉ thấy Tiết Phóng Ly túm lấy cổ tay của Giang Quyện, nắm chặt, sau đó...
Cảnh tượng tanh máu như trong tưởng tượng không hề xảy ra, hắn ta trừng to mắt.
“Hôm nay ngươi vất vả rồi.” Tiết Phóng Ly nói với Giang Quyện với giọng điệu như thường: “Về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Giang Quyện không muốn đi lắm, cậu sợ Lục Hoàng tử và thái giám lại gây sự. Nhất là tên thái giám này, xấu xa tột cùng, đi rồi kiểu gì cũng sẽ phải đội nồi, Giang Quyện do dự nói: “Ta...”
Dường như biết được cậu đang lo lắng điều gì, Tiết Phóng Ly mỉm cười: “Bổn vương tin ngươi.”
Nghe thấy hắn nói như vậy, Giang Quyện chớp mắt: “Thật sao?”
Tiết Phóng Ly “ừm” một tiếng.
Giang Quyện nhìn hắn hồi lâu, cảm thấy Tiết Phóng Ly không phải đang dỗ mình, lập tức vui vẻ mặc kệ sự đời: “Vậy được rồi.”
Tiết Phóng Ly gật đầu, khóe miệng còn có ý cười, không thèm liếc nhìn hai người kia cái nào, chỉ từ tốn dặn dò: “Người đâu, đưa Vương phi về phòng nghỉ ngơi.”
Hắn nói là Vương phi chứ không phải Giang Quyện, càng không phải Tam công tử, mí mắt Tiết Tòng Quân giật liên hồi.
Giang Quyện được dẫn đi xa, Tiết Phóng Ly thu lại ánh mắt, nói nhàn nhạt: “Lục đệ, đệ quên mất bình thường ta hận nhất điều gì rồi à?”
Giọng nói dừng lại, hắn lại nhìn sang Trương công công. Trên mặt Tiết Phóng Ly còn nở nụ cười, thái độ hắn thoải mái, giọng điệu thong dong, dường như chỉ đang nói chuyện phiếm với người khác: “Các ngươi nói người của bổn vương không có quy củ, ngay trước mặt bổn vương thế à?”
Tiết Phóng Ly nói với vẻ mặt bình tĩnh: “To gan thật đấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT