Giang Quyện đưa tay cho hắn không hề do dự: “Được.”
Tay của thiếu niên vừa trắng nõn vừa cân xứng, đầu ngón tay là màu da nhàn nhạt.
Tiết Phóng Ly nhìn một cái, nắm lấy tay của Giang Quyện.
Cậu thực sự không sợ hắn, tay cũng dám vươn ra.
Với cả...
Còn rất mềm nữa.
Người hầu thấy vậy liền buông Giang Quyện ra, không đỡ lấy cậu nữa, Giang Quyện đi lên trước một bước, nhưng cậu vẫn chưa hoàn hồn lại được từ mẫy mũi tên ban nãy, chân vẫn đang mềm, mới động đậy một cái, Giang Quyện liền ngã thẳng xuống phía trước.
Toi đời rồi.
Đây là khoảnh khắc xấu hổ gì đây.
Giang Quyện cảm thấy mình sắp ngã cắm đầu trước ánh mắt bao người, nhưng rồi đột nhiên có người kéo lấy cậu, cậu quay lại đâm vào trong lòng Tiết Phóng Ly.
Chân mềm, vừa nãy bị dọa cho mềm nhũn luôn rồi. Giang Quyện định cất lời, nhưng suy nghĩ lại thấy quá mất mặt, bèn từ bỏ việc nói thật. Thế là đầu cậu nảy số, nói dối: “... Tức ngực quá.”
Tiết Phóng Ly cúi đầu, đúng thật là sắc mặt của Giang Quyện rất tệ. Mà lúc này hai người cách nhau rất gần, hắn ngửi thấy mùi thanh mát của thảo dược trên người thiếu niên, rất nhạt rất nhạt.
Hắn không chán ghét mùi này.
Tiết Phóng Ly nói: “Vậy thì nghỉ một chút rồi đi.”
Giang Quyện “ờ” một tiếng, cậu liếc Tiết Phóng Ly một cái, trong lòng càng buồn bực.
Ly Vương này dễ tình lắm mà?
Rốt cuộc miêu tả trong truyện về hắn là sao vậy?
Có phải tác giả định nghĩa lại hai từ liều lĩnh, chuyên quyền này rồi không?
Giang Quyện nghĩ đi nghĩ lại, thực sự nghĩ không ra, chỉ đành lựa chọn từ bỏ. Lúc này cậu cũng cảm thấy mình nghỉ được kha khá rồi, có thể đi được rồi, bèn lùi lại vài bước, Giang Quyện kéo lấy tay áo Tiết Phóng Ly: “Vương gia, ta đỡ rồi.”
Theo động tác lùi lại của cậu, mùi thanh mát quẩn quanh mũi Tiết Phóng Ly cũng dần dần tản đi, không ngửi thấy nữa.
Lông mày Tiết Phóng Ly cau lại, nhưng vẫn nói với giọng điệu như thường: “Ừm, đi thôi.”
Cuộc hôn sự này làm rất hấp tấp, không chỉ Tiết Phóng Ly và Giang Quyện đều mặc thường phục, đến cả phủ Ly Vương cũng không kịp treo đèn lồng và lụa đỏ lên cửa, còn về trong phủ, cũng không khác gì bình thường.
Giang Quyện nhìn mấy lần, nhưng cũng chẳng bận tâm.
Bây giờ cậu đang nghĩ một chuyện khác. Theo như cốt truyện nguyên tác, chắc Tiết Phóng Ly sắp phát bệnh rồi nhỉ?
Giang Quyện bắt đầu liên tục lén liếc nhìn Tiết Phóng Ly.
Tiết Phóng Ly nhận ra hành động của cậu, hắn trầm ngâm ma sát phật châu lá tử đàn trên cổ tay, không hề hỏi.
Bước vào hỉ đường, bà mối cung kính đưa một dải lụa đỏ lên, Giang Quyện và Tiết Phóng Ly chia ra mỗi người cầm lấy một đầu.
Giang Quyện vừa mới cầm lấy dải lụa đỏ liền phát hiện có gì đó không ổn.
Nam nhân bên cạnh, hình dư động tác đã dừng lại.
Bàn tay nắm lấy lụa đỏ của hắn không kiềm chế được mà run lên, làn da tái nhợt nổi mấy đường gân. Tiết Phóng Ly hơi khép mắt lại, lông mày nhíu càng chặt, một tay khác đặt trên huyệt thái dương, dường như đau đớn vô cùng.
Đầu hắn đau như nứt ra, phát bệnh rồi.
Đây dường như là một tín hiệu, tất cả mọi người trong hỉ đường... Cao quản sự, nha hoàn, tôi tớ, thị vệ của vương phủ, thậm chí là bà mối, đều kinh sợ mà quỳ xuống, trán bọn họ dính sát mặt đất, không dám thở mạnh chút nào.
Cao quản sự duỗi tay vào vạt áo, bởi vì ngón tay run mạnh quá nên, ông ta phải sờ mất lần mới thuận lợi lấy được bình thuốc, run rẩy đổ thuốc ra bên ngoài.
“Cọc cọc cọc...“
Trong sảnh yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng miệng bình đập vào lòng bàn tay, nhưng đổ mấy lần mà Cao quản sự vẫn không đổ thuốc ra được. Sắc mặt ông ta tái đi, ý thức được điều gì đó.
Hết thuốc rồi.
Hô hấp của ông ta ngừng lại.
“Vương, Vương gia...”
“Đầu ngài đau lắm sao?”
Cao quản sự và Giang Quyện đồng thời mở miệng, Cao quản sự vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn về phía cậu... Trong cả hỉ đường này chỉ có duy nhất Tam công tử này vẫn còn đứng, Cao quản sự nhất thời không biết nên nói cậu không biết nên không sợ, hay là đáng khen cho dũng khí này nữa.
Người khắp Kinh Thành đều biết, tuy rằng Ly Vương bệnh nặng kéo dài, nhưng hắn hỉ nộ vô thường, tàn nhẫn nham hiểm, nếu như gặp hắn, còn trùng hợp đúng lúc hắn phát bệnh thì chỉ có thể đợi chết thôi.
Giang Quyện nhận thấy ánh mắt của Cao quản sự, cảm thấy rất khó hiểu. Đương nhiên là cậu không hiểu vì sao tất cả mọi người đều quỳ xuống, nhưng điều này hình như cũng không quan trọng lắm.
Chần chừ một lúc, Giang Quyện hỏi Tiết Phóng Ly: “Có cần ta xoa giúp ngài không, biết đâu lại đỡ hơn một chút.”
Trước đây trước khi Giang Quyện làm phẫu thuật tim, thực ra còn tới viện đông y nghỉ dưỡng một thời gian. Dù sao thì tỉ lệ thành công của cuộc phẫu thuật quá thấp, người nhà cực lực phản đối mạo hiểm. Mỗi ngày cậu ở trong phòng bệnh cũng chẳng làm gì được, đến đi dạo cũng không thể đi xa, Giang Quyện chỉ đành học xoa bóp từ thầy thuốc đông y già ở cách vách.
Tuy rằng chỉ học được một chút nhưng vẫn có thể làm dịu đi chút cảm giác đau, coi như cảm ơn ban nãy hắn đã đỡ mình.
Giang Quyện đợi một lúc, thấy Tiết Phóng Ly không tiếp lời, còn tưởng rằng hắn không tin tưởng mình, lại bổ sung rằng: “Ta thực sự biết xoa bóp đó.”
Cuối cùng Tiết Phóng Ly cũng nhấc mí mắt lên, tơ máu gần như phủ kín mắt hắn, hắn đang đau đớn thế nào không cần nói cũng biết, hắn nhìn chằm chằm Giang Quyện, nói với vẻ mặt vô cảm: “Được.”
“Bộp” một tiếng, mồ hôi lạnh trên đầu Cao quản sự rơi xuống, ông ta im lặng thở dài, ánh mắt nhìn Giang Quyện không khác gì nhìn người chết.
Haiz, cũng không biết Tam công tử chết rồi, quý nhân trong cung có trách tội không nữa.
Giang Quyện vứt lụa đỏ đi, ấn Tiết Phóng Ly ngồi xuống ghế, hồn nhiên không cảm nhận được ánh mắt nam nhân đang dừng trên cổ mình, cùng với lệ khí đáng sợ trong ánh mắt đó.
Trong lúc không kịp phòng bị, Tiết Phóng Ly giơ tay lên, đầu ngón tay chạm lên làn da Giang Quyện.
Giang Quyện sững sờ: “Sao vậy?”
Tiết Phóng Ly ngoảnh mặt làm ngơ, năm ngón tay hơi khép lại, vừa định dừng sức thì hắn lại ngửi thấy một mùi thơm thanh mát.
Mùi thơm của thảo dược nhàn nhạt, như có như không.
Động tác của hắn dừng lại.
Sự phiền muộn và nôn nóng vì đau đầu, dường như được cái gì đó xoa dịu, Tiết Phóng Ly ngửi mùi hương này... Hắn không chán ghét mùi này, thậm chí còn rất thích, vậy mà cảm xúc dần dần bình tĩnh lại.
Ngón tay Tiết Phóng Ly hơi lạnh, Giang Quyện co rụt lại một chút, cậu lại hỏi Tiết Phóng Ly một lần nữa: “Làm sao vậy?”
Tiết Phóng Ly nhìn đôi mắt sáng ngời của thiếu niên, dừng một chút, nói với giọng điệu bình thản: “Ở đây có nốt ruồi son.”
Giang Quyện cúi đầu, nốt ruồi son nằm ngay cổ, cậu không nhìn thấy, nhưng Giang Quyện vẫn kinh ngạc.
Trùng hợp thế, ở đây cậu cũng có một nốt ruồi son.
Giang Quyện gật đầu lung tung: “Ừm, có một nốt.”
Tiết Phóng Ly thu tay lại, Giang Quyện cũng đứng dậy vòng ra đằng sau hắn, bắt đầu ấn bóp cho hắn.
Sức lực của thiếu niên rất nhẹ, cũng tìm huyệt đạo rất chuẩn, nhưng cũng chỉ dừng lại ở biết thôi chứ không thạo. Tiết Phóng Ly lại không ngăn cản, đôi mắt hắn khép hờ, im lặng ngửi mùi hương trên người thiếu niên, lệ khí quanh người cũng theo đó mà tiêu tán.
Cao quản sự quỳ hồi lâu, mãi vẫn không nghe thấy tiếng hét thảm, ông ta thử ngẩng đầu lên, lập tức kinh ngạc muốn rớt cằm.
Chuyện gì vậy?
Sao Vương gia lại không giết người?
Không nên như vậy chứ?
Cao quản sự sững sờ tại chỗ, ánh mắt cũng theo đó mà dừng lại quá lâu, Tiết Phóng Ly như cảm giác được mà nhìn ông ta một cái, Cao quản sự lập tức run rẩy, vội vàng quỳ sấp dưới đất, trái tim cũng đập thình thịch điên cuồng.
Tiết Phóng Ly sắc mặt mệt mỏi cất lời: “Cút đi lấy thuốc.”
Cao quản sự vội vàng đáp: “Vâng!”
Ông ta đứng lên với cái đầu vã mồ hồi, vừa quay đầu là chạy luôn, chạy thục mạng.
Giang Quyện xoa cho Tiết Phóng Ly một lúc, vì mỏi nên cậu bắt đầu lén lười biếng, muốn dùng lời nói để thay thế cho hành động: “Vương gia, ngài thường xuyên đau đầu à?”
“Ừm.”
Thực ra đây cũng là lần đầu tiên Giang Quyện thực sự xoa bóp, cậu là đứa trẻ được nuông chiều từ nhỏ, đã vậy sức khỏe còn yếu ớt, người nhà gần như coi cậu như châu báu, may mà Giang Quyện được nuôi nấng tốt, trừ không chịu được khổ ra thì không có tật xấu gì cả.
Giang Quyện lại hỏi Tiết Phóng Ly: “Có phải ta xoa bóp cũng tốt lắm không.”
“... Tạm được.”
Giang Quyện cảm thấy thỏa mãn trong lòng.
Chẳng mấy chốc Cao quản sự đã quay lại. Ông ta như thể không dám dừng lại dù chỉ một khắc, lúc ra ngoài một thân mồ hôi lạnh, lúc quay về lại một thân mồ hôi vì gấp gáp, Tiết Phóng Ly nhận lấy bình thuốc.
“Đại sư xoa bóp” nhân cơ hội bỏ chạy, Giang Quyện cúi đầu nhìn, nổi tính tò mò, cậu nhớ trong nguyên tác không giới thiệu rõ về bệnh của Ly Vương, chỉ nói là không thể chữa được, bèn hỏi rằng: “Vương gia, bệnh của ngài là gì vậy?”
Yết hầu chuyển động, Tiết Phóng Ly nuốt viên thuốc xuống, ánh mắt đột nhiên lạnh đi.
Bệnh gì hả? Bệnh điên.
Hắn hờ hững nhìn Giang Quyện.
Tam công tử không được yêu chiều của phủ Thượng Thư, nói là lớn lên ở dưới nông thôn từ nhỏ, tính cách vừa nhát gan vừa sợ sệt. Nhưng hắn lại thấy không như vậy.
Gan cũng to lắm. Từ khi được đưa vào phủ Ly Vương cái gì cũng dám làm, cái gì cũng dám nói.
Muốn giết cậu, dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng...
Tiết Phóng Ly nhớ tới ánh mắt của thiếu niên. Nhớ tới vẻ háo hức chờ mong, trong vắt đến mức dường như không có chút bụi bặm nào mà trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy. Cậu nhìn hắn thì chỉ là nhìn hắn, không có sợ hãi, càng không có bất an, chỉ là nhìn hắn thôi.
Giết chết cậu, không cần thiết.
Đuổi đi là được rồi.
Nghĩ tới đây, Tiết Phóng Ly chậm rãi cất lời: “Ho ra máu.”
Dường như thuốc đã giúp hắn bớt đau đớn, Tiết Phóng Ly lại khoác lên dáng vẻ ôn tồn lễ độ, chỉ có ánh mắt là thêm phần xa cách.
Ho ra máu à.
Giang Quyện trừng to mắt.
Bệnh dẫn tới ho ra máu, hình như đều rất nghiêm trọng, chả trách trong truyện, ngay ngày thứ hai sau khi thành thân Tiết Phóng Ly lại qua đời.
Giang Quyện thở dài một tiếng, sau đó hỏi Tiết Phóng Ly vô cùng thành thật: “Vương gia, ngài đỡ hơn chưa, vẫn có thể bái đường tiếp chứ?”
“Bái đường xong, từ nay ngươi chính là người của phủ Ly Vương.” Tiết Phóng Ly gõ nhẹ bình thuốc, không chút để ý nói rằng: “Bổn vương không còn nhiều thời gian, để ngươi phải chịu uất ức rồi.”
“Không uất ức.” Giang Quyện chớp mắt, nếu như vui vẻ làm cá mặn cũng là một loại uất ức, cậu thực sự nguyện lòng uất ức cả đời. Giang Quyện nói thật lòng: “Vương gia sáng ngời như vậy, là ta trèo cao.”
Tiết Phóng Ly liếc cậu một cái: “Nhân lúc còn chưa bái đường, để ngươi đi, ý ngươi thế nào.”
Đương nhiên là không thế nào rồi, Giang Quyện lắc đầu nguầy nguậy: “Ta bằng lòng ở bên Vương gia mãi không chia cắt. Vương gia sống, ta là người của Vương gia, Vương gia không còn nữa, ta có thể giữ vương phủ thay Vương gia cả đời.”
Tiết Phóng Ly: “...”
Hắn và Giang Quyện nhìn nhau, trong đôi mắt đen nhánh của thiếu niên tràn ngập sự chân thành. Ngón tay hắn lại gõ nhẹ bình thuốc, thật lâu sau, Tiết Phóng Ly nói: “Nếu đã như vậy, mấy ngày nữa ta sẽ tới hỏi lại ngươi.”
Dứt lời, hắn cúi đầu khẽ ho mấy tiếng, giữa kẽ ngón tay thực sự xuất hiện mấy vệt máu.
Giang Quyện nhìn xong, cảm thấy thổn thức không thôi.
Haiz, không có qua mấy ngày đâu, trong tiểu thuyết tới chương thứ ba là ngươi đã ngỏm rồi..
Người hầu bưng bồn vàng lên cho Tiết Phóng Ly, hắn thong dong rửa sạch tay, trong làn nước đang gợn sóng, tự dưng Tiết Phóng Ly nhớ tới lời Giang Quyện từng nói.
... “Ta bằng lòng ở bên Vương gia mãi không chia cắt. Vương gia sống, ta là người của Vương gia, Vương gia không còn nữa, ta có thể giữ vương phủ thay Vương gia cả đời.”
Ốm yếu tới vậy, đi mấy bước còn đau ngực, có thể chống đỡ được bao lâu?
Hắn im lặng cười nhạt, nhưng giọng nói lại rất ôn hòa.
“Vậy thì tiếp tục bái đường thôi.”
Bà mối tự biết vừa rồi mình mới dạo một vòng trước diêm la điện, bà ta hoảng loạn lau mồ hôi lạnh trên trán, gắng nở nụ cười, cất cao giọng hô: “Nhất bái thiên địa!”
“Nhị bái cao đường!”
“Phu thê giao bái!”
“Đưa vào động phòng...!”
Lời vừa dứt, Giang Quyện đột nhiên nhớ tới gì đó.
Ở trong cốt truyện, đoạn bái đường này như nào ấy nhỉ?
...“Ly Vương là một nam nhân thâm sâu khó đoán, hắn khiến người khác phải sợ hãi, càng khiến người khác hoảng sợ. Giang Quyện nhớ rằng từ lúc bản thân xuống kiệu đã cúi đầu xuống, không dám nhìn lén chút nào, cả quãng đường đi sợ hãi mất mật, càng đáng sợ đó là, giữa đường hắn lại phát bệnh, Giang Quyện thấy Ly Vương giết rất nhiều tôi tớ, máu chảy thành sông.”
Giang Quyện: “???”
Cậu nhìn Tiết Phóng Ly ôn nhuận như ngọc trước mặt, rồi lại nhìn tôi tớ chẳng hề hấn gì hết, rơi vào hoang mang một lần nữa.
…
Lời tác giả:
Con trai à, con có biết mình suýt chút nữa mất mạng không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT