Chương 994
“Em cứ đi dép của anh đi, hai người chúng ta cần gì phải phân biệt của anh hay của em.” Hà Kim Minh lớn tiếng nói một câu rồi lại thì thầm: “Đang ở trong phòng, lát nữa em cứ phối hợp diễn kịch với anh là được.”
Trình Thư Nghi gật đầu, sau đó thay dép bước vào phòng khách.
Biết được Trình Thư Nghi đã đến, Trình Thu Uyển ở trong phòng phấn khích áp tai vào cửa. Trình Thư Nghi, cuối cùng cô cũng rơi vào tay tôi!
“Em yêu, có nhớ anh không?” Hà Kim Minh ra hiệu cho Trình Thư Nghi ngồi xuống ghế sô pha ở đối diện anh ta, ra vẻ ngả ngớn hỏi thăm.
Biết đây chỉ là diễn kịch cho Trình Thu Uyển xem, Trình Thư Nghi cười đáp lại: “Đương nhiên là nhớ chứ, sao tới tận bây giờ anh mới liên lạc với em?”
“Cục cưng đang trách anh đấy à? Anh có một vụ án phải giải quyết, vừa xong việc là anh gọi điện thoại cho em ngay đấy, em đừng giận anh nhé.”
Mặc dù chỉ đang phối hợp diễn kịch nhưng Trình Thư Nghi vẫn cảm thấy hơi xấu hổ khi Hà Kim Minh gọi mình như vậy, cô cố gắng hết sức diễn cho tròn vai: “Sau này không được như vậy nữa “Được được được.” Nụ cười trên mặt Hà Kim Minh lúc này là thật lòng, đây là lần đầu tiên anh ta nghe Trình Thư Nghi nói giọng nhỏ nhẹ như vậy, không ngờ lại dễ thương đến vậy.
Nghe thấy cuộc nói chuyện thân mật của hai người, Trình Thu Uyển cười nhạo nói: “Trình Thư Nghi, tôi còn tưởng cô cao quý lắm cơ, hóa ra lại là một con điếm chủ động cọc đi tìm trâu!”
Trình Thu Uyển vô tình nghe được lời tán tỉnh qua lại của hai người, chịu không nổi mà phải đứng cách xa cánh cửa ra. Chẳng trách Hà Kim Minh lại nói Trình Thư Nghi nhàm chán, những người phụ nữ chủ động nhào vào lòng anh ta trước đó không có ai có bộ dạng rẻ mạt như Trình Thư Nghi bây giờ cả.
Hà Kim Minh và Trình Thư Nghi vẫn tiếp tục trò chuyện thân mật trong phòng khách. Nhìn bộ dạng đỏ mặt hiếm thấy của Trình Thư Nghi, Hà Kim Minh không thể dời mắt đi chỗ khác được.
Khi nói chuyện, Hà Kim Minh chỉ tay vào cốc nước trên bàn nói nhỏ: “Uống một chút đi, sau đó em giả vờ ngất là được, anh sẽ gọi Trình Thu Uyển ra.”
Trình Thư Nghi gật đầu, cầm cốc nước lên uống một nửa mà không chút do dự, ngẩng đầu lên thấy Hà Kim Minh đang nhìn mình, trong mắt là điều gì đó mà cô không hiểu.
“Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?” Trình Thư Nghi khó hiểu hỏi.
“Không sao, em năm lên sofa đi, anh đi gọi cô ta.” Hà Kim Minh lắc đầu nói.
Thực ra thấy Trình Thư Nghi làm theo lời mình nói mà không chút do dự nào, trong lòng anh ta không biết vì sao lại chợt thấy cảm động. Dù cuối cùng họ có duyên ở bên nhau hay không thì ít nhất bây giờ Trình Thư Nghi hoàn toàn tin tưởng anh ta, như vậy là đủ rồi Một lúc sau, Trình Thu Uyển nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa ra thì thấy Hà Kim Minh đang đứng bên ngoài, cô ta nhỏ giọng hỏi: “Mọi chuyện ổn thỏa chưa?”
“Ừm”‘ Hà Kim Minh gật đầu: “Đã ngất rồi, bây giờ đang nẵm trên ghế sofa trong phòng khách.”
“Anh chắc chứ?” Trình Thu Uyển vẫn hơi lo lắng.
“Đương nhiên.” Hà Kim Minh gật đầu: “Tôi tận mắt thấy cô ta uống nước mà, gọi mấy lần cũng không có phản ứng.”
Trình Thu Uyển nở nụ cười đắc thắng, trượt xe lăn đi đến phòng khách, quả nhiên nhìn thấy Trình Thư Nghi đang nhắm mắt nằm trên sofa, cốc nước trên bàn trà bên cạnh đã uống một nửa.
“Thư Nghi? Trình Thư Nghi?” Trình Thu Uyển đi đến bên cạnh Trình Thư Nghi, không yên tâm gọi tên cô vài lần, sợ cô vẫn chưa ngất hẳn.
Trình Thu Uyển lại đẩy Trình Thư Nghi vài lần, thấy cô thực sự không có phản ứng nữa, cô ta mới yên tâm Trình Thu Uyển hừ lạnh một tiếng. Nhìn Trình Thư Nghi đang hôn mê, cô ta cười mỉa mai: “Không ngờ phải không Trình Thư Nghi?