Chương 993
Sau khi nói cho Hà Kim Minh toàn bộ kế hoạch, Trình Thu Uyển đã hoàn toàn coi anh ta là đồng minh của mình. Nếu như anh †a có thể nghĩ ra cách giết Trình Thư Nghi thì cô ta không còn gì phải nghi ngờ anh ta cả. Huống hồ cô ta còn cần Hà Kim Minh giúp đỡ để tiến hành việc này.
Dù gì Hà Kim Minh cũng là luật sư, có anh ta đứng giữa lo liệu thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Nghe vậy, Hà Kim Minh nghiền ngẫm nhìn Trình Thu Uyển, trông dáng vẻ rất có kinh nghiệm sắp xếp mọi việc, xem ra trước đây đã từng làm loại chuyện này rồi.
Hà Kim Minh lái xe về đến nhà mình. Vì để Trình Thu Uyển yên tâm nên anh ta đã gọi điện thoại cho Trình Thư Nghi trước mặt cô ta, hơn nữa còn mở loa ngoài bảo cô đến nhà anh ta ngay bây giờ bởi mình có vài điều muốn thảo luận với cô. Trình Thư Nghi cũng đồng ý đến ngay.
Nhận ra thái độ của Trình Thư Nghi trong điện thoại không tệ như mình nghĩ, Trình Thu Uyển có hơi nghỉ ngờ hỏi Hà Kim Minh: “Sau khi tỉnh dậy biết mình bị chuốc thuốc mà cô ta không làm ‘ầmï lên với anh sao? Dễ dàng chấp nhận vậy hả?”
Trong đầu Hà Kim Minh nhanh chóng nhảy số, cố ý bĩu môi giả vờ bày ra dáng vẻ kinh thường: “Đây là lý do vì sao tôi thấy cô ta nhàm chán, còn tưởng cô ta thanh cao lắm, hóa ra chỉ đến thế là cùng.”
“Bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn cô ta đã phải lòng tôi từ lâu rồi, trước.
đó chỉ giả vờ giả vịt chờ cơ hội câu lấy tôi thôi. Haiz, tôi còn tưởng cô ta đặc biệt hơn những cô gái trước giờ tôi gặp, không ngờ lại chẳng có gì khác biệt cả”
Nghe Hà Kim Minh nói thế, trong lòng Trình Thu Uyển càng thêm coi thường Trình Thư Nghi. Cô ta đoán cấm có sai, Trình Thư Nghi là một con ả trà xanh chính hiệu.
“Lúc trước tôi đã nói với anh rồi, cô ta chính là con hồ ly tinh, có nhiều thủ đoạn để dụ dỗ đàn ông lắm. Khi đó chắc chẳn cô ta đã dùng cách này để quyến rũ Cố Mặc Ngôn”
Thấy Trình Thu Uyển đã gạt bỏ nghỉ ngờ, Hà Kim Minh âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nghĩ đến những gì Trình Thu Uyển nói, anh ta lại cau mày, cảm giác ghê tởm trong lòng ngày càng mãnh liệt.
Không muốn nghe Trình Thu Uyển tiếp tục chửi bới Trình Thư Nghi nữa, Hà Kim Minh chuyển chủ đề nói chuyện: “Cô định dùng loại thuốc gì để làm cô ta hôn mê? Trong nhà tôi không có thứ gì giống như thế đâu.”
“Đừng lo, tôi có mang theo.” Trình Thu Uyển lấy ra chiếc lọ nhỏ từ trong túi xách, đổ ra một vài viên thuốc thả vào cốc: “Lát nữa hòa tan với nước, sau đó đưa cho cô ta uống là được.”
“Đây là gì thế?” Hà Kim Minh không biết cô ta định cho Trình Thư Nghi uống loại thuốc gì.
“Thuốc ngủ.” Trình Thu Uyển cười khẩy: “Liều lượng đủ để cô ta ngủ một giấc.”
Loại phụ nữ gì mà lúc nào cũng đem theo thuốc ngủ bên người để hãm hại người khác thế? Nhìn thấy nụ cười trên môi Trình Thu Uyển, Hà Kim Minh chỉ cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
“Cô trốn vào phòng trước đi, chắc Trình Thư Nghi cũng sắp tới rồi” Sau khi sắp xếp lại mạch suy nghĩ, Hà Kim Minh nói: “Khi nào xác định cô ta đã ngấm thuốc thì tôi sẽ gọi cô ra.”
“Được rồi.” Trình Thu Uyển gật đầu, trốn vào trong phòng.
Nhìn những viên thuốc trong cốc, rồi lại quay đầu nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, ánh mắt Hà Kim Minh lạnh lẽo như hồ băng. Anh ta đứng dậy ném thẳng chiếc cốc vào thùng rác, sau đó vào bếp lấy ra một chiếc cốc giống y hệt, đổ nước nóng vào đặt trên bàn cà phê.
Thực hiện xong hết những việc này, Hà Kim Minh gửi tin nhắn cho Trình Thư Nghi, kể cho cô kế hoạch của Trình Thu Uyển.
Không lâu sau, Hà Kim Minh nghe thấy tiếng chuông cửa, anh ta vội vàng bước tới mở cửa, còn cố ý nói to: “Thư Nghi, sao bây giờ em mới đến?”
Trình Thư Nghi nhìn vào trong nhà, nhỏ giọng hỏi: “Trình Thu Uyển đâu?”