Chương 995

Sau năm năm, cuối cùng cô vẫn rơi vào tay tôi. Lần trước có Trình Nam Quyền cứu cô nên cô mới may mắn thoát được, còn lần này để tôi chống mắt lên xem cô còn may mắn được như thế nữa không!”

Trình Thu Uyển đưa tay vuốt ve mặt Trình Thư Nghi, móng tay nhọn hoắt của cô ta châm chậm di chuyển trên má cô, trong mắt cô ta đầy vẻ ghen tị, cười khẩy nói: “Phải công nhận năm năm trôi qua, khuôn mặt này của cô thực sự đã xinh đẹp hơn rất nhiều, chẳng trách cô vừa về nước là Cố Mặc Ngôn đã mê cô như điếu đổ, trong lòng, trong mắt chỉ có một mình cô.”

Hà Kim Minh ở phía sau theo dõi sát sao động tác trên tay Trình Thu Uyển, sợ cô ta nhất thời bốc đồng sẽ làm gì đó khiến Trình Thư Nghi bị thương. Quen nhau nhiều ngày như vậy, anh ta đã hiểu ra Trình Thu Uyển chính là một quả bom hẹn giờ, có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Trình Thu Uyển dùng ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cẵm Trình Thư Nghi lên, giọng điệu bỗng chốc trở nên hung ác tàn nhẫn: “Nhưng dù cô có trở nên xinh đẹp hơn nữa thì nhanh thôi, Cố Mặc Ngôn cũng sẽ không còn được thấy khuôn mặt này của cô nữa đâu.”

*Gô yên tâm, dẫu sao chúng ta cũng quen biết nhiều năm, tôi sẽ cho cô được chết nhanh chóng, không để cô phải chịu quá nhiều đau đớn đâu. Khi nào cô hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, Cố Mặc Ngôn sẽ chú ý thấy bên cạnh anh ấy còn có tôi, một người có thể từ bỏ mọi thứ vì anh ấy.”

Thu tay về, Trình Thu Uyển như thể đã nhìn thấy được cuộc sống hạnh phúc của mình và Cố Mặc Ngôn sau này, trên miệng nở nụ cười hạnh phúc.

“Khi đó anh ấy sẽ biết tôi yêu anh ấy nhường nào, chúng tôi sẽ kết hôn, sẽ sinh con, sẽ sống bên nhau hạnh phúc mãi mãi. Tôi và anh ấy lớn lên bên nhau từ nhỏ, chỉ có tôi hiểu anh ấy nhất, chỉ có tôi mới xứng được sống cùng anh ấy mãi mãi. Mà cô…”

Nói đến đây, Trình Thu Uyển nhìn Trình Thư Nghi bằng ánh mắt vô cùng khinh bỉ, giọng điệu đầy khinh thường.

“Gô chỉ là con gái của bà giúp việc thôi, làm sao có thể so sánh với tôi được, làm sao có thể xứng đôi với Cố Mặc Ngôn được! Chỉ dựa vào thân phận này của cô mà cũng muốn tranh giành đàn ông với tôi á, cô không tự nhìn lại xem mình là ai đi! Nếu trước.

đây không phải vì cứu nhà họ Trình rồi gây ra vụ án bắt cóc thì cô nghĩ cô sẽ có cơ hội chäc? Cô nghĩ cô có thể leo lên giường của Cố Mặc Ngôn được chắc?”

Nghe Trình Thu Uyển nói như thế, Trình Thư Nghi đang giả ngất sốc nặng. Cô ta nói vậy là có ý gì? Cái gì mà vì cứu nhà họ Trình nên mới làm ra vụ án bắt cóc? Chẳng lẽ trong vụ án bắt cóc năm đó, Trình Thu Uyển không phải người bị hại mà là kẻ chủ mưu?

Mặc dù trước đó Trình Thu Uyển cũng đã thừa nhận, trong trận hỏa hoạn năm đó cô ta thực sự bỏ lại Cố Mặc Ngôn để chạy thoát một mình, nhưng trong lòng Trình Thư Nghi vẫn luôn nghĩ rằng lúc đó cô ta còn quá nhỏ nên mới vì sợ hãi mà bỏ chạy một mình như thế.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Trình Thu Uyển có thể là người đã lên kế hoạch cho vụ bắt cóc năm đó. Khi ấy cô ta mới bao nhiêu tuổi đâu? Chỉ là một cô bé thôi, sao có thể làm ra chuyện độc ác thế này được?

Trình Thư Nghi kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng, cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, cô muốn nghe Trình Thu Uyển chính miệng nói ra chuyện khi đó là như thế nào!

Nhưng Trình Thu Uyển lại không nói tiếp về chủ đề này nữa mà quay sang châm chọc chế nhạo Trình Thư Nghi tiếp: “Tôi còn tưởng cô có chút tình cảm với Cố Mặc Ngôn, nhưng quả nhiên cô không khiến tôi thất vọng, cô chỉ là một con điếm thôi, đàn ông chỉ cần ngoäc tay một cái là cô đã leo lên giường bọn họ ngay.”

“Sao?! Lần trước tôi bỏ thuốc cô có phải đúng ý cô không? Hà Kim Minh nói rồi, khi ở trên giường cô nhiệt tình lắm đấy.”

Nghe Trình Thu Uyển nói thế, Hà Kim Minh ở phía sau tối sầm mặt. Bây giờ Trình Thư Nghi đang tỉnh táo, người phụ nữ này nói linh tinh gì vậy hả? Thư Nghi nghe thấy sẽ không hiểu lầm chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play