Chương 1006
“Khi ấy em mới hiểu thế nào là bạn bè, thế nào là chị em, đều là nói miệng cả thôi! Bình thường lúc shopping, ăn uống còn tỏ vẻ thân thiết hơn cả chị em ruột, nhưng khi gặp khó khăn lại chẳng một ai chịu đứng ra giúp đỡ, ai cũng chạy xa, sợ rước họa vào thân.” Trình Thu Uyển cười mia.
“Tại sao cô không tới tìm tôi?” Nghe đến đây, Cố Mặc Ngôn hỏi.
Trình Thư Nghi nghe vậy thì quay sang nhìn anh, cô phát hiện ra trong mắt anh là cảm xúc mà cô không sao hiểu được.
Tự dưng Trình Thư Nghi lại thấy nhoi nhói, cô vuốt vuốt ngực, như có gì đó chặn ở ngực cô vậy, vô cùng đau đớn.
Cố Mặc Ngôn vấn còn quan tâm đ ến Trình Thu Uyển phải không?
Nếu không tại sao anh lại hỏi câu hỏi đấy?
Hà Kim Minh vẫn luôn chú ý đến Trình Thư Nghi, nhìn thấy hành động đó của cô thì hơi lo lắng. Anh ta bước lên phía trước một bước, sợ cô thấy khó chịu chỗ nào trong người.
Nhưng vừa mới nhấc bước Hà Kim Minh đã dừng lại ngay, không biết anh ta đang nghĩ đến chuyện gì mà cười khổ rồi lùi về chỗ cũ.
Cố Mặc Ngôn và Trình Thư Nghi đều đang chăm chú lắng nghe câu trả lời của Trình Thu Uyển, sau cùng cũng chẳng có ai để ý đến hành động bước một bước rồi lại lùi một bước này của Hà Kim Minh này ngoài anh ta ra.
Sau khi nghe được câu hỏi của Cố Mặc Ngôn, Trình Thu Uyển nở một nụ cười bất lực rồi nói: “Đúng vậy, về sau em mới ý thức được, muốn tập đoàn Trình Thị thoát khỏi hiểm cảnh, khi ấy cũng chỉ có thể cầu cạnh tập đoàn Cố Thị thôi. Nhưng em đi tìm anh thì có tác dụng gì đâu, lúc đó anh cũng không lớn hơn em là mấy, vốn chẳng có năng lực thực sự, cũng chẳng có cổ phần của tập đoàn Cố Thị trong tay, anh có thể giúp được gì cho em?”
Cố Mặc Ngôn nghe thấy Trình Thu Uyển nói như thế thì ánh mắt anh tối hẳn đi. Tuy bây giờ anh đang rất ghét Trình Thu Uyển lòng dạ rắn độc, nhưng anh cũng không thể phủ nhận được, anh của thời niên thiếu thật sự rất thích rất thích cô bạn gái này, đối với anh, ngoài ông cụ Gố ra thì người anh thấy quan trọng nhất cũng chỉ có cô ta.
Nếu như khi ấy cô ta tới tìm anh, nhất định anh sẽ nghĩ đủ mọi cách cầu xin ông nội đồng ý giúp đỡ tập đoàn Trình Thị vượt qua nguy cơ. Ông nội thương yêu anh như thế, anh nghĩ chắc ông sẽ đồng ý thôi.
Nhưng thì ra trong lòng của Trình Thu Uyển, anh của khi đó chẳng qua cũng chỉ là một chàng công tử bột vô dụng, thậm chí còn không đáng để cầu xin.
“Vì thế cô đã đi tìm Cố Thành Vũ rồi nhờ anh ta giúp đỡ sao?”
Trình Thư Nghi tiếp lời, đây cũng là lý do tại sao năm đó họ lại cấu kết bắt cóc Cố Mặc Ngôn?
Trình Thu Uyển không dám nhìn Cố Mặc Ngôn, cô ta run rẩy nói: “Đúng vậy, tôi đã đi tìm Cố Thành Vũ, nhưng tôi cũng chẳng còn cách nào khác, khi ấy chỉ có ông ta mới giúp được tôi, cũng chỉ có ông ta đồng ý giúp đố tôi. Chỉ cần tập đoàn Cố Thị hợp tác với tập đoàn Trình Thị thì tập đoàn Trình Thị sẽ có cơ hội vực dậy.”
Nói tới đây, trong mắt của Trình Thu Uyển toàn là vẻ mỉa mai: “Nhưng tôi cũng biết Cố Thành Vũ sẽ không tự dưng giúp đỡ tôi, không ai vô duyên vô cớ giúp đỡ tôi cả. Thứ người ta để ý đến chỉ có lợi ích của bản thân thôi, người ta sẽ không làm những chuyện không có lợi với mình.”
“Thế nên cô đã đồng ý với anh ta những gì?’ Cố Mặc Ngôn nắm chặt tay, gân xanh trên trán anh nổi gồ hết lên, anh gần như là nghiến răng nghiến lợi hỏi ra câu ấy. Anh cũng lờ mờ đoán được mọi chuyện diễn ra sau đó rồi, nhưng anh lại không muốn tin!
Sao bọn họ có thể như thế!