Nhưng cuối cùng anh ta vẫn chậm chân.
Cùng lúc Cố Gia Huy cất tiếng gọi, con dao của gã đàn ông đã đâm trúng cánh tay Tô Thư Nghi.
“Á…”
Cơn đau thấu tim khiến cả người Tô Thư Nghi run rẩy.
Cô không thể đứng vững, đổ ập xuống đất.
Cùng lúc đó, Cố Gia Huy xông tới nơi, anh ta không nói một lời, vung nắm đấm vào mặt gã đàn ông!
Ông cụ Cố xuất thân quân đội nên từ trước đến nay đều yêu cầu rất nghiêm khắc với con cháu.
Từ nhỏ, đám cháu như Cố Gia Huy đã được học võ thuật và mấy loại võ cơ bản như karate.
Vừa rồi chỉ vì anh ta bị dọa sợ thôi, chứ lúc này anh ta ra tay vô cùng dứt khoát, đấm cho gã đàn ông ngã xuống đất.
“Thư Nghi!” Cố Gia Huy không còn lòng dạ nào để ý gã đàn ông kia nữa, anh ta nhanh chóng xông tới đỡ Tô Thư Nghi.
Cố Gia Huy nhìn khuôn mặt trắng bệch cùng chiếc áo sơ mi thấm ướt máu đỏ của cô mà cảm thấy như trái tim mình bị bóp nghẹt!
Ngay giây sau, anh ta nhanh chóng gào lên với đám đông sợ hãi đứng xung quanh: “Các người còn đứng đần ra ở đó làm gì! Mau gọi xe cứu thương đi!”
Lúc này mọi người mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, vừa run rẩy vừa vội vàng gọi điện thoại cấp cứu.
Cố Gia Huy ôm chặt Tô Thư Nghi.
Cô không quen động chạm thân thiết ấy của anh ta, bèn thều thào nói: “Anh không phải căng thẳng như thế làm gì, bị thương ở cánh tay thôi.
Anh thả tôi ra, mọi người đang nhìn đấy.”
Nhưng Cố Gia Huy cứ như không nghe thấy cô nói, vẫn nắm chặt lấy vết thương đang không ngừng trào máu của cô, vừa run rẩy vừa phẫn nộ gằn giọng: “Tô Thư Nghi, em bị ngốc đấy à! Em không biết vừa rồi nguy hiểm thế nào hay sao! Tại sao em còn xông đến!”
Cố Gia Huy đã sớm quên chuyện mọi người trong tòa soạn đang nhìn, cũng quên mất mấy ngày trước bản thân anh ta còn đang ghét bỏ Tô Thư Nghi, và càng quên đi chuyện Tô Thư Nghi phản bội mình hai năm trước.
Giây phút này, trong mắt anh ta chỉ còn lại khuôn mặt trắng bệch của Tô Thư Nghi và màu máu đỏ tươi.
Còn cả…
Câu nói “Gia Huy, cẩn thận!” của Tô Thư Nghi nữa.
Tô Thư Nghi nhìn Cố Gia Huy, chợt cảm thấy ngạc nhiên.
Cô bỗng cảm thấy như anh ta biến lại thành Cố Gia Huy mà cô từng quen thuộc.
Không phải là Cố Gia Huy mặc vest, luôn lạnh lùng châm biếm cô, mà là Cố Gia Huy mặc áo sơ mi trắng phối quần bò, đạp xe trong vườn trường và cười ngốc nghếch với cô.
Dường như Cố Gia Huy không để ý tới biến hóa rất nhỏ trong ánh mắt của Tô Thư Nghi nên vẫn còn nổi nóng, trách móc: “Tô Thư Nghi, em có biết em là phụ nữ không? Đàn bà con gái ra vẻ anh hùng cái gì?”
Tô Thư Nghi ngây người, sau đó bỗng mỉm cười.
Nụ cười ấy có vài phần chua xót.
Cô nhớ thời đi học khi hai người còn yêu nhau, Cố Gia Huy rất thích mắng cô như thế.
Mỗi lần cô thức đêm cố giành học bổng, mỗi lần cô ra mặt đòi lại công bằng cho bạn học cùng khoa hay mỗi lần cô đến tháng mà còn tham gia chạy marathon trong hội thao trường…
Anh ta đều rất tức giận, vừa ôm chặt cô, vừa đau lòng nói: “Tô Thư Nghi, em còn nhớ mình là con gái không!”
Đúng lúc này, tiếng chuông báo của xe cứu thương vang lên.
Cố Gia Huy không nói nhiều lời, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, anh ta bế ngang Tô Thư Nghi chạy nhanh ra xe.
Tô Thư Nghi nằm trong vòng tay Cố Gia Huy có chút thất thần.
Bỗng chốc, cô cảm thấy bản thân mình như quay về mùa hè của ba năm trước, quay về buổi chạy tám trăm mét của hội thao trường khi đang đến tháng để rồi cuối cùng cô đau ngất đi ở vạch đích.
Lúc đó, Cố Gia Huy nhảy ra khỏi khán đài, bế cô chạy vào phòng y tế…
Tô Thư Nghi không dám nghĩ tiếp.
Có những hồi ức càng nhớ lại càng làm nổi bật lên sự bất đắc dĩ của hiện tại.
Xe cứu thương nhanh chóng đưa Tô Thư Nghi tới bệnh viện.
Vốn dĩ cô chỉ muốn xử lý vết thương tại chỗ thôi, nhưng Cố Gia Huy chuyện bé xé ra to, mang thân phận của anh ta ra để giành lấy phòng bệnh riêng mà không cho cô từ chối.
Cố Gia Huy đi thanh toán viện phí.
Tô Thư Nghi không tình nguyện nằm trong phòng bệnh, đang nghĩ cách làm sao để trốn đi thì bỗng điện thoại của cô đổ chuông.
Cô giật mình nhìn hiển thị cuộc gọi đến.
Là Cố Mặc Ngôn.
Tô Thư Nghi không dám nói chuyện mình bị thương với Cố Mặc Ngôn, nhưng cô cũng không thể không nhận điện thoại của anh.
Cuối cùng cô chỉ đành lấy hết can đảm nhận điện thoại.
“Alo…”
“Tô Thư Nghi, em đang ở đâu?” Giọng nói trầm thấp của Cố Mặc Ngôn vang lên trong điệện thoại.
“Em…” Giọng Tô Thư Nghi bất giác trở nên lí nhí: “Em ở bệnh viện.”
“Bệnh viện?” Giọng nói của Cố Mặc Ngôn bỗng trở nên u ám: “Em ở bệnh viện làm gì?”
“Ừm… Em bị thương.” Thực sự Tô Thư Nghi không muốn nói dối Cố Mặc Ngôn.
Hơn nữa băng vết thương còn rõ thế này, cô về nhà là bị anh nhìn thấy ngay, cho nên cô chỉ đành nói thật.
“Bị thương? Em ở bệnh viện nào?” Cố Mặc Ngôn gấp gáp.
“Em ở Bệnh viện số một Thành phố.”
Chưa đến mười phút sau khi cúp máy, xe lăn của Cố Mặc Ngôn đã xuất hiện ngoài cửa phòng bệnh Tô Thư Nghi.
Anh vội vàng như thế, thậm chí Tô Thư Nghi còn lo lắng không biết anh có đứng lên khỏi xe lăn mà tự chạy tới hay không.
Cố Mặc Ngôn vừa vào phòng bệnh đã thấy lớp băng dày cộp trên cánh tay Tô Thư Nghi, sắc mặt anh u ám tột cùng.
Xe lăn của anh lướt nhanh tới bên Tô Thư Nghi, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Tô Thư Nghi, đây là vết thương nhỏ mà em nói à?”
Tô Thư Nghi sợ hãi, rụt rè nhìn Cố Mặc Ngôn, đáp: “Anh giận à?”
Cố Mặc Ngôn tức giận thật rồi.
Cực kỳ tức giận.
Anh giận người phụ nữ Tô Thư Nghi này không tự chăm sóc mình cẩn thận!
Nhưng nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tô Thư Nghi, lửa giận trong lòng anh dù có lớn đến đâu cũng đã bị sự thương xót dập tắt.
“Thôi bỏ đi.” Cuối cùng Cố Mặc Ngôn mới dịu giọng: “Sao em lại bị thương?”
Biểu cảm trên khuôn mặt Tô Thư Nghi cứng lại, cô chợt không biết phải trả lời anh thế nào.
Lẽ nào cô nói mình cản một dao cho Cố Gia Huy?
Nếu thế chắc Cố Mặc Ngôn sẽ giận thêm mất?
Đúng lúc Tô Thư Nghi còn đang nghĩ nên trả lời thế nào thì cánh cửa phòng bệnh bỗng mở ra.
Cố Gia Huy lo lắng bước vào phòng nên không để ý tới Cố Mặc Ngôn cũng có mặt, mải nói: “Thư Nghi, Anh làm xong thủ tục nhập viện rồi.
Cảnh sát đã bắt được kẻ tấn công anh, em yên tâm…”
Cố Gia Huy nói giữa chừng mới chợt nhận ra Cố Mặc Ngôn có mặt trong phòng, giọng anh ta bỗng ngừng lại.
Không khí trong phòng bệnh bỗng dưng trở nên căng thẳng.
“Gia Huy?” Giây phút Cố Mặc Ngôn nhìn thấy Cố Gia Huy, đôi mày của anh nhướng lên, khó dò hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Cố Gia Huy không thể che giấu mọi cảm xúc của mình như Cố Mặc Ngôn.
Lúc này thấy biểu cảm của Cố Mặc Ngôn, anh ta bỗng sinh lòng khó hiểu, nhưng vẫn đáp lời anh: “Có một tên côn đồ tấn công cháu ở tòa soạn.
Thư Nghi vì bảo vệ cháu mà bị thương nên cháu đưa cô ấy đến bệnh viện.”.