Cố Mặc Ngôn ngẩn người.
Rõ ràng anh không ngờ Tô Thư Nghi sẽ đưa ra yêu cầu như thế.
Tô Thư Nghi không thấy Cố Mặc Ngôn trả lời mới chợt nhận ra mình lỡ lời.
Gò má cô ửng đỏ, vội vàng mím chặt môi, cố tỏ ra vô tư nói: “Ừm… Em nói đùa thôi.
Em đi trước đây.”
Dứt lời, cô vội vàng muốn xuống xe.
Nhưng bước chân cô còn chưa chạm đất đã bất ngờ có người bắt lấy cổ tay cô.
Ngay giây sau, Tô Thư Nghi còn chưa kịp phản ứng thì cả người cô đã bị kéo về phía sau, rơi vào vòng ôm ấm áp.
Trên người Cố Mặc Ngôn có hơi thở của người đàn ông trưởng thành trộn lẫn với hương xì gà thoang thoảng bao quanh cô, khiến cô không biết vì sao lại cảm thấy yên lòng.
“Cảm ơn anh.” Tô Thư Nghi thì thầm.
Trong vòng tay của Cố Mặc Ngôn, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh: “Em đi tăng ca đây.”
Cố Mặc Ngôn cảm nhận thân hình mềm mại trong vòng tay, khóe môi anh không kìm được mà khẽ mỉm cười: “Ừ, anh ở nhà đợi em.”
Tô Thư Nghi gật đầu, bước xuống xe.
Sau khi xuống xe, cô không vội đi ngay mà đứng yên tại chỗ, dõi mắt nhìn theo xe Cố Mặc Ngôn rời đi.
Hơi ấm của hộp cơm lan tỏa qua lớp quần áo vô cùng ấm áp.
Giống như…
Cái ôm của Cố Mặc Ngôn vừa nãy vậy.
Tô Thư Nghi hồi tưởng lại cái ôm vừa rồi cùng mùi hương còn vương vấn của Cố Mặc Ngôn mà gò má không khỏi ửng hồng.
Thôi nào, si mê như thế là đủ rồi.
Tô Thư Nghi vỗ nhẹ khuôn mặt mình rồi vội vã lên tầng.
Ngay chính bản thân cô cũng không nhận ra, rằng tâm trạng khó chịu vì bị Cố Gia Huy xúc phạm đã sớm biến mất rồi trở nên tốt đẹp vì có sự xuất hiện của Cố Mặc Ngôn.
Trải qua cả một ngày một đêm gấp rút, cuối cùng cũng kịp giờ đưa bản chốt tạp chí đến xưởng in.
Tô Thư Nghi trở về nhà nhưng còn không đủ sức để nói vài câu với Cố Mặc Ngôn đã nằm vật ra ngủ vùi hai ngày.
Lúc cô thức giấc thì tạp chí đã xuất bản.
Công nhận là công sức vất vả lần này của mọi người cũng được đền đáp.
Bài báo bóc trần sự thật về xưởng sản xuất thực phẩm bẩn gây chấn động dư luận.
Tuy lượng bán ra không đạt được kỷ lục lúc trước phỏng vấn Cố Mặc Ngôn nhưng cũng thu hút được đủ lượt quan tâm và có được khá nhiều nhà quảng cáo chú ý.
Nhờ có thế mà mối đe dọa của tòa soạn cuối cùng cũng trôi qua.
Từ tận đáy lòng, Tô Thư Nghi cũng cảm thấy mừng thay cho tòa soạn, vì đây cũng là nơi cô gắn bó làm việc hai năm nay, ít nhiều cũng có cảm tình với nó.
Nhược điểm duy nhất là cùng với sức lan tỏa của bài báo, mặt của Khưu Duyệt càng lúc càng vênh cao.
Nhưng đa số mọi người đều rất vui mừng, ngay cả người có tính cách tách biệt như Cố Gia Huy cũng bày tỏ mong muốn mời mọi người cùng ăn bữa cơm.
Đám đông vỗ tay giòn giã, đua nhau nói muốn “sát phạt” tổng biên tập.
Hiểu Khiết vui vẻ, sà tới hỏi: “Chị Thư Nghi cũng sẽ đi chứ?”
Tô Thư Nghi liếc mắt nhìn Cố Gia Huy trong đám đông, lắc đầu: “Chị phải vội về nhà nên không đi đâu.
Mọi người chơi vui nhé.”
Khuôn mặt Hiểu Khiết thoáng có chút thất vọng, nhưng cô ấy cũng biết mối quan hệ khó xử giữa Cố Gia Huy và Tô Thư Nghi nên chỉ đành gật đầu đồng ý.
Tô Thư Nghi đi cùng mọi người đến sảnh chính, đám đông ồn ào bàn luận nên đi nơi nào ăn cơm ca hát.
Tô Thư Nghi chủ động nói: “Tổng biên tập, hôm nay nhà tôi còn có chút việc nên không đi được.
Tôi xin phép về trước.”
Nghe Tô Thư Nghi muốn đi, ánh mắt Cố Gia Huy thoáng động, nhưng anh ta vẫn gật đầu.
Mọi người cũng hướng ánh mắt kỳ lạ nhìn tương tác giữa Cố Gia Huy và Tô Thư Nghi, nhưng cũng bởi Cố Gia Huy còn đang ở đây nên bọn họ không tiện bàn tán.
Tô Thư Nghi coi như không nhìn thấy ánh mắt của mọi người mà chỉ quay đầu định rời đi.
Nhưng đúng lúc cô sắp ra khỏi tòa nhà văn phòng thì đột nhiên có người va phải khiến cô choáng váng.
“Ái ui.” Cô loạng choạng mấy bước rồi ngẩng đầu nhìn.
Va trúng cô là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, cả người nhếch nhác, làn da thô ráp lấm lem.
Tô Thư Nghi sững người.
Nhìn người đàn ông này không giống nhân viên làm việc trong tòa nhà văn phòng.
Không những thế, bằng sự nhạy bén của một phóng viên, Tô Thư Nghi nhận ra biểu cảm của người đàn ông ấy rất luống cuống.
Thậm chí gã va trúng cô mà cũng không dừng lại xin lỗi, chỉ siêu siêu vẹo vẹo bước tiếp về phía trước.
Tô Thư Nghi bỗng dưng có dự cảm không lành bèn vội ngoái đầu nhìn theo.
Chỉ thấy gã đàn ông rút ra từ lồng ngực thứ gì đó sắc bạc sáng lóa.
Nhìn rõ thứ gã rút ra là gì, mặt mũi Tô Thư Nghi trắng bệch.
Là dao!
Tô Thư Nghi vội vàng muốn gọi bảo vệ, nhưng lúc này cô lại nhìn thấy gã đàn ông xông về phía Cố Gia Huy đang đứng giữa đám đông.
Mặt Tô Thư Nghi cắt không còn giọt máu, cô vô thức nhấc bước chân chạy lại, hô thất thanh: “Gia Huy, cẩn thận!”
Tiếng gọi của Tô Thư Nghi như xuất phát từ bản năng, thậm chí cô còn vô thức gọi theo cách gọi anh ta năm đó.
Cố Gia Huy nghe thấy tiếng gọi của Tô Thư Nghi bèn sững người.
Anh ta vừa quay lại đã nhìn thấy gã đàn ông dữ tợn đang cầm dao xông về phía mình.
“Á!”
Lúc này mọi người trong tòa soạn cũng nhìn thấy gã đàn ông, ai nấy đều vừa tản ra vừa kêu thất thanh.
Rõ ràng mục tiêu của gã đàn ông chính là Cố Gia Huy.
Thấy đám đông tản ra, gã lập tức rảo bước.
Gã vừa hướng thẳng tới Cố Gia Huy vừa gào lên bằng thứ tiếng còn đặc giọng địa phương: “Cố Gia Huy! Thằng khốn không biết xấu hổ này! Chính mày hại tao mất tiền lương! Tao phải sống chết với mày!”
Từ nhỏ Cố Gia Huy đã quen sống trong nhung lụa, cho dù năm đó có giả nghèo giả khổ thì anh ta cũng chỉ giả bộ là sinh viên bình thường nên chưa từng gặp phải chuyện nào như vậy.
Lúc này anh ta đã hoàn toàn thừ người ra đó, không kịp phản ứng, chỉ biết trợn trừng mắt nhìn mũi dao nhọn hoắt đâm tới!
Mà cùng lúc hét lên, dường như Tô Thư Nghi không cần suy nghĩ đã phi người về phía gã đàn ông.
Vốn dĩ khoảng cách giữa Tô Thư Nghi và gã đàn ông đó không quá xa nên cô nhanh chóng đuổi kịp được gã.
Không kịp suy nghĩ, cô bắt lấy cánh tay của gã đàn ông, muốn ngăn gã không làm hại tới Cố Gia Huy.
Gã đàn ông như phát điên xông về phía Cố Gia Huy nhưng không ngờ lại bỗng dưng bị cô gái kéo tay.
Gã khựng lại, sau đó độc ác quay đầu nhìn Tô Thư Nghi, gào thét: “Con thối tha! Mày dám làm hỏng chuyện của tao! Tao đâm chết mày trước vậy!”
Nói xong, gã thay đổi mục tiêu, múa dao trong tay đâm về phía Tô Thư Nghi!
Tô Thư Nghi đang kéo tay gã đàn ông, gã đột ngột quay người như vậy làm cô bị đẩy cho loạng choạng.
Cô còn chưa kịp đứng vững thì ánh dao bóng loáng trong tay gã đã về phía cô.
Cô sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, chẳng còn kịp tránh.
Cố Gia Huy đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng ấy, cả người anh ta như bừng tỉnh, mặt cắt không còn giọt máu.
“Thư Nghi!” Anh ta thét lên, lập tức xông tới..