Trong lòng Tô Thư Nghi giật thót.
Có phải cái tên Cố Gia Huy này cố ý không vậy? Kể chi tiết như vậy làm gì, chẳng lẽ không sợ Cố Mặc Ngôn nghe được sẽ hiểu lầm à?
Tô Thư Nghi lo lắng nhìn về phía Cố Mặc Ngôn, muốn nhìn ra phản ứng của anh, nhưng ngặt nỗi cô hoàn toàn không nhìn thấu đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy như đầm lầy lạnh lẽo của anh.
Thư Nghi vì bảo vệ cháu.
Hô hấp của Cố Mặc Ngôn dần trở nên nặng nề.
Câu này của Cố Gia Huy cứ như đang ra oai vậy, trước giờ Cố Mặc Ngôn chẳng buồn để ý đến những lời như vậy, nhưng khổ nỗi, lần này anh buộc phải thừa nhận rằng Cố Gia Huy đã thành công.
Lúc này vết thương trên cánh tay Tô Thư Nghi càng trở nên chói mắt hơn, anh thầm hít sâu mấy hơi, mới đè nén được lửa giận trong lòng.
“Thế à?” Lúc Cố Mặc Ngôn lên tiếng lần nữa thì giọng điệu đã trở nên bình tĩnh điềm nhiên như thường ngày: “Dù sao thì Thư Nghi cũng là thím, chăm sóc cháu trai một chút cũng là lẽ thường tình thôi.”
Câu nói bâng quơ này khiến sắc mặt Cố Gia Huy lập tức tái nhợt.
“Chỉ có điều.” Cố Mặc Ngôn lại chậm rãi lên tiếng, ánh mắt đảo qua Tô Thư Nghi đang lo lắng ở trên giường: “Tôi hy vọng, sau này cô ấy đừng kích động như vậy nữa.”
Tô Thư Nghi bị anh nhìn đến độ trong lòng hoảng loạn, hoàn toàn không ngẫm kĩ ẩn ý trong lời Cố Mặc Ngôn nói, chỉ gật đầu bừa.
Sắc mặt Cố Gia Huy đứng bên cạnh càng trở nên khó coi hơn.
“Được rồi.” Hai người còn lại im lặng, Cố Mặc Ngôn lại lên tiếng: “Gia Huy, phiền cậu đưa Thư Nghi tới bệnh viện, tiền thuốc men này nọ tôi sẽ kêu Dương Tùng Đức trả lại cho cậu.”
Cố Gia Huy nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng mở miệng: “Chú út, cháu không cần chút tiền đó đâu.”
“Làm thế sao được.” Cố Mặc Ngôn lạnh nhạt: “Từ trước đến nay, Thư Nghi nhà chúng tôi không thích thiếu nợ người ngoài.”
Thư Nghi nhà chúng tôi.
Người ngoài.
Cố Gia Huy chỉ cảm thấy con quái thú trong lồng ngực mình lại gào thét.
Nhưng anh ta nhìn Tô Thư Nghi yếu ớt nằm trên giường, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Còn khi nghe Cố Mặc Ngôn nói như vậy, Tô Thư Nghi ở bên cạnh lại thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra, lúc nãy khi Cố Gia Huy đi thanh toán là cô đã rất đau đầu rồi.
Cô có thể nợ tiền bất cứ ai, chỉ riêng mình Cố Gia Huy là không.
So ra thì thà cô để Cố Mặc Ngôn tới trả tiền thuốc men còn hơn, dù sao thì cô cũng đã nợ anh quá nhiều rồi, thêm lần này nữa cũng chẳng sao.
“Được rồi.” Cố Gia Huy hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Vậy cháu không quấy rầy chú út và thím nữa, cháu về trước đây.”
Rõ ràng là Cố Mặc Ngôn rất hài lòng với sự ‘thức thời’ của Cố Gia Huy.
Anh gật đầu, nhìn Cố Gia Huy rời khỏi phòng bệnh.
Thấy Cố Gia Huy rời khỏi, Tô Thư Nghi lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô còn chưa thở phào xong thì đã thấy Cố Mặc Ngôn chậm rãi đẩy xe lăn đi về phía mình với vẻ mặt hơi lạnh lùng, nhỏ giọng nói: “Tô Thư Nghi, em có gì muốn giải thích với anh không?”
Lông tơ trên lưng Tô Thư Nghi dựng đứng cả lên.
“Cánh...!Cánh tay em đau...” Tô Thư Nghi thật sự không có can đảm đối mặt với Cố Mặc Ngôn đáng sợ như vậy.
Cô chỉ đành phải đổi chủ đề một cách vô cùng vụng về, tiện thể giả bộ đáng thương.
Tô Thư Nghi vốn tưởng rằng kỹ năng diễn xuất của mình nát như vậy, chắc chắn sẽ bị Cố Mặc Ngôn vạch trần.
Nhưng không ngờ anh lại nhíu chặt đôi mày kiếm anh tuấn, đẩy xe lăn lại gần hơn, đặt tay lên cánh tay quấn đầy băng gạc của cô, hỏi nhỏ: “Vết thương còn đau không? Có phải nhiễm trùng rồi không? Cần kêu bác sĩ tới tháo ra kiểm tra một chút không?”
Giọng Cố Mặc Ngôn vẫn lạnh lẽo và trầm thấp, nhưng lại mơ hồ toát ra đôi chút quan tâm.
Tô Thư Nghi không ngờ anh lại tin là thật dễ dàng như vậy, làm cô đâm ra hơi ngại ngùng, chỉ đành cười gượng: “Thật ra vẫn ổn...!Chỉ hơi đau một chút thôi, có lẽ cũng không có gì nghiêm trọng.”
Nghe thấy vậy, Cố Mặc Ngôn ngẩng đầu lên, bởi vì vừa rồi anh kiểm tra vết thương cho cô nên hai người kề sát vào nhau.
Tô Thư Nghi có thể nhìn thấy trong con ngươi đen láy của anh phản chiếu gương mặt hoảng hốt của chính mình.
Cố Mặc Ngôn im lặng một lúc, sau đó anh khẽ nhếch đôi môi mỏng.
Tô Thư Nghi cho rằng anh lại định tra hỏi mình gì đó, lập tức căng thẳng không biết phải trả lời ra sao, lại bất ngờ nghe anh trầm giọng nói: “Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, anh bảo má Vương hầm canh gà mang đến cho em.”
Tô Thư Nghi giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Mặc Ngôn, cô đang không hiểu vì sao anh bỗng dưng không ép hỏi mình nữa thì không ngờ anh đã đưa tay lên che mắt cô lại.
“Ngủ đi, có chuyện gì thức dậy rồi hẵng nói.”
Cố Mặc Ngôn nói rất khẽ, giống như lông ngỗng mềm mại lướt qua màng nhĩ.
Lúc nãy Tô Thư Nghi đã uống thuốc giảm đau, quả thật bây giờ có hơi buồn ngủ, cô bèn gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Cũng không biết vì sao, hình như mỗi lần ở cạnh Cố Mặc Ngôn, cô luôn chìm vào giấc ngủ một cách dễ dàng.
Lúc Tô Thư Nghi còn đang mơ mơ màng màng sắp chìm vào mộng đẹp thì đột nhiên cảm nhận được trên trán truyền đến cảm xúc mềm mại.
Sau đó, bên tai vang lên tiếng thở dài trầm ấm…
“Tô Thư Nghi, em muốn anh làm thế nào với em bây giờ?”
...
Tới khi Tô Thư Nghi ngủ thì Dương Tùng Đức đã đến bệnh viện, trong tay còn xách theo canh gà má Vương vừa mới hầm xong.
“Cố tổng, đây là....” Dương Tùng Đức đi vào phòng bệnh, vừa định lên tiếng đã bị Cố Mặc Ngôn làm động tác im lặng.
Dương Tùng Đức giật mình, lúc này mới chú ý tới Tô Thư Nghi đang ngủ say trên giường, nhanh chóng ngậm miệng đi theo Cố Mặc Ngôn ra ngoài.
“Nói đi.” Đi ra hành lang, Cố Mặc Ngôn mới hờ hững hỏi: “Điều tra ra chuyện Tô Thư Nghi bị thương rồi hả?”
“Vâng, đã hỏi nhóm bảo vệ của tòa nhà, rất nhiều người đều trông thấy.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tạp chí của họ vừa mới vạch trần một xưởng chế biến thực phẩm làm ăn thất đức mà.
Xưởng chế biến đó đóng cửa rồi, lúc trước nợ lương của rất nhiều công nhân, giờ cũng không trả được.
Cho nên có một công nhân cực đoan định tìm Cố Gia Huy trả thù, sau đó...” Dương Tùng Đức đang nói bỗng trở nên ngập ngừng, không dám nói tiếp.
Đôi mắt đen láy của Cố Mặc Ngôn hơi trầm xuống: “Nói.”
Dương Tùng Đức căng da đầu tiếp tục nói: “Người kia vốn dĩ tấn công Cố Gia Huy, nhưng mợ chủ vì bảo vệ Cố Gia Huy, nên...!nên chạy tới ngăn lại, khiến tên côn đồ nổi giận rồi đâm mợ chủ bị thương.”
Khi Dương Tùng Đức nói ra câu này, còn cẩn thận quan sát biểu cảm của Cố Mặc Ngôn.
Nhưng biểu cảm của anh vẫn rất bình tĩnh.
Dương Tùng Đức không khỏi cảm thấy lạ.
Anh ta còn tưởng rằng cậu Cố rất để ý tới mợ chủ chứ, chẳng lẽ là ảo giác của anh ta à?
“Còn gì nữa không?” Cố Mặc Ngôn chỉ hờ hững hỏi.
“Còn...!Còn nghe có người nói, có vẻ Cố Gia Huy rất quan tâm tới mợ chủ.” Dương Tùng Đức nói: “Anh ta tự mình bế mợ chủ tới bệnh viện...”
Ánh mắt Cố Mặc Ngôn bỗng trầm xuống.
“Tôi biết rồi.” Nhưng nhìn bề ngoài anh vẫn không có vẻ dao động quá lớn: “Cậu đi làm việc của mình đi.”
Dương Tùng Đức lau mồ hôi lạnh, gật đầu, đang định đi thì bỗng giật mình vì vô tình nhìn thấy tay vịn xe lăn của Cố Mặc Ngôn.
Lúc nãy Cố Mặc Ngôn đặt tay trên tay vịn xe lăn, giờ anh đã buông ra, nhưng anh ta lại nhìn thấy lớp cao su trên tay vịn xuất hiện bốn dấu tay thật sâu, giống như bị người ta bấu chặt tạo ra vậy..