Chương 689
“Sao lại thế được, sao anh ấy có thể lừa tôi?’ Tô Thư Nghỉ rơi nước mắt, thấp giọng nỉ non: “Không phải đâu, tôi không tin…
Tuy ngoài miệng Tô Thư Nghỉ nói không tin, nhưng trong lòng cô đã chấp nhận lời Dương Tùng Đức nói. Dương Tùng Đức là người Cố Mặc Ngôn tin tưởng nhất, anh ta đã nói vậy thì đây chắc chắn là ý của Cố Mặc Ngôn.
Thì ra mấy ngày nay, sự dịu dàng quan tâm Cố Mặc Ngôn dành cho mình đều là giả dối, thì ra anh lại đang tính toán chuyện này. Tô Thư Nghi thấy trái tim mình như bị thứ gì đó vặn chặt, vô cùng đau đớn.
Nước mắt cô không ngừng rơi xuống, Tô Thư Nghi không hiểu nổi tại sao Cố Mặc Ngôn lại hành động tuyệt tình như vậy?
Nếu anh thật sự không chấp nhận nổi đứa trẻ này thì cứ nói với cô, nếu không giải quyết được nữa thì họ ly hôn là được, sao lại phải lừa cô như vậy?
“Bắt cô ta quay lại, nhanh!” Ngay khi Tô Thư Nghi đang vô cùng ảm đạm và bi thương, cô bỗng nghe thấy tiếng bước chân vội vã vang lên phía sau, dường như đang chạy về phía cô.
Quay đầu lại nhìn, Tô Thư Nghi nhìn thấy đám người vừa định làm phẫu thuật cho cô đang chạy theo cô ra khỏi bệnh viện.
“Dương Tùng Đức, mau…” Trong lúc bối rối, Tô Thư Nghi vội túm lấy Dương Tùng Đức, muốn anh ta nhanh chóng đưa mình rời khỏi đây.
Nhưng Tô Thư Nghỉ lại bỗng nhớ ra, là Cố Mặc Ngôn bảo Dương Tùng Đức đưa mình đến bệnh viện, vậy chắc chắn Dương Tùng Đức sẽ không giúp mình bỏ trốn, có khi sẽ còn giúp mấy người kia bắt mình quay lại bàn phẫu thuật.
Nghĩ đến đây, Tô Thư Nghỉ vội buông tay Dương Tùng Đức, lùi về sau hai bước rồi xoay người chạy về phía con phố đối diện.
Mình nhất định không thể để bọn họ bất được, không ai được làm tổn thương đứa bé trong bụng mình!
Thấy bóng lưng Tô Thư Nghi chạy đi, Dương Tùng Đức siết chặt bàn tay, trên mặt anh là sự áy náy nồng đậm: “Xin lỗi mợ chủ, là tôi có lỗi với cô, tôi xin lỗi…
Khi Dương Tùng Đức còn đang lẩm bẩm nói xin lỗi, điện thoại trong túi anh ta rung lên. Lấy điện thoại ra nhìn thấy cái tên hiển thị trên đó, trên mặt Dương Tùng Đức lóe lên vẻ uất hận.
“Làm việc đến đâu rồi?” Một giọng nữ nhàn hạ truyền đến từ đầu kia điện thoại.
“Những chuyện cô bảo tôi làm tôi đều đã làm xong, cô thả bố mẹ tôi ra ngay!” Dương Tùng Đức phần nộ hét vào điện thoại.
Người ở đầu kia điện thoại khẽ cười: ‘Cậu yên tâm, chỉ cần cậu làm việc theo lời tôi, chắc chăn ba mẹ cậu sẽ bình an.”
“Tốt nhất cô nên nói được làm được!”
“Yên tâm đi.” Sau khi mất kiên nhẫn nói xong vài câu đó, người kia liền cúp điện thoại.
Dương Tùng Đức năm chặt điện thoại trong tay mình, cả người nổi gân xanh, sau khi ba mẹ anh ta bình an, chắc chắn anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta!
Ở bên này, Tô Thư Nghi vẫn đang chạy như điên trên đường. Chân cô không mang giày, còn đang mặc đồ phẫu thuật mới thay sang trong bệnh viện, trông cả người vô cùng nhếch nhác. Mấy người mang danh bác sĩ và y tá đó vẫn đuổi theo cô không rời.
Người đi đường lần lượt quay đầu nhìn Tô Thư Nghị, sau đó nhỏ giọng thảo luận với bạn bè bên cạnh.
“Này là bệnh nhân tâm thần trốn viện ra à?
“Chắc là thế rồi, người bình thường có ai làm vậy đâu? Còn có bác sĩ đuổi theo sau kia kìa.”
“Thế bọn mình có cần báo cảnh sát không?”
“Thôi thôi, bớt lo chuyện bao đồng lại đi, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến chúng tr.