Chương 690

Tô Thư Nghi cũng loáng thoáng nghe thấy tiếng bàn luận của người đi đường, nhưng giờ cô hoàn toàn không rảnh để ý đến những chuyện đó, lúc này trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ: Chạy mau, chạy maul Mình không thể bị bắt lại bệnh viện, nếu bị bọn họ bắt được, chắc chắn sẽ không giữ được con.

Nghĩ đến đây, dưới chân cô như có gió, chạy nhanh hơn bao giờ hết. Không biết đã chạy bao lâu, cuối cùng Tô Thư Nghi cũng cắt đuôi được đám bác sĩ kia.

Tô Thư Nghi cúi người xuống hít thở sâu vài hơi, không yên lòng mà đánh giá phía sau lưng mình. Sau khi chắc chắn là đã cắt đuôi đám người kia, Tô Thư Nghi mới thật sự yên tâm.

Sau khi ổn định lại hơi thở, Tô Thư Nghi rút điện thoại ra khỏi túi muốn gọi cho Cố Mặc Ngôn, cô nhất định phải hỏi cho ra nhẽ, rốt cuộc tại sao Cố Mặc Ngôn lại làm vậy!

Rút điện thoại ra rồi, trong mắt Tô Thư Nghĩ tràn đầy lửa giận, thầm nghĩ lát nữa sẽ trách mắng Cố Mặc Ngôn như nào. Lần này anh thật sự rất quá đáng, chắc chắn cô sẽ không tha thứ cho anh.

Nhưng sau khi kết nối, Cố Mặc Ngôn mãi vẫn chưa nhấc máy. Sau khi điện thoại bị ngất, Tô Thư Nghỉ lại gọi lần nữa, nhưng không có gì thay đổi.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Bây giờ anh không dám nghe điện thoại của mình à? Tô Thư Nghi cố nhịn kích động muốn ném điện thoại, trong lòng nghĩ thầm, cũng phải thôi, chắc chắn Dương Tùng Đức đã báo cáo chuyện cô bỏ trốn cho anh, chắc chắn anh đang trốn tránh có.

Tô Thư Nghi đứng bên đường bình ổn lại cơn giận, giơ tay gọi một chiếc xe rồi báo địa chỉ nhà cho tài xế.

Dù sao anh cũng phải về nhà, cô sẽ ở nhà đợi anh về. Lần này cô nhất định sẽ nói rõ ràng với Cố Mặc Ngôn, nếu anh không chấp nhận đứa trẻ này thì họ sẽ ly hôn ngay lập tức, anh không cần phải chơi cô băng thủ đoạn khó chấp nhận như vậy!

Lúc về đến nhà, Tô Thư Nghi cũng bất chấp bàn chân bị tổn thương vì chạy trốn, nhanh chóng chạy vào nhà, chưa biết chừng Cố Mặc Ngôn vẫn đang ở trong nhà, cô phải đối chất với anh!

Nhưng không ngờ lúc mở cửa nhà ra, Tô Thư Nghi lại nhìn thấy một đôi giày cao gót ở cửa, mà đôi giày này trông rất quen. Suy nghĩ một lát, cuối cùng Tô Thư Nghi cũng nghĩ ra, cô từng nhìn thấy Trình Thu Uyển đi đôi giày này.

Chẳng nhẽ Trình Thu Uyển đang ở nhà mình? Cô ta đến đây làm gì!?

Trong lòng rất khó hiểu, Tô Thư Nghi nhấc chân bước vào phòng. Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, cô lập tức cứng đờ người.

Trước mắt cô xuất hiện ảo giác ư? Trên sàn nhà rải rác thứ gì đây? Tất lưới… Quần đùi… Đồ nữ… Áo sơ mi… rồi còn cả… Nhìn theo hướng đồ đạc rải rác, Tô Thư Nghi nhìn thấy trên cầu thang cách phòng ngủ không xa thậm chí còn có đồ lót của phụ nư.

Đây là quần áo của ai? Của Trình Thu Uyển à? Thế Cố Mặc Ngôn đâu?

Thầm nghĩ đến những câu hỏi này, cơ thể Tô Thư Nghỉ lảo đảo, cô thấy đầu mình rất choáng, ngay sau đó trước mắt cô tối sầm.

Nhưng cô đã nhanh chóng đứng vững lại, nhắm mắt vào, một lúc lâu sau Tô Thư Nghi vẫn không dám mở ra.

Cô âm thầm cầu nguyện trong lòng, rằng những chuyện vừa thấy có lẽ chỉ là ảo giác của mình thôi, rằng cô tức đến hồ đồ nên mới sinh ra ảo giác, mở mắt ra lần nữa là mọi thứ sẽ biến mất.

Sau khi tự an ủi trong lòng hồi lâu, Tô Thư Nghi mới dám từ từ mở mắt ra. Nhưng cảnh tượng trước mắt không hề thay đổi, đống quần áo đó vẫn rải rác trên mặt đất, không biến mất như cô hy vọng.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ, cảm giác cả người mình đều đang run rẩy, trong đó sẽ là Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển sao? Cô không muốn đoán vậy, nhưng suy nghĩ này cứ điên cuồng chiếm lấy bộ não cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play