Chương 688
Sau khi đến bệnh viện, Tô Thư Nghi bảo Dương Tùng Đức đợi cô ngoài cổng, sau đó một mình cô đi vào trong bệnh viện.
Lần đầu tiên khám thai, Tô Thư Nghi cũng không biết quá trình cụ thể ra sao, cô nói với y tá tiếp đón cô là Cố Mặc Ngôn đã hẹn trước bác sĩ.
Xem lại sổ ghi chép, y tá dẫn cô vào trong một căn phòng: “Cô ngồi đợi ở đây nhé, bác sĩ sẽ tới ngay.”
“Được, cảm ơn cô.” Tô Thư Nghi lịch sự mỉm cười trả lời lại y tá.
Khoảng mười phút sau, có một bác sĩ trung niên đeo khẩu trang đi vào, ông ta nhìn Tô Thư Nghỉ rồi nói một câu: “Cô đi theo tôi.” Sau khi nói xong thì quay người đi thẳng ra ngoài.
Tô Thư Nghi chỉ đành nhanh chóng chạy theo ông ta, cô nhủ thầm bác sĩ này lạnh lùng thật đấy, hơn nữa, cô cứ nghĩ người khám thai cho mình là một bác sĩ nữ cơ, sao lại là một người đàn ông? Nghĩ đến chuyện có thể lát nữa mình sẽ phải kéo quần áo lên trước mặt ông ta, tự dựng cô lại thấy hơi xấu hổ.
Cứ đi theo bác sĩ trước mặt, Tô Thư Nghi nhận ra bác sĩ đó lại dẫn mình đi đến phòng phẫu thuật, cô kéo tay bác sĩ trước mặt mình rồi không hiểu hỏi: ‘Bác sĩ, chẳng phải tôi đến khám thai sao? Tới phòng phẫu thuật làm gì?”
Bác sĩ nam kia nhìn Tô Thư Nghi rồi bình tĩnh trả lời: “Lần đầu tiên cô đi khám thai à?”
“Vâng. Tô Thư Nghi gật đầu.
“Lần đầu tiên đều như thế cả, cô cứ nghe theo lời của tôi là được.” Sau khi nói xong, bác sĩ kia gọi thêm mấy y tá nữa đến thay quần áo phẫu thuật cho Tô Thư Nghị, sau đó bảo cô nằm chờ trên giường đẩy.
Tuy trong lòng có chút nghi ngờ nhưng Tô Thư Nghỉ vẫn nghe theo sự sắp xếp của bác sĩ.
Không lâu sau, Tô Thư Nghi lại nhận ra mình bị đẩy đến bàn mổ, bác sĩ đứng bên cạnh đang cầm dao phẫu thuật đi về phía cô, càng nghĩ cô càng cảm thấy bất thường, Tô Thư Nghỉ cố gắng ngồi dậy, cô sợ hãi nhìn bác sĩ rồi nói: ‘Ông muốn làm gì”
“Tổng giám đốc Cố nói muốn bỏ đứa bé này.” Sau khi lạnh lùng nói ra câu ấy, bác sĩ bèn bảo y tá lại giữ Tô Thư Nghi hòng tiêm thuốc tê cho cô.
“6ì cơ! Lời bác sĩ nói như sét đánh ngang tai Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn hẹn khám thai cho mình cơ mà? Sao lại bảo bác sĩ phá đứa bé này được?
Động não một chút, Tô Thư Nghi nghĩ ra điều gì đó, tức khắc cả người như muốn sụp đổ. Thì ra Cố Mặc Ngôn vẫn luôn lừa cô, anh không hề chấp nhận đứa bé này, hơn nữa thậm chí còn muốn lừa cô phá đứa bé này!
Tô Thư Nghi gắng hết sức thoát khỏi sự kiêm chế của những y tá kia, nhảy phốc xuống giường, chạy chân trần ra khỏi phòng phẫu thuật. Nước mắt cô tuôn rơi, cô cảm thấy trái tim mình tràn ngập nỗi tuyệt vọng. Sao Cố Mặc Ngôn có thể đối xử với cô như vậy? Cô không tin, cô nhất định phải tìm Cố Mặc Ngôn để hỏi cho ra nhất Sau khi chạy ra khỏi bệnh viện, Tô Thư Nghi thấy Dương Tùng Đức đang đợi bên chiếc xe đỗ ngoài cửa. Bất chấp trạng thái của mình bây giờ, Tô Thư Nghỉ tiến tới giữ chặt Dương Tùng Đức, hỏi: “Dương Tùng Đức, anh mau nói cho tôi biết, rốt cuộc chuyện này là sao? Cố Mặc Ngôn thật sự muốn phá đứa trẻ này à?”
Vừa nãy lúc nhìn thấy Tô Thư Nghi chạy ra khỏi bệnh viện, Dương Tùng Đức đã vô cùng sợ hãi, giờ nghe Tô Thư Nghi hỏi vậy, anh ta càng không dám nhìn thằng Tô Thư Nghĩ, trong ánh mắt cụp xuống có hổ thẹn, cũng có bất đắc dĩ.
“Đúng vậy.’ Một lúc sau, Dương Tùng Đức mới cúi đầu đưa ra đáp án.
Nghe Dương Tùng Đức nói vậy, Tô Thư Nghỉ cảm giác sức lực toàn thân như bị rút đi hết. Cô ngơ ngẩn buông bàn tay đang năm chặt tay Dương Tùng Đức, sự khó tin tràn ngập ánh mắt.