Chương 249
Cái tên Cố Mặc Ngôn này đúng là tinh mắt thật.
Tô Thư Nghỉ ngồi ngay ngắn lại, quay đầu nhìn dòng xe cộ ngoài cửa sổ, suy nghĩ một lúc mới chậm rãi nói: ‘Em nghĩ ngờ chuyện hai năm trước có liên quan tới Lâm Bảo Châu.”
“Cân anh điều tra giúp em không?”
Tô Thư Nghi hơi do dự.
Trước đây cô không có sức mạnh đối mặt với chuyện hai năm trước, nhưng bây giờ có Cố Mặc Ngôn bên cạnh, hình như cô đã có sức mạnh rồi, khiến cô muốn điều tra rõ ràng xem rốt cuộc năm đó ai đã hại mình mất đi thứ quý giá nhất!
“Được.” Tô Thư Nghi đồng ý.
Cố Mặc Ngôn nhớ tới một chuyện, bây giờ xem ra có thể nói với cô rồi. Anh nói với vẻ thăm dò: “Thực ra, anh đã bắt đầu điều tra ra một chút chuyện.”
Anh vấn để ý chuyện năm đó, nếu không thì sao lại điều tra chứ?
Ánh mắt Tô Thư Nghỉ tối đi, nhưng không nói gì mà chỉ hỏi rằng: “Anh tra ra được gì rồi?”
Cố Mặc Ngôn nói với Tô Thư Nghi rằng, người xâm phạm cô năm đó không phải là một lão già, mà là một người khác, còn về thân phận thực sự của người đó thì còn phải điều tra thêm.
Không phải một lão già thì cũng là một người đàn ông khác.
Tô Thư Nghi nghe được tin tức này cũng chắng bận tâm lắm.
Vết nhơ trên người cô sẽ không thay đổi vì đàn ông lớn tuổi hay là đàn ông tuấn tú, tất cả đều là nỗi tiếc hận không thể vấn hồi.
Tô Thư Nghi thở dài: ‘Cố Mặc Ngôn, người năm đó đã không còn quan trọng nữa, em chỉ muốn biết rằng rốt cuộc là ai cố ý bỏ thuốc mê cho em, để xảy ra chuyện này, còn phát tán tin đồn trong trường học, nhất quyết muốn dồn em vào chỗ chết. Kẻ chủ mưu đứng đẳng sau, rốt cuộc là ai?”
Cố Mặc Ngôn không nói gì cả, chỉ dịu dàng ôm cô vào lòng.
Cô muốn biết sự thật, thì anh sẽ cho cô.
Dù sao thì vốn dĩ anh cũng muốn điều tra rõ ràng.
Nhưng mà…
Nhớ tới chiếc khăn lụa kia, ánh mắt Cố Mặc Ngôn lạnh lẽo, nhưng không nói thêm gì nữa.
“Anh sẽ điều tra rõ ràng.” Anh chỉ khẽ hứa hẹn.
Tô Thư Nghỉ đột nhiên nhớ ra gì đó, lo lắng nói: ‘Đúng rồi, đêm qua có ai phát hiện ra chân của anh không?”
Nghe thấy Tô Thư Nghỉ lo lắng cho mình, khóe môi Cố Mặc Ngôn hơi cong lên: ‘Yên tâm đi, anh đã sắp xếp xong rồi, không có vấn đề gì cả.”
Chiếc xe dừng lại, Tô Thư Nghi nhìn ra ngoài cửa sổ, lại phát hiện ra không phải biệt thự mà là dưới tòa chung cư, cô không khỏi nhìn sang Cố Mặc Ngôn với vẻ nghi hoặc.
Cố Mặc Ngôn nói: ‘Anh muốn đi thăm bác gái.
Tô Thư Nghi lộ vẻ do dự.
Mẹ không thích Cố Mặc Ngôn, điều này có thể thấy được rất dễ dàng.
Trước đây cô cảm thấy mẹ không thích thì cũng thôi, dù sao thì Cố Mặc Ngôn và mình cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.
Nhưng bây giờ rõ ràng đã khác rồi.