Chương 250
Có lẽ mình cũng nên nói rõ với mẹ nhỉ?
Nghĩ đến đây, cô gật đầu rồi xuống xe cùng Cố Mặc Ngôn.
Trong chung cư, Tô Ninh Kiều ngồi trên giường đọc một quyển tạp chí thời trang.
“Mẹ!” Tô Thư Nghi vào cửa, vui mừng khi thấy mẹ trông có vẻ khỏe hơn.
“Chào bác gái ạ.’ Cố Mặc Ngôn trượt xe lăn cùng đi vào cửa.
Vẻ mặt Tô Ninh Kiều cứng đờ, nhưng vẫn lịch sự đáp lại.
Dương Tùng Đức đặt mấy túi quà trong tay xuống, biết ý mà đứng ngoài cửa chờ.
“Lúc tới vội quá nên chỉ mang theo chút quà này, đều là những đồ dinh dưỡng tốt cho người lớn tuổi.’ Cố Mặc Ngôn nhẹ nhàng nói: “Bác gái không chê là được ạ.”
Tô Ninh Kiều không thích con gái ở bên kẻ nhiều tiền này, bà cố ý lạnh mặt: “Nhà tôi gia cảnh nghèo khó, không nhận được những món quà này đâu, sau này cậu đừng tặng nữa.”
Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Ninh Kiều, ngoài mặt không nhìn ra được cảm xúc gì.
“Mẹ!” Tô Thư Nghi thực sự không thể không nói gì được, cô ngồi xuống bên giường Tô Ninh Kiều, kéo lấy tay bà rồi vội vàng nói: ‘Cố Mặc Ngôn cũng có ý tốt mà.”
Trước giờ Cố Mặc Ngôn không biết nên qua lại với mẹ vợ như thế nào, nhất thời không biết làm sao, ngây ra như trời trồng.
Tô Thư Nghi chưa từng thấy Cố Mặc Ngôn có biểu cảm bất lực như vậy bao giờ, thấy hơi buồn cười: ‘Cố Mặc Ngôn, sắp trưa rồi, anh mua cơm giúp em đi, mẹ em thích ăn thịt kho tàu nhất đó.”
Cố Mặc Ngôn gật đầu.
Sau khi Cố Mặc Ngôn và Dương Tùng Đức rời đi, Tô Thư Nghi mới nói với Tô Ninh Kiều: “Mẹ, lời mẹ nói ban nấy hơi quá đáng rồi đó, Cố Mặc Ngôn là người tốt, anh ấy khác với những kẻ có tiền kia.”
“Tóm lại là mẹ không thích con và cậu ta ở bên nhau, mẹ thích Cố Gia Huy.”
“Mẹ, mẹ quên Gố Gia Huy đi. Anh ấy mới là chồng con mà.”
Thấy con gái bảo vệ Cố Mặc Ngôn như vậy, Tô Ninh Kiều không kìm được hỏi: “Thư Nghỉ, con nói thật với mẹ đi, có phải con thích cậu ta rồi không? Nếu không thì sao con cứ bảo vệ cậu ta vậy?”
Thích, đương nhiên thích rồi.
Thích đến mức cô đã buộc mạng sống của mình với Cố Mặc Ngôn, thích đến mức để ý mỗi hành động của anh, thích đến mức muốn bên nhau đến già với anh.
Nhìn đôi mắt lo lắng của mẹ, cuối cùng Tô Thư Nghỉ quyết tâm nói: ‘Mẹ, con thích anh ấy, rất thích, cho nên muốn sống cả một đời bên anh ấy.”
Thấy thấy con gái có vẻ đã thật lòng, ánh mắt Tô Ninh Kiều lập lòe.
Bà biết Tô Thư Nghi không dễ dàng gì, cho nên bà chỉ mong cô có thể tìm được một người đàn ông tốt đáng để dựa vào, hiểu cô, thương cô, chiều cô.
Thế nhưng cái tên Cố Mặc Ngôn này có thể đem đến hạnh phúc thực sự cho cô sao?
Thế giới của người có tiền không phải là nơi mà những người như bọn họ muốn hòa nhập là có thể hòa nhập được.
Có khi nào tên Cố Mặc Ngôn này chỉ là hứng thú nhất thời. Tình cảm mà cậu ta dành cho Tô Thư Nghị, thực sự có thể chịu đựng đủ các loại thử thách sao?