Chương 248

Lâm Bảo Châu sững sờ.

Cố Mặc Ngôn? Sao anh ta lại ở đây?

Nhưng cô ta nhìn thấy Cố Mặc Ngôn, không những không sợ hãi mà còn nở nụ cười trên mặt, nói rằng: “Cố tổng, anh tới thật đúng lúc, anh có biết đêm qua Tô Thư Nghi và…”

Cố Mặc Ngôn ngắt lời cô ta ngay lập tức, nói với ánh mắt nghiêm nghị mà lạnh lẽo: “Sao thế? Chị gái và anh rể làm những gì đêm qua, em vợ cũng muốn nghe sao?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe

Lâm Bảo Châu như bị sét đánh, đứng khựng ra tại chõ.

Đêm qua… đêm qua người qua đêm trong khách sạn với Tô Thư Nghi, là Cố Mặc Ngôn sao?

Cho nên kế hoạch của cô ta, thất bại rồi sao?

Lâm Bảo Châu tức đến mức gần như muốn thét lên, nhưng Cố Mặc Ngôn đang ở trước mặt, cô ta không dám hỗn láo, chỉ đành siết chặt nắm tay, căn môi không nhìn Tô Thư Nghỉ thêm cái nào, lập tức quay đầu rời đi.

“Lâm Bảo Châu, cô đợi đất”

Nhưng Tô Thư Nghỉ lại cất cao giọng gọi cô ta đứng lại.

Lâm Bảo Châu quay người lại, khoanh hai tay trước ngực, nâng cằm lên nhìn cô, dáng vẻ không chút yếu thế.

“Lâm Bảo Châu, cô nghe cho rõ đây, tôi không muốn truy cứu chuyện lần này nữa”

Tô Thư Nghi nhìn Lâm Bảo Châu, ánh mắt lạnh lẽo: ‘Nhưng nếu như cô còn dám làm nhục tôi bằng thủ đoạn đê hèn, tôi sẽ dùng cách gậy ông đập lưng ông đấy.”

Cơ thể Lâm Bảo Châu run lên, nhưng vẫn tiếp tục giữ vẻ kiêu ngạo của mình, quay đầu rời đi.

Sau khi Lâm Bảo Châu rời đi rồi, Tô Thư Nghỉ cũng lên xe với Cố Mặc Ngôn luôn.

Cả một đường Tô Thư Nghỉ đều yên lặng ngồi trong xe, đầu óc thì lại suy nghĩ không ngừng.

Người bỏ thuốc mê đêm qua chắc chắn là Lâm Bảo Châu. Em gái ruột của mình lại nghĩ ra cách bỏ thuốc mê để làm nhục sự trong sạch của cô, thật khiến người ta thấy lạnh lẽo cõi lòng!

Nhớ tới những chuyện mà Lâm Bảo Châu làm với cô trước đây, cô không khỏi rùng mình!

Cái đêm vào hai năm trước đó, cảnh tượng giống như vậy, lễ nào cũng là cô ta làm sao?

Cố Mặc Ngôn thấy sắc mặt cô không ổn, khẽ lắc bả vai cô: “Thư Nghi, em khó chịu ở đâu à, là… mệt quá hả?”

Dương Tùng Đức nhìn đuôi xe đẳng trước, ba chữ mệt quá hả lại bay vào tai, lập tức suy nghĩ lung tung rồi mặt đỏ bừng lên.

Mệt quá hả?

Tô Thư Nghi sững sờ, nhớ tới đêm qua thì không nhịn được đỏ mặt, trừng Cố Mặc Ngôn một cái.

Cố Mặc Ngôn khẽ ho một tiếng: “Mệt thì phải bồi bổ cẩn thận mới được.”

“Không không không, không phải đâu, em không mệt!” Mặt Tô Thư Nghỉ lại càng đỏ thêm, vội vàng muốn giải thích cho sự thất thân ban nãy.

“Không mệt? Vậy hay là chúng ta tiếp “

TU Tô Thư Nghi vội vã vươn tay ra chặn cái miệng định ăn nói lung tung của Cố Mặc Ngôn.

Nhưng tay cô lại bị anh năm ngược lại.

Cố Mặc Ngôn lộ vẻ nghiêm túc: “Nói đi, khi nãy em đang nghĩ gì vậy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play