Ngoài cửa sổ ve kêu từng hồi, ánh mặt trời rải rác.
Thẩm Chí Hoan để tranh thêu xuống, lớp vải lụa màu hồng phủ lên những ngón tay trắng sáng của nàng, những móng tay nhỏ nhắn trong suốt cũng được nhuộm một màu đỏ. Nàng cầm mảnh vải lên nhìn, dưới ánh nắng, hoa râm bụt đỏ tươi đang nở rộ, vừa đẹp đẽ lại sinh động.
Thấm Lan ở bên cạnh tán thưởng nói: "Tiểu thư, người thêu thật đẹp."
Thẩm Chí Hoan cũng cảm thấy mình thêu nhìn rất đẹp, nàng cong khóe môi, hờ hững siết chặt tấm vải trong tay, lẩm bẩm nói: "Hình như vải hơi nhỏ, nếu may thành y phục, e rằng sẽ không mặc được lâu. "
Thẩm Bái Bái còn nhỏ nên rất ham chơi, chỉ cần vứt đại cho nó một chiếc giày cũng có thể chơi cả buổi sáng, chơi mệt rồi thì nằm banh chân trên mặt đất ngủ ngon lành.
Thấm Lan nói: "Không sao đâu thưa tiểu thư, người thêu xong nô tỳ sẽ cầm đi Thúy Trúc phường, để họ may y phục cho Thẩm Bái Bái, người muốn kiểu dáng như thế nào?"
Thẩm Chí Hoan cúi đầu nhìn bộ dạng co chân nằm ngủ say trên mặt đất dưới chân mình, nói: "Thôi quên đi, bây giờ nó nằm bộ dạng này cũng rất mát mẻ, tới mùa thu rồi tính tiếp."
Thấm Lan lên tiếng, nói: "Vẫn là tiểu thư suy nghĩ chu toàn.”
Thẩm Chí Hoan tiện tay để miếng vải này qua một bên, lười biếng dựa vào ghế, ngón tay ngọc nghịch chén sứ màu xanh biếc trong tay, nghe tiếng đồ sứ va chạm giòn vang, nàng hững hờ hỏi: "Gần đây Lý Diễm Phân có động tĩnh gì không?"
Thấm Lan đáp: "Nô tỳ nghe nói lần trước sau khi Lý thị biết chuyện người từ chối đi gặp bà ấy thì đã nổi trận lôi đình, còn nói rất nhiều từ thô tục khó nghe. Ban đêm sau khi Biểu tiểu thư đi mới yên tĩnh. Sau đó bà ấy đưa Biểu tiểu thư đi Tây Uyển, nghe nói sắc mặt rất kém, giống như có ai thiếu nợ bà ấy vậy."
Thẩm Chí Hoan vừa nghe tin sắc mặt Lý Diễm Phân không vui thì rất phấn chấn, nàng chậm rãi nói: "Ngươi nói xem, người này sao cứ thích làm những chuyện không biết lượng sức mình như vậy chứ?"
Nàng không quản được Lý Diễm Phân, Lý Diễm Phân cũng không quản được nàng, nếu mọi người cùng nhau hòa bình thì không nói làm gì, nhưng bà ta cứ thích làm nàng khó chịu hết lần này tới lần khác.
Thấm Lan hòa nhã nói: "Từng ấy năm Lý thị cũng chỉ dựa vào ơn cứu mạng của Tướng quân, mà mỗi năm đều được voi đòi tiên như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị quả báo."
Quả báo hay không Thẩm Chí Hoan không biết, nhưng chỉ cần nàng còn ở Hầu phủ một ngày, sẽ không để Lý Diễm Phân được vừa lòng đẹp ý.
Thẩm Bái Bái ở bên cạnh đổi tư thế, Thẩm Chí Hoan cúi đầu xuống, dùng chân đụng đụng móng vuốt nhỏ của chó con, thuận miệng nói: "Nó bình thường làm ầm ĩ như vậy, cần phải được chăm sóc thật kỹ."
Thấm Lan nói: "Tiểu thư yên tâm, Hiên Nguyệt Các mỗi ngày đều có người thay phiên chăm sóc nó."
Thẩm Chí Hoan khẽ gật đầu: "Tốt, đưa nó về đi."
Thấm Lan lên tiếng đpá, ôm Thẩm Bái Bái đang nằm ngáy o o lui ra ngoài.
Sau đó mọi chuyện thường không như mong muốn.
Lúc ánh chiều tà le lói, ráng chiều thu dịu dàng cuối cùng biến mất.
Một thoáng yên tĩnh cùng an hòa bên trong, Hiên Nguyệt Các người ra người vào có chút huyên náo.
"Còn chưa có tìm tới sao?"
"Các ngươi làm việc thế nào vậy!"
Nha hoàn Bích Y bước chân vội vàng, từ hành lang bước nhanh qua, lo lắng nói: "Thấm Lan tỷ tỷ, làm sao bây giờ đây, tìm hết trong viện rồi!"
"Hậu viện thì sao? Xem trong bụi cỏ coi có không?"
"Đều tìm qua rồi, có phải... đi ra ngoài không?"
Thấm Lan nhíu mày, nói: "Không phải nói các ngươi trông coi một giây cũng không rời sao?! Nếu xảy ra chuyện gì chọc giận tiểu thư, chờ mà bị ăn gậy đi!"
Tiểu nha hoàn sắc mặt đỏ bừng, hoảng sợ nói: "Nô tỳ... Nô tỳ sẽ đi tìm!"
"Mau đi xem Đông Uyển có không."
......
Lúc việc này truyền đến tai Thẩm Chí Hoan, đã qua hai nén hương.
Cửa chính mở rộng, Thấm Lan mang theo một đám nha hoàn quỳ gối bên cạnh Thẩm Chí Hoan, từng cái cúi thấp đầu rụt lại bả vai không dám lên tiếng.
Hiên Nguyệt Các có khoảng bốn nha hoàn, bốn nha hoàn lại trông không được một con chó con vừa đầy hai tháng.
Thẩm Chí Hoan tựa lưng vào ghế ngồi, một tay chống huyệt thái dương, thần sắc thoáng có chút mệt mỏi, ánh mắt từng chút từng chút quét qua đám người.
Nàng mở miệng hỏi: "Cho nên bây giờ phải đi ra ngoài?"
Thấm Lan nhỏ giọng đáp: "... Thưa, bên trong lẫn bên ngoài đều đã tìm Hiên Nguyệt Các, chắc, chắc là đi ra ngoài, nô tỳ đã phái người đi từng viện tử hỏi, nhất định sẽ..."
Thẩm Chí Hoan đưa tay, Thấm Lan im lặng, không dám nói tiếp.
Tất nhiên nàng không quan tâm đến những chuyện kia, lạnh giọng hỏi: "Buổi sáng ta để ngươi trông coi nó, ngươi trông coi như vậy sao?"
Trên trán Thấm Lan toát chút mồ hôi lạnh, hai tay để trên mặt đất cầu xin tha thứ: "Tiểu thư bớt giận, là nô tỳ không cẩn thận, nô tỳ đáng chết!"
Sắc mặt Thẩm Chí Hoan có chút không kiên nhẫn, nàng khẽ thở dài, giọng nói cũng hơi lớn: "Bây giờ nói những này thì làm được gì, không tìm được nó thì các ngươi cũng đừng trở về."
"... Vâng, tiểu thư, nô tỳ đi ngay! Đi ngay ạ!"
Thẩm Bái Bái mới ở Hầu phủ chưa đầy hai ngày, cứ như vậy mà bị mất, Thẩm Chí Hoan thật không biết nói lại với Sở Hạ ra sao. Càng chưa nói đến việc trước mắt nàng còn không biết rốt cuộc Thẩm Bái Bái tự chạy đi, hay là bị Lý Diễm Phân kia bắt mất, nếu là vế trước thì cũng không cần quá lo lắng, Hầu phủ lớn như vậy, chắc sẽ tìm được.
Nhưng nếu bị Lý Diễm Phân bắt đi, bây giờ có còn sống hay không cũng khó nói.
Nghĩ tới đây sắc mặt Thẩm Chí Hoan khó chịu.
Lý Diễm Phân này, quả nhiên là mụ già không an phận.
Sau khi Thấm Lan mang người lui ra ngoài, Thẩm Chí Hoan đứng dậy đi ra viện. Lúc này, sắc trời đã tối hẳn.
Đứng khoảng một khắc đồng hồ, Thẩm Chí Hoan trở lại trong phòng, tấm lụa thêu hoa dâm bụt kia vừa rồi nàng còn khoác lên ngồi trên lan can, nàng càng nhìn trong lòng liền càng bực bội.
Thật sự không phải là bị Lý Diễm Phân bắt đi chứ?
Nữ nhân này, bà ta sợ cuộc sống quá êm đềm hay sao?
Ngay khi Thẩm Chí Hoan chuẩn bị ra ngoài tìm Lý Diễm Phân, một giọng nói bất ngờ vang lên từ đằng xa.
“Tiểu thư, nô tỳ tìm được rồi!”
“Nhanh lên, đi mau lên!”
Thẩm Chí Hoan dừng lại, chỉ thấy Hỉ Xuân với vẻ mặt vui mừng vội vã bước vào từ sân ngoài.
Sau đó, nàng ta loạng choạng, phía sau xuất hiện một nam nhân chân dài bước tới.
Ánh mắt của Thẩm Chí Hoan khựng lại một lúc, rồi lại trở về bình thường.
Nam nhân có gương mặt tuấn tú, vóc dáng cao ráo. Bàn tay to lớn của hắn ôm một con chó con, nó mở to đôi mắt, cái đuôi rụt rè kẹp lại, ngoan ngoãn nằm trong tay Lục Dạ, không dám làm loạn.
Ánh mắt của Thẩm Chí Hoan chỉ dừng lại trên người nam nhấn một lúc rồi dời đi. Nàng lạnh mặt hỏi Hỉ Xuân: "Sao mà tìm được nó?"
Hỉ Xuân nói: "Là hắn ta tìm được, lúc nô tỳ vừa gặp hắn ở cửa, trong lòng nô tỳ vô cùng sốt ruột, liền đưa hắn đến gặp tiểu thư."
Thẩm Chí Hoan dựa vào ghế, thuận tay nhặt mảnh lụa, rồi nhìn vào mắt Lục Dạ nói: "Nói đi, làm sao ngươi tìm được con chó?"
Hắn nhìn nàng không chớp mắt, giọng khàn khàn nói: "Nô tỳ đang định quay về thì gặp nó."
Nàng nghịch nghịch mảnh lụa, ngón tay tinh tế bị tơ lụa bao lấy, nàng hơi cao giọng hỏi: "Ngươi vô tình gặp nó?"
Lục Dạ nói: "Dạ đúng."
Thẩm Chí Hoan nhẹ giọng cười, không biết là có tin hay không: "Trùng hợp vậy sao?"
Bỗng nhiên nàng lại lên tiếng hỏi: "Vậy ngươi có biết nam nhân tên Tiền Tư, người làm việc cùng ngươi đã mất tích mấy ngày không?”
Vẻ mặt Lục Dạ không thay đổi, hắn nói: "Thần có nghe nói một chút.”
Ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn nàng, một lúc sau, hắn mới hỏi ngược lại nàng: “Có chuyện gì vậy, thưa tiểu thư?”
Câu tiểu thư kia nhẹ nhàng chậm rãi, dường như đang thì thầm bên tai nàng.
Thẩm Chí Hoan mím môi, đầu ngón tay quấn lấy lớp lụa màu hồng dịu dàng, nàng mở miệng, bình tĩnh nói: “Hỉ Xuân, đưa Thẩm Bái Bái trở về Hiên Nguyệt Các đi."
Hỉ Xuân sửng sốt không hỏi nhiều, ôm Thẩm Bái Bái trong tay Lục Dạ, cúi người lui ra ngoài.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, phát ra tiếng động nhẹ, trong phòng vô cùng im lặng.
Gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi vào, mang theo một luồng mát lạnh.
Lục Dạ rõ ràng không hề ngạc nhiên. Đôi môi mỏng mang theo vài phần ý cười, hắn lên tiếng hỏi: "Tiểu thư, người muốn hỏi nô tài chuyện gì sao?"
Thẩm Chí Hoan lười nhác ngồi ở trên ghế, nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Thân hình Lục Dạ cao lớn, khi đứng trước mặt nàng cũng không cúi đầu cung kính như những người khác, khi Thẩm Chí Hoan ngồi như vậy còn phải ngẩng đầu nhìn hắn.
Chuyện này khiến nàng cảm thấy có chút bất mãn.
Đời này, Thẩm Chí Hoan sẽ không nể mặt bất kỳ một ai. Nàng đặt chiếc khăn tay lên bàn, vẻ mặt kiêu ngạo hờ hững nói: "Ai cho phép ngươi đứng trước mặt ta như vậy, quỳ xuống."
Lục Dạ nhướng mày tiến vài bước về phía Thẩm Chí Hoan, cảm giác áp bách bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ hơn.
Thẩm Chí Hoan có chút thẳng lưng, sắc mặt lạnh lùng nói: “Ta nói ngươi quỳ xuống, ngươi không hiểu sao?”
Cũng may Lục Dạ không tiếp tục bước thêm, hắn dừng lại, chậm rãi cong gối, quỳ một gối dưới chân nàng.
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, trong căn phòng im lặng, giọng nói trầm trầm vang lên: “Thưa tiểu thư, nô tài chỉ muốn quỳ gần người hơn thôi.”
Thẩm Chí Hoan cúi đầu nhìn nam nhân đang quỳ dưới chân mình, chỉ cần nàng nhấc nhẹ chân lên, ngón chân sẽ chạm vào bờ vai rộng của nam nhân.
Thẩm Chí Hoan mím môi hài lòng.
Nàng đọc lại tên hắn: “Lục Dạ?”
Lục Dạ đáp: “Thưa tiểu thư.”
Thẩm Chí Hoan nhẹ giọng hỏi: “Có phải Thẩm Bái Bái tự chạy ra ngoài không?”
Lục Dạ đáp: “Dạ đúng.”
Hắn dừng lại, một lúc sau, hắn lại nói thêm: “Thần vô tình tìm được nó, không khỏi nóng lòng muốn đi tìm tiểu thư.”
Thẩm Chí Hoan cười khẽ. Môi đỏ răng trắng, mặt mày thanh tú, làn da trắng nõn dường như phát sáng trong đêm.
Lục Dạ hơi nheo mắt, yết hầu lên xuống.
Phản ứng của hắn đã bị Thẩm Chí Hoan thu hết vào mắt.
Nàng nhìn xuống hắn nói: "Lần trước, ta đã nhìn thấy ngươi rồi."
"Trước mặt ta giả vờ ngây thơ như vậy, đánh không đánh trả, mắng không cãi lại, tại sao ngươi phải giả vờ như vậy. Ngươi cho rằng ta không biết chuyện ngươi đã xử lí hắn ta sao?"
Lục Dạ cúi đầu, thấp giọng nói: "Tiểu thư, người đang nói gì vậy, nô tài ngu ngốc, nghe không hiểu."
Bầu không khí trong phòng nhất thời có chút ngưng đọng, trong dòng chảy yên tĩnh của màn đêm, mùi hương hoa lưu ly nhẹ nhàng thoang thoảng trong không khí, trong phòng không có đèn, ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ bằng gỗ, chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng rõ ràng.
"Không muốn nói sao?"
Lục Dạ không trả lời, nụ cười trên mặt Thẩm Chí Hoan dần tắt, nàng dựa vào lưng ghế, cầm mảnh vải màu hồng phấn lên, ngón tay cái nhẹ nhàng sờ sờ bông hoa dâm bụt.
Cổ tay của nàng vô cùng mảnh mai, ngón tay ngọc thanh tú mịn màng, lụa sa tanh mềm mịn. Thẩm Chí Hoan trượt tay, không cẩn thận làm rơi mảnh lụa trong tay xuống.
Vô tình lại rơi xuống chân của Lục Dạ.
Hắn khựng lại một chút, sau đó chậm rãi vươn tay cầm mảnh lụa lên.
Chất vải mát mịn như được người tình âu yếm. Hắn chậm rãi siết chặt ngón tay, nhìn mảnh lụa rực rỡ nhăn nhúm trên tay, chỉ cảm thấy cả người đang run lên. Dường như hắn không chỉ cầm mảnh vải này, mà còn cầm đôi tay trắng nõn của mỹ nữ.
Hắn cầm tấm lụa mềm, vươn tay đưa cho Thẩm Chí Hoan, giọng nói khàn khàn như đang run rẩy: "Thưa tiểu thư, đồ của người rơi rồi..."
Thẩm Chí Hoan không trả lời, khuôn mặt đẹp đẽ hờ hững nhìn hắn.
Yết hầu của Lục Dạ di chuyển, hắn đã bị đánh bại, giọng nói mơ hồ: “Tiểu thư đừng tức giận.”
"Cảnh tượng đó không đẹp lắm, nên thần không muốn làm bẩn mắt người.”
Gió đêm thổi qua, làn váy lụa mềm mại của Thẩm Chí Hoan nhẹ nhàng bay lên, hôm nay nàng mặc chiếc váy thêu Tô Châu màu trắng ngà, làn váy thêu bông hoa dâm bụt màu hồng nhạt.
Chiếc váy của mỹ nữ nhẹ lướt qua khuôn mặt Lục Dạ, tựa như một sự quyến rũ âm thầm.
Lục Dạ lại nhìn thấy mắt cá chân của nàng.
Tinh tế, nhỏ nhắn, quyến rũ.
Âm thầm khiêu khích sức chịu đựng của hắn.
Nhưng khi hắn ngẩng lên, lại nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo của Thẩm Chí Hoan.
Nàng rất hay dùng vẻ mặt này, đôi mắt phượng khép hờ hơi nhướng lên, đôi môi hơi cong cong mang theo vẻ khinh thường, khi nhìn xuống người khác, nàng vô cùng xinh đẹp và quyến rũ.
Giống như một con thiên nga trắng.
Mong manh và kiêu hãnh.
Thích Thẩm Chí Hoan là chuyện bình thường. Trong hầu hết các trường hợp, miễn là ngươi đã nhìn thấy nàng ấy, miễn người đó là nam nhân, thì hầu như đều có ấn tượng tốt về nàng.
Hầu hết những người đàn ông này đều giống nhau. Đỏ mặt, tim đập, nói lắp bắp tỏ tình với nàng. Hoặc là sự tham dục tràn đầy trong đáy mắt, háo hức muốn có được nàng, sử dụng quyền lực, sử dụng những cách bừa bãi nhất, bất cứ điều gì, miễn là nàng đầu hàng, và sau đó không thể chờ đợi để chế ngự sự kiêu ngạo, xé bỏ sự thờ ơ của nàng.
Lục Dạ biết mình cũng không ngoại lệ.
Trong đầu hắn có những sóng gió, nhưng hắn không dám để lộ ra một chút nào.
Thẩm Chí Hoan đặt tay lên bàn làm việc bên cạnh, các đốt ngón tay liên tục gõ vào mặt bàn, trong phòng im lặng, âm thanh đó càng trở nên vô cùng rõ ràng.
Nàng liếc nhìn Lục Dạ đang quỳ dưới chân mình từ trên xuống dưới, trong lòng yên tĩnh không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên mở miệng hỏi nhẹ: “Muốn quỳ gần ta hơn sao?”
Thẩm Chí Hoan vẫn không có ý định lấy lại tấm lụa. Lục Dạ thu tay về, nắm chặt tấm khăn lụa trong tay, ánh mắt vẫn dừng ở mắt cá chân như ẩn như hiện của nàng, nói: “Người nghĩ sao?”
Thẩm Chí Hoan hơi nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt vì hắn quá tham vọng: “Ai cho ngươi lá gan hỏi lại ta?”
Giọng nàng cũng giống như nha hoàn của mình, giọng điệu cất lên, lạnh lùng lãnh đạm, dáng vẻ cao ngạo như vậy khiến hắn vô cùng cao hứng.
Hắn nói: "Tiểu thư bớt giận, người sẵn sàng nói chuyện đã là một đặc ân đối với thần."
Nói thì nói thế, nhưng sự nhẫn nại và lòng tham trong lời nói lại không hề được che giấu chút nào, nàng cảm thấy mắt cá chân dường như bị nhìn đến nóng lên. Thẩm Chí Hoan hừ nhẹ một tiếng, không thèm để ý đến câu trả lời của hắn, ra lệnh nói: "Dời mắt ra chỗ khác đi."
Lục Dạ vẫn không dời mắt đi, hắn cúi đầu, năm ngón tay nắm chặt chiếc khăn tay mềm mại, nói: "Xin tiểu thư tha thứ, nhưng thần rất muốn..."
Thẩm Chí Hoan rũ mắt hỏi hắn: "Hả? "
Yết hầu Lục Dạ di chuyển lên xuống, hắn nói tiếp: "... Thần muốn gặp người."
Thẩm Chí Hoan nói: “Tất cả mọi người nhìn ta đều muốn chân thành nhìn ta, ngươi nghĩ thế nào?”
Hắn nhìn nàng, khóe miệng cong lên: “Nhưng tiểu thư sẽ không liếc mắt nhìn họ dù chỉ một lần.”
Nàng tỏ vẻ như vừa nghe một câu chuyện hoang đường nào đó, hơi cảm thấy khó tưởng tượng nổi, đối diện với ánh mắt của Lục Dạ.
Hắn không nghĩ mình đã nói gì sai, hắn biện minh cho sự phản kháng này vô cùng hợp lý.
Bầu không khí trong chốc lát trở nên có chút ngưng lại, Thẩm Chí Hoan mím môi, ánh mắt dần dần lạnh đi.
Nhìn trộm quá lâu đã khiến nàng trở nên cảnh giác.
Vẻ mặt Thẩm Chí Hoan không đổi, nàng không vui vẻ hay tức giận, rõ ràng nàng ghét sự phản kháng thẳng thừng như vậy, nhưng nàng lại thích thái độ quy phục của nam nhân lúc này.
Một lúc lâu sau, Thẩm Chí Hoan nói: “Ngươi đừng nên tự mình đa tình. Nếu nhìn lại lần nữa ta sẽ khoét mắt ngươi ra đấy.”
Lục Dạ hỏi: “Người nỡ làm vậy sao?”
Thẩm Chí Hoan: “?”
Trước khi nàng trả lời, hắn lại mở miệng nói: “Mắt của thần thì không tính làm gì, nhưng nếu trời sinh đôi mắt đó lại nằm trên mặt thần, sẽ khiến cho tiểu thư hài lòng hơn một chút.”
Thẩm Chí Hoan khẽ cười một tiếng, xem như là hài lòng, nàng chậm rãi nhấc chân lên, làn váy cọ qua làn da trắng muốt mỏng manh, đôi giày thêu đi một đường dọc cơ thể Lục Dạ, xoẹt qua xương quai xanh và yết hầu, rồi đặt dưới cằm hắn.
Hơi dùng lực một chút, nâng cằm hắn lên.
Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng mờ ảo, đôi môi đỏ tươi như đóa hoa hồng.
Nàng hạ giọng, mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, nói: “Chà, thật là vừa mắt.”
“Nhưng ngươi đừng quên thân phận của mình, ngươi nghĩ rằng ta nhìn ngươi nhiều một chút thì ngươi có thể được nước lấn tới à?
"Tự hỏi bản thân xem, ngươi có xứng đáng không?"
Lục Dạ không nhìn ra có chút tức giận nào, hắn vẫn cười nhạt, ánh mắt nhìn nàng mang theo sự hung hãn, ngang tàng và nham hiểm. Nam nhân đẹp trai cao ráo quỳ dưới chân nàng không chút ngượng ngùng, giống như một con dã thú đang khom lưng, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Mỹ nữ nhấc chân lên, mắt cá chân trắng nõn lộ ra, làn gió mang theo hương thơm nhàn nhạt phả vào cơ thể, yết hầu Lục Diệp lên xuống, hắn nghiêng người lại gần Thẩm Chí Hoan.
Thẩm Chí Hoan cảm thấy nguy hiểm, theo bản năng muốn rút chân lại, nhưng một tay Lục Dạ đã nắm lấy mắt cá chân của nàng.
Bằng sự thô ráp, hắn nắm cổ chân nàng một cách dễ dàng.
Con ngươi đen kịt xen lẫn kích động mãnh liệt và sự điên cuồng: “Tất nhiên là thần không xứng.”
Cổ chân mảnh khảnh bị nhiệt độ của lòng bàn tay làm đỏ, giọng trầm thấp của nam nhân lại vang lên: “Nhưng thần đã dám si mê tiểu thư từ lâu, người có bằng lòng... nhìn thần không?"
Tác giả có điều muốn nhắn nhủ: Nếu gặp phải người như Tiểu Lục ngoài đời, hãy nhớ gọi cảnh sát xử lý nhé. Tôi muốn đăng nó sau khi đã chỉnh sửa, nhưng tôi không thể kìm chế được.
Ý kiến của bạn là động lực cho tôi, nếu bạn có bất kỳ nhận xét dù muốn hay không, xin hãy gửi cho tôi QAQ.
Ngoài ra, hai ngày tới sẽ không có chương được cập nhật Có bản thảo, nhưng bạn cần tải xuống trước số từ danh sách.
Chúc mọi người ngủ ngon.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT