Đó là một mùa hè nóng bức, ánh mặt trời xuyên qua những qua lá cây đổ bóng loang lổ.

Sắc mặt gã sai vặt dẫn đầu đỏ bừng vì nóng, quay đầu lại không kiên nhẫn vội thúc giục: “Còn không nhanh lên! Tứ tiểu thư đang đợi, nếu chậm trễ thì đều đợi lãnh án tử cho ta!”

Đoàn người không khỏi tăng tốc độ, một tên to gan đi đằng trước nhìn khắp nơi, không nhịn được hỏi: “Đại nhân, nghe nói Tứ tiểu thư trong phủ đẹp giống như tiên nữ, lời đồn trong kinh thành truyền nhau vô cùng kì diệu, là sự thật?”

Gã sai vặt dẫn đám người đi qua hành lang gấp khúc, tốc độ lại nhanh hơn chút, trách mắng: “Có đẹp hay không thì liên quan gì đến một tên nô tài như ngươi? Nhưng đừng có những suy nghĩ dơ bẩn đó, mắt dám nhìn loạn lần trước đã bị chó ăn rồi! Thành thật chút cho ta!”

Người đàn ông co rụt bả vai, không dám hỏi lại, cười mỉa nói: “Ta hỏi một chút…”

Đi đến trước một nhà quyền quý cao lớn tinh xảo, gã sai vặt mới dừng chân, xị mặt bảo những người này sửa sang lại quần áo.

“Tất cả chú ý một chút đến dáng vẻ của bản thân mình cho ta, đến lúc đó mà làm bẩn mắt của tiểu thư rồi bị đuổi ra ngoài, đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi!”

Trong phòng, bên trong chiếc lư hương ba chân chạm rỗng phù điêu đang được đốt trầm hương, lượn lờ dâng lên rồi lại phiêu tán, nha hoàn đang đổi đá lạnh trong khay đồng, khí lạnh nhè nhẹ bay ra.

Thẩm Chí Hoan nửa dựa vào trên ghế quý phi nhắm mắt nghỉ ngơi, một tay cong lại chống đỡ gương mặt, để lộ ra nửa cánh tay ngọc ngà xanh xao nhợt nhạt. Chiếc quạt tròn trong tay lúc nào cũng phe phẩy, da trắng như tuyết và mái tóc đen dài, vài sợi tóc không nghe lời mà dính vào xương quai xanh trắng nõn vì lớp mồ hôi mỏng trên người nàng.

Nha hoàn bước nhanh đến, chậm rãi nói: “Tiểu thư, Tam thiếu gia đưa vài người tới cho người, người có muốn nhìn một chút không?”

Thẩm Chí Hoan mở to mắt, vẻ mặt lạnh lùng nhưng đuôi mắt lại lộ ra vài phần diễm sắc, làn da lộ ra từ vai và cổ tựa như trắng sáng lên, xương quai xanh trũng xuống thành hình vòng cung đẹp mắt kéo dài đến bả vai, xương nhưng lại không gầy, sạch sẽ và hoa lệ hòa quyện với nhau vừa vặn.

Nàng lười nhác ngồi dậy, sửa qua loa vạt áo hơi bừa bộn che lại cảnh xuân, chậm rãi nói: “Mang vào đi.”

Sau một lúc, vài tên nam tử mặc áo vải thô nối đuôi nhau đi vào.

Những người này là do Tam ca của nàng giữ lại từ đợt chiêu mộ cấm quân năm nay trước khi đi, nói là tăng cường thêm mấy tên hộ vệ trong viện của nàng.

Nhưng hộ vệ trong viện của nàng đã đủ nhiều rồi, bởi vì dung mạo gây chú ý quá, từng rước không ít tai họa, Thẩm Nhạc Nhiên ngày ngày lo nàng xảy ra chuyện gì, lâu lâu sẽ đưa người tới.

Nha hoàn ở bên cạnh nói: “Tam thiếu gia chọn cho tổng cộng là sáu người, tiểu thư, người xem nên làm gì với họ?”

Bên ngoài phòng, ve sầu kêu từng đợt, tất cả những người này đều cúi đầu xuống, dáng vẻ cung kính đến thỉnh an Thẩm Chí Hoan.

Thời tiết khô nóng, có vài người chảy mồ hôi đầy đầu vì nắng nóng, gương mặt đỏ bừng sáng nhờn, làn da ngăm đen, đầu trâu mặt ngựa, nghiêng đầu và liếc mắt muốn lén nhìn mặt nàng. Thẩm Chí Hoan chỉ nhìn thoáng qua rồi khẽ cau mày, dường như ngửi thấy mùi mồ hôi hoàn toàn không tồn tại kia, che miệng và mũi, giơ tay chỉ hai cái, nói:

“Lôi hai người họ ra ngoài.”

Vừa dứt lời, đã có gã sai vặt lôi hai người này xuống.

Bầu không khí trong phòng căng thẳng không thể giải thích được, những người khác còn suy nghĩ đó thì ngay lập tức dập tắt.

Những lời đồn về Thẩm Chí Hoan, ngoài tướng mạo của nàng thì còn có tính tình của nàng. Tính tình lạnh lùng, không coi ai ra gì, nghe nói có người chỉ nói vài câu về nàng đã bị rút lưỡi. Tướng mạo nàng không hung ác, ngược lại còn xinh đẹp đến mức khiến người ta nhìn một lần đã muốn thân thiết, nhưng từ hiền lành này thật sự không thể liên quan đến nàng

Hầu hết người hầu vừa tới hầu hạ nàng đều nơm nớp lo sợ, hoặc là sợ như chim cút, hoặc là có sắc tâm không sắc* đảm đáng khinh tựa cóc ghẻ.

*色心没色胆: Những kẻ có ham muốn nhưng không có dũng khí, chỉ dám nhìn tận mắt mà không dám làm gì.

Thẩm Chí Hoan đỡ đầu, nhìn bộ dáng cụp mi rũ mắt của những người này, chỉ cảm thấy vô cùng nhàm chán.

Nhưng lúc nàng đang tính tống cổ bọn họ ra ngoài thì đột nhiên đụng phải ánh mắt người đang đứng ở mép rìa.

Vừa nãy không nhìn thấy mặt hắn, nhưng hắn có bờ vai rộng và đôi chân dài, ngăn nắp sạch sẽ, thuận mắt hơn nhiều so với những người khác, mà giờ hắn vừa nhấc mắt lên, gương mặt kia cũng trở nên rõ ràng.

Đường nét cương nghị tuấn đĩnh*, đường cong sắc bén, đôi mắt đen láy đào hoa lạnh lùng mê người, đuôi mắt hẹp dài, tự nhiên tăng thêm vài phần ý nhị.

*俊挺: khôi ngô và ngay thẳng.

Khi thấy Thẩm Chí Hoan, trong mắt chưa từng để lộ cảm xúc nào khác, con ngươi đen nhánh, mang theo cảm giác áp chế mơ hồ.

Thẩm Chí Hoan dời ánh mắt.

Nha hoàn Thấm Lan ở bên cạnh nói: “Tiểu thư, trong viện chúng ta không thiếu hộ vệ, trước khi đi Tam thiếu gia đã nói hãy để bọn họ làm việc lặt vặt trong viện của người, cũng tốt hơn là để những tiểu nha hoàn tay chân nhỏ nhắn kia.”

Thẩm Chí Hoan không trả lời, có thêm một người thì không khí càng khô nóng, nàng thay đổi tư thế, khẽ vén tà váy nặng nề lên, gió lạnh thổi qua mắt cá chân, dễ chịu hơn chút.

Khi hắn rũ mắt, tình cờ lại có thể nhìn thấy được mắt cá chân tinh xảo lộ ra dưới tà váy phấn hồng của Thẩm Chí Hoan.

Nàng đi đôi giày trắng thêu hoa hải đường, thời tiết nóng bức, không mang vớ, có những chỗ nhô lên rõ ràng, nối với đường cong bắp chân mịn màng ẩn trong tà váy, và mu bàn chân trắng nõn có hơi ửng hồng và hơi cong.

Mắt cá chân của chân trái có một nốt ruồi đỏ, đặc biệt rõ ràng so với nước da trắng sáng, tà váy nhẹ cọ qua da thịt mịn màng tinh xảo của nàng, nốt ruồi đỏ lấp ló dưới lớp lụa mọng, mang theo phong tình quyến rũ.

Nó nhỏ như vậy, lại đủ để khoe ra trước mặt hắn.

Muốn liếm.

Thẩm Chí Hoan thay đổi động tác, kéo váy áo xuống mà không để lại dấu vết, tà váy rũ xuống, đoạn mắt cá chân kia lại giấu dưới làn váy.

Giọng nói yếu ớt của nàng truyền tới, Lục Dạ chưa thỏa mãn thu hồi ánh mắt.

“…Lại nói đến Tam ca, bây giờ huynh ấy nên đến Lâm Giang.”

Thấm Lan nói: “Đúng vậy tiểu thư, còn một tháng nữa, Tam thiếu gia có thể sẽ tái ngộ với Tướng quân.”

Thẩm Chí Hoan cau mày, đẹp tựa như tranh vẽ: “Tam ca ta bây giờ mới 17 tuổi, hoàn cảnh bên phía Tây Bắc rất ác liệt, gần đây vô cùng hỗn loạn, cũng không biết huynh ấy có quen được không.”

Thấm Lan an ủi nói: “Tuy rằng Thiếu tướng còn trẻ, nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa và bắn là đỉnh nhất ở kinh thành, tiểu thư, người phải tin tưởng Thiếu tướng.”

“Hơn nữa Đại thiếu gia và Hầu gia đều ở đó, tất nhiên sẽ bảo vệ tốt Thiếu tướng."

Thẩm Chí Hoan thở dài, không nói tiếp.

Nàng tiếp tục phe phẩy chiếc quạt tròn, ánh mắt một lần nữa trở lại trên người mấy người này, thờ ơ nói: “Nơi này của ta đủ người rồi, ta cũng không cần Tam ca đưa tới.”

Thấm Lan nảy ra ý tưởng nói: “Sao người không nghe lời Tam thiếu gia, đổi những nha hoàn quét dọn thành bọn họ?”

Mặt Thẩm Chí Hoan lộ ra vẻ ghét bỏ, không quá tán thành: “Một đám đàn ông sao có thể làm chuyện tỉ mỉ như phụ nữ, lại còn nhét đầy đàn ông trong viện ta, còn ra thể thống gì.”

Thấm Lan nói: “Nếu không thì để họ qua hỗ trợ cửa hàng ở Thành Tây kia?"

Mặt Thẩm Chí Hoan bưng tách trà lạnh bên cạnh lên nhấp một ngụm, tiếp tục nói: “Đi một nửa, còn lại cho bọn họ đi ngoại viện, hỏi quản gia Vương một chút, có cần người nào không.”

Thấm Lan hành lễ, nói: “Vâng.”

Nàng quay sang phân phó với những người kia, nói: “Đều nghe thấy rồi chứ, đi ra ngoài tìm Lan ma ma, bảo nàng ấy đưa các ngươi đến đó.”

Đoàn người không dám oán hận câu nào, trả lời là vâng, rồi lui ra ngoài.

Lục Dạ đi sau cùng.

Đứng ở nơi này, hắn hơi giống hạc trong bầy gà, trông gầy hơn một chút, nhưng vai rộng eo thon, dáng người cứng cáp, đường cong cơ bắp có thể được lộ ra một cách mờ nhạt qua lớp quần áo, không quá mức khoa trương, thậm chí có thể nói cảnh đẹp ý vui.

Tiếng ve kêu vẫn còn vang lên, tia ánh nắng nhỏ vụn xuyên qua khung cửa sổ chạm khắc lẻn vào, buổi trưa ở Hầu phủ cực kỳ yên tĩnh, khiến tiếng ve sầu có vẻ càng thêm ồn ào.

Vừa mới đi được vài bước, Thẩm Chí Hoan vẫn luôn thiếu hứng thú đột nhiên nói: “Chờ một chút.”

Đoàn người đang muốn đi ra ngoài đều ngừng bước, trong lòng sôi nổi suy đoán tiểu thư có phải hồi tâm chuyển ý muốn giữ bọn họ lại hay không, không dám ngẩng đầu lên, nhưng trong lòng đều hưng phấn, trong sự sợ hãi xen lẫn với vui mừng, họ chờ Thẩm Chí Hoan lên tiếng.

Lục Dạ cũng dừng bước theo, xoay người lại.

Thấm Lan nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy tiểu thư?”

Thẩm Chí Hoan không trả lời, đột nhiên giơ tay lên, tay cầm cây quạt tròn chậm rãi chỉ qua.

Ngừng ở ngay hướng Lục Dạ.

“Ngươi, tên là gì?’

Bề ngoài Lục Dạ đẹp là điều hiển nhiên, khi chỉ ra như vậy thật sự khiến người ta suy nghĩ xa xôi. Xung quanh một mảnh lặng im, người bên cạnh thì cúi đầu lén liếc Lục Dạ một cái, sau khi nhìn thấy mặt của hắn thì ngay lập tức hiểu rõ, bĩu môi khinh thường trong lòng rồi lại nhịn không được ghen tị.

Giọng Thẩm Chí Hoan không nghe ra là vui hay buồn, đôi mắt lạnh lùng kia nhàn nhạt nhìn phía hắn, giống như phiến băng mỏng đầu mùa xuân.

Hầu kết Lục Dạ lên xuống, hắn trầm giọng nói: “Nô tài tên Lục Dạ.”

Hắn cúi đầu xuống, lưng hơi cong, giống một con dã thú hung hãn bị bắt phục tùng.

Ở trước mặt Thẩm Chí Hoan có rất nhiều người tự xưng là nô tài. Lưng nàng lười biếng tựa vào ghế, cái tên này lăn lộn một vòng ở trong miệng nàng, nhẹ giọng lặp lại nói: “Lục Dạ…”

Trong phòng yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy. Một lúc lâu sau, Thẩm Chí Hoan trong sự im lặng mà chậm rãi mở miệng, nói: “Không phải gần đây bên cạnh nhà bếp phía đông xây thêm hai gian phòng ngoài sao, trông ngươi có vẻ khỏe mạnh, đi hỗ trợ đi.”

Bây giờ đang là mùa hè oi bức, hiển nhiên đi giúp đỡ xây dựng phòng ngoài không phải là việc tốt lành gì, không được thích thì phải làm cu li bán sức, cũng không khác gì mấy so với tạp dịch nhất kém nhất. Người bên cạnh nghe thấy vậy thì trong lòng không khỏi vui sướng khi người gặp họa, mỗi người đều nhịn cười, thầm nghĩ người này có lẽ tưởng rằng là gặp đại vận* gì đó, vui mừng một hồi.

*大运: vận may lớn

Làn gió nhẹ thổi qua, thổi bay sợi tóc của Thẩm Chí Hoan, mang theo hương thơn nhàn nhạt trên thân thể nàng phả vào mũi Lục Dạ.

Là hương hoa nhài.

Mang theo sự lạnh lẽo của sáng sớm, những đóa hoa trắng tinh khiết vừa chớm nở, còn đọng những giọt sương, nếu hắn hái xuống nghiền nát thật mạnh, nước hoa sẽ dính lên ngón tay hắn.

Hắn lên tiếng trả lời: “Nô tài đã biết.”

Sau khi đoàn người đi ra ngoài, tiếng bước chân xa dần, chỉ sót lại những làn gió nóng thổi vào.

Trong lòng Thấm Lan vẫn còn sợ hãi, ở bên cạnh cười trêu ghẹo nói: “Tiểu thư vừa rồi đột nhiên gọi hắn lại, nô tỳ còn tưởng rằng người thấy hắn đẹp, muốn giữ hắn lại ở trong viện.”

Thẩm Chí Hoan cong môi cười, tùy tay đùa nghịch cây quạt, chế giễu nói: “Chỉ là một tên nô tài thôi, đẹp thì có ích gì.”

Thấm Lan lên tiếng trả lời: “Tiểu thư nói đúng, người này nhìn không an phận như vậy, dù đẹp nhưng cũng chỉ là tên nô tài đê tiện.”

Thẩm Chí Hoan đứng dậy, tà váy trắng hồng quét trên mặt đất, dừng lại cạnh bàn làm việc, cửa sổ bằng gỗ được nâng lên, bóng cây loang lổ chiếu vào trên vầng trán trắng như sứ của nàng, trong tầng tầng xanh biếc, có thể thấy gã sai vặt dẫn những người mới vừa rồi kia đi ra ngoài, xa xa có thể nghe thấy được vài tiếng trào phúng mơ hồ.

Khi mấy người kia vừa đi đến cửa viện, bảy người đi thành hai hàng trên con đường nhỏ lát đá xanh, người đằng trước ríu rít nói chuyện, tiếng phổ thông nói nghe không rõ ràng, không hiểu cụ thể đang nói cái gì, mà người đi ở cuối vẫn luôn cuối đầu xuống.

Lúc này Thấm Lan mới bước tới, cầm cái khay trong tay, nói: “Tiểu thư, hôm qua Biểu tiểu thư trở về, mang cho người cái trâm cài tóc kia, nói là ngọc Độc Sơn mang từ Uyển Nam hôm qua đưa tới đã quá muộn nên nô tỳ không đưa cho người xem.”

Thẩm Chí Hoan nghiêng người liếc về phía cái khay trong tay Thấm Lan, một cây trâm cài tóc lục màu lục trắng, trên đầu trâm là đóa hoa anh thảo chưa nở, nằm yên lặng trên chiếc khăn.

Thẩm Chí Hoan khẽ nhíu mày: “Biểu tiểu thư?”

Thấm Lan nhắc nhở: “Chính là người đánh vỡ di vật của phu nhân vào ba năm trước, còn không biết chết sống mà nói người vu hãm nàng ta, cuối cùng bị Quý phi nương nương phạt đi đến Giang Nam ở riêng.”

Có lẽ là Thẩm Chí Hoan nhớ lại điều gì đó.

Một thứ nữ sống nhờ ở Hầu phủ, ngoài mặt thì giống như một đóa hoa trắng nhỏ nhắn nhưng thực ra lại thích ngầm ganh đua với nàng, sau khi đánh nát cây trâm của mẫu thân nàng, mang một vẻ mặt nhu nhược đáng thương, khóc lê hoa đái vũ* ở trước mặt mọi người trả đũa.

*梨花带雨 miêu tả sự kiều diễm của người con gái, khi khóc vẫn đẹp.

Vị Quý phi đưa nàng ta đi là trưởng tỷ của Thẩm Chí Hoan, đã qua đời khi khó sinh nửa năm trước, đếm từng ngày, đây là trưởng tỷ nàng vừa mới qua đời, người này đã gấp không chờ nổi muốn quay về, thật sự cho rằng Hầu phủ là nhà mình.

Thẩm Chí Hoan dời mắt, giễu cợt nói: “Ném bất cứ thứ gì bẩn thỉu trước mặt ta đi.”

Đối với câu trả lời của Thẩm Chí Hoan, Thấm Lan không có gì ngoài ý muốn, từ trước đến nay tiểu thư nhà nàng ấy không thích vị kia, mà lúc đang định bưng khay đi ra ngoài, vừa ngước mắt thì vừa lúc dừng ở cửa trăng.

Ánh mắt nàng ấy dừng lại, nghiêng đầu nghi hoặc nói: “Hả?”

Thẩm Chí Hoan nhìn về phía nàng ấy.

Thấm Lan giơ tay lên chỉ qua đó, nheo lại đôi mắt, cẩn thận nhìn lại, nói: “…Nô tỳ mới vừa thấy giống như người đứng nhìn qua đây, nhưng thoáng cái lại không thấy nữa.”

Ánh mắt Thẩm Chí Hoan nhìn qua theo Thấm Lan, bóng cây lắc lư, yên tĩnh lại an nhàn, làm gì có người nào.

Thấm Lan không chắc chắn, nói: “Có lẽ là bóng cây chỗ đó đung đưa nên nô tỳ nhìn lầm rồi, trong phủ này có lẽ không có người nào to gan lớn mật đến mức như vậy…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play