Sáng sớm hôm sau, khi ánh mặt trời chiếu một lớp nắng mỏng trên đường phố, một chiếc kiệu nhẹ nhàng dừng trước cổng phủ An Khánh hầu.

Khi Sở Hạ bước vào Ưng Nguyệt Các của Thẩm Chí Hoan thì thấy nàng đang thêu hoa.

Kỹ thuật của nàng rất điêu luyện, năm ngón tay mềm mại mảnh mai châm từng mũi kim tinh xảo, đến gần mới thấy có một bông hoa râm bụt màu đỏ tươi được thêu trên vải.

Tấm vải gấm trên tay nàng có màu hồng phấn dịu dàng, còn hoa dâm bụt thì màu đỏ tươi, tác phẩm sau khi thêu xong sống động như thật.

Thẩm Chí Hoan nhướng mắt, nhìn thấy Sở Hạ bước vào thì nhanh chóng khâu cho xong, sau đó đặt đồ trong tay xuống, nói: "Sao muội lại đích thân tới đây? Không phải ta đã cho người đi đón muội sao?"

Sở Hạ ôm con chó con đến bên cạnh Thẩm Chí Hoan, ấm ức nói: “Ta ở nhà thực sự rất chán, vậy nên mới nhân cơ hội này đến tìm tỷ. "

Sở Hạ là con gái út của Kiểm duyệt viên Sở Phùng Dịch. Hai người từ năm lên ba đã bắt đầu chơi bùn cùng nhau.

Con chó nhỏ trong tay Sở Hạ mở to đôi mắt đen láy, trông rất mập mạp, cái đuôi nhỏ đang ngoe nguẩy, đôi chân ngắn mềm mại, ai nhìn thấy cũng thích.

Thẩm Chí Hoan không hề có ý định sờ nó, ánh mắt nhàn nhạt nhìn con chó, hỏi: “Muội tắm cho nó chưa?”

Sở Hạ nói: “Chó con còn nhỏ nên không được dính nước, nhưng nó vẫn sạch sẽ. Thẩm Chí Hoan, ôm nó một cái đi."

Trên mặt Thẩm Chí Hoan lộ ra vẻ ghét bỏ, Sở Hạ từ lâu đã quen với tính tình của nàng, nhéo nhéo móng con chó, nói: "Tỷ tỷ hư, tỷ không thể ghét bỏ người khác như thế!"

Thẩm Chí Hoan nói: "Sao nó lại béo vậy?"

"Bởi vì nó là ca ca, tính tình hung dữ, những con chó con khác không dám giành sữa của nó."

Lúc này Thẩm Chí Hoan dường như có chút hài lòng với con chó, lên tiếng nói: "Ta thích chó dữ một chút."

"Được rồi, đợi nó trưởng thành sẽ có thể bảo vệ tỷ!"

Sở Hạ nói xong liền cúi người đặt con chó xuống mặt đất, muốn nó làm quen với môi trường xung quanh, thấy cửa sổ đều đóng chặt nàng ấy mới lại gần Thẩm Chí Hoan, nhỏ giọng hỏi: "Chí Hoan, tỷ thật sự muốn làm vậy sao, mẹ kế của tỷ sẽ không...”

Thẩm Chí Hoan nhìn con chó nằm bên cạnh có vẻ rất thích thú với váy của mình, con chó nhỏ kêu lên, nàng cố ý trêu nó, chiếc giày thêu một chút cũng không chạm vào móng vuốt thịt nhỏ của con chó, nàng lơ đãng nói: "Không, bà ta sẽ không dám làm gì tổn thương ta đâu."

Mặt Sở Hạ có chút đỏ, nàng ngượng ngùng nói: "Chí Hoan, ... ý ta là mẹ kế của tỷ, bà ấy sẽ không... làm con chó bị thương chứ? "

Thẩm Chí Hoan: "..."

Sau khi hai người nói được vài câu, Thẩm Chí Hoan đứng dậy: "Đi thôi, đưa nó về nhà mới của nó."

Khi nàng đứng dậy, một nửa tấm vải lụa thêu rơi xuống mặt đất, Sở Hạ vươn tay nhặt lên, hỏi : "Chí Hoan, sao đột nhiên tỷ lại nghĩ tới việc thêu thùa vậy?"

Nàng ấy dừng lại một chút, nói thêm: "Màu sắc rất dịu nhẹ.”

Thẩm Chí Hoan cũng là một trong những nữ tử có tay nghề thêu thùa giỏi nhất ở Kinh Thành, nhưng nàng không phải là người trầm lặng dịu dàng nên không thường xuyên thêu thùa.

Thẩm Chí Hoan liếc xéo, thờ ơ nói: “Là của con chó, màu hồng rất hợp với nó.”

Sở Hạ liếc nhìn con chó con màu vàng đen: “…Hợp ư?”

*

Khi Lý Thư Cẩm lần đầu tiên đến phủ, Lý Diễm Phân không biết nghĩ gì mà để nàng ta học theo Thẩm Chí Hoan, từ việc ăn uống đến quần áo đều bắt chước nàng, tiêu xài rất phung phí, thậm chí chỗ ở cũng chọn nơi gần Hiên Nguyệt Các của Thẩm Chí Hoan nhất.

Thẩm Chí Hoan đưa Sở Hạ vào trong Hiên Nguyệt Các, nơi này đã được Hỉ Xuân cho người giúp việc đến dọn dẹp lại một lần nữa, để thuận tiện cho việc sinh hoạt của con chó, những đồ đạc không cần thiết trong nhà đã được dọn đi và trải một lớp thảm, vì vậy nên khi bước vào liền thấy bên trong phủ trống không.

Những người giúp việc dọn dẹp nhà cửa cũng chính là người đã chăm sóc cho Lý Thư Cẩm ba năm trước, nhưng khi Hỉ Xuân cho người đến dọn dẹp, không ai dám nói lời nào không tốt, bởi vì mọi người trong phủ đều biết rằng cho dù Lý thị có cưng chiều Lý Thư Cẩm bao nhiêu, nhưng hiện tại, chủ nhân thực sự của phủ này chỉ có một mình Thẩm Chí Hoan.

Sở Hạ đứng bên cạnh Thẩm Chí Hoan, nhìn xung quanh nhỏ giọng nói: “Thực ra ở đây khá rộng.” Thẩm Chí Hoan khẽ hừ một tiếng, khuôn mặt thanh tú lộ ra một chút giễu cợt: "Sao có thể không rộng chứ."

Vốn dĩ Hiên Nguyệt Các được xây cho nàng chứ không phải cho Lý Thư Cẩm.

Mà Ưng Nguyệt Các, nơi Thẩm Chí Hoan đang sống bây giờ vốn là nơi mà Thẩm Trường Ninh đã từng ở. Nàng sống với Thẩm Trường Ninh từ khi còn nhỏ, Thẩm Trường Ninh hơn nàng bảy tuổi, lại rất yêu quý muội muội này. Khi Lý Thư Cẩm được đưa đến, Hiên Nguyệt Các cũng vừa hoàn thành, Thẩm Chí Hoan vẫn còn nhỏ nên không nghĩ đến việc rời xa Thẩm Trường Ninh, vì vậy nàng không có chuyển ra ngoài.

Ai ngờ Lý thị ngược lại còn cho Lý Thư Cẩm vào ở.

Sở Hạ cũng biết chuyện này, nàng ấy thở dài, cúi đầu lẩm bẩm: "Không biết Thẩm bá bá nghĩ gì, cho dù là ân nhân cứu mạng cũng đâu đến mức như vậy chứ..."

Nàng mới nói được một nửa, từ đằng xa bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, Thấm Lan từ sân ngoài bước nhanh vào, khom người hành lễ với Thẩm Chí Hoan và Sở Hạ.

Thẩm Chí Hoan hỏi: “Có chuyện gì mà vội vàng vậy?”

Sắc mặt Thấm Lan có chút khó coi, nói: “Tiểu thư, là phu nhân, bà ấy đã rất tức giận khi nghe tin người ở Hiên Nguyệt Các..., bà ấy đã nổi trận lôi đình, nhất định muốn đi gặp người."

Thẩm Chí Hoan mặt không cảm xúc, ừ một tiếng: "Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi."

"... Vâng."

Thấm Lan biết rất rõ tính tình của Thẩm Chí Hoan, nàng ta không nói thêm gì nữa mà hành lễ lui xuống.

Sau khi Thấm Lan đi, Sở Hạ có lẽ vì nhìn thấy vẻ mặt không vui của Thẩm Chí Hoan nên cố ý thay đổi bầu không khí, nói: "Theo ta thấy, tỷ không muốn đi thì bà ta cũng đâu thể ép tỷ, vậy thì cứ coi như bà ta không tồn tại, tỷ xem ta nói đúng không?”

Thẩm Chí Hoan không trả lời, nàng biết vừa nãy Sở Hạ muốn nói gì

—— Cho dù là ân cứu mạng thì Lý Diễm Phân cũng đâu đến mức được phép làm ra loại chuyện này.

Chính Thẩm Chí Hoan cũng không hiểu nổi.

Thẩm Trường Lộ quả thực là một người coi trọng tình nghĩa, tất nhiên sẽ báo đáp người có ơn cứu mạng mình, nhưng ân nhân cứu mạng muốn gì ông cũng đều thỏa mãn sao?

Có thể ban cho vinh hoa phú quý, công danh lợi lộc mà. Bắt một người đàn ông vừa mất vợ phải kết hôn lần nữa là có ý gì?

Nếu Lý Diễm Phân khoan dung độ lượng, có phong thái của một chủ mẫu thì không nói làm gì, nhưng bà ta lại là loại người như vậy. Rõ ràng Thẩm Trường Lộ biết Lý Diễm Phân không phải là người tốt, ông cũng biết rõ bốn đứa con của mình đều không hài lòng với bà ta, nhưng cho dù Lý Diễm Phân có làm gì, ông cũng chỉ khiển trách vài câu liền thôi.

Tất nhiên về sau Thẩm Chí Hoan không quay trở lại Hiên Nguyệt Các nữa, một phần là vì nàng không muốn sống ở nơi mà Lý Thư Cẩm đã sống, phần còn lại là vì Thẩm Trường Lộ đã đích thân đồng ý trao Hiên Nguyệt Các cho Lý Thư Cẩm.

Thẩm Chí Hoan vẫn còn nhớ những gì Thẩm Trường Lộ đã nói.

Nam nhân trẻ tuổi cao lớn ôm nàng trên đùi, ấm áp nói với nàng: "Chí Hoan, chờ con lớn hơn một chút, phụ thân sẽ cho người xây một cái lớn hơn, đẹp hơn cho con. Nếu con không muốn rời xa Trường Ninh thì để cho biểu muội của con ở Hiên Nguyệt Các đi. Về sau nếu con muốn ở, ta sẽ trả lại nó cho con. "

Sau đó, khi nàng lớn lên, Thẩm Trường Lộ bị phái đi biên giới và ngôi nhà lớn hơn, đẹp hơn đó đã bị xếp xó từ năm này qua năm khác. Cho đến hôm nay, không ai còn để ý rằng biểu tiểu thư sống ở một nơi tinh tế, rộng rãi, đối diện là chỗ tươi tốt nhất của hoa viên phía sau phủ, mùa hè thì có bóng mát, mùa đông thì có nắng ấm, mà Đích tiểu thư vẫn sống trong tư gia của Thẩm Đại tiểu thư.

Thẩm Chí Hoan biết rằng phụ thân của nàng rất tốt, về công, ông bảo vệ đất nước, còn về tư, ngoại trừ Lý Diễm Phân là do "bất đắc dĩ" ra thì ông chưa bao giờ lấy vợ lẽ, đáp ứng bốn huynh muội bọn họ những gì tốt nhất trong khả năng của ông.

Nhưng nàng thật sự không hiểu tại sao Thẩm Trường Lộ lại si mê Lý Diễm Phân như vậy, chẳng lẽ là lâu ngày sinh tình?

Cô nhìn xuống con chó mập mạp dưới chân đang nghịch nghịch làn váy, hồi lâu mới hỏi một đằng trả lời một nẻo nói:

"Nó thích váy như vậy, hay đặt tên cho nó là Thẩm Bài Bài đi."

Sau khi Sở Hạ trở về, Thẩm Chí Hoan không hề ra khỏi Hiên Nguyệt Các, nàng lười nhác ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, một chân cong lên chơi đùa với Thẩm Bài Bài.

Thấm Lan ở bên cạnh tuy không lộ mặt, nhưng trong lòng không khỏi có chút áy náy, bởi vì tiểu thư nhà mình dường như không có ý định đi tìm Lý Diễm Phân.

Một lúc lâu sau, Thấm Lan rốt cuộc nhịn không được mà nhắc nhở: "Tiểu thư, Lý thị..."

Thẩm Chí Hoan chưa kịp trả lời thì Hỉ Xuân đã từ sân ngoài bước vào, hành lễ với Thẩm Chí Hoan, còn đang thở hổn hển nói: “Tiểu thư, tối hôm qua nô tỳ định tới Đông Châu tìm người, nhưng người đó hình như biết nàng đang tìm hắn, nên sáng sớm nay không còn ở Đông Châu nữa.”

Thẩm Chí Hoan cũng có chút kinh ngạc, nàng bỗng cảm thấy chuyện này có chút thú vị, bèn hỏi: “Các ngươi đã tìm khắp mọi nơi chưa?”

Hỉ Xuân gật đầu nói: “Nô tỳ đã tìm khắp mọi nơi. Người hầu sau đó đã đến gặp quản gia Lưu, và phát hiện ra rằng người đó tên là Tiền Tư, đệ đệ của Tiền Nãng, phụ trách thu mua vật liệu xây dựng, làm ăn thua lỗ, trong mối quan hệ này, được Tiền Nãng đưa vào để giúp trộn một số tiền, nhưng Tiền Tư này ỷ có chút quan hệ, thường xuyên giở thủ đoạn trộm cắp. Không chỉ người ngày hôm qua, mà còn có vài người nữa cũng bị hắn ức hiếp.”

Thẩm Chí Hoan hỏi:" Chẳng lẽ hắn về nhà rồi sao, hôm nay không đến đây à?"

Hỉ Xuân lắc đầu nói: "Nô tỳ đã hỏi qua một vài hộ vệ, nhưng không một ai gặp hắn."

"Ca ca của hắn đâu?"

Hỉ Xuân nói: "Cũng y như vậy, từ đêm qua đã không có ai gặp hắn ta."

Thẩm Chí Hoan gõ bàn một cái, trong mắt ngập tràn ý cười, giọng điệu mang theo chút vô lý:

"Thật là kỳ quái, một người còn sống sờ sờ chẳng lẽ cứ như vậy mà biến mất sao?!"

Căn phòng bỗng chốc trở nên cực kỳ yên tĩnh, Hỉ Xuân biết Thẩm Chí Hoan đang tức giận, lập tức quỳ xuống, chân mềm nhũn nói: "Tiểu thư bớt giận, nô tỳ sẽ lập tức đi điều tra kỹ chuyện này!"

Trước khi Hỉ Xuân đi ra, Thẩm Chí Hoan đột nhiên nhớ tới đôi mắt đen láy ẩn chứa tia sát ý kia, nàng giơ tay lên nói: "... Chờ đã."

Hỉ Xuân ngẩn người, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư…?”

Thẩm Chí Hoan sửa sang lại y phục của mình, cơn tức giận vừa rồi hoàn toàn biến mất, nàng nở nụ cười đầy hứng thú, không giải thích lý do mà chỉ sửa lại lời nói: “Không cần nữa. "

"Vậy thì tiểu thư định cứ như vậy mà buông tha cho người kia sao?"

Thẩm Chí Hoan nói: "Không phải là buông tha."

Nàng nghĩ nghĩ rồi nói: "Không phải còn có ca ca của hắn sao? Làm ngơ trước những gì đệ đệ của mình đã làm, xử lí hắn chút đi. "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play