Ăn một bữa cơm khiến cả thân thể lẫn tâm trí đều mệt mỏi.

Lúc Thẩm Chí Hoan đi ra, bầu trời đã tối sầm.

Nàng cùng Thấm Lan đi ra khỏi cửa phòng chính, tiểu nha đầu đi ngang qua cung kính thỉnh an với nàng, Thẩm Chí Hoan nhấc chân bước xuống một bậc thang, rồi dừng lại một lúc.

Nàng ngẩng đầu lên, thấy ánh nắng chiều tà phía chân trời còn dư lại vài tia nắng chưa phai đi ánh kim, một vài cánh chim bay ngang qua bầu trời, gió chiều từ từ thổi qua, mang theo chút mát lạnh.

Thấm Lan đi sau Thẩm Chí Hoan, ngập ngừng nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, vậy... Lý thị kia chỉ là một người phụ nữ trong thôn, chữ to cũng không biết mấy từ mà thôi, tiểu thư người không cần tức giận vì bà ta.”

Thẩm Chí Hoan cúi đầu đi xuống bậc thân, mặt lạnh nói: “Ta có gì phải tức giận.”

Thấm Lan phía sau đuổi theo bước chân của Thẩm Chí Hoan, nhớ đến cảnh tượng vừa rồi liền cảm thấy tội thay nàng. Thiếu gia của Hầu gia đều ở biên cương, dòng chính trong phủ chỉ còn một cô nương là tiểu thư, bị bắt nạt cũng không thể nói ra, lúc trước nàng ấy chưa từng thấy qua bộ dạng tiểu thư như vậy, oán hận trong lòng đối với Lý Diễm Phân cũng càng trở nên rõ ràng hơn, tiếp tục nói:

“Bộ dạng này của Lý thị, mọi người chỉ tỏ ra khách sáo với bà ta mà thôi, ngần ấy năm rồi mà còn thật sự cho rằng bản thân bay lên cây, cuối cùng cũng không kéo dài được lâu.”

Thẩm Chí Hoan cười nhạt một tiếng, không biết có dài hay không dài, nhưng ít nhất cành cây này thật sự bị bà ta lấy được.”

“...Có lẽ.”

Thấm Lan biết Thẩm Chí Hoan còn đang nghĩ đến chuyện vừa rồi, vẻ mặt đau khổ nói: “Tiểu thư...”

Thẩm Chí Hoan không trả lời lại, Thấm Lan cũng không dám nói tiếp.

Tiểu thư của nàng ấy sinh ra đã cao quý vô cùng, dung mạo càng không gì sánh bằng, nhưng đó đều là hình tượng trong mắt người khác.

Mẹ đẻ mất sớm, mẹ kế không có lương tâm, cha huynh đều xuất chinh bên ngoài, vào sinh ra tử vì hoàng thất. Nàng ở lại một mình trong kinh thành, bị Hoàng đế không thèm che giấu mơ ước thèm muốn thì thôi đi, còn phải đối phó những người phụ nữ như Lý thị mỗi ngày.

Thấm Lan lén nhìn bóng dáng Thẩm Chí Hoan, nàng ấy nghe rất nhiều người nói tiểu thư kiêu căng lạnh nhạt, không coi ai ra gì bị Hoàng đế nhìn trúng, vào cung ít nhất cũng là một Quý phi. Nàng dường như lại rất chướng mắt như thể đang giả vờ thanh cao.

Nhưng nàng ấy biết, không phải như thế.

Lúc đó, lời nói của Đế vương thực sự làm rất nhiều người cảm thấy sợ hãi, nhưng những người si mê tiểu thư, cũng không thiếu người nguyện ý vì “tình yêu” mà đối kháng lại quyền lực của hoàng thất, tiểu công tử Hình bộ thị lang chính là một trong số đó.

Tiểu công tử theo đuổi Thẩm Chí Hoan vô cùng nhiệt liệt, sau buổi yến tiệc trong cung, sự nhiệt tình cũng không hề suy giảm nửa phần, Thẩm Chí Hoan đi ra ngoài hằng ngày đều sẽ trốn tránh hắn ta, tiểu thư của nàng ấy không có cảm xúc gì với ai, nhưng người này xuất hiện nhiều, cũng coi như quen mặt.

Ngày ấy là một ngày mưa nhiều sương, mưa to rơi xuống, khi đó Thẩm Chí Hoan ở biệt viện Thành Tây, tiểu công tử không biết biết tin từ đâu mà theo đến, hắn ta nói hắn ta gần đây có rất nhiều ngọc trai đến từ vùng biển Nam, muốn đích thân đưa cho Thẩm Chí Hoan.

Đừng nói là tặng, Thẩm Chí Hoan hoàn toàn không cho người tiến vào biệt viện, Thẩm Chí Hoan không gặp hắn ta, hắn ta tự mình cầm hộp, vô cùng đáng thương đứng ở bên ngoài, không nói gì mà cầm hộp, mưa to xối hết cả người hắn ta.

Ngày đó có lẽ là do tâm trạng của Thẩm Chí Hoan rất tốt, thấy hắn ta ở ngoài trời mưa cũng có chút không đành lòng, không cho hắn ta tiến vào nhưng lại phái người ra ngoài đưa cho hắn ta một cây dù nói hắn ta trở về.

Nhưng chính cây dù xuất phát từ lòng tốt này, làm cho mọi thứ bị đảo lộn.

Đêm đó, chuyện Thẩm Chí Hoan tặng dù cho tiểu công tử Phong gia truyền khắp kinh thành.

Thẩm Chí Hoan có tiếng lạnh lùng vô tình, trong ngần ấy năm chưa từng đối xử đặc biệt với bất kỳ ai. Chuyện này bị truyền ra càng thái quá, mọi người luôn thích nói câu sau bữa ăn.

Khi mọi người đang suy đoán tiểu công tử Phong gia có thể đợi đến trăng sáng sau mây tan hay không, thì Hoàng đế bỗng nhiên hạ lệnh, ban hôn cho Phong Diên với Quận chúa Nghị Ninh, thành hôn vào cuối tháng.

Mệnh lệnh của Hoàng đế khó làm trái.

Quận chúa Nghị Ninh là con gái duy nhất của Trưởng Công chúa đã qua đời, năm nay gần 30 tuổi, trước đây có hai người chồng, nhưng toàn chết oan chết uổng.

Nghe nói Quận chúa Nghị Ninh âm hiểm dâm đãng, việc trên giường còn có một ít đam mê cực kỳ khó nói, đặc biệt thích tra tấn đàn ông, nghe đồn hai người chồng trước của nàng ta đều chết trên giường.

Thánh chỉ được ban, toàn bộ lục phủ đều bị bao trùm trong bầu không khí tuyệt vọng, Phong đại nhân của Hình bộ thượng Thư quỳ suốt một đêm trước Thái Hòa cung xin Hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban, nhưng cũng vô ích.

Hiển nhiên, chiêu thức giết gà dọa khỉ ấy của Hoàng đế rất thành công.

Sau việc này, không ai dám bày tỏ tình cảm với Thẩm Chí Hoan nữa.

Những quý công tử từng lưu luyến si mê nàng chỉ có thể lặng lẽ để nàng vào trong mơ, quý trọng một cách thích đáng.

Thấm Lan biết Thẩm Chí Hoan không thích người nọ, nhưng sau việc này khuôn mặt nàng vẫn luôn tối tăm, bộ dạng người sống chớ tới gần, thậm chí còn muốn giúp đỡ Phong Duyên phản kháng thánh chỉ kia.

Nàng ghét bị chèn ép, bị khống chế, ghét bị người nhìn xuống từ trên cao, tùy ý mà đùa nghịch, cũng không muốn để người khác bị liên lụy vì nàng.

Vài sợi tơ vàng còn sót lại cũng bị bóng tối nuốt chửng, ánh trăng trắng bạc nhẹ nhàng bao phủ, cây hợp hoan nơi góc sân nở rộ, hương thơm quyện với ánh trăng cùng đến đây. Thẩm Chí Hoan dẫm phiến đá xanh trên đường mòn, im lặng một lúc, đột nhiên nói, cắt ngang suy nghĩ của nàng ấy: “Ngươi nói xem Lý Diễm Phân này, vì sao lại đối xử tốt với Lý Thư Cẩm như vậy”

Thấm Lan sửng sốt một chút, sau đó lại suy nghĩ một lát nói: “Biểu tiểu thư là cháu gái ruột của bà ta, có lẽ Lý thị cảm thấy ở kinh thành không có mấy ai dễ thân, cho nên khá coi trọng với người thân duy nhất này?”

Thẩm Chí Hoan ngửa đầu, nhìn trăng treo trên cao, từ từ nói: “Vậy Lý Thư Cẩm trở về lần này sẽ ở đâu?”

Thấm Lan nói đến cái này liền có chút không vui, nói: “Hiên Nguyệt Các vẫn luôn được cất giữ, mấy năm nay Lý thị đều phái người định kỳ đến quét dọn, chắc là chờ đến ngày này!”

Nàng ấy nói tới đây, dừng một chút, hỏi Thẩm Chí Hoan: “Sao vậy tiểu thư?”

Thẩm Chí Hoan nói: “Ta nhớ mấy ngày nay mấy con chó con trong nhà Sở Hạ cũng sắp tròn hai tháng, nàng nói sẽ đưa một con cho ta, ngày mai ngươi đưa đến đây!”

Thẩm Lan nói vâng.

Sở Hạ là tam tiểu thư của Hầu phủ, là một trong những người bạn tốt ít ỏi của Thẩm Chí Hoan ở kinh thành này, trước đó không lâu chó săn nhà nàng ấyvừa mới sinh chó con, nàng ấy vẫn luôn giục Thẩm Chí Hoan lấy một con.

Thấm Lan vừa nói xong liền nhận ra có gì đó không đúng, trừng mắt nói: “Tiểu thư, người muốn...”

Thẩm Chí Hoan cong môi nói: “Nhớ lấy con ở giữa trán có chút màu đen, chó nhà Sở Hạ ta nhớ là chó sói mà huynh nàng ấy mang từ Tây Nhung vào đây, rất quý giá, lâu rồi không có người ở Hiên Nguyệt Các, cho nó sống ở Hiên Nguyệt Các.”

Thấm Lan trong một lúc không biết nên làm gì, rất vui sướng nhưng lại có chút lo lắng: “Tiểu thư chuyện này… Không ổn lắm đâu, e là Lý thị biết được sẽ lại làm phiền đến người.”

Thẩm Chí Hoan không để bụng nói: “Sao nào, đâu có sống ở sân bà ta? Hầu phủ này họ Thẩm, sao chó của ta lại phải nhường chỗ cho một người ngoài?”

Trong lòng Thấm Lan bội phục tiểu thư nhà mình quả nhiên có thủ đoạn để thương tổn người khác, đó không phải nói rõ cho người ta rằng Biểu tiểu thư mà Lý Diễm Phân mang đến còn không bằng một con chó sao? Nàng ấy lén che môi cười, nói: “Vậy một lát nữa nô tỳ sẽ dẫn người đến bố trí Hiên Nguyệt Các trước, làm nhà cho chó con đến sống thoải mái hơn chút.”

Thẩm Chí Hoan kiềm chế nụ cười, không nói gì nữa, từ từ đi trong hoa viên nhỏ.

Đi qua cửa thùy hoa, âm thanh xây dựng phía Đông bếp dần trở nên yếu đi, mà càng đi về phía trước, giọng nói ẩn chứa sự châm chọc lẫn răn dạy càng rõ ràng.

“Một tên cẩu nô tài mà thôi, ông mày kêu mày làm gì thì mày nên ngoan ngoãn mà làm cho ta, bây giờ quỳ xuống, dập đầu cho ta, ta coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra!”

Thẩm Chí Hoan nhíu mày, bước chân chậm lại, nàng tùy ý liếc mắt một cái, dưới tán cây chồng bên nhau, nhìn thấy hai người.

Người đàn ông thân hình cao hơn nửa đầu so với tên đang răn dạy hắn, tên vóc dáng thấp kia có làn da ngăm đen, khuôn mặt dài, gầy, khoảng cách giữa hai mắt hình tam giác rất lớn. Từ góc độ này của Thẩm Chí Hoan nhìn không thấy sắc mặt của người đàn ông vóc dáng cao, lại có thể thấy rõ vẻ mặt ngạo mạn kiêu căng của tên mắt tam giác.

Người đàn ông đang bị giáo huấn cúi đầu, không nói lời nào.

Là hắn.

Thấm Lan dừng chân theo Thẩm Chí Hoan, nghi hoặc nói: “Tiểu thư, người...”

Thẩm Chí Hoan hơi giơ tay, ý bảo nàng ấy im lặng.

Người này tên là Tiền Tư, là con trai của một thợ thủ công bên trong, hắn ta ngửa đầu nhìn Lục Dạ, hình như vô cùng hưởng thụ cái cảm giác đạp người ta dưới chân này, duỗi tay vỗ vào mặt Lục Dạ, nói: “Sao nào, không phục? Đừng nói là ta cố tình trừ tiền của ngươi, một xu ta cũng không cho ngươi, ngươi cũng không làm gì được ta.”

“Tiểu thư tống cổ ngươi đến đây có ý nghĩa gì, ngươi còn chưa rõ sao?”

“Tên súc sinh, nếu ngươi lợi hại như vậy, ngày mai cũng phải làm việc của ta, có nghe thấy không?”

Lục Dạ cúi đầu, không hé răng.

Hắn càng bày ra bộ dạng này Tiền Tư liền càng tức giận, im lặng có lẽ còn có nghĩa là thỏa hiệp, nhưng hắn ta cảm thấy chuyện không nên dừng lại tại đó, Lục Dạ phải quỳ xuống vừa dập đầu vừa cầu xin hắn mới đúng. Hắn ta nghĩ như vậy, lời nói ngoài miệng càng trở nên khó nghe, lại thấp giọng nói:

“Tứ tiểu thư phong tình vạn chủng* đến cả Hoàng đế cũng muốn ngủ cùng, sao ngươi không tiểu một vũng rồi tự soi xem mình có xứng đáng hay không, người như ngươi sinh ra đã là một thứ cặn bã…”

(*)万种风情 miêu tả vẻ thu hút của một người với những người đối diện, xung quanh.

Lục Dạ cụp mắt xuống nhìn về phía hắn ta, ánh mắt nặng nề, lại không nhìn ra cảm xúc gì.

Thẩm Chí Hoan không nghe nữa.

Thấm Lan tức giận đến đỏ bừng cả mặt nói, nói: “Tiểu thư, nô tỳ đi gọi người đuổi hắn ta ra ngoài, dám vô lễ như thế!”

Thẩm Chí Hoan lắc đầu, cất bước rời đi.

Mới vừa rồi xem một lát, thế nhưng thậm chí người nọ còn không có phản ứng gì, cực kỳ khô khan, thật sự là rất nhàm chán.

Còn người đàn ông kia, Thẩm Chí Hoan nói: “Cứ để hắn ta ăn ngon trong tối nay, nếu không biết ăn nói, thì ngày mai cắt đầu lưỡi giúp hắn.”

Thẩm Chí Hoan đi rồi, nhưng những lời nhục mạ ở bên này vẫn còn tiếp tục: “Ta nói cho ngươi, nếu ngươi đợi ở trong phủ…”

Lục Dạ ngước mắt, trong màu xanh thẫm trùng điệp là một màn đêm mờ mịt trống rỗng, ánh trăng im ắng đánh vào lá cây.

Tiền Tư nhìn thấy ánh mắt của Lục Dạ, tức giận nói: “Ngươi đang nhìn cái… Ưm!”

Câu chưa nói xong đã bị kẹt ở cuống họng.

Mới vừa người đàn ông rồi còn nhẫn nhục chịu đựng giờ đột nhiên kẹp chặt cổ hắn ta, động tác cực nhanh, hoàn toàn không cho hắn ta cơ hội nói cho hết lời. Sức lực to giống như có thể thẳng tay bóp nát hắn ta, vẻ mặt của người đàn ông nghẹn đỏ bừng lên trong nháy mắt, hắn ta bắt đầu giãy giụa kịch liệt. Như châu chấu đá xe.

Lục Dạ mở nửa mắt, hờ hững nhìn người đàn ông giãy giụa trong tay hắn.

Sắc mặt của người trong tay ngày càng thống khổ, Lục Dạ không nhịn được lại tăng thêm sức, con ngươi đen nhánh lóe lên vẻ điên cuồng ảm đạm, hắn nhấc người đàn ông lên và ấn hắn ta vào vách tường, đối diện với ánh mắt hoảng sợ của hắn ta sau đó chậm rãi nhếch khóe môi, Lục Dạ đè sát vào hắn, giọng nói thong thả lại dịu dàng:

“Vừa nãy ngươi nói cái gì?”

Hơi thở của hắn phả vào trên người người đàn ông, một cơn ớn lạnh đến thấu xương tủy dâng lên từ xương cụt, tròng mắt người đàn ông lồi ra, hít thở không thông cảm khiến nước mắt hắn ta buộc phải trào ra: “Cứu… Cứu…”

Một cái tay khác của Lục Dạ nắm lấy đầu tóc người đàn ông, bắt hắn nghiêng ra hướng đó vừa lúc đối diện với sân nơi Thẩm Chí Hoan ở, đồng tử mở lớn, tơ máu dày đặc: “Không, không… Xin ngươi…”

Lục Dạ từ trên cao nhìn xuống, thưởng thức sự giãy giụa của hắn ta, nghe hắn yếu ớt xin tha như thể đang thưởng thức việc gì đó khiến tâm tình người ta sung sướng.

Khi thưởng thức đủ rồi, hắn mới vừa lòng thu hồi ánh mắt, nói ấm áp ở bên tai người đàn ông:

“Hoàng đế là gì?”

"Chỉ có ta mới có thể…”

Vẻ mặt người đàn ông đã tím tái, động tác giãy giụa cũng ngày càng yếu đi khóe môi, Lục Dạ vẫn mang theo ý cười, đáy mắt lại toàn là sự hung ác nham hiểm.

Cho đến khi đôi tay của người đàn ông không còn sức lực mà buông xuống. Lục Dạ mới buông tay, thi thể vô lực ngã xuống đất.

Trừng mắt, tròng mắt đầy tơ máu mang theo sự hoảng sợ, sắc mặt tím xanh khiến người khác sợ hãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play