ÔM ẤP

Tác giả: Tiểu Yêu Tử

Thể loại: Đoản, hắc ám văn, ngược luyến tình thâm, lãng mạn phương Tây.

Biên tập: ♪ Đậu ♪

Chương 08 - 09.

08.

Enoch mời Ian và Berry đến sống chung với cậu, cậu nói mình ở nhà có một mình, trống vắng lạnh lẽo, nếu sống chung thì cậu có người bầu bạn mà Ian cũng có thể tiết kiệm được chút tiền thuê phòng. Ian đồng ý đi xem nhà với Enoch, Enoch kích động khôn xiết.

Hôm đó Enoch còn hào hứng hơn bình thường, đã lâu rồi cậu không vui vẻ nhường này.

Sập tối, cậu gặp Ian ở cổng chợ, cả hai sóng bước băng qua đồng cỏ lau cao ngang hông. Lúc này mặt trời ngả về tây, đàn chim đầm lầy lưu lại vệt trắng xóa trên bầu trời màu vỏ quýt, cái nóng oi ả của mùa hè dần dịu lại, đêm tối mát mẻ lấn át, thế giới biến thành sắc tím nhạt.

Enoch ném hòn đá vào lòng sông, hòn đá nảy trên mặt nước như con ếch. Mắt cậu long lanh, có phần thần bí nói: "Ian, tôi có một bí mật... muốn nói với cậu."

"Bí mật gì?" Ian nheo mắt, nhìn ánh chiều tà sắp khuất sau đám mây.

"Thành phố này sắp bị bê tông cốt thép chiếm cứ, tất cả đều đang trở nên hỗn loạn, nhưng tôi phát hiện vị Thánh..."

"Vị Thánh?" Ian nhếch môi, điệu bộ không tin tưởng. Ian chịu ảnh hưởng của Darwin, hắn xem thường ngôn luận của Chúa.

(*) Charles Robert Darwin là một nhà nghiên cứu nổi tiếng trong lĩnh vực tự nhiên học người Anh. Học thuyết Darwin, hay Học thuyết tiến hóa của Darwin (tiếng Anh: Darwinism) là một học thuyết về tiến hóa sinh, phát biểu rằng mọi loài sinh vật xuất hiện và phát triển nhờ quá trình chọn lọc tự nhiên.

"Không phải Chúa trời, là thần thánh, vị Thánh của tôi! Thần ở ngay trong nhà tôi, dù cậu tin hay không thì vẫn là sự thật! Tôi căm hận bà ấy, căm hận hơn 10 năm nhưng tôi cũng yêu bà, tôi nghĩ trên người bà có tất cả đáp án mà tôi muốn... Bà sẽ nói tôi biết cốt lõi của thành phố này... Tuy bà đã héo khô... nhưng bà vẫn luôn tồn tại, bà đang nhìn tôi!"

Enock ngắt quãng bày tỏ, nhưng cậu không nói năng logic mà lựa chọn từ ngữ mâu thuẫn khiến người ta không hiểu, Ian chẳng để tâm: "Vậy tôi muốn nhìn xem Thần của anh trông thế nào, đi thôi."

Cả hai bước đi, trời đổ mưa lất phất. Họ nhìn nhau cười, chạy băng băng trong màn mưa. Bùn đất tơi xốp dưới chân bốc lên mùi hương mát mẻ, con sóc ngồi trên cành cây quan sát bọn họ.

Chỗ ở của Enoch khá hẻo lánh, bọn họ đi lòng vòng trên con đường núi, Enoch cầm đèn pin dò đường ở phía trước. May mà có hai người nên không bị nhàm chán, cậu một câu tôi một câu, chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Đó là một tòa nhà đồ sộ, cũ kỹ lâu năm. Trên vách tường ố vàng mọc đầy dây leo, dưới đất là lớp rêu xanh mỏng. Điều khiến Ian ngạc nhiên đó là tòa nhà này trông không giống như chỗ sống của dân nghèo —— Dù rằng đã bị nước mưa xói mòn nhưng vẫn có thể nhìn ra tổng thể bức tượng thiên sứ, mái nhà và cửa sổ đẹp đẽ theo phong cách gothic nhưng đã tan hoang, bức tranh vẽ tường trầy xước lỗi thời nhưng vẫn rất đẹp...

Enoch nhìn thấy nỗi ngờ vực của Ian, cậu nói: "Căn nhà này là cha mẹ tôi kế thừa từ cụ kỵ, cụ cố, bà nội... Thế hệ cụ cố, bà nội đều là quý tộc, về sau sa sút, hiện giờ nhà chỉ còn một mình tôi haha."

"Ra là vậy." Ian đi theo Enoch vào tòa nhà.

Vừa bước vào thì Ian hắt xì, bụi bặm dường như chiếm đóng cả căn nhà, mùi hương kỳ dị quẩn quanh nơi đầu mũi làm Ian khá không thoải mái.

Enoch vội vàng cầm khăn và nước đưa cho hắn: "Tôi xin lỗi! Lâu quá rồi tôi không quét tước... Ở đây đóng nhiều bụi lắm..."

Lúc Enoch đang bận bịu thì Ian nhìn thấy một con nhện khổng lồ thoáng bò qua vách tường dưới ánh sáng âm u, hắn sợ hãi thụt lùi về sau. Bỗng lại ngửi thấy mùi hương kỳ dị kia, hắn nhớ ra rồi, đây chính là mùi thối hắn từng ngửi thấy trên người Enoch. Hắn không cầm lòng được cúi đầu ngửi sofa, ngoại trừ mùi ẩm mốc của đồ da cổ lỗ sĩ thì không ngửi thấy mùi nào khác.

09.

Enoch nhiệt tình mang một lẵng hoa quả lớn cho Ian nhưng xấu hổ phát hiện ở đây quá ẩm ướt nên hơn phân nửa hoa quả đã sinh mốc, hư thối. Cậu luống cuống chọn lựa xong rửa sạch, Ian thì hối thúc: "Anh nói Thần ở đâu?"

Nhưng Enoch lại hơi lưỡng lự: "Không thì... lần sau nhìn nhé, tôi sợ cậu..."

Ian không thích bộ dạng sợ sệt nhút nhát của Enoch, hắn ngắt lời: "Đã đến đây rồi thì dẫn tôi đi xem đi."

"Nếu cậu không thể tiếp nhận..."

"Có gì mà không thể tiếp nhận, đi thôi." Ian đứng dậy.

Phải rồi, Ian khác với kẻ khác, chắc chắn cậu ấy có thể hiểu được mình.

Enoch cầm giá cắm nến dắt Ian đi lên trên lầu.

"Đèn hư rồi." Enoch ngượng ngùng báo.

Cầu thang bị thời gian mài mòn gồ ghề lồi lõm, bức tranh vẽ trên tường lốm đốm loang lổ trong ánh nến chập chờn. Tình trạng trên lầu còn tệ hơn cả bên dưới, Ian tận mắt nhìn thấy một con chuột núc ních phóng ra từ khe cửa, nó nghênh ngang chạy qua trước mắt cả hai rồi biến mất trong bóng tối. Mùi thối rữa càng lúc càng nồng, nồng đến nỗi không thể làm ngơ. Ian ho khan mấy tiếng, hắn cau mày hỏi: "Anh sinh sống trong điều kiện như thế này đấy à?"

"Quen rồi..." Enoch vẫn cười.

"Sao không quét dọn?"

"Quét xong chẳng bao lâu lại y như cũ..." Enoch đi phía trước, cậu đẩy một cánh cửa gỗ ra.

Bụi bặm mù mịt trong không khí, Ian bịt miệng mũi lại.

Enoch đã quen thuộc với điều này, cậu nói nhỏ nhẹ như sợ ảnh hưởng đến gì đó: "Thật ra... lúc nhỏ Thần vờ như không thấy sự tồn tại của tôi, bà ấy luôn khước từ tôi, đẩy tôi ra..."

Enoch dắt Ian đi qua một căn phòng rộng rãi, trong phòng trừ một khung giường bằng gỗ thì không còn gì khác. Khắp nơi đều phủ đầy bụi, cửa sổ thấm nước mưa suốt bao năm, nhìn như là có thể đổ sụp bất cứ lúc nào.

"Sau này Thần nói tôi biết ý nghĩa chân chính của sinh mệnh, cốt lõi của thành phố. Bà nói thế giới này đã mục nát, tất cả đang trở nên hỗn loạn, mọi thứ quan trọng đều đang bị bê tông cốt thép phá hủy và trở nên cứng rắn lạnh lẽo y như bê tông cốt thép, không khác nào người cha đã vứt bỏ chúng tôi... Thành thật mà nói con người là động vật quần cư, muốn cứu rỗi một người rất đơn giản, đó là cái ôm... Bà nói không sai, mỗi một người chúng ta đều cần một cái ôm... Bà nói bà cũng muốn được ôm, bà muốn có được ôm ấp của tôi..."

Ian nhíu chặt mày, hình như hắn hiểu ra gì đó, bất thình lình hỏi: "Thần anh nói có phải là bức tượng không? Hay là con người? Là người nào?"

Enoch luồn chìa khóa vào bên hông cửa khuất trong góc, vẻ mặt cậu vặn vẹo, là vẻ mặt bị nỗi đau đớn giày vò: "Nhưng khi ấy... tôi từ chối bà... vì tôi không dám... toàn thân bà cực bốc mùi... thối lắm... tôi không thể nào ôm bà..."

Vẻ đau đớn trên mặt cậu nhanh chóng bị nụ cười thay thế: "Nhưng không sao cả, tôi tin Thần của tôi sẽ tha thứ cho tôi thôi, vì tôi vẫn luôn bù đắp cho bà, đêm nào tôi cũng ôm bà ngủ. Nhưng tôi vẫn mong có được cái ôm ấm áp thật sự, tôi muốn cảm nhận được —— ý nghĩa chân chính của sinh mệnh mà bà đã nói với tôi, dẫu chỉ một lần thôi tôi cũng vừa lòng thỏa ý..."

Enoch nói liên tục, cậu tràn trề hi vọng nhìn Ian, hai bên má đỏ lựng: "Ian, người bạn quan trọng nhất của tôi ơi, cậu khác biệt với những kẻ khác, chắc hẳn cậu có thể hiểu được tôi, chắc hẳn cậu sẽ không sợ hãi đúng không?"

Trong mắt Enoch lấp lánh ánh sáng hi vọng, cánh cửa cọt kẹt mở ra.

Đầu Ian rỗng tuếch, mọi lời nói của Enoch đã biến thành dấu hiệu cho sự rỗng tuếch của hắn. Cái mùi đó tấn công hắn như quả bom, nó hủy hoại tất cả, những thứ trong dạ dày hắn nhộn nhạo, gần như muốn nôn ngay lập tức!

Enoch đã bước vào, cậu đứng trước Ian, dịu dàng xốc rèm giường lên.

Cậu vẫy tay với Ian: "Ian, mau lại đây nhìn này, Thần của tôi đang ngủ say."

Dưới ánh nến vàng vọt, Ian nhìn thấy ——

Ngay trên chiếc giường màu trắng xám là một bộ xương người ngả đen, phân hủy từ bao giờ, phần da thịt đỏ đen chưa hoàn toàn phân hủy thì dính xuống ván giường, hốc mắt của đầu lâu trống rỗng, mái tóc xơ xác thưa thớt thật sự còn đáng sợ hơn bất cứ cảnh tượng kinh dị nào Ian từng thấy!

Trong tích tắc ấy cuối cùng Ian cũng hiểu ra Thần mà Enoch nói rốt cuộc là gì!

Xác chết này là mẹ của Enoch!

Rốt cuộc là loại người gì mà có thể đặt thi thể của mẹ mình nằm trên giường, còn ôm bà ngủ mỗi đêm?

Mẹ anh ta chết như thế nào?

Người nhà của anh ta đâu? Vì sao tòa nhà đồ sộ thế này lại chỉ còn một mình anh ta?

Rốt cuộc mình có hiểu được tí gì về anh ta không?!

Enoch là người điên!!!

Cả thế giới bị nỗi hoảng sợ khuấy đảo, mùi hương khó chịu làm Ian choáng đầu hoa mắt, bản năng của động vật khiến hắn quay đầu bỏ chạy!

Nụ cười trên mặt Enoch bỗng lụi tắt: "Ian! Ian!"

Cậu đuổi theo phía sau.

Đêm hôm đó sấm chớp rền trời, mưa như trút nước.

Ian trốn chạy điên cuồng theo con đường quanh co trên núi dưới ánh sáng chớp nháy, chừng như Enoch đơn thuần đần độn của ngày xưa đã trở thành ma quỷ khủng khiếp nhất; Còn Enoch thì liều mạng đuổi theo ở sau, cậu không ngừng gào lớn, hai mắt đỏ ngầu trông vừa đáng thương vừa đáng sợ.

Enoch bất chấp tất cả chạy đuổi theo như thể cậu chỉ còn lại mỗi cơ hội cuối cùng này, cậu chạy còn nhanh hơn con chó hoang. Trong giông tố, Enoch kéo chân Ian, cậu và Ian lăn xuống rừng cây, cậu gào lên: "Cậu gạt tôi! Cậu nói cậu sẽ tiếp nhận mà! Cậu sẽ không sợ hãi mà! Cậu không khác gì bọn họ! Cậu gạt tôi!"

Trong tia chớp giật, Ian nhìn thấy mặt cậu, đôi mắt đỏ ngầu giống dã thú và gương mặt hung tợn, Ian cầm lấy cục đá gần đó đập thẳng lên đầu Enoch ——

——To be continued

Hết 08 - 09.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play