ÔM ẤP
Tác giả: Tiểu Yêu Tử
Thể loại: Đoản, hắc ám văn, ngược luyến tình thâm, lãng mạn phương Tây.
Biên tập: ♪ Đậu ♪
Chương 05 - 07.
05.
Cái gọi là "biết rất nhiều chuyện về chim công" tất nhiên đều là lời nói khống của Enoch, để lấp liếm việc này cậu bỏ ra nửa tháng tiền lương hối lộ một vài nhân viên phục vụ, chịu vài cái liếc mắt khinh khỉnh mới có thể nhận được thông tin có ích. Đúng rằng sự trợ giúp của Enoch có tác dụng.
Dưới sự chỉ dẫn của Enoch, Ian cố tình bỏ lại một cuốn sách gothic mà chim công có hứng thú trong cửa hàng, vờ như tình cờ gặp ở thư viện thành phố, từ đó hai người họ trở thành bạn sách.
Thành công giai đoạn đầu đã giúp Enoch có được niềm tin tưởng quý giá của Ian, cả hai thường xuyên bàn bạc kế hoạch, thời gian ở cùng nhau ngày càng kéo dài. E rằng ngay cả Ian cũng không phát hiện thời gian mình ở cùng với người "cố vấn" còn dài hơn so với thời gian ở bên chim công. Buổi chiều cả hai sẽ ngồi bên hồ bơi tắm nắng, dẫn Berry đi dạo ở công viên, trời tối thì đến cửa hàng của chim công ăn.
Enoch bắt đầu vô thức thay đổi vì Ian. Chẳng hạn, cậu đã từng là một kẻ lôi thôi nhếch nhác, thường có người than phiền trên người cậu có mùi lạ, tất nhiên, cậu chẳng thèm để tâm. Nhưng khi Ian chau mày hỏi "Có phải có mùi gì hôi không?" thì Enoch như bị giáng một gậy xuống đầu, cậu xấu hổ đến độ khó chịu, chỉ muốn biến mất ngay lập tức. Cậu tìm cớ đi vào nhà vệ sinh kỳ cọ mình vô số lần, giặt quần áo trắng bóc, không biết lấy từ đâu ra một chai nước hoa xịt tứ tung, bấy giờ mới dám đi gặp Ian.
Mà Ian cũng thay đổi, ban đầu chủ đề giữa hắn và Enoch chỉ liên quan đến một mình chim công, nhưng thấm thoắt, hắn cũng sẽ nói về chuyện bản thân.
Hóa ra Ian nhỏ hơn Enoch 1 tuổi, Berry 8 tuổi, hai người đi tàu hỏa từ vùng nông thôn xa xôi đến thành phố này, họ cũng giống Enoch, không có bạn bè thân thích ở đây, hiện đang thuê một căn phòng lụp xụp trong thành phố dựa vào khoản tiền mẹ gửi. Thông tin ấy rất làm Enoch kích động, cậu sinh ra cảm giác gần gũi với Ian chưa từng có —— Vì cậu và Ian giống nhau, đều là nhà nghèo, đều đơn độc không nơi nương tựa, bọn họ y hệt nhau!
Trừ một điểm không giống, thành tích của Ian rất tốt, đã nhận được giấy báo nhập học của XX, XX là trường cao đẳng đỉnh nhất thành phố này! Đối với Enoch gần như mù chữ thì đây là thứ cậu không chạy theo kịp. Cậu tự hào vì có được một người bạn học xuất sắc như vậy.
Enoch thuộc kiểu người —— một khi chấp nhận đối phương thì sẽ đối xử tận tâm tận sức với người ấy, không cầm lòng được nói hết tất cả những gì mình biết cho người ấy, chia sẻ mọi tài nguyên mình có với người ấy. Cậu dẫn Ian và Berry ăn đồ ăn vặt ở vỉa hè, cho mèo trong sân nhà của một cụ bà ăn, lấy trộm thẻ thư viện thành phố của bọn bạn rồi tặng cho Ian như đang dâng hiến đồ quý, cậu thích nhìn ngắm dáng vẻ chàng học sinh xuất sắc học tập trong thư viện.
Ian học môn Vật lý mà Enoch chẳng thể hiểu nổi, Enoch thường lật sách giải đề của Ian mà như đang xem sách người trời, lật được một hồi là buồn ngủ, đến khi tỉnh dậy vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ chăm chú của Ian —— Đẹp vô cùng, chiếc áo sơ mi giản dị rẻ tiền mặc trên người hắn vừa phẳng phiu vừa tao nhã như được may đo cho riêng hắn, ánh đèn vàng phủ lên mái tóc vàng sẫm của hắn vầng hào quang, là dấu ấn của thiên đường.
Người đẹp, chỉ nhìn thôi cũng là sự hưởng thụ. Enoch mơ màng nghĩ.
Được người đẹp đến nhường ấy ôm vào lòng sẽ có cảm giác thế nào nhỉ?
Một ngày nọ, Ian đứng thẫn thờ nhìn tấm ảnh sặc sỡ ở cổng nhà hát: Trò Chơi Dành Cho Người Yêu Đêm Mùa Hạ, đây là vở kịch nổi nhất năm nay, vé rất đắt tiền, nhân viên cứu hộ bình thường như Enoch muốn mua một tấm vé xem phim thì phải nhịn ăn nhịn uống để dành ba tháng mới có thể mua được. Berry đứng bên lắc đầu: "Anh ơi đắt thế thì bỏ cuộc thôi!"
Nhưng Ian nắm chặt nắm tay, nói: "Anh muốn đi làm thêm."
Sau khi Enoch nghe thấy cậu tức tốc tìm công việc cho Ian. Ngày hôm sau cậu đi theo bám theo kì kèo quản lý, đối phương mới chịu mở miệng, trùng hợp ở căn tin hồ bơi cần một nhân viên rửa chén, tiền lương xấp xỉ với Enoch.
Nhưng Ian chỉ làm một ngày thì nói mình ghét ông chủ béo như lợn chẳng biết gì còn thích huơ tay múa chân.
Nhưng Enoch hiểu, là cậu quá thấp kém, sinh viên xuất sắc như Ian sao có thể chịu uất ức đi rửa chén thuê?
Enoch lại giới thiệu công việc dạy kèm tại nhà cho Ian, cơ hội này cũng là nhờ cậu mặt dày mày dạn giành được —— Đối phương là cô nàng tiểu thư hay đến hồ hơi. Lần này Ian làm việc rất suôn sẻ, người ta cho tiền lương cao nhưng hắn xài tiền rất nhanh, hắn thường tặng quà cho chim công, mua nước hoa, vừa nhận được tiền lương thì chẳng mấy chốc sẽ hết sạch.
Vào lúc Ian tiêu sạch tiền, không có đồ ăn, không mua nổi quần áo mới thì Enoch không chê bai mà chia phần mình cho hắn —— Thật ra cậu tình nguyện làm thế, cậu thích mình ăn một nửa Ian ăn một nửa, cũng rất vui khi Ian trông chật chội trong bộ quần áo có kích cỡ nhỏ hơn người hắn của cậu.
Enoch sẽ lén ngửi mùi trên bộ quần áo mà Ian đã mặc —— Đó là mùi hương hoàn toàn khác với của bản thân, nó tươi mát, tỏa mùi nắng, đầy sức sống, cậu tưởng tượng ra cảm giác mình được bao bọc trong mùi hương ấy, tưởng tượng đến mức mặt đỏ như gấc.
Có người mỉa mai Enoch: "Ê khỉ, sao mày bám theo được trai đẹp người ta thế?"
Enoch đỏ mặt cười liên tục: "Quả cam! Quả cam!"
Berry ở sát đó cà khịa: "Anh của em là cái móng heo."
06.
Berry vừa đọc sách ảnh vừa nói với Enoch: "Anh Enoch ơi, anh đừng thích anh của em nha."
Enoch phun hạt đậu phộng ra ngoài: "Em nói bậy gì đó!"
Berry dẩu miệng: "Lần nào em nói anh hai thích chị gái kia, anh hai cũng thường mắng em nói bậy, rồi kết quả thế nào, mấy người cứ thích gạt người à!"
Enoch nhặt hạt đậu phộng lên, thổi nó xong cho vào miệng: "Vì sao không thể thích anh của em? Vì em sẽ ghen hả?"
Berry hừ: "Em chả thèm ghen làm gì."
Rồi nhẹ nhàng bổ sung: "Vì anh sẽ đau lòng đó."
Enoch ngây người, cậu ngơ ngẩn hỏi: "Berry, em thích cảm giác được anh em không?"
Berry gật đầu: "Thích chứ! Cực thích!"
Enoch cười toe toét lộ ra chiếc răng cửa: "Anh cũng muốn thử xem sao..."
Cười xong thì mặt cứng đờ, ánh mắt có phần thất thần: "...Dẫu chỉ một lần."
07.
Enoch đắm chìm vào ngày hôm ấy, cậu bỗng phát sốt. Cậu ngồi bên hồ bơi, người nóng rực, tinh thần lơ đễnh, nước bể bơi bao quanh mắt cá chân xoay tròn, càng xoay càng nhanh như muốn hút cả người cậu xuống.
Trong mơ màng cậu nhớ lại lúc nhỏ vì không vâng lời mà bị bắt đến bờ sông cưỡng ép tiếp nhận lễ rửa tội của linh mục. Cậu gào khóc, cha mẹ chỉ lạnh lẽo đứng bên quan sát, bọn họ và người xung quanh biến thành quái vật bất động.
Linh mục xách Enoch như xách một con gà, lẩm bẩm gì đó mà Enoch không nghe lọt chữ nào.
Linh mục nhấn cậu vào nước, dòng nước đen kịt, tạp âm sùng sục vang bốn phía, nước lạnh thấu xương chen nhau xộc vào miệng mũi cậu, chỉ chốc lát cậu không chịu nổi, phổi sắp nổ tung!
Cậu bắt đầu giãy giụa nhưng linh mục quá khỏe, y như tảng đá ngàn kg đè nghiến cậu.
Cậu được vớt lên, còn chưa kịp ho mấy tiếng thì lại bị tàn nhẫn nhấn xuống nước...
Trong nỗi hoảng sợ và tuyệt vọng, suy nghĩ của Enoch trôi xa, cậu nghe thấy tiếng của Cha xứ ngắt quãng:
...Tiếp nhận... cái ôm... của Chúa trời...
Enoch hít thở phì phò, toàn thân kể cả tàn nhang trên mặt cũng xoay vần, nhưng xung quanh không một ai phát hiện tình trạng khác thường của cậu ngoại trừ Ian.
Ian bước đến, hắn mua thuốc cho Enoch, để cậu nằm trên đùi mình, dùng nước soda lạnh hạ nhiệt cho trán cậu.
Enoch chưa từng được đối xử dịu dàng như thế này, nỗi căng thẳng và cơn hoảng sợ bủa vây khắp người chẳng mấy chốc tan biến, người cậu bắt đầu ấm áp tựa như đang mơ giấc mộng đẹp.
Cậu híp mắt, rõ ràng buồn ngủ không chịu nổi những vẫn cố gắng mở mắt nhìn Ian sốt sắng vì mình: "Này... Này... Cảm ơn cậu..."
"Ngốc, ngủ đi." Ian nhẹ giọng quát.
Enoch bị quát như thế thì hạnh phúc khôn xiết! Cậu không cầm lòng được vùng vẫy chớp chớp hàng lông mi ngắn cũn: "Tôi... Tôi đang nằm mơ ư? Sao cậu lại tốt với tôi như vậy?"
"Trong lòng anh tôi xấu xa cỡ nào hả? Anh giúp tôi nhiều thế mà..." Hình như Ian ngượng ngùng, hắn vò đầu, "Tôi chăm sóc anh có một tí thôi, không thành vấn đề."
Enoch cảm động rưng rưng nước mắt, đôi môi khô khốc mấp máy: "Này... Tôi chỉ nói vu vơ thôi... cậu nghe... là được rồi..."
"Ừ."
"Tôi... có thể... ôm... ôm cậu không?" Càng nói tai càng đỏ lựng, tiếng tim đập như sấm rền.
Nhưng Ian lại không nghe được tiếng nổ rền của Enoch, hắn nhíu mày: "Sốt ngu người rồi à? Tôi không phải con gái."
Nói xong hắn xoa đầu Enoch: "Nhanh ngủ một giấc đi, tỉnh dậy sẽ khỏe thôi."
Tuy không được ôm nhưng Enoch cảm thấy nước trong ao không còn quay cuồng, rốt cuộc cũng yên ả trở lại.
Với Enoch, thế giới từ lâu đã ô uế bẩn thỉu, tạp nham ghê tởm chừng như lại trở nên có ý nghĩa, cậu bất giác nghĩ mình có nên dắt Ian về nhà, đến ngôi nhà chưa từng có người ngoài bước vào, cho Ian xem vị Thánh bị mình cất giấu không?
Một Ian như thế này, chắc hẳn cậu ấy có thể chấp nhận con người mình chứ?
——To be continued
Hết 05 - 07.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT