ÔM ẤP

Tác giả: Tiểu Yêu Tử

Thể loại: Đoản, hắc ám văn, ngược luyến tình thâm, lãng mạn phương Tây.

Biên tập: ♪ Đậu ♪

Chương 10 - 14.

10.

Lúc Enoch tỉnh lại thì trời tạnh mưa từ lâu. Máu dính trên má, nước mắt vương trên khóe mắt đã được gột rửa.

Cậu đứng dậy, hơi choáng đầu. Bước lảo đảo về nhà, tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo khác rồi đi làm. Trừ ông chủ ra thì không được mấy người hỏi han vết thương của Enoch, nói cho cùng cậu cũng chỉ là thằng ất ơ thường xuyên để bản thân chằng chịt vết thương.

Từ sau đêm ấy Ian không còn tìm cậu nữa.

Cuộc sống của Enoch lại trở về với sự hỗn tạp và nhàm chán, sau khi tan việc cậu sẽ đến pub uống ít rượu để giết thời gian. Cậu mà uống say thì sẽ vừa khóc vừa gào, các cô gái trong pub cực ghét cậu, luôn cách cậu rất xa. Chỉ có bà chủ quán thương cảm, thỉnh thoảng sẽ kể chuyện cười chọc cậu.

Một buổi tối hôm nào đó, Ian đến. Enoch đã ngà say ngơ ngẩn nhìn hắn.

Ian ôm chim công, mái tóc hơi dài được buộc lên, mặc chiếc áo sơ mi và quần tây của Pháp, mặt mày đong đầy vẻ dịu dàng, toàn thân toát ra vẻ rạng ngời phơi phới, trông điển trai hơn bao giờ hết.

Bà chủ nhìn là biết ngay người đó là ai, bà nhướng mày nói với Enoch: "Giờ mà còn không đi giành lại thì sẽ không còn cơ hội đâu."

Enoch nấp trong bóng tối, cậu ngẩn ra mấy giây mới nói: "Không còn giành được nữa rồi."

"Cậu nói dẫu chỉ một lần cũng được mà, đúng không?" Bà chủ hỏi.

Enoch cụp mắt, buồn rầu: "Ừ, dẫu chỉ một lần."

Bà chủ hất đầu với vài cô gái: "Đi đi, chuốc say cậu bé kia rồi đẩy cô gái bên cạnh cậu ta ra, làm được chứ?"

Enoch hết hồn: "Vậy không tốt đâu!"

"Cậu không muốn để cậu ta ôm mình một lần?"

Trên gương mặt Enoch chỉ toàn là đau khổ và khao khát: "Muốn chứ!"

"Vậy mắc mớ gì lại không làm?"

11.

Các cô gái thành công chuốc say Ian, chim công đi về trước.

Ian được vác lên căn phòng trên lầu, bà chủ đẩy Enoch vào.

Enoch tắm rửa mình cho thật sạch xong ra khỏi nhà vệ sinh. Cậu đứng trong căn phòng tối mờ nhìn người đang nằm trên giường. Mái tóc của Ian đã xõa ra, sợi tóc ánh vàng như được làm từ vàng ròng, hàng lông mi dày để lại lớp bóng mờ trên gò má, sống mũi cao thẳng, môi đỏ phớt quyến rũ. Vì nóng bức nên hắn đã nới lỏng nơ cài áo lộ ra bờ ngực cường tráng, làn da mịn màng ở bụng lấp ló đằng sau lớp áo sơ mi trắng...

Enoch chưa từng nhìn thấy người nào đẹp đẽ đến vậy, thế mà người ấy lại không phòng bị nằm trước mặt cậu hệt như đang nằm mơ ——

Không biết đã bao nhiêu lần Enoch mơ thấy được người ấy ôm.

Mơ thấy nhiệt độ hừng hực, mùi hương thân thuộc của người ấy...

Nhưng cậu chưa bao giờ thật sự trải nghiệm nó, giấc mộng của cậu luôn chỉ là mộng suông, vậy mà giờ đây cuối cùng cũng có cơ hội trải nghiệm! Cậu kích động đến độ người nóng bừng, thở hổn hển, bò từ từ lên giường đến gần Ian.

Người Ian thơm lắm... Trừ mùi rượu ra còn có mùi hương mát lạnh, hắn xịt nước hoa ư?

Ngón tay Enoch chạm vào da hắn, ồ, ấm ấp làm sao! Hơi thở của hắn cũng ấm áp biết bao!

Hàng lông mi của Ian run run, hắn mở mắt chầm chậm.

Là một đôi mắt ướt át, mơ màng.

Hắn không mắng chửi cũng không tránh né, chỉ ngẩn ngơ nhìn Enoch, tim Enoch sắp nổ tung.

Thế rồi Ian mỉm cười, nụ cười này có thể làm tan chảy hết tất cả băng giá, môi hắn mấp máy đang nói điều gì đó.

Chỉ nụ cười ấy thôi cũng có thể làm Enoch quên đi mọi sự không cam lòng! Mọi nỗi hoảng sợ! Mọi cơn đau đớn!

Cậu áp sát Ian, môi Ian khẽ mấp máy bên tai cậu.

Còn chưa ngả vào vòng tay ôm ấp của đối phương thì Enoch nghe thấy Ian gọi:

Isabella.

- - - - - - - - -

Truyện nào của Tiểu Yêu Tử công cũng xinh đẹp tuyệt trần, da trắng như tuyết môi đỏ như son, xinh đến nỗi "hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh" =)))))

12.

Enoch đứng trên đường, vẫn đang mặc pyjama và không mang giày. Tháng 11 giá lạnh, chân cậu lạnh cóng mất cảm giác.

Cậu bước đi trên con đường lát đá, ngẫm nghĩ hôm nay là ngày lễ gì mà ai nấy đều đều vui mừng hân hoan, rất nhiều trẻ con cầm bóng bay đi ngang qua cậu. Một đứa bé chỉ vào cậu, hỏi: "Mẹ ơi! Sao anh này lại mặc pyjama? Còn không mang giày nữa? Anh ấy đang mộng du hả mẹ?"

"Chỉ vào người ta là không lễ phép lắm đấy con!" Người đàn bà trách con mình, ôm con vào lòng quay đầu rời đi.

Enoch bị biển quảng cáo sặc sỡ năm màu và hàng người xếp hàng thu hút sự chú ý. Cậu nheo mắt nhìn biển quảng cáo, chợt vỡ lẽ: Hóa ra hôm nay là chủ nhật, con gorilla Pan Pan sẽ bắt tay với mọi người! Enoch hào hứng hẳn lên, cậu cũng muốn bắt tay với gorilla! Hơn nữa nghe nói có khả năng Pan Pan sẽ ôm người hâm mộ nhỏ!

Bé trai đứng phía trước đặc biệt thích thú: "Em ngưỡng mộ Pan Pan nhất! Pan Pan là anh hùng trong rừng, còn xuất sắc hơn cả sư tử, nó cứu nàng thỏ từ trong tay mãng xà, quá lợi hại!"

Enoch vội vã nói chen vào: "Anh cũng thích Pan Pan! Từ nhỏ anh đã là người hâm mộ của Pan Pan, Pan Pan cũng đặc biệt thích anh!"

Bé trai ngạc nhiên: "Thật không? Anh bắt tay với nó chưa?"

"Lát nữa là bắt được mà! Nó còn sẽ ôm anh nữa đó!"

Bé trai ngờ vực: "Thật không?!"

Enoch đắc chí: "Anh muốn nói với nó nhiều chuyện lắm, lát nữa anh sẽ nói hết... Hồi hộp chết mất, anh muốn viết hết mấy câu đó ra, em có bút không?"

Bé trai lắc đầu.

Enoch bắt đầu học thuộc những lời mình muốn nói, còn nghiêm túc hơn cả lúc thi.

Pan Pan trong miệng họ là con gorilla —— Tất nhiên là do con người đóng vai. Con gorilla bước xuống từ trong xe, trên cổ đeo xích, trông cao lớn oai hùng lạ thường, nó vừa gầm vừa vỗ ngực giống y như đúc vai anh hùng trong phim ảnh, trẻ con phấn khích la hét, suýt nữa rơi vào cảnh tượng mất kiểm soát.

Nhân viên công tác cầm cái loa giữ trật tự: "Các bạn nhỏ ngoan ngoãn xếp hàng đi nào, từng bạn một sẽ lên bắt tay với Pan Pan nhé, Pan Pan thích nhất là bạn nhỏ nào ngoan ngoãn vâng lời đó!"

Enoch dịch từng bước một lên trước, càng lúc càng căng thẳng.

Cuối cùng cũng đến lượt Enoch, cậu cứng nhắc bộc bạch: "Từ lúc ta... ta 5 tuổi đã là người hâm mộ của ngươi, ta xem phim của ngươi, cảnh ngươi cứu nàng thỏ thật sự làm ta cảm động không ngớt, ngươi rất dũng cảm, tôi muốn trở thành anh hùng giống như ngươi... Về, về sau ta thường mơ thấy ngươi, lúc nào cũng muốn được bắt tay với ngươi, muốn ôm ngươi một cái, không biết có được ——"

Nhưng cậu còn chưa nói hết thì nghe thấy một tiếng mắng nhỏ.

Cậu tưởng mình nghe lầm, mới vừa ngẩng đầu lên thì trùng hợp đối diện với ánh mắt của "Pan Pan".

Enoch chưa từng đứng gần Pan Pan như thế này, tận mắt nhìn thấy lớp da ngay phần mắt của con gorilla bị khoét hai cái lỗ, giờ thì thứ cậu nhìn thấy không phải là Pan Pan mà là người đằng sau lớp da của Pan Pan ——

Người xa lạ nhìn Enoch bằng ánh mắt khinh miệt, mỉa mai!

Giống với cảm giác Enoch vừa mới trải qua khi cậu nghe thấy Ian gọi tên Isabella, không khác nào bị nước đá đổ từ trên đầu xuống chân —— Rõ ràng là chuyện hiển nhiên, nhưng sao cậu lại đau thắt lòng thế này?

Cậu ngơ ngác nhìn đôi mắt cay nghiệt đó, tưởng như toàn thân bị xé thành từng mảnh.

Tay cậu vẫn đang giơ lên khoảng không, trên mặt cậu vẫn treo nụ cười đần độn, cậu bạn nhỏ đứng sau vẫn đang hối thúc, nhưng cậu không thể nán lại được nữa.

Enoch hoảng loạn bỏ chạy.

Không biết vì sao cậu lại nhớ đến những con khỉ trong công viên, dù ở nơi nào, dù đang làm gì thì chúng vẫn luôn chổng cái mông đỏ chóe của mình mà không biết xấu hổ!

Chẳng phải Enoch là con khỉ như thế sao?

13.

Enoch chạy về trước không mục đích, cậu cứ chạy, cứ chạy.

Cậu mệt, mệt rã rời, cổ họng sắp bốc cháy, chân sắp đứt lìa nhưng vẫn chạy không ngừng nghỉ, cứ như cậu đang ở trong sa mạc sau đó nhìn thấy ốc đảo, chỉ cần chạy về trước là có thể đến được ốc đảo lý tưởng.

Và rồi Enoch không chạy nổi nữa, chỉ có thể kéo lê thân thể đầy rẫy vết thương. Trời đổ tuyết lâm râm, chim đậu trên cây nấp vào ổ, vạn vật nhắm mắt bắt đầu ngủ say. Cậu lạnh quá, tay lướt qua thân cây bên cạnh, thân cây còn lạnh hơn, vì sao cây không biết lạnh nhỉ? Enoch thật sự rất muốn trở thành một cái cây.

Mặt trăng đang chế giễu cậu, mặt đất đang giễu cợt cậu, Pan Pan đang khinh miệt cậu, cô gái trong pub đang mỉa mai cậu, chim công đang cười chê cậu, Ian cũng đang khinh thường cậu...

Enoch bắt đầu nằm mộng giữa lúc tỉnh, dưới bóng cây, trong bụi cỏ, dưới bàn chân, cậu nhìn thấy hồi ức ở quá khứ.

Người cha đã vứt bỏ mẹ con cậu từ rất lâu;

Người mẹ căm ghét cậu, bị bệnh nặng đến bại liệt, toát ra mùi tanh tưởi, người mẹ đến tận cùng sinh mệnh mới mong ngóng được cậu ôm;

Người mẹ nuôi giả mù sa mưa thương yêu nhưng thực chất ghét cay ghét đắng cậu;

Người cha nuôi toàn tâm toàn ý cướp đoạt tài sản nhà cậu;

Nhóm "bạn" cười đùa bắt nạt cậu trong trại mồ côi;

...

Cả Ian...

Ian...

Tia sáng từng lóe lên một khoảnh khắc nào đó trong cuộc đời cậu...

Ian mà cậu từng nghĩ rằng sẽ là vị Thánh thứ hai của bản thân...

...

Enoch, mày đúng là một thằng ngu, sao mày không ôm chứ? Dù gì Ian cũng say rồi mà? Giờ hối hận rồi chứ gì?

Hối hận?

Có gì để hối hận ư?

Mà thôi, cũng không sao.

Người Enoch lại bắt đầu nóng hầm hập, nóng cháy, mồ hôi đầm đìa.

Cậu cởi pyjama, bắt đầu tìm kiếm nguồn nước, cậu muốn ngâm mình trong dòng nước lạnh lẽo.

À, cậu thấy rồi.

Chất lỏng chảy róc rách trong bóng tối.

Những chất lỏng đó vừa xoay vần vừa hỗn loạn, nhưng kiểu xoay tròn ấy không còn đáng sợ nữa.

Đó là thứ Enoch khao khát, là chốn trở về Enoch lưu luyến.

Ngay tại đây, Enoch có thể thực hiện nguyện vọng cuối cùng của mình ——

Ôi chao, cuối cùng cậu cũng trải nghiệm cảm giác được ôm.

Lạnh lẽo,

Hoảng sợ, khiếp đảm,

Nghẹt thở,

Nghẹt thở, nghẹt thở,

Vùng vẫy, giãy giụa, vùng vẫy, giãy giụa,

Đau đớn, đau đớn, đau đớn, đau đớn, đau đớn,

Nuốt trọn, nuốt trọn, nuốt trọn,

Co giật, co giật,

Yên ả,

Bóng tối,

Hư vô,

...

14 (Hết).

Thi thể của Enoch được tìm thấy ở con sông cách thị trấn XX 5km. Là do một người đánh cá phát hiện, sau khi được vớt lên thì hoàn toàn biến dạng, nhờ có ông chủ ở hồ bơi nhận diện, trên trán và sau lưng Enoch có vết sẹo hằn rõ, trên cổ tay có dây cột đỏ, có người nói là của mẹ cậu ta.

Cảnh sát ập vào nhà Enoch, bọn họ tìm thấy thi thể của mẹ Enoch trên lầu hai, hài cốt của cha Enoch trong vách tường dưới tầng hầm. Chuyện này làm trấn nhỏ xôn xao kinh hoàng.

Buổi tối hôm biết tin Enoch qua đời, Ian và Isabella đang đi xem Trò Chơi Dành Cho Người Yêu Đêm Mùa Hạ. Vở kịch kinh điển này đắt đỏ, với người còn đi học như Ian phải dành dụm nửa năm làm công mới có thể mua được hai tấm vé.

Nhưng hai tấm vé đó không phải do Ian mua mà của người khác đưa cho hắn. Khoảng chừng hai tuần trước, hắn nhận được một lá thư nặc danh, bên trong chỉ có hai tấm vé đó, ngoài ra không có gì khác.

Ban đầu hắn còn ngờ vực, không nghĩ ra người nào làm việc tốt thế này, không tính sử dụng nhưng thật sự hắn rất mong đợi được cùng bạn gái đi xem vở kịch mơ ước bấy lâu, thế là tiếp nhận lòng tốt, nghĩ bụng sau này có cơ hội sẽ cảm ơn ân nhân sau.

Cũng là tối hôm đó khi hắn về đến nhà thì thấy Berry khóc đỏ cả mắt.

Berry chỉ vào tin tức trên góc báo, hung dữ đánh anh hai của cô bé: "Anh ấy chết rồi! Anh ấy chết rồi!"

Ian bối rối: "Ai? Sao thế?"

"Anh tự đọc đi! Anh Enoch chết rồi!"

Ian đọc tin trên báo, trọn 10 phút, đọc đi đọc lại, đọc xong vẫn không tin: "Có khi là người khác? Do em nghĩ nhiều quá?"

Berry nhìn Ian chòng chọc, cô bé trưng ra vẻ mặt hung ác, Ian chưa từng bị em gái nhìn bằng ánh mắt kiểu vậy: "Anh không tin thì có thể đến hồ bơi xác nhận... Anh hai, chẳng lẽ anh không biết... là ai tặng vé xem phim cho anh ư? Anh ấy đã luôn dành dụm tiền mà, anh không biết thật ư?"

Phải, Ian thật sự không hay biết ư?

Không, hắn biết chứ.

Hắn biết khi Enoch nhìn hắn, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu cỡ nào, không khác gì một con sóc;

Hắn biết dáng vẻ khát khao mong mỏi của Enoch, giọng nói ngọt ngào của anh ta;

Hắn biết Enoch vẫn hay âm thầm giúp đỡ mình, giúp hắn tìm việc làm, mua quần áo cho hắn, nấu ăn cho hắn;

Hắn biết câu "Tôi biết mọi thứ về Isabella" Enoch từng nói chỉ là gạt hắn;

Hắn biết Enoch dành dụm tiền mua vé xem phim cho hắn;

Hắn biết Enoch thật lòng thích hắn, nhưng hắn lại thích biểu cảm tổn thương vì bị phớt lờ của Enoch, hắn thích được Enoch bám theo, hắn khinh khỉnh khoác lác trước mặt bạn bè rằng mình bị tên đồng tính ghê tởm theo đuổi —— Song song với cảm giác hư vinh được thỏa mãn, hắn cũng mong đợi nhìn thấy bóng dáng lén lút nhìn mình của Enoch...

Ian thích cảm giác được dốc lòng dốc dạ yêu thương thế này, hắn chỉ là một người bình thường thế mà trong mối quan hệ này, hắn lại trở thành Thánh! Lần trước hắn bị dọa sợ, còn tổn thương Enoch, là hắn sai, nhưng Enoch vẫn luôn bám theo hắn cơ mà, sao anh ta có thể để bụng được! Ian cứ ngỡ lần sau, đợi hắn rảnh rỗi thì sẽ tặng cho Enoch chút ngon ngọt, chỉ là một cái ôm thôi mà —— Đơn giản xiết bao, có thời gian thưởng cho anh ta cũng được!

Nhưng —— Hắn không thể ngờ! Hắn không thể nào ngờ được! Sao anh ta lại...

Berry đẩy anh trai ra, bật khóc vỡ òa, chạy khỏi căn phòng.

Ian quỳ xuống nền xi-măng lạnh lẽo, một con nhện trượt xuống từ trên mái hiên, dõi nhìn hắn bằng con mắt đen kịt.

Dường như hắn lại ngửi thấy cái mùi thối kia —— Không, khoảng thời gian này Ian luôn ngửi thấy nó, thoáng có thoáng không, đâu đâu cũng thoang thoảng —— Cuối cùng Ian cũng nhận ra không phải anh ta không để bụng như hắn nghĩ... Vì sao hắn lại luôn vờ như không biết những kích động trong lòng mình... Thật ra... Thật ra...

Nỗi tuyệt vọng và đau xé lòng khó tưởng nổi dâng trào trong ngực hắn, chúng vỡ tung.

Ian ôm đầu run lẩy bẩy, môi run run một lúc thật lâu, sau cùng mới phát thành tiếng:

Xin lỗi anh...

Xin lỗi anh...

Enoch...

Em xin lỗi anh!

Con nhện đã chuồn mất tăm trước khi hắn nói hết câu.

Ian đỏ ngầu mắt nhìn chòng chọc vào vách tường xám tro trống rỗng.

Tất cả đều quá muộn.

Đến khi nhận ra được điều này thì Ian gần như bị xé thành từng mảnh.

——The End——

Lời tác giả: Tôi sẽ viết lời cuối sách ngăn ngắn, có cả bài phân tích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play