ÔM ẤP

Tác giả: Tiểu Yêu Tử

Thể loại: Đam mỹ, đoản, hắc ám văn, ngược luyến tình thâm, lãng mạn phương Tây.

Biên tập: ♪ Đậu ♪

Chương 01 - 04.

01.

Là một nhân viên cứu hộ tân binh chỉ muốn kiếm sống, Enoch luôn nhàn rỗi thảnh thơi. Cậu ngồi bên hồ bơi, chống cằm suy tư vấn đề triết học: Ôm, là cảm giác ra sao?

Cậu bắt gặp một con khỉ đầu chó ôm chặt con khỉ nhỏ gầy guộc khác, khỉ nhỏ vùng vẫy phát ra tiếng khẹc khẹc nhưng khó lòng cựa quậy, có thể thấy nó đang rất đau đớn; Cậu từng ngồi xổm giữa bụi cỏ, lần thứ 55 quan sát cách bọ ngựa cái ôm bọ ngựa đực rồi ăn dần dần bọ ngựa đựa như thế nào; Cậu từng nhiều lần cười phá lên khi thấy hai con chó hoang đang "ôm ấp" nhau trắng trợn không biết xấu hổ giữa ban ngày ban mặt ở bên cạnh hồ phun nước.

Cậu ngước mắt, trùng hợp nhìn thấy một người phụ nữ mập mạp bế bé trai từ trong hồ nước cạn lên, áp nó vào bộ ngực đầy đặn của mình, dù không gặp phải chuyện giống thế vẫn có thể tưởng tượng được cảm giác nghẹt thở, thật sự chả hiểu nổi vì sao bé trai kia còn cười vui vẻ đến vậy?

Ôm, có mùi như thế nào?

Enoch bỗng sởn da gà —— Chừng như cậu cảm nhận được cơn ướt lạnh, ngửi được mùi chua thấm vào tận xương tủy quyện với mùi trứng thối, chúng trương phình, nổ tung, lan ra mấy mét xung quanh —— Rửa cỡ nào cũng không sạch, làm thế nào vẫn có thể ngửi được —— Giống hệt bàn tay gầy trơ xương, đôi mắt đỏ ngầu trong ác mộng, nó hỏi: Enouch, sao ngươi không ôm ta một cái?

Cậu đứng phắt dậy, quên béng quả cam trong lòng mình.

Quả cam vàng ươm lăn xuống gạch men sứ, trượt xa vài mét.

Cậu đang tính đứng dậy thì một bàn tay xương xẩu nhặt quả cam lên, đôi bàn chân giẫm trên gạch sàn bước từng bước, đến khi đứng trước mặt cậu. Mắt cá chân xinh đẹp, làn da khỏe mạnh, dưới ánh nắng lông tơ gần như trong suốt.

"Cho cậu." Giọng nói cũng rất bùi tai.

Vừa cầm lấy quả cam thì nghe thấy giọng của bé gái gọi: "Anh ơi!"

Enoch ngẩng đầu, ánh mặt trời chói chang phủ lóa bóng người trước mặt. Cậu nheo mắt mới nhìn rõ người đó —— Mái tóc xoăn vàng sẫm, lông mi dày, mắt nâu vàng, dáng người cao gầy rắn chắc. Hắn bế bé gái bằng một tay, để cô bé ôm cổ mình nài nỉ gì đó, nũng na nũng nịu trong ngực hắn. Hắn dỗ cô bé vui vẻ, cô bé ôm chầm hắn. Hắn khẽ nở nụ cười.

Được người như thế ôm sẽ có cảm giác ra sao nhỉ? Sẽ ngửi được mùi hương như thế nào?

02.

Tim Enoch đập nhanh hơn, người nôn nao, cậu mấp máy đôi môi khô khốc, còn chưa kịp mở miệng thì nhìn thấy đối phương mỉm cười với mình xong quay người bỏ đi.

Enoch choáng váng, cậu mặc kệ công việc đuổi theo ngay như một con chó lông rối bết nhìn thấy xương.

Hai anh em đi vào phiên chợ, Enoch đi đằng sau. Cô em hét ỏm tỏi vòi mua bong bóng. Enoch vội móc chút tiền từ trong túi ra mua bong bóng, lấy can đảm đứng trước mặt họ: "Bong... bong bóng này!"

Enoch thấy vẻ mặt hoài nghi của hai anh em thì mau mắn nói: "Tặng cho anh... Cảm ơn anh lúc nãy đã nhặt đồ giúp tôi..."

"Cái anh ở hồ bơi kìa!" Cô em nói lớn.

"Tôi cảm ơn." Anh trai nhận bong bóng rồi đưa cho em gái, "Nói cảm ơn anh ấy đi."

"Em cảm ơn anh." Cô bé tươi cười rạng rỡ.

"Tôi... Tôi tên Enoch!" Enoch lớn giọng nói tên mình, "Tôi 18 tuổi, đang làm ở hồ bơi... Tôi giỏi bơi lội lắm... Tôi là nhân viên cứu hộ! Hôm nay là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hai người... À, hai, hai người tên gì nhỉ?"

Nói xong một loạt câu thì Enoch túa mồi hôi khắp người, mặt cũng nóng bừng nhưng cậu vẫn dán mắt vào người cao gầy, đẹp đẽ giống y hệt trong tạp chí ở trước mặt.

"Ian."

"Berry!" Bé gái nói.

"Ian, Berry, tên đẹp quá! Tôi..."

Enoch còn chưa nói hết thì thấy Ian đi lướt qua mình, nhìn phía sau cậu. Một cô gái tóc vàng xinh đẹp bước ra ngoài cửa hàng để rót nước rồi tức thì quay trở vào. Có thể thấy cô là nhân viên cửa hàng nhưng không mặc đồng phục mà mặc quần áo sáng màu, đi giày cao gót giống một con chim công tuyệt trần. Chim công bưng khay đi qua đi lại giữa nhóm người. Ian ngắm cô cách qua tấm kính.

Soda ở cửa hàng này rất ngon, thỉnh thoảng có ít tiền dư thì Enoch sẽ vào đây mua loại nước soda rẻ tiền nhất và tán gẫu với nhân viên phục vụ. Nhưng con công đó nhàm chán nhất, mỗi lần thấy cậu thì cô đều trợn trắng mắt nhìn cậu với ánh mắt như đang nhìn thứ rác rưởi, như thể cậu đã thoái hóa thành loài động vật cấp thấp chỉ biết phát ra thán từ.

"Muốn vào không?" Enouch hỏi.

Berry cười nói: "Anh hai thích chị đó đó..."

"Sao... Sao vậy được?" Enoch vô thức hỏi.

"Bớt nói nhảm, anh còn tính mua cho em cái hamburger mà thôi khỏi." Ian đen mặt nói.

"Anh ơi em sai rồi mà!"

Đúng vậy, chàng hoàng tử "sáng chói lóa" như Ian sao có thể thích con chim công thấp kém thế kia chứ?

03.

Thế mà Ian lại thích con chim công tầm thường đó —— Tuy hắn không chịu thừa nhận. Hắn gọi phần soda và hamburger đắt tiền, người mất tập trung, mắt như treo trên người chim công.

Rõ là Ian yêu mến chim công, người minh mẫn đều nhìn ra được, tiếc thay Enoch còn chìm đắm trong thế giới của mình nên lơ đãng không nhận ra. Cậu ngồi đối diện với Ian nói liến thoắng: "Tôi biết một công viên, trong đó có một con gấu ngớ ngẩn và con khỉ linh hoạt, cho dù mình có đứng đó nhìn con khỉ hay không thì nó vẫn luôn chổng cái mông đỏ hồng của nó cho mình nhìn, buồn cười lắm! Tôi dắt hai người đi xem, mấy con khỉ đó biết tôi hết rồi, có lần chúng còn cướp bánh trong tay tôi, tôi dùng cục đá dạy dỗ bọn chúng, giờ chúng sợ tôi một phép!"

Ian uống hớp nước soda, trái cổ trượt lên xuống. Xương quai hàm của hắn thật sự đẹp kinh hồn. Enoch nhìn ngắm, lời nói ra chậm một nhịp. Berry ngồi bên thì lại chăm chú lắng nghe, cô bé giục giã: "Ôi chao, em muốn đi xem!"

Có người cổ vũ nên Enoch càng đắc chí: "Tôi còn biết một nhà hát nhỏ, ngay cả siêu sao Pan Pan cũng có ở đó! Hai người có biết Pan Pan không? Con gorilla ấy! Chủ nhật tuần nào nó cũng sẽ đến đó bắt tay với mọi người, nó thích nhất là trẻ con! Nó cũng thích tôi!" Enoch không nén được cong khóe môi.

Berry nhìn chằm chằm anh trai của cô: "Chậc, anh nhìn lâu đến vậy mà không chịu đi bắt chuyện nữa."

Ian đỏ mặt: "Con nít con nôi biết cái gì!"

Berry: "Anh làm gì để thu hút sự chú ý của chị ấy đi!"

"Dọa cô ta chẳng hạn!" Enoch tiếp tục nói như tàu hỏa chạy, "Mẹ nuôi của tôi rõ ràng ghét tôi muốn chết mà ngày nào cũng nói gì mà Chúa trời mang tôi đến với bà ta, phải cố gắng dạy dỗ tôi... Tôi thật sự ngán không chịu nổi, vậy là tôi dọa bà ta! Sáng hôm đó tôi đi vào phòng bà ta hù bà ta muốn thăng thiên!"

"Cậu làm gì?" Ian hỏi.

Không ngờ lại là Ian lên tiếng hỏi, Enoch hào hứng, cậu chớp chớp mắt giống một con khỉ xảo trá phá phách: "Tôi đứng trước mặt bà ta mà không mặc quần! Mẹ nuôi tội nghiệp của tôi sợ đến nỗi lên cơn đau tim! Kể từ đó bà ta không còn quản giáo tôi nữa hahaha!"

Ian chợt đặt tiền lên bàn rồi bế Berry đứng dậy muốn rời đi.

Enoch hết hồn, cậu đứng dậy theo: "Sao bỗng dưng muốn về vậy?"

Berry "Suỵt" một tiếng: "Người thương của anh hai em tan ca rồi kìa..."

04.

Chim công tóc vàng duyên dáng thướt tha đi phía trước còn Ian, Berry, Enoch đi đằng sau. Ian im lặng, Berry cười xấu xa, Enoch thì vẫn ồn ào không khác gì con khỉ.

Nhưng dù có là một con khỉ ngu ngốc thì ắt hẳn cũng sẽ để ý đến ánh mắt và sự lơ đãng của hắn.

Chim công đi nhanh lắm, mấy chiếc xe ngựa đi qua, chim công biến mất ở ngã tư phía trước, Ian không có vẻ gì là lo lắng, Enoch chỉ vào con hẻm nhỏ bên phải: "Tôi thấy cô ta đi về phía đó!"

Ian thật sự rảo bước về phía con hẻm, Enoch lải nhải bên cạnh: "Ôi đừng vội, sau này còn nhiều cơ hội mà, tôi thấy cô tay thích nhà hát, lần sau anh có thể mời cô ta đi xem kịch, không chừng còn có thể bắt gặp siêu sao Pan Pan..."

"Cô ấy thích xem kịch?"

"Ừ, bạn cô ta kể cho tôi, gì mà Faus... Faustus... Gì mà Tiến sĩ... Franken... Gì mà... Hóa... Hóa thân... Cô ta thích xem mấy thứ lảm nhảm, khó hiểu như thế..." Enoch mù chữ nói ra mấy cái tên quanh co loằn ngoằn ấy rất khó khăn.

"Bi Kịch Của Bác Sĩ Faustus? Frankenstein? Hóa Thân?" Ian đoán ra tên ngay.

Enoch gõ đầu, cậu bái phục: "Như vậy mà anh vẫn có thể đoán ra cơ à!"

"Không hổ danh là Isabella." Ian không kìm được mỉm cười, làn da trắng nõn trong màn đêm hơi tỏa ra sắc trắng nhạt, đẹp đến độ chói mắt.

Không hiểu sao nghe tận tai Ian gọi tên con chim công đó làm Enoch không thoải mái tí nào. Nhưng chỉ cần nhắc đến chim công thì Ian đang thất thần sẽ có phản ứng rất lớn, cậu không cầm lòng được nói tiếp: "Tôi còn biết nhiều chuyện về cô ta lắm, cô ta thích sách, thích hoa, thích các món ăn, thích dạo cửa hàng, trường đại học trước kia, địa chỉ... quê quán của cô ta... nhiều ghê lắm..."

"Sao cậu biết nhiều thế?" Ian chau mày, hỏi cảnh giác.

"Toàn là bạn cô ta kể tôi nghe, bọn họ thích tám chuyện mà. Anh yên tâm đi, tôi chẳng có tí hứng thú nào với cô ta!"

Berry đứng bên bình luận: "Này này, chúng ta lạc đường rồi."

Enoch ngẩng đầu nói: "Không sao đâu, tôi biết tuốt, sau này anh cứ hỏi tôi là được."

"Điều kiện của cậu là gì?" Ian hỏi.

Ý hắn là vì sao Enoch lại nói những chuyện đó với anh.

Enoch ngẩn người, cười gian xảo: "Chỉ cần anh làm bạn tôi, tôi sẽ nói anh biết!"

Rõ ràng chỉ là lời nói khoác không biết ngượng nhưng khi lấy được sự đồng ý sảng khoái của đối phương, Enoch lại hơi ngượng ngùng, cậu xấu hổ cúi đầu vuốt mũi mình, cực nhỏ giọng hỏi: "Vậy anh có thể ôm tôi một cái không?"

Nhỏ giọng như thế thì sao đối phương có thể nghe thấy?

Trước khi người ấy hỏi thì Enoch đỏ mặt đến mang tai, cậu nói "Mai gặp lại" xong trong tích tắc nhảy phốc đi đâu đó như quả khinh khí cầu nổ tung.

Lời tác giả:

Lâu rồi không gặp ha.

Tôi không ngờ sau khi viết xong Tự Sa Vào Lưới thì đây sẽ là bộ tiếp theo.

À mà đây là đoản văn (kết thúc trong 30000 chữ), thật ra đầu năm ngoái đã muốn viết, khi ấy tôi đọc khá nhiều truyện ngắn của Flannery O'Connor, vì chất chứa rất nhiều thứ trong lòng nên bộ truyện này xem là sự giải tỏa cảm xúc nho nhỏ hen.

Có lẽ cách xây dựng tình tiết của bộ này không phù hợp lắm với khuôn mẫu sáng tác cốt truyện thời gian qua của tôi ==, mong là mọi người đọc vui vẻ.

——To be continued

Hết 01 – 04.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play